Chương 80: Quanh Co

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80: Quanh co

" Chịu đựng một chút," Hiên Viên thần nhanh hơn bước chân, đem Liên Mị ôm tới phòng sinh đã sớm chuẩn bị.

Chương ma ma đã bị thương, người dự bị để đỡ đẻ ban đầu chỉ còn lại một người. Sau sự việc vừa rồi với Tả Bích Liên, Hiên Viên Thần trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Giờ đây, ngoài bản thân, hắn không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Bà đỡ bị khí thế của Hiên Viên thần khiến mình đe dọa, lại thấy Liên Mị lâm vào tình trạng hôn mê và máu đã bắt đầu chảy ra, không khỏi luống cuống. Nếu Liên Mị có chuyện gì, bac và toàn bộ gia đình phía sau đều sẽ gặp tai họa.

"Hoàng Thượng, nơi đây rất bẩn, xin ngài hãy..."

Bà đỡ thật sự không thể gánh vác nổi, chỉ có thể run rẩy mở miệng.

Hiên Viên thần mắt lạnh lùng nhìn bà đỡ, khiến bà gần như mềm nhũn cả chân: " Việc gì cần làm thì cứ làm, đừng để ý đến trẫm. Cổ ở trên đầu người sẽ còn phụ thuộc vào an nguy của Thái Hậu , hiểu chưa?"

Bà đỡ nuốt nước miếng, liên tục gật đầu, bắt đầu phân phó cung nữ ngoài phòng. Lúc này, bà chỉ còn cách dùng hết mọi kỹ thuật để đảm bảo Thái Hậu an toàn sinh con, nếu không thì chính bà và cả gia đình đều sẽ gặp tai họa.

"Mau, mang nước ấm vào đây!"

"Cắt nhân sâm thành miếng, cho một miếng vào miệng Thái Hậu!"

Các cung nữ nhanh chóng mang nước ấm vào. Bà đỡ muốn cho nhân sâm vào miệng Liên Mị, nhưng đáng tiếc, Liên Mị đã hôn mê vì đau đớn từ trước, khiến bà đỡ cảm thấy rất lo lắng.

"Để trẫm làm," Hiên Viên thần tiếp nhận miếng nhân sâm, nắm cằm Liên Mị, cố gắng cạy mở miệng nàng ra nhưng không thành công.

Liên Mị đã hôn mê bất tỉnh, hắn chỉ có thể cúi xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ mở miệng nàng ra, rồi cho miếng nhân sâm vào.

Bà đỡ chỉ biết đứng nhìn coi như không thấy, xé rách váy áo của Liên Mị, thấy máu tươi dưới thân chảy ra, bà không khỏi nhíu mày.

"Đã mở miệng, nhưng đứa bé vẫn chưa ra!"

Đứa bé trong bụng đã bị nghẹn quá lâu, nếu không ra được sẽ rất nguy hiểm, có thể chết hoặc bị dị tật!

Bà đỡ không còn thời gian để lo lắng ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên thần, nhanh chóng chạy đến, đặt tay lên bụng Liên Mị, từ từ ấn xuống, nhấn liên tục, mồ hôi đổ đầy đầu.

Hiên Viên thần chăm chú theo dõi từng động tác của bà đỡ, nếu có chút sơ suất nào, thì bà đỡ này không thể giữ mạng!

May mắn thay, sau nhiều lần ấn xuống, bà đỡ cuối cùng đã khiến Liên Mị tỉnh lại.

Nàng thở dốc, cảm thấy bụng mình đang quay cuồng, không khỏi kỳ quái hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Hồi nương nương, đây là để giúp đứa bé ra ngoài, là kỹ thuật gia truyền của nô tỳ." Bà đỡ giải thích một câu, rồi tiếp tục công việc.

Liên Mị cảm thấy đau đớn ngày càng tăng, không khỏi thở hổn hển, nghiêng đầu phát hiện Hiên Viên thần đang đứng gần đó, không khỏi sững sờ: "Hoàng Thượng sao lại ở đây? Đây không phải là nơi ngài nên có mặt."

"Chương ma ma không có mặt, trẫm không yên tâm về mẫu hậu." Hiên Viên thần nắm chặt tay nàng, dứt khoát nói: "Trẫm ở đây, chờ đứa bé của chúng ta ra đời."

Một câu đơn giản như vậy khiến Liên Mị suýt rơi lệ, nàng đỏ mặt, quay đầu đi để Hiên Viên thần không thấy được sự yếu đuối của mình.

Nói rằng không sợ hãi thì không đúng, cơn đau trong bụng nàng còn khó chịu hơn cả việc bị dao cắt.

Thiếu vắng mẫu thân ở đây và sự quen thuộc của Chương ma ma, Liên Mị cảm thấy thực sự sợ hãi.

Nàng lo lắng rằng đứa bé không thể ra đời an toàn, đồng thời sợ rằng mình sẽ phải rời bỏ thế giới này cùng đứa bé, giống như Liên Hằng và Liên phu nhân.

Lúc này, Liên Mị mới nhận ra mình nhát gan đến mức nào, và nỗi sợ hãi lại nhiều đến vậy.

Nếu đứa bé ra đời an toàn, Hiên Viên thần sẽ có thêm một lý do để kiềm chế nàng.

Nghĩ như vậy, Liên Mị lại không khỏi nhìn về phía Hiên Viên thần.

Chỉ là người đàn ông này, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung vào nàng, chứ không phải đứa bé sắp ra đời.

Liên Mị không hiểu vì sao, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Hiên Viên thần, nàng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.

Người đàn ông này quan tâm nàng, thậm chí hơn cả đứa bé sắp chào đời.

Suy nghĩ này khiến nàng cảm thấy thực sự nhẹ nhõm...

"Nương nương, cố gắng lên!" Bà đỡ ấn xuống khoảng mười lăm phút, tay đã mỏi bủn rủn, cuối cùng thấy đầu đứa bé ra một chút, vui mừng nói: "Đứa bé ra rồi, nương nương hãy hít một hơi thật chậm rồi dùng sức rặn ra!"

Liên Mị làm theo lời bà đỡ, từng lần từng lần một, cơn đau lại tăng lên, nàng cắn chặt môi dưới, không muốn kêu đau trước mặt Hiên Viên thần, nhưng sợ rằng mình kêu lên sẽ làm mất sức, chỉ có thể nhịn đau mà tiếp tục.

Hiên Viên thần dường như nhận ra nàng đang kiềm chế, không do dự vươn tay đặt vào miệng nàng: "Cắn vào, đừng làm tổn thương chính mình."

Liên Mị liếc nhìn hắn, không từ chối ý tốt của Hiên Viên thần. Nàng cắn mạnh vào cánh tay, dùng hết sức lực, khiến bà đỡ phải kinh hãi.

Thái Hậu lại có dũng khí như vậy, dám dùng sức cắn vào cánh tay của Hoàng Đế, không hề thương tiếc, như thể muốn xé đi một miếng thịt từ hắn.

Bà đỡ run lập cập, lại chạy nhanh cúi đầu làm bộ cái gì cũng chưa thấy, chuyên chú sắp tới sắp xuất hiện sinh hài tử trên người.

Hiên Viên thần thấy Liên Mị vẫn còn có tinh thần và sức lực để cắn mình, thì khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười. Sự mạnh mẽ đó cho thấy Liên Mị có thể sẽ sớm sinh đứa bé. Mặc dù đã trải qua sự đau đớn với Tả Bích Liên, nhưng cuối cùng Liên Mị vẫn không mất hết sức lực.

Liên Mị thấy Hiên Viên thần còn có thể cười, càng cảm thấy tức giận. Nàng đang chịu đựng cơn đau sinh nở, còn người đàn ông này thì chỉ ngồi một bên ngồi mát ăn bát vàng

Không chịu nỗi đau đớn. Nàng không kìm được, thốt ra: "Ta không cần, không cần phải sinh nữa..."

Sinh đứa bé thật sự khiến nàng đau đớn, nàng sợ hãi.

Hiên Viên thần nhìn nàng, lắc đầu từ tốn: "Điều này không phải lỗi của mẫu hậu."

Liên Mị hít sâu một hơi, không biết nam nhân này có còn muốn nàng sinh thêm nữa không. Nàng đã giữ kín việc mang thai suốt vài tháng và thậm chí che giấu đứa bé. Nếu còn phải sinh thêm, nàng không chắc có thể giấu được nữa.

Hiên Viên thần dường như không bận tâm đến những quan viên trong triều, chỉ quan tâm đến việc hắn muốn làm.

Liên Mị cảm thấy dưới thân lại đau đớn, đôi tay nắm chặt chăn, trảo thành một đống mà không biết, lại tiếp tục cắn cánh tay Hiên Viên thần.

"Nương nương kiên trì, đứa bé đã ra nửa rồi, hãy cố gắng!" Bà đỡ có chút vui mừng khi thấy đứa bé gần ra ngoài, nàng bối rối lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Liên Mị hét lên đau đớn, miệng tràn đầy mùi máu tươi, nghe thấy bà đỡ chúc mừng mình và đứa bé.

Nàng chỉ kịp nhìn một cái về phía đứa bé mới sinh, rồi mệt mỏi thiếp đi.

Việc sinh đứa bé đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của Liên Mị.

Bà đỡ bọc đứa bé trong tã, lưỡng lự không biết có nên đưa cho Hiên Viên thần không. Rốt cuộc, hoàng đế thường không ôm hoàng tử, Hiên Viên thần chỉ liếc nhìn đứa bé một cái, rồi ánh mắt lại quay xuống Liên Mị.

Bà đỡ mặt tái xanh, đưa đứa bé cho Liên Thúy ôm, vội vã thu dọn cho Liên Mị, nhưng phát hiện có vấn đề: "Không ổn, nương nương bị xuất huyết!"

Bà trước đó quá vui mừng vì đứa bé đã ra đời, không ngờ đầu đứa bé lại lớn đến mức làm tổn thương nghiêm trọng. Máu chảy ra ào ạt, khiến bà đỡ hoang mang.

Hiên Viên thần mặt mày u ám, liếc bà đỡ một cái. Bà đỡ nuốt nước miếng, suýt nữa mềm nhũn cả chân.

Bây giờ chỉ còn cách để bà đỡ xử lý. Nếu gọi thái y vào chẩn trị, với tình trạng này, liệu Hoàng Thượng có còn giữ mạng mình không?

Máu loãng từ phòng được đưa ra ngoài, Liên Thúy hoảng sợ, mắt đỏ ngầu. Nàng đau lòng vì tiểu thư đã vất vả sinh đứa bé, giờ chưa kịp nhìn đứa bé một lần nữa đã phải rời bỏ.

Tiểu thư đã trăm cay ngàn đắng trong cung, tất cả chỉ vì đứa bé này. Giờ đây, khi đứa bé đã chào đời, liệu tiểu thư có muốn rời bỏ tất cả?

Không ngừng Liên Thúy nghĩ như vậy, Hiên Viên thần cũng thế.

Liên Mị nằm trên giường, cảm giác hồn nhiên và vô cảm. Trong trạng thái mơ màng, nàng thấy trước mắt sáng rõ, nhận ra khuôn mặt đầy lo lắng của Liên phu nhân và Liên Hằng. Nàng không khỏi ngạc nhiên: "Mẫu thân, cha?"

"Hài tử, cuối cùng con đã tỉnh, cảm ơn trời đất." Liên phu nhân nói, đôi mắt đỏ hoe, âu yếm xoa xoa trán của Liên Mị.

Liên Mị cũng đỏ mắt, lâu lắm rồi nàng chưa gặp cha mẹ. Nàng ngồi dậy, không kiềm chế được mà lao vào vòng tay của Liên phu nhân.

"Con đã lớn như vậy rồi mà còn làm nũng với mẫu thân?" Liên phu nhân nói, giọng có chút cảm động.

"Nương, con rất nhớ người..." Liên Mị nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Liên phu nhân ôm chặt nàng, hơi thở quen thuộc làm Liên Mị cảm thấy yên tâm: "Hài tử, nếu con thích, thì cứ ở lại đây với chúng ta."

Liên Hằng vuốt râu, cũng cười nói: "Đúng vậy, ở lại bao lâu cũng được, chỉ cần con có thể từ bỏ."

"Bỏ sao? Làm sao con có thể từ bỏ?" Liên Mị lau nước mắt, trả lời ngay lập tức.

"Không cần phải vội vàng trả lời. Con cần biết rằng, nếu ở lại, con sẽ không bao giờ trở về được." Liên phu nhân nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ánh mắt đầy thương tiếc: "Chúng ta luôn nghĩ về con, nhưng nơi này không phải là chỗ con có thể ở lâu dài."

"Mẫu thân, cha..." Liên Mị cảm thấy đau đớn khắp cơ thể, hình ảnh của Liên phu nhân và Liên Hằng dần trở nên mơ hồ. Nàng muốn duỗi tay ra để nắm lấy hai người, nhưng cuối cùng không thể nắm được gì, tay trống trơn, lòng cũng trống rỗng.

"Mị nhi..."

Thấp giọng nỉ non liền ở bên tai, Liên Mị chậm rãi mở mắt ra, thấy đó là Hiên Viên thần nghiêng người nằm ở nàng bên người, từng tiếng mà kêu gọi chính mình.

Hóa ra chính nam nhân này đã đưa nàng từ cha mẹ trở về.

"Cuối cùng tỉnh rồi?"

Hiên Viên thần chống tay, cúi đầu nhìn Liên Mị yếu ớt, ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh khuôn mặt nàng, với sự dịu dàng và thương tiếc: "Trẫm còn tưởng rằng nàng sẽ không tỉnh lại."

Liên Mị nhìn thấy trên cổ tay mình một vết bầm tím, rõ ràng là do Hiên Viên thần dùng sức bắt lấy mình. Nàng nói: "Hoàng Thượng, ngài dùng sức quá lớn, khiến ta không thể không tỉnh lại."

Hiên Viên thần không hỏi thêm, chỉ nắm tay nàng chặt hơn, khóe miệng cong lên: "Trẫm biết, nàng nhất định sẽ trở về."

Dù không trở lại, hắn cũng sẽ tìm cách mang Liên Mị trở về!

Tác giả có lời muốn nói: Trong hai ngày qua tâm trạng tôi không tốt, nên việc cập nhật chậm. Mong các bạn thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro