(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

Mẹ của Nhậm Hào là mỹ nữ có tiếng trong thôn, lại có thêm giọng nói ngọt ngào. Thế nên hai mươi tuổi bà rời nhà đi Hongkong, nói rằng có người muốn lăng xê bà trở thành ngôi sao ca nhạc, nếu thành công có thể còn nổi hơn cả Đặng Lệ Quân. Vậy mà người trong thôn còn chưa thấy được đĩa nhạc bà phát hành đâu, chỉ mới qua hai năm bà quay về với một cái bụng đã nhô to. Người trên xóm dưới tránh không được nói xấu thì thầm, nhưng không ai biết bà ở bên ngoài đã phải trải qua những gì.

Người đàn bà đó hạ sinh một cậu con trai, ở sát vách nhà Lưu Dã. Lúc nhỏ trong trí nhớ của Lưu Dã, người kia sẽ lên huyện để hát cho một phòng khiêu vũ, lúc nào bà cũng trang điểm tỉ mỉ, mặc những chiếc váy hoa xinh đẹp, dáng dấp vô cùng yểu điệu. Nhưng bà uống rất nhiều rượu, thường khóc lớn trong nhà vào đêm khuya làm đánh thức cả cậu con trai nhỏ đang ngủ của mình.

Lần đầu tiên Lưu Dã gặp Nhậm Hào là ở đồng ruộng phía sau nhà. Cậu bé ấy ngậm chặt miệng, mặt đầy nước mắt nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, đang ngồi dựa vào tàng cây phía sau đó. Trên cánh tay hắn đầy những vết xanh tím đủ loại, da hắn vốn trắng nên mấy vết bầm này còn nổi bật hơn, nhìn vào đã thấy đáng sợ.

Lưu Dã lúc đó đang ôm trong lòng một cái thùng giấy, bên trong thùng là một con chó nhỏ anh nhặt được bên đường. Anh tiến đến trước mặt Nhậm Hào: "Em đi chơi với anh, anh tặng con chó nhỏ này cho em được không?"

Anh đã dùng chú chó nhỏ này thu mua được một cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi.

Cánh đồng nhỏ vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng trên bầu trời sẽ có vài đàn chim bay ngang, những đám lau sậy đung đưa theo gió, thị trấn nhỏ cách đó không xa có khói bếp lượn lờ. Tuổi thơ của bọn họ đã trôi qua trong hương lúa chín thơm như vậy.

Sau này hai người bọn họ cùng đi lên huyện học cấp 2, Nhậm Hào cũng đã lớn hơn một chút, mẹ hắn ít uống rượu hơn và cũng không đánh đập hắn nữa. Vào mỗi cuối tuần khi về nhà, Lưu Dã sẽ thấy mẹ của Nhậm Hào tới đón hắn, bà gầy đi rất nhiều, trong ánh mắt tràn ngập sự tiều tuỵ nhưng vẫn tô son đỏ đậm như cũ, váy cũng mặc loại đỏ dài đến chân, làn da bà trắng đến mức gần như trong suốt.

Thi thoảng Lưu Dã sẽ ghé vào nhà Nhậm Hào để ăn cơm. Ở nhà mẹ của hắn khác hẳn khi ra ngoài, bà tết một bím lớn cho mái tóc đen dài mượt như lụa của mình, cài lên đầu mình hai đoá sơn trà trắng tinh mà Nhậm Hào hái từ ngoài về, trên mặt cũng không trang điểm gì cả, thanh thoát tựa như thiếu nữ mới lớn.

"Bà ấy bị bệnh." Nhậm Hào nói với Lưu Dã như vậy.

"Em có thương bà không?" Lưu Dã hỏi.

"Có chứ." Nhậm Hào cười, "Bà là mẹ em. Trước đây bà ấy có hận em, bà nghĩ em là vết nhơ trong cuộc đời mình. Sau đó bà lại phát hiện ra, bà ấy chỉ có thể cùng cái vết nhơ này sống nương tựa vào nhau, châm chọc làm sao."

"....."

Mùa hè Lưu Dã tốt nghiệp cấp 2, Nhậm Hào đứng dưới tán cây anh đào trước cổng trường, trong lòng hắn ôm theo con chó nhỏ màu trắng đã cùng lớn lên với bọn họ.

"Lưu Dã, em thích anh, chúng ta ở bên nhau có được không?"

Bọn họ đỗ vào chung trường cấp 3 nên thường hẹn hò bí mật ở cây anh đào phía sau trường, đôi khi còn lén lút hôn nhau ở hàng hiên ẩm ướt của ký túc xá vào đêm khuya, hay ở dưới những đêm hè đầy sao lập ra kế hoạch tương lai không biết bao giờ mới đến được. Dẫu sao thì niềm lo lắng to lớn nhất của tuổi trẻ cũng chỉ là mưa to không có ô che mà thôi. Thanh xuân của hai người bọn họ là ánh nắng ấm áp cùng gió thoảng hiu hiu, êm đềm trôi qua.

Nếu thời gian mãi mãi dừng ở lúc ấy thì tốt quá.

Nhậm Hào không tham gia kỳ thi cuối cùng vào mùa đông năm lớp 11. Lưu Dã vừa thi xong đang trên đường trở về nhà thì nghe tin mẹ của Nhậm Hào đã treo cổ tự tử.

"Nghe nói lúc chết còn mặc một bộ váy màu đỏ, đúng là xui rủi mà."

Trên đường về xóm nhỏ, Lưu Dã đã nghe mọi người bàn tán như vậy. Anh điên cuồng chạy một mạch đến nhà của mình, vừa đẩy cửa ra đã bắt gặp đôi mắt ngập nước của mẹ.

------- Chú chó nhỏ mất rồi.

Lưu Dã đi qua gõ cửa nhà Nhậm Hào nhưng không có ai trả lời. Ban đêm mùa đông tối đen lại yên tĩnh, bông tuyết trắng tinh sạch sẽ rơi xuống người anh liền tan ra. Anh dựa vào cửa trước nhà hắn, lệ rơi đầy mặt, bên chân còn có một con chó nhỏ màu trắng đã chết. Mọi người đi ngang đều xôn xao bàn tán nhìn anh với đôi mắt khác thường, chỉ có một bà lão ngẫu nhiên có ý tốt khuyên bảo anh: "Con đừng ở lại chỗ này, nghe nói nhà này vừa có người chết, không may mắn chút nào."

Lưu Dã đem chú chó nhỏ bỏ vào giỏ tre đem đến sau núi, chôn nó ở bên cạnh ngôi mộ của người đàn bà xinh đẹp kia ----- cũng chính là ngôi mộ cho toàn bộ tuổi thanh xuân của anh.

Anh còn chưa gặp lại được Nhậm Hào.

06.

"Sau khi mẹ em mất, cảnh sát họ tìm thấy mấy năm đó mẹ em liên tục gửi thư cho một người đàn ông. Thế là họ lần theo địa chỉ đó để tìm cha ruột của em. Hôm ông ấy sai người tới đón em, anh vẫn còn đang thi nên em không thể nói tạm biệt với anh được. Cha em rất nghiêm khắc, mấy lần em viết thư cho anh đều bị ông ấy ngăn lại. Đến khi tốt nghiệp đại học, em muốn liên lạc lại với anh thì mọi người đã chuyển nhà rồi, em không tìm được anh nữa."

"Nói xong rồi?" Lưu Dã đi lướt qua Nhậm Hào đang đứng trước mặt, "Nói xong rồi thì tôi đi về."

Cuộc sống mấy năm nay cứ ngày lại qua ngày, chuyện xưa bị thời gian phủ bụi, đôi khi sẽ có lúc trong giấc mơ anh nhớ tới hắn. Tuy nhiên cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, anh không muốn nằm lại mãi trong quá khứ của mình.

"Lưu Dã." Nhậm Hào ở phía sau gọi anh, "Có thể để lại phương thức liên lạc không? Coi như chúng ta là bạn học cũ, được không anh?"

Thế là hắn có được WeChat và số điện thoại của Lưu Dã.

Lưu Dã biết Nhậm Hào vẫn luôn đi theo phía sau xe anh.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong chuẩn bị lên giường nhưng không biết có gì đó thôi thúc, anh tắt đèn phòng rồi đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới đường.

Nhậm Hào đứng cạnh xe hút xong điếu thuốc cuối cùng, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy đèn trong ô cửa sổ đã tối đen hắn mới bắt đầu lái xe rời đi.

......

Châu Chấn Nam chạy đến quán bar xem Diêu Sâm làm DJ. Cậu đang ngồi ở sô pha truyện trò dăm ba câu với Trạch Tiêu Văn, bỗng nhìn thấy một người đang đi vào từ cửa liền nhanh chóng bỏ ly rượu trong tay xuống bàn, đứng lên muốn đi.

"Triệu Nhượng tới rồi, em biến đây, đừng nói với hắn là em tới đây."

Châu Chấn Nam đập tay với Trạch Tiêu Văn coi như đạt thành thoả thuận, sau đó lui từ cửa sau đi ra ngoài.

Ở phía ngõ nhỏ phía sau quán bar, cậu gặp được Hà Lạc Lạc đang cùng đánh nhau với mấy tên.

Ngay từ đầu thì cậu cũng không định xen vào chuyện của người khác, chỉ muốn đứng ở trong tối xem trò vui thôi. Châu Chấn Nam từ nhỏ đến giờ chỉ từng thấy qua một lần Nhậm Hào đánh nhau, nay lại thấy người này một mình chọi sáu mà còn chiếm được thế thượng phong thì vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên cầm theo gậy gỗ định đánh lén từ phía sau Hà Lạc Lạc, thế nên Châu Chấn Nam lao ra ngay lập tức, không thèm nghĩ ngợi gì đã đá một cú vào lưng của tên đó.

Tiếng gậy gỗ rơi xuống đất vang lên, người đàn ông kia cũng quỳ rạp xuống mặt đất. Hà Lạc Lạc thì quay lại mơ hồ không hiểu gì nhìn Châu Chấn Nam.

Tiếp đó Châu Chấn Nam nghe được một tiếng rống đầy tức giận của Triệu Nhượng truyền đến từ phía sau lưng mình: "Châu Chấn Nam!!!"

Triệu Nhượng chân rất dài, hai ba bước đã chạy được đến đây. Châu Chấn Nam thấy vậy thì ném lại một câu "Tất cả giao lại cho anh" sau đó kéo Hà Lạc Lạc chạy trối chết.

Tất nhiên Triệu Nhượng đặc biệt tới quán bar để bắt Châu Chấn Nam về nên đã đem theo tài xế với xe tới, bây giờ tài xế đang đỗ xe ở đầu phố. Châu Chấn Nam kéo cửa xe ra không nói hai lời đã nhét Hà Lạc Lạc vào, sau đó cậu cũng theo lên xe ngồi: "Chú Vương, về nhà thôi."

Tài xế có vẻ chần chờ: "Triệu Nhượng..."

"Kệ hắn đi, về nhà thôi."

------------------------

Editor: Các couple mới gặp đều sẽ để cậu-tôi hết, sau một thời gian tiến triển thì toi sửa xưng hô lại cho phù hợp nhé ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro