Chương 79: Thế sự vô thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79 Thế sự vô thường

Liên Mị nhẹ nhàng vỗ về bụng đang phình to mình, cảm nhận huyết mạch đang lớn lên bên trong. Có một sự kết nối tương thông kỳ diệu giữa nàng và đứa bé, giống như dòng máu chảy qua người họ.

Mỗi nhịp tim của đứa bé dường như đồng điệu với nhịp đập của trái tim nàng, tạo nên một cảm giác yên bình và ấm áp. Khi nhắm mắt lại, Liên Mị có thể tưởng tượng ra hình ảnh của đứa bé đang cuộn tròn trong bụng mình

Chương ma ma đã tự tay làm vài bộ đồ lót, quần áo cho trẻ con đều rất tinh tế, càng đơn giản càng tốt. Chất liệu phải được chọn mềm mại nhất, không thể có bất kỳ đường viền nào để tránh làm tổn thương làn da non nớt của trẻ nhỏ.

Một đôi giày nhỏ do chính Liên Thúy tự tay làm. Đôi giày nhỏ thêu đầu hổ, vì ở quê hương nàng, những đôi giày nhỏ như thế được ưa chuộng nhất. Bởi vì nó mang ý nghĩa sức khỏe và sự cứng cáp, cha mẹ nào mà chẳng thích.

Liên Mị nhìn đôi giày đầu hổ tinh xảo trong tay. Liên Thúy đã làm đế giày với ba đến bốn lớp rất mềm mại để trẻ đi thoải mái, trên mặt giày thêu một chiếc đầu hổ nhỏ nhắn, trong mắt nàng, trông thật đáng yêu.

Nghĩ đến việc đứa trẻ sẽ mặc những bộ quần áo và đi đôi giày này, nàng chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy đáng yêu vô cùng.

Ý cười bên môi, Liên Mị vuốt nhẹ những bộ đồ lót bên cạnh, bỗng nghe tiếng bước chân của một cung nữ từ bên ngoài vào.

Chương ma ma đứng dậy, đi ra ngoài điện nghe cung nữ báo cáo xong, quay lại nhìn Liên Mị với vẻ có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

"Có chuyện gì vậy?" Liên Mị đặt đôi giày đầu hổ xuống, không thể không ngẩng đầu lên hỏi.

"Nương nương, trong điện trầm hương... Liên quý nhân có chút không ổn." Chương ma ma nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.

"Sao lại không ổn? Gọi thái y đến khám một chút là tốt thôi." Liên Mị suy nghĩ, những ngày này nàng sắp sinh, những việc khác nàng không thể lo được, trên đời này không có gì quan trọng hơn con của mình.

"Thái y đã đến rồi, chỉ là không thể lại gần Liên quý nhân."

Chương ma ma thở dài, quyết định nói thẳng: "Cung nữ báo lại rằng quý nhân nương nương dường như đã phát điên."

"Phát điên?" Liên Mị nhíu mày, chẳng phải chỉ là giam cầm Tả Bích Liên thôi sao, sao lại phát điên?

"Cung nữ bên cạnh nàng đâu? Còn Tả ma ma đâu?"

Chương ma ma lắc đầu: "Hai cung nữ lớn đều bị thương, hoảng loạn bỏ chạy, khi họ ra ngoài mới biết trong điện trầm hương có chuyện."

Rốt cuộc sau khi Hiên Viên thần ra lệnh cấm túc, không ai có thể ra khỏi điện, bên ngoài lại toàn là ngự lâm quân, không tiện vào trong. Vì vậy, đến khi hai cung nữ đó thoát ra, cả người không còn chỗ nào lành lặn, mới phát hiện ra Liên quý nhân đã phát điên.

"Vậy hãy cho người canh giữ trầm hương điện, không để quý nhân chạy ra ngoài." Liên Mị đành phải nhẫn tâm, bây giờ bản thân nàng cũng chẳng thể tự lo, làm sao có thể quản chuyện này được?

Phát điên thì cứ để điên, đợi vài ngày nữa rồi xử lý cũng chưa muộn.

Sau khi dùng cơm trưa, ngoài điện có hai cung nữ đến, chính là Xuân Hoa và Xuân Nguyệt.

Liên Mị cũng muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Liên quý nhân, liền gọi họ vào.

Vừa nhìn thấy, nàng không khỏi hoảng sợ.

Hai cung nữ với gương mặt bầm tím, trong đó một người có nửa bên mặt sưng to, đánh quá mạnh đến nỗi không thể nhận ra dung mạo ban đầu.

Hai người quỳ trên mặt đất, co rúm lại, có thể thấy được họ đã chịu không ít khổ sở trong trầm hương điện.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi hãy nói đi." Liên Mị không khách sáo, giờ nàng cũng không tiện di chuyển, không thể ra sảnh ngoài, đành phải nghe họ tại phòng trong.

Chương ma ma đứng sau lưng nàng, nhìn hai cung nữ với khuôn mặt bầm tím sưng phù, trong lòng cũng có chút thở dài.

Làm nô tài, ở cam lộ điện thì còn may, vì tiểu thư của mình nhân từ dễ sống, nhưng  Tả Bích Liên kia thì hiển rõ ràng không phải vậy. Cung nữ cũng là người, đều có cha mẹ sinh ra, vậy mà bị đối xử như thế.

Bà đang cảm thán thì nghe một cung nữ run rẩy nói: "Nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nương nương đột nhiên la hét, còn đập vỡ rất nhiều đồ sứ. Nô tỳ chỉ nghĩ rằng chủ tử nổi giận, không ngờ lại đột nhiên lao vào..."

"Mặt đất đầy máu, rất nhiều rất nhiều, chảy mãi không ngừng..."

"Nô tỳ thực sự rất sợ, không biết phải làm thế nào..."

Giọng cung nữ dần nhỏ đi, có thể thấy được khi đó sợ hãi đến mức nào, đến giờ vẫn còn run rẩy.

Nàng vừa nói, hai chân đã mềm nhũn, cả người quỳ sụp xuống đất, run run mãi không đứng dậy được.

Liên Mị thấy cảnh này không khỏi xúc động, liền ra lệnh cho Liên Thúy đỡ cung nữ dậy: "Chuyện đã qua rồi, hãy dưỡng thương cẩn thận..."

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, thì cung nữ còn lại, người vẫn luôn im lặng, đột nhiên nhảy dựng lên, lao nhanh về phía Liên Mị.

Liên Mị kinh hãi, Chương ma ma lập tức chắn trước nàng.

Cung nữ đó với ánh mắt dữ tợn, không do dự, liền đâm thẳng vào Chương ma ma.

Chương ma ma dù đã cố gắng hết sức nhưng vì tuổi đã cao, không thể ngăn cản được sức mạnh của cung nữ kia, lập tức trở nên hoảng loạn: "Nương nương ——"

Liên Mị ôm bụng, đứng dậy và liên tục lùi về phía sau, tâm trí hỗn loạn, không ngờ sự việc lại biến đổi đột ngột như thế.

Cung nữ đó, với nụ cười đầy ác ý trên môi và ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, đẩy Chương ma ma ra và tiếp tục lao về phía trước.

Liên Mị đôi tay che chở bụng mình, tuyệt vọng tựa vào góc tường. Chẳng lẽ đứa con của nàng chưa kịp chào đời đã phải chịu một kiếp nạn lớn như thế này sao?

Nàng cắn chặt môi, cúi người nhặt tất cả những gì có thể nhặt được bên cạnh để ném về phía cung nữ.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài hơi thở ngắn ngủi, bên ngoài các cung nữ hầu hạ cũng nhanh chóng nghe thấy tiếng động và xông vào. Nàng chỉ cần cầm cự một lúc thôi là được!

Cung nữ đó cũng nhìn ra ý định của Liên Mị, dùng hai tay đỡ lấy những vật bị ném tới, từng bước từng bước tiến lại gần.

Cho đến khi bên cạnh Liên Mị không còn gì để ném, nàng rút cây trâm vàng từ trong búi tóc ra, vốn dĩ là do nàng sáng nay ngẫu hứng cài lên, không ngờ giờ lại có tác dụng.

" Thái Hậu nghĩ rằng chỉ với một cây trâm này thì có thể làm khó được ta sao?" Cung nữ nhếch miệng cười, với nửa bên mặt sưng phù, trông thật đáng sợ.

Nghe giọng nói quen thuộc này, không phải là Xuân Hoa hay Xuân Nguyệt, mà là Tả Bích Liên!

Liên Mị mở to mắt kinh ngạc, nói: "Liên quý nhân, không tiếc làm tổn hại chính dung mạo của mình, chỉ để đến Cam Lộ điện làm loạn, hay là ngươi muốn tạo phản?"

"Thái hậu nương nương không cần dùng phép khích tướng. Nếu không phải ta biết tin kịp thời, nghe nói Mị phi đã lặng lẽ mất đi, ta cũng sẽ không phải dùng hạ sách này." Ánh mắt của Tả Bích Liên trở nên lạnh lẽo, dừng lại trên bụng của nàng: "Đợi đến khi thái hậu sinh con, chỉ sợ ta cũng chẳng còn giá trị gì nữa, Hoàng Thượng sẽ xử lý ta thôi, phải không?"

Tả Bích Liên vốn dĩ từng có chút kỳ vọng với Hiên Viên Thần, nhưng giờ thì đã hoàn toàn hết hy vọng. Người đàn ông này quá lạnh lùng, vô tình, trong lòng ngoài Liên Mị ra thì không còn ai khác. Nàng và Mị phi, chẳng qua chỉ là những quân cờ vô giá trị trong tay hoàng đế mà thôi.

Một khi đã mất đi tác dụng, số phận của nàng sẽ không thể tránh khỏi cái chết, giống như một con kiến, dễ dàng bị nghiền nát.

Tả Bích Liên biết rõ bản thân đã không còn bất kỳ hy vọng nào. Khi Liên Mị sinh con ra, đó cũng chính là ngày chết của nàng. Vì vậy, trong đầu Tả Bích Liên nảy ra một ý nghĩ điên cuồng: dù có chết, nàng ta cũng phải kéo theo Liên Mị cùng chết!

"Nương nương có phải rất kỳ lạ, vì sao ta có thể thoát khỏi tai mắt từ Trầm Hương điện mà chạy ra, vậy mà Hoàng Thượng lại chưa nhận được tin tức? Ngài ấy thích nhất là phái người canh giữ bên ngoài điện, sao lại không phát hiện ra điều gì?"

Tả Bích Liên cười nhạt, đôi mắt híp lại, nhẹ nhàng nói: "Nhà họ Tả có rất nhiều thứ tốt, trong đó có một loại hương liệu vô sắc vô vị, có thể khiến người ta mơ màng buồn ngủ, chuyên dùng để đối phó với những người có võ công cao cường. Võ công càng lợi hại, càng không chịu nổi. Những người canh giữ ở Trầm Hương điện đều đã ngủ say, nên ta mới dễ dàng cải trang thành cung nữ."

"Ai mà ngờ được ta sẽ cải trang thành cung nữ để ám sát Thái hậu nương nương, nương nương nghĩ sao?" Tả Bích Liên nói thêm.

Hiên Viên Thần dĩ nhiên không tin rằng nàng lại có gan lớn đến vậy, nên việc phòng bị với nàng cũng không cẩn thận như với Mị phi. Tả Bích Liên xưa nay vốn chỉ được biết đến với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính tình bốc đồng, không ai nghĩ nàng ta có thể có những mưu tính sâu xa như vậy.

Liên Mị nhìn nàng ta, thực sự khinh thường nữ nhân này. Lòng dạ của nàng t không thua kém gì Mị phi, lại biết cách che giấu bản thân, đến mức ngay cả Hiên Viên Thần cũng bị lừa, tưởng rằng Tả Bích Liên chỉ là một người phụ nữ ngốc nghếch nông nổi. Giờ đây, chẳng lẽ nàng lại thất bại dưới tay cô ta?

Liên Mị siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, cố gắng giữ mình tỉnh táo. Nàng mơ hồ cảm thấy cơn đau từ bụng truyền đến, đứa trẻ sắp sinh ra ngay lúc này sao? Có lẽ còn chưa kịp chào đời thì đã bị nữ nhân điên loạn này giết chết rồi. Nếu có sinh ra, nàng cũng không thể bảo vệ được nó, có lẽ đứa trẻ sẽ bị nữ nhân này bóp chết ngay sau khi ra đời.

Liên Mị không muốn nhanh chóng nhận thua như vậy. Nàng cố gắng chịu đựng cơn đau, kéo dài thời gian.

"Liên quý nhân tại sao lại nghĩ ngợi lung tung như vậy? Cả ta và Hoàng Thượng đều muốn ngươi ở lại hậu cung, sao có thể làm hại ngươi?"

Tả Bích Liên cười nhạo, nhìn chằm chằm vào bụng nàng, nhướng mày nói: "Nếu Thái hậu nương nương không mang trong mình đứa con của Hoàng Thượng, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng Thái hậu không thể che giấu bụng mình được. Hoàng Thượng sẽ không muốn giao đứa trẻ cho người phụ nữ khác nuôi dưỡng. Hiện giờ giữ ta lại chỉ là để che mắt thiên hạ."

"Được rồi, ta đã nói đủ rồi. Ta biết quá nhiều, Hoàng Thượng làm sao có thể dễ dàng tha cho ta?" Tả Bích Liên từng bước tiến lại gần, cười lạnh nói: "Thái hậu nương nương, cùng với hoàng tử chưa chào đời, vĩnh biệt ——"

"Không ——" Liên Mị khó nhọc xoay người tránh né Tả Bích Liên, nắm chặt cây trâm vàng, thừa dịp nàng ta không chú ý mà đâm mạnh vào lưng.

"A..." Tả Bích Liên không ngờ rằng dù Liên Mị đang mang thai lớn bụng, vẫn có thể khiến mình bị thương. Đôi mắt nàng ta lóe lên ánh lửa, cắn răng chịu đau, rồi quay người phóng tới.

Liên Thúy bị cung nữ kia kéo giữ chặt không thể thoát ra, Chương ma ma thì lảo đảo đứng dậy, cố gắng lao vào trước mặt Liên Mị, chặn lấy lưỡi dao mỏng trong tay Tả Bích Liên.

"Ma ma..." Mùi máu tươi ập vào mặt khiến Liên Mị hoảng loạn, nàng chỉ biết vội vàng đỡ lấy Chương ma ma đang lung lay sắp ngã.

Mùi máu tanh nồng nặc hòa cùng với cơn đau dữ dội từ bụng, khiến nàng gần như tuyệt vọng. Đúng lúc đó, một đôi cánh tay mạnh mẽ từ phía sau gắt gao đỡ lấy Liên Mị. Nàng quay đầu lại, thấy Hiên Viên Thần với vẻ mặt đầy tức giận: "Hoàng Thượng..."

Hiên Viên Thần ôm lấy nàng, xoay người, một bàn tay lớn che lại đôi mắt của Liên Mị: "Không sao, trẫm đến rồi."

Vừa dứt lời, Liên Mị liền nghe thấy tiếng hét thất thanh đầy kinh hoàng của Tả Bích Liên cùng với âm thanh nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất, nàng biết rằng những người bên cạnh Hiên Viên Thần đã ra tay.

"Chương ma ma..."

Bị che mắt không thể nhìn thấy gì, Liên Mị chìm trong bóng tối, đau đớn từ bụng càng lúc càng dữ dội, nhưng nàng vẫn không quên người đã chắn dao cho mình.

"Yên tâm, bà ấy sẽ không sao." Hiên Viên Thần bế ngang nàng lên, khi nàng đã đau đớn đến mức hôn mê, hắn trực tiếp bước ra ngoài, trong lòng đầy ảo não vì sự sơ suất của mình.

Hắn luôn ở nội điện, không thích người khác nhìn trộm Liên Mị. Cam Lộ điện chỉ có vệ binh canh gác ở bên ngoài, không ngờ lại có kẻ thừa cơ ám hại, suýt nữa lấy mạng Liên Mị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro