Rainbow And You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên họ gặp nhau

“Chào anh, em là Thanh Duy, thực tập sinh  mới của trường, mong anh giúp đỡ”

Cậu nhớ rõ mình đã cúi gập người, mỉm cười chân thành.

Chỉ để đổi lại cái nhìn lạnh lùng của người kia.

Ngày đầu tiên họ ngồi cạnh nhau trong một cuộc họp

“Anh, có thể chỉ em…”

“Cậu im lặng được không?”

Một chút sững sờ.

Nhưng rồi lại nhìn anh cười đến vô hại

“Em sẽ nhờ người khác…dù sao cũng cám ơn anh”

Người kia thậm chí còn không thèm liếc nhìn sang.

Ngày đầu tiên cậu tặng anh một món quà

“Chúc mừng sinh nhật anh!”

Cậu mỉm cười rạng rỡ, như đem toàn bộ lòng chân thành của mình ra để nói câu đó.

Người kia không buồn nhếch môi, xem cậu như người vô hình

“Này!” Cậu rút từ trong balo ra một món quà “Tặng anh!”

“Cảm ơn”

Anh chỉ thốt lên đúng hai từ, khô khan và cụt ngủn.

Cho đến bây giờ, anh thậm chí cũng không nhớ món quà ấy là gì, chỉ biết chàng trai ấy, khi đưa món quà cho anh, đã cười đến híp cả mắt lại.

 Đẹp như một thiên sứ.

Tim anh vô thức đập loạn một nhịp.

Từ ngày đó, anh mặc nhiên xem sự hiện diện của cậu là điều hiển nhiên. Chàng trai tóc đen với đôi má lúm đồng tiền ấy, không một phút nào rảnh rỗi mà không bám dính lấy anh.

Cậu, không biết từ bao giờ, đã cảm nắng người anh, người đồng nghiệp lạnh lùng của mình.

“Làm người tình của tôi, được không?”

“Sao cơ ạ?”

Anh không lặp lại, hướng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cậu, như xoáy vào tận tâm can.

Lần này, trái tim của cậu lỡ một nhịp.

“Được ạ”

“Anh có yêu em không?”

“Đang mơ mộng sao?”

Anh lơ đãng hỏi ngược lại.

Anh đã từng yêu một người, rất sâu sắc, rất chân thành.

Nhưng kết quả vẫn là bị phản bội.

Đình Thuận, không còn tin vào tình yêu nữa.

Người ta thường nói, không có được người mình yêu, chính là điều đau đớn nhất.

Sai lầm.

Biết rõ là mình yêu người đó nhưng lại không đủ can đảm để thừa nhận.

Yêu, nhưng chỉ biết giữ người đó bên cạnh như một món đồ chơi.

Yêu, yêu lắm, nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế nào.

Yêu, nhưng lại để người đó phải khóc vì mình.

Đó mới chính là điều đau đớn nhất.

“Thuận, cầu vồng kìa”

“Trẻ con”

“Không có! Cầu vồng thật sự rất đẹp mà,anh nhìn xem, có phải rất lãng mạn không?”

“Em biết là tôi không thích sến súa mà”

Tim cậu hơi chùng xuống.

Đúng vậy, anh không yêu cậu. Lãng mạn cái gì chứ!

Thứ tình cảm đó, chỉ có cậu tự tưởng tượng ra thôi.

“Anh cười với mọi người, trừ em. Tại sao vậy?”

“…Vì tôi không thích”

Anh, lúc nào cũng vô tâm đến cùng cực như vậy.

Còn cậu, lại như một thằng ngốc mà yêu anh.

“Vừa đi đâu về?”

“Em..đi khám bệnh thôi”

Anh gật đầu, rồi lại quay đi, tiếp tục làm việc.

Gía mà lúc đó anh quan tâm cậu một chút.

Gía mà lúc đó anh chịu hỏi han một chút.

Gía mà lúc đó anh nhận ra cậu đã gầy đi đến như thế nào.

Gía mà anh chịu quan sát một chút, xem cậu đã chống chọi với những cơn đau như thế nào.

“Anh…em muốn ăn kẹo bông!”

“Không cho em ăn”

“Tại sao..?”

“Đừng hỏi nữa, tôi bảo không là không”

Anh, lúc nào cũng cộc cằn đến đáng sợ.

Mới đó mà đã gần 1 năm trôi qua…

Anh bắt đầu nhận ra những cơn đau thường xuyên đến lúc nửa đêm của cậu..

Anh bắt đầu nhận ra cậu đã gầy đi như thế nào..

 

“Tại sao lại giấu tôi?”

Ngày hôm đó, anh ngồi bên giường bệnh của cậu từ nửa đêm đến tận sáng.

Lần đầu tiên, anh nắm thật chặt tay của cậu, sợ rằng nếu buông ra cậu sẽ tan biến mất.

“Em nghĩ…anh sẽ không quan tâm…”

Trong mắt cậu, anh độc ác đến vậy sao? Vô tâm đến vậy sao?

“Tôi có quan tâm…chết tiệt…”

“Cười với em một lần được không?”

Anh chăm chú nhìn cậu.

Chàng trai đáng yêu nhất mà anh từng thấy.

“Được, nhưng em phải hứa với tôi một điều”

Cậu mở to mắt chờ anh nói tiếp.

“Đừng đi, đừng bỏ tôi lại”

“Tôi xin em, Huỳnh Thanh Duy,..”

Cậu mỉm cười nhìn anh.

Không phải nụ cười của cậu ngày đầu gặp anh.

Nụ cười này, bi ai đến đáng sợ.

“Em xin lỗi…”

Lần đầu tiên, anh muốn ôm cậu đến vậy, muốn ôm thật chặt, muốn làm những cơn đau của cậu biến mất.

“Tôi xin lỗi..”

 

Lúc cậu ra đi, anh bình thản đến kì lạ.

Anh không khóc, cũng không kêu gào.

Anh chỉ ngồi đó, cảm nhận bàn tay của cậu dần lạnh đi.

“Em nuốt lời rồi, Duy à…”

“Em đã từng hứa sẽ ở bên cạnh tôi, cho đến khi nào tôi chán em mới thôi..”

“Em biết không..tôi vẫn còn thích em nhiều lắm”

“Nhưng tôi cũng sẽ không ích kỉ nữa..”

“Em phải thật hạnh phúc đấy..”

“Chờ tôi, Duy à, hãy chờ tôi nhé”

 

Anh dần hồi tưởng lại những cuộc nói chuyện giữa anh và cậu.

“Chúc mừng sinh nhật anh!”

__Ngày mai là sinh nhật tôi rồi, Duy à.

 

“Này! Tặng anh!”

__Tôi lúc đó vô tình, đã làm mất món quà của em rồi. Em có thể tặng tôi một món quà khác không?

 

“Anh có yêu em không?”

__Đồ ngốc, đương nhiên là tôi yêu em. Ở nơi đó em có nghe thấy không, Huỳnh Thanh Duy? Tôi yêu em!

 

“Anh cười với mọi người, trừ em. Tại sao vậy?”

__Bởi vì tôi đã từng sợ rằng mình sẽ yêu em. Tôi sợ khi nhìn vào mắt em và mỉm cười, tôi sẽ không còn đường nào để thoát ra nữa.

 

“Thuận, cầu vồng kìa”

__Ừ Duy à, cầu vồng lại xuất hiện kìa. Nhưng em đi đâu rồi?

 

“Anh có thích cầu vồng không?”

__Không. Tôi ghét cầu vồng. Ghét rằng nó vẫn cứ xuất hiện, dù em không còn ở đây nữa.

 

“Nhưng anh không thấy cầu vồng rất lãng mạn sao?”

__Cầu vồng đối với tôi là thứ bi ai nhất thế giới. Cầu vồng cũng như em vậy, đến một cách bất ngờ, đẹp đến lạ lùng, nhưng ra đi cũng thật nhanh.

 

“Em muốn ăn kẹo bông”

__Thứ kẹo đó sẽ làm em đau bụng, em biết mà…đó là lý do vì sao tôi không cho phép em ăn.

 

Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó.

Trong những giấc mơ, anh đã từng tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời

Nhưng hôm sau, mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Và anh biết, anh vẫn còn có cậu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rainbows