Chương 15: Trăm năm là hữu hạn, lòng người thì nông sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng vô tận, chỉ tiếc đời người chẳng được bao lâu...
---------------------------------

   Cả phòng 302 ngồi quanh Minh Tú với vẻ vô cùng căng thẳng phân tích:
  - Theo góc độ tâm lí thì hot girl cục bột lạnh của Too Too phản ứng như vậy là hợp lý. Đang yên đang lành bỗng dưng được biết cái chuyện động trời như thế không đơ người ra mới lạ.
   Cả bọn gật gù thống nhất ngồi chờ phản ứng của Ánh Quỳnh với Tú xem sao.
   Buổi chiều hôm đó, nàng lại đi làm osin như mọi khi, cố gắng giữ bình tĩnh và vẻ tự nhiên hết sức có thể. Minh Tú chào Ánh Quỳnh mà mong giọng đừng có run, tim Tú như có cả dàn trống cái đang đập liên hồi, chỉ sợ Quỳnh Quỳnh nghe được. Nhưng không, Ánh Quỳnh lại chẳng tỏ thái độ gì khác thường, tất cả vẫn như mọi ngày, tức là vẫn hạch sách Tú, vẫn cốc đầu Tú, vẫn kiếm cớ cãi cọ đôi co với nàng đủ kiểu. Lúc ra về lòng Tú nhẹ biết bao, nhưng thực ra nàng cảm thấy rất buồn. Nàng thấy hình như mình đang hụt hẫng. Có lẽ Ánh Quỳnh cố giữ vẻ bình thường để Minh Tú không thấy ngại. Nước mắt Tú bắt đầu rơi khi gần về tới phòng. Cả đám liền bu quanh, chẳng có đứa nào nói câu nào cũng tự hiểu. Duy chỉ có Phương Anh là cư xử hoàn toàn khác, Anh đẩy hết mấy đứa xung quanh ra, kéo tay Minh Tú ngồi xuống giường rồi hỏi lại đầu đuôi:
Tú lắc đầu trong nước mắt:
- Cô ta cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Vậy là bà đoán cô ta không thích bà hả?
- Ừ, chứ sao nữa.
Thanh Hằng cười phá lên:
- Khờ ghê Too ơi, chứ giờ bà mong cô ta phản ứng sao? Chẳng nhẽ giờ bà mong muốn cục bột lạnh đó chạy đến xúm xít rồi nói "em cũng yêu chị" luôn hả? Đâu vô duyên vậy được, muốn nói vậy cũng phải nói trong thời điểm thích hợp chứ. Mà giả sử cô ta có không thích bà thì cũng là chuyện bình thường. Mà nói nghe này nè Too, đời còn dài, giai gái gì còn nhiều, lo gì hả.
Minh Tú cũng cười theo, đưa tay quẹt ngang mặt rồi nói:
- Ừ thôi, giờ cứ như bình thường thôi. Ban đầu cũng không định cưa cẩm cô ta làm gì mà. Tại tui cũng nuôi hy vọng nên mới thất vọng vậy.
Hoàng Thuỳ bỗng dưng hỏi một câu làm Tú đứng hình:
- Vậy lỡ cục bột lạng đó tỏ tình thì Tú tính sao?
Đắn đo một hồi nàng nhe rằn cười cười nói:
- Xin lỗi, vận may chỉ đến một lần.
Không ngờ Tú nhà ta lại có thể phát biểu một câu đi vào lịch sử như vậy. Cả phòng vừa lăn ra cười vừa ra sức hú hét om sòm.
Gần tới ngày Valentine, studio Minh Tú làm thêm cũng đông khách hơn mọi khi. Nàng lau dọn lại studio và dụng cụ xong xuôi, chào mọi người ra về với tâm thế khá mệt mỏi. Lê lết cái thân hình mảnh mai lên tới lầu ba đúng là cực hình. Tú mở cửa phòng thấy mọi người im ru, ai nấy đang nhìn Hoàng Thuỳ cùng đống hành lý đã dọn xong. Tú ngạc nhiên tột độ:
- Thuỳ, sao vậy?
Cả bọn không nói gì, chỉ thấy Thuỳ khóc, vừa khóc nàng vừa nói:
- Thuỳ chuẩn bị đi du học rồi.
Bỗng dưng chiều đang còn nô đùa tíu tít, tối về đã thấy Hoàng Thuỳ khóc lóc, còn nói vừa nghe tin đi du học, Minh Tú thấy chuyện này không tin được... Không phải Thuỳ đang học rất tốt hay sao? Không phải chỉ vừa chơi thân với nhau mà đột ngột ra đi vậy sao? Hàng trăm thắc mắc hiện lên trong đầu của nàng nhưng lúc này nàng chỉ hỏi được một câu không đúng thứ tự:
- Thế sao lại không đi trước khi vào đại học? Sao phải là tới tận bây giờ chứ?
Nước mắt Thuỳ rơi lã chã, mấy đứa khác cũng sụt sùi theo làm Tú càng thêm bối rối, Phạm Hương nói:
- Vì những năm trước còn kẹt việc giấy tờ của Thuỳ nên là tưởng sẽ còn rất lâu vả lại một phần do gia đình Thuỳ ép buộc như vậy, nào ngờ khi nảy lại nhận được cuộc gọi từ người thân của Thuỳ nói rằng Thuỳ sắp phải qua nước ngoài sinh sông và học tập.
Minh Tú nhìn Thuỳ thương không kể xiết. Giờ chỉ lo tinh thần nàng sa sút, qua nước ngoài sinh sống một mình rồi không biết sẽ ra sao. Nàng để lại người yêu cũng như người thân ở đây, nên phải chịu sống cảnh cô đơn. Nhìn Thuỳ chỉ lặng lẽ khóc, không trách móc Tú càng lo lắng hơn.
- Vậy giờ Thuỳ qua đó sống một mình liệu có ổn không? Hay là nên dắt thêm người thân qua?
Thuỳ mắt đã ướt nhoà bảo:
- Không cần đâu, Thuỳ lo được cho bản thân mình mà... Với lại đây là cơ hội của Thuỳ nữa nên là Thuỳ nhất định sẽ cố gắng học thật tốt.
Mọi người nhất quyết không cho Thuỳ rời khỏi đây sớm, tối hôm đó mấy chị em ngồi bên nhau thật lâu nghe Hoàng Thuỳ tâm sự thật nhiều. Thuỳ chỉ hối hận không thể có thêm nhiều thời gian ở lại đây với mọi người. Nàng cũng hơi suy sụp mọi người ai cũng biết, rồi nàng sẽ ổn, sẽ tự ổn.
Chỉ một ngày thôi mà phòng 302 xảy ra biết bao nhiêu chuyện hết khóc lại đến cười. Chuyện của Thuỳ khiến đứa nào cũng ít nhiều ngỡ ngàng, giờ mới thấm thía thì ra trăm năm hữu hạn, lòng người thì nông sâu.
------------------------
End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro