Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ღ Chương 4: Bi thương ღ

edit: diepanhquan

beta: hanhmyu

Chuyện hôm đó trở thành ác mộng suốt đời của bốn cô gái trong phòng Hà Tiếu Nhiên.

Đúng là Tiểu Điêu ở phía sau lùm cây, ôm đầu gối ngồi giữa đám cỏ dại. Hà Tiếu Nhiên nhớ rõ, Tiểu Điêu là người thích sạch sẽ, sợ nhất côn trùng, bình thường đừng nói ngồi ở giữa cỏ dại như vậy, chỉ cần bắt cô đi vào đám cỏ đó thôi cũng đã khiến cô khó chịu hơn cả việc giết chết cô.

Tiếng bước chân của mấy người bọn họ tựa hồ như không kinh động đến Tiểu Điêu, cô vẫn duy trì tư thế ngồi như trước, ôm đầu gối không nhúc nhích. Tiêu Thượng Kỳ nhìn quanh bỗng nhíu mày, nhẹ giọng nói với Hà Tiếu Nhiên: "Anh đi ra ngoài trước. Có việc gì thì gọi anh." Sau đó lui ra.

"Tiểu Điêu!" Hà Tiếu Nhiên không nhìn Tiêu Thượng Kỳ, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi. Gọi liên tiếp ba tiếng mà Tiểu Điêu vẫn lặng thinh không phản ứng, cô vỗ nhẹ lên vai Tiểu Điêu, không ngờ cái người vẫn ngồi như tượng đá bất động đó bỗng nhiên giơ tay đẩy mạnh cô. Hà Tiếu Nhiên bị bất ngờ ngã sang một bên. Tiểu Điêu ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dữ dội khác thường, đó là ánh mắt của con vật nhỏ bị thương, bị vây trong tuyệt vọng, dữ dội mà bất lực.

"Tiểu Điêu, Tiểu Điêu, cậu làm sao vậy?". Chu Nguyệt và Ôn Vũ cùng gọi, cuối cùng tầm mắt dừng ở cổ áo của cô rồi im bặt, quên mất phải nói cái gì.

Đêm qua khi Tiểu Điêu đi ra ngoài là mặc trang phục đang thịnh hành nhất mùa hè này, áo tay lỡ phối với quần sooc, phô bày dáng người mảnh khảnh và đôi chân dài của cô. Thế nhưng lúc này, cổ áo bị xé rách, tất cả cúc áo cũng đứt tung, khi cô đứng dậy, cả khoảng da thịt trắng nõn trước ngực lộ ra.

Hà Tiếu Nhiên bị ngã mới phát hiện ra những vết trầy da lớn trên cánh tay cùng đùi của Tiểu Điêu. Cô chưa bao giờ biết được đêm của mùa hè lại lạnh đến như thế, một cái chớp mắt này khiến cả người cô run rẩy không thể kiếm chế.

"Tiểu Điêu, Tiểu Điêu, Tiểu Điêu...", Hà Tiếu Nhiên liên tiếp gọi tên bạn. Thời gian cứ trôi qua, trong trí nhớ của các cô, một giờ chờ đợi kia kéo dài như cả năm, cuối cùng ánh mắt Tiểu Điêu chậm chạp dừng lại trên mặt Hà Tiếu Nhiên, dần có tiêu cự, giống như cuối cùng đã nhận ra ba người đang đứng quanh mình. Thật lâu sau, khóe miệng Tiểu Điêu run run lộ ra một nét cười gian nan.

"Cậu có sao không, chúng tớ tìm cậu thật lâu, cái tên vô lại này còn chơi trò mất tích với bọn tớ." Hà Tiếu Nhiên nghẹn ngào, giống như có cái gì đó rất nặng đè trong tim, khó chịu mà không thể làm gì được, không kìm được nước mắt cùng tiếng nức nở, chỉ có thể vội vàng gọi, "Tiểu Điêu..."

"Cậu khóc cái gì?". Tiểu Điêu vẫn cười, đi đến gần, Hà Tiếu Nhiên nhìn thấy khóe miệng cô có dấu bầm tím giống như vết máu khô uốn lượn một đường đi qua cằm.

"Tớ... thực lo lắng cho cậu.". Hà Tiếu Nhiên không biết nên nói gì. Các cô đều đã xem qua không ít các loại phim truyền hình, trong đầu không thể không liên tưởng đến những hình ảnh đáng sợ nhưng không có đủ can đảm để hỏi Tiểu Điêu, chỉ có thể mờ mịt nhìn nụ cười khó khăn của cô.

"Chúng ta về phòng đi, " hồi lâu Ôn Vũ nhẹ giọng nói, " về nghỉ ngơi."

"Ừ đi về..." Hà Tiếu Nhiên cùng Chu Nguyệt đồng ý, chưa kịp gật đầu thì Tiểu Điêu đã lắc đầu thì thào, "Không được!"

Xung quanh lại rơi vào im lặng tới cực điểm, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, lúc sau khi Tiểu Điêu ngẩng đầu lên thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trong ánh mắt có vẻ quyết tuyệt, cô đưa tay tới trước mặt Hà Tiếu Nhiên muốn mượn điện thoại. Các cô đều không đoán được Tiểu Điêu muốn gọi cho ai, chỉ có thể nhìn cô ấn phím.

Xe cảnh sát tới rất nhanh, tiếng còi chói tai xuyên qua màn đêm, đèn ô tô cùng đèn pin chiếu tìm chứng cứ khiến lùm cây cỏ dại vốn u ám trở nên sáng rực như ban ngày.

Chu Nguyệt, Ôn Vũ cùng Tiểu Điêu ngồi trên xe cảnh sát, chỉ có Hà Tiếu Nhiên ngồi trên xe Tiêu Thượng Kỳ.

"Tiểu Điêu dũng cảm hơn so với tưởng tượng của chúng ta." Hà Tiếu Nhiên không còn một chút sức lực, sau khi lên xe liền cuộn mình trên ghế không nhúc nhích. Tiêu Thượng Kỳ giúp cô thắt dây an toàn, đi theo phía sau xe cảnh sát, không nói tiếng nào, có chút lo lắng. Anh không biết cách an ủi, cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: "Mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi, em đừng như vậy."

"Có thể trôi qua sao?". Cuối cùng Hà Tiếu Nhiên cũng cựa quậy, lẩm nhẩm: "Sẽ qua rất nhanh ư, làm thế nào để qua được? Tiểu Điêu sẽ phải làm sao bây giờ? Tối nay rốt cuộc Tiêu Bác Niên đã làm cái gì? Hắn... sao hắn không chết đi!"

"Sao em nghĩ cực đoan như vậy."

Tiêu Thượng Kỳ thở dài, "Em còn chưa biết vì sao Tiểu Điêu chạy đến đây, sao lại có thể đổ lỗi cho Tiêu Bác Niên kia?"

"Vì sao em không thể trách hắn?". Tiêu Thượng Kỳ nói chưa dứt lời, Hà Tiếu Nhiên đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Chỗ đó ở ngay dưới lầu nhà Tiêu Bác Niên, không phải vì hắn thì cô ấy đến đây làm gì? Không vì hắn thì cô ấy có gặp chuyện không may kia không? Tiểu Điêu mới hai mươi hai tuổi, về sau phải làm sao bây giờ?"

"Là cô ấy tự tới, không ai ép cô ấy, cô ấy là người trưởng thành rồi, làm chuyện gì đều phải tự chịu trách nhiệm. Hà Tiếu Nhiên, em phải lý trí một chút, em như vậy không giúp gì cho cô ấy được." Một câu cuối cùng này đã rút sach toàn bộ khí lực của Hà Tiếu Nhiên, cô không giúp được Tiểu Điêu, nếu hôm trước cô không mất ngủ, cô sẽ không ngủ gục như vậy; nếu cô không ngủ sẽ biết Tiểu Điêu bỏ đi lúc nào; nếu biết, cô sẽ ngăn không cho Tiểu Điêu làm cái hành động điên rồ ấy; nếu không ngăn được, ít nhất cô cũng có thể đi cùng cô ấy đến đây, như thế, có phải sẽ tránh được mọi chuyện?

"Em đừng nghĩ nữa, cho dù Tiểu Điêu đã xảy ra chuyện gì, đó cũng không phải là lỗi của em". Tiêu Thượng Kỳ dễ dàng nhìn thấy những suy nghĩ rối loạn trong đầu Hà Tiếu Nhiên. Anh vỗ nhẹ lên đầu cô, định khuyên cô vài câu nhưng rồi lại thôi. Với anh, Tiểu Điêu chỉ là một bạn nữ cùng lớp, không thân quen lắm, không ai muốn người quen của mình xảy ra chuyện như vậy, nhưng giờ sự việc đã xảy ra rồi, anh cho rằng quan trọng nhất là xử lý hậu quả như thế nào để thương tổn ở mức thấp nhất. Còn về việc an ủi người khác, đó không phải là sở trường của anh.

Xe dừng lại cùng lúc trước cổng đồn cảnh sát, luật sư Giang Hoa Hâm bị dựng dậy lúc nửa đêm cũng đang chạy tới, lúc xuống xe không ngừng ngáp lên ngáp xuống nhưng vừa đi đến trước cổng đồn cảnh sát thì cả người đã bừng bừng khí thế.

Hà Tiếu Nhiên không biết Tiêu Thượng Kỳ tìm luật sư lúc nào, nhìn thấy anh cùng luật sư chào hỏi rồi tìm đội trưởng cảnh sát, trong lúc rối ren nhất thời cảm thấy dù cho có chuyện đáng sợ hơn nữa cũng có thể đối mặt, đồng thời cũng sợ hãi cái thói quen cùng cảm giác không muốn xa rời của mình. Nhìn anh làm việc này một cách tự nhiên, thoải mái cho thấy anh với cô thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cảnh sát chẳng mấy chốc đã xuất hiện, đưa cho mấy người Hà Tiếu Nhiên bản khai, hỏi lặp đi lặp lại xem tối đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao tìm được Tiểu Điêu ở đó, nhìn thấy gì ở hiện trường. Lúc Hà Tiếu Nhiên đi ra, Chu Nguyệt cùng Ôn Vũ vẫn còn đang ở trong phòng thẩm vấn. Tiểu Điêu không có ở đây, đầu óc cô có chút mờ mịt, nhớ đến trong các phim truyền hình, những lúc như thế này, chắc Tiểu Điêu được đưa đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra trước.

Đang miên man suy nghĩ trong hành lang, phía cầu thang bên kia vang lên những tiếng bước chân dồn dập, Hà Tiếu Nhiên mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Bác Niên đang đi tới cùng hai cảnh sát.

"Hà Tiếu Nhiên?", Tiêu Bác Niên nhìn thấy cô thì lắp bắp kinh hãi. Cô không nghĩ rằng anh ta có thể gọi tên mình, vì trong trí nhớ của cô, bọn họ chưa từng gặp nhau trực tiếp lần nào, vì sao anh ta cũng được đưa đến đây? Hà Tiếu Nhiên chưa kịp lên tiếng, anh ta lại hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu..." Hà Tiếu Nhiên định nói người gặp chuyện không may không phải cô mà là Tiểu Điêu, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cô nghĩ, chuyện như vậy, Tiểu Điêu nhất định không muốn cho anh ta biết. Đúng lúc đó, người cảnh sát bên cạnh đã nói: "Không hỏi gì hết, muốn biết chuyện gì thì lát nữa nói sau."

Hà Tiếu Nhiên nhìn theo Tiêu Bác Niên bị đưa vào một gian phòng, một lúc sau có một đôi vợ chồng hơn năm mươi tuổi vội vàng chạy tới, trên đầu đầy mồ hôi, tóc tai rối loạn.

Hà Tiếu Nhiên đoán, đây hẳn là cha mẹ của Tiêu Bác Niên, nhưng cô không còn sức lực nào để chào hỏi, chỉ có thể tìm một bức tường rồi dựa cả người vào.

Một đêm này dường như đặc biệt dài.

Đến khoảng gần bốn giờ, khi nắng sớm vừa lộ ra, Tiêu Thượng Kỳ không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Hà Tiếu Nhiên. Suốt một đêm không ngủ nhưng nhìn anh vẫn thực có tinh thần, anh kéo cô từ mặt đất đứng lên, đồng thời gọi cả Chu Nguyệt cùng Ôn Vũ.

"Anh đưa bọn em về phòng" Tiêu Thượng Kỳ nói, "Chu Nguyệt hôm nay lên tàu hỏa về nhà, cũng cần về phòng thu thập chút đồ đạc."

"Chúng ta có thể đi sao?" Chu Nguyệt ngạc nhiên, "Không cần bọn em hỗ trợ điều tra, còn có Tiểu Điêu..."

"Không phải các cô đã nói hết với cảnh sát rồi sao?". Giang Hoa Hâm vừa lúc cũng đi tới, ôn hòa nói với Chu Nguyệt, "Sự việc xảy ra cũng không liên quan nhiều đến các cô, chuyện cần các cô hỗ trợ cũng đã làm xong, bây giờ cùng Tiêu về nhà đi, ngủ một giấc. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, các cô vẫn còn có chuyện phải làm đúng không?"

Chu Nguyệt chần chừ nhìn Hà Tiếu Nhiên cùng Ôn Vũ, vé tàu của cô là giữa trưa, ban đầu vì chuyện của Tiểu Điêu, cô vẫn luôn lo rằng không thể về nhà đúng giờ, hiện tại biết mình có thể đi rồi nhưng trong lòng vẫn thấy khổ sở.

"Tiểu Điêu... Em là nói, Trần Y Nhân, khi nào thì có thể trở về." Hà Tiếu Nhiên hỏi.

"Cô ấy... Cô bây giờ còn có chút việc, một lát có thể còn phải giúp cô ấy dựng lại hiện trường, khó mà nói khi nào thì có thể trở về, tôi sẽ ở trong này cùng cô ấy." Giang Hoa Hâm nói, "Nơi này không phải chỗ tốt để nghỉ ngơi, các cô về phòng chờ cô ấy cũng được."

"Bọn em đi trước", cuối cùng vẫn là Ôn Vũ tỉnh táo, lôi Hà Tiếu Nhiên cùng Chu Nguyệt đi từng bước ra khỏi đồn cảnh sát, trở về trường học.

Đây là ngày cuối cùng của năm học, nhưng chuyện của Tiêu Điêu đã làm kinh động nhà trường, mấy tiếng trước khi Chu Nguyệt lên tàu, giáo viên hướng dẫn cùng viện trưởng, viện phó học viện đều đến phòng các cô, hỏi lại lần nữa chuyện đã qua rồi mang tất cả hành lý của Tiểu Điêu đi.

"Giúp tớ nói với Tiểu Điêu, cậu ấy là người kiên cường nhất, sau này phải cố gắng sống tốt. Nhớ gọi điện thoại cho tớ, đừng quên, về sau có cơ hội, chúng ta có thể gặp lại." Lúc lên tàu, Chu Nguyệt khóc, nước mắt lăn dài, ba người không ngừng ôm nhau, lặp đi lặp lại những câu dặn dò, nhắc nhau giữ vững liên lạc, cố gắng sống tốt...

Hà Tiếu Nhiên vẫn còn nhớ, mỗi khi tới ngày lễ, trước các toa tàu đều là nước mắt của các nhóm sinh viên tốt nghiệp, nhà ga cũng luôn mở một bài hát, bài hát rất cũ của Ngô Kỳ Long "Chúc bạn lên đường bình an".

Lưu luyến thế nào cũng phải dừng, xe lửa đến giờ là đi, những người đưa tiễn chạy theo toa xe đang từ từ xa dần, cố gắng bắt tay, gọi tên nhau, đuổi theo cho đến khi toa xe xa dần không còn nhìn thấy trong tầm mắt...

Hà Tiếu Nhiên không ngờ rằng sau khi tiễn Chu Nguyệt, cô cũng không gặp lại Tiểu Điêu nữa.

Vụ án của Tiểu Điêu phá rất nhanh, kẻ tình nghi phạm tội nghe đâu dưới áp lực cực đại của cảnh sát, ngày hôm sau đã đầu thú nhận tội. Ngay trong ngày hôm đó, cha mẹ Tiểu Điêu đã ngồi máy bay tới đây, đón Tiểu Điêu từ đồn cảnh sát ra và đưa đi luôn, cắt đứt toàn bộ liên hệ của cô với các bạn học.

Vài ngày sau, Hà Tiếu Nhiên mới biết được việc này qua Tiêu Thượng Kỳ. Quả thật ngày hôm đó, Tiểu Điêu đi ra từ phòng karaoke, đứng trước quán karaoke đợi taxi, những hình ảnh này đều được camera bên ngoài quán karaoke ghi lại.

Kẻ phạm tội chính là tên tài xế taxi lái xe ca đêm, không, chính xác mà nói, là tài xế thay ca. Nửa đêm hôm đó, đứa con của tài xế bị bệnh, anh ta nhờ người đến thay ca, mà người này, mười mấy năm trước từng có hành vi đánh nhau bị vào tù, nhưng sau vài năm có biểu hiện rất tốt nên mọi người dần dần quên mất chuyện này.

Rất nhiều động cơ gây án của hành vi phạm tội chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc đó, tên tài xế thay ca này vì chơi mạt chược thua tiền, muốn cướp túi của Tiểu Điêu nhưng không ngờ rằng khi theo dõi Tiểu Điêu, thấy xung quanh cực kỳ im ắng nên mới nảy sinh ý đồ đen tối

"Tên súc sinh này, hắn không chết tử tế được". Tiêu Thượng Kỳ tránh nặng tìm nhẹ kể lại, nhưng Hà Tiếu Nhiên không phải đứa trẻ hai ba tuổi, hiểu được ý anh không muốn nói ra, chỉ còn biết phẫn uất nắm chặt tay.

"Loại súc sinh này đương nhiên sẽ có người giáo huấn, không chết cũng phải tróc mấy lớp da". Tiêu Thượng Kỳ cười lạnh, không muốn nói cho Hà Tiếu Nhiên biết, kẻ tội phạm kia ngày đầu tiên vào trại giam đã bị hành hung, không gãy xương thì cũng phải đổ máu vài ngày. Loại tội phạm này, nếu không phải là kẻ đặc biệt, vào trại giam bị đánh là điều không tránh được, huống chi...

"Vâng", Hà Tiếu Nhiên trầm mặc hồi lâu mới gật đầu. Kẻ phạm tội đã bị pháp luật trừng trị, nhưng nghĩ đến Tiểu Điêu đi không từ giã, nghĩ đến chuyện cô bị thương tổn, nghĩ đến ngày đó trên mặt Tiêu Bác Niên có ngạc nhiên cùng hối hận, tâm tình của cô lại thêm trầm trọng. Tiêu Bác Niên đối với Tiểu Điêu cũng không phải là không có chút cảm giác, nếu ngày đó anh ta không tắt máy, nếu ngày đó anh ta gặpTiểu Điêu, không, nếu các cô phát hiện sự khác thường của Tiểu Điêu sớm một chút, ngăn cô ấy lại sớm một chút hoặc là tìm được cô ấy sớm một chút, tất cả đều sẽ không như bây giờ. Thế nhưng trên đời này sẽ không có chuyện "nếu như", tất cả đều đã muộn... Tiểu Điêu đi rồi, Tiêu Bác Niên lòng tràn đầy tự trách, nhưng cũng chỉ là tự trách chứ không phải yêu, Tiểu Điêu tất nhiên cũng hiểu được cho nên mới ra đi quyết tuyệt cùng rõ ràng như vậy, cắt đứt tất cả các phương thức có thể liên hệ.

Mấy ngày nay Hà Tiếu Nhiên vẫn luôn suy nghĩ, nếu Tiểu Điêu sớm kết thúc mọi chuyện rõ ràng như vậy, có phải sẽ không trả giá thảm thiết như thế? Luyến tiếc là tra tấn, buông tay là đau dài không bằng đau ngắn, thế nhưng loại đau kia có thể kiềm chế được sao?

"Đừng buồn bã ỉu xìu nữa, vụ án của Tiểu Điêu sẽ không mở phiên toà xét xử công khai, chắc sẽ có tuyên án nhanh thôi, nếu cô ấy không muốn cho bọn em biết, có lẽ trong lòng cô ấy cũng có nỗi khổ, em có suy nghĩ nhiều cũng không làm được gì. Còn chuyện của chính em nữa, tốt nghiệp rồi em định thế nào? Công việc liên hệ đến đâu rồi, không phải chỗ em thực tập trước đây rất tốt sao mà anh lại nghe nói rằng em không chịu đi làm? Chỗ đó có vấn đề à? Bên anh đang thiếu người, nếu chưa có chỗ nào thì đến giúp anh đi". Tiêu Thượng Kỳ nâng tay vén tóc cô, hai người ngồi ở quán này đã nửa ngày, trước kia Hà Tiếu Nhiên thích nhất thịt bò bít tết cùng tiramisu* ở đây, thích cả nước ngọt cùng kem, nhưng hôm nay, thực đơn bị cô lật qua lật lại nát nhừ mà vẫn không gọi được món nào, cả người đều uể oải, không có một chút tinh thần.

*Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên "Tiramisu" được hiểu theo nghĩa là "Nhặt tôi lên". Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Chỉ cần ăn một miếng là sẽ cảm nhận được tất cả các hương vị đó hòa quyện cùng một lúc, chính vì thế mà người ta còn gọi nó là "Thiên đường trong miệng bạn" (Heaven in your mouth).

"Em biết, chỉ là có chút lo lắng cho Tiểu Điêu". Hà Tiếu Nhiên nâng mắt nhìn Tiêu Thượng Kỳ đang gần sát trước mặt. Trước kia cô vẫn biết da dẻ của anh rất tốt, nhưng không nghĩ là tốt như vậy, dưới ngọn đèn trong quán cơm Tây, khuôn mặt anh làm cho người ta có cảm giác giống như được tạo ra từ ngọc thạch, góc cạnh rõ ràng, trơn bóng, đôi mắt sáng rõ như nước mùa thu. Lúc tầm mắt giao nhau, cô gần như ngây người, một lúc sau mới gắng gượng dời tầm mắt nói, "Chỗ làm kia em cảm thấy không thích hợp, trước đây em nghĩ rằng em thích làm thư ký, nhưng không ngờ rằng ngồi ở văn phòng nhàn rỗi em lại không chịu được."

"Vậy em muốn làm cái gì? Đến làm kế toán cho anh đi?". Tiêu Thượng Kỳ dường như không phát hiện sự thất thần của cô, nghĩ nghĩ xem bình thường Hà Tiếu Nhiên thích ăn gì rồi nói với người phục vụ, để cho nhân viên phục vụ đi rồi mới nói tiếp, "Chúng ta học đa ngành, nếu em không muốn ngồi ở văn phòng thì làm kế toán trước đi, rồi sau đó thi kế toán viên cao cấp, sau này đăng ký thi chuyên gia đánh giá tài sản, tương lai trở thành lãnh đạo cao cấp, một năm chỉ cần làm việc mấy tháng cũng đủ sống, thế nào?"

"Làm kế toán?", Hà Tiếu Nhiên nói, "Con người của em yêu tiền như vậy, anh không sợ em cầm lòng không được, đem toàn bộ tiền của anh cất vào túi sao?"

"Nếu nói như vậy thì đúng là anh có chút lo lắng" Tiêu Thượng Kỳ vui vẻ, không nhịn được lại vò đầu Hà Tiếu Nhiên, "Anh không thiếu chút tiền ấy, chỉ sợ em ngu ngốc làm sổ ghi chép không rõ ràng, còn chưa lấy được tiền đã bị người ta bắt được."

"Em nào có ngu ngốc như vậy." Hà Tiếu Nhiên đẩy tay anh ra, cố gắng làm cho mình bình thường một chút, bình tĩnh lại nói, "Anh xem, em từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rời khỏi nhà, mẹ em cứ luôn nói mỗi ngày ở nhà em đều gây rắc rối làm cho bà phiền toái, đã thế em tìm đến một chỗ thật xa để làm việc, một năm chỉ về nhà mấy lần, để cho bà nghĩ lại về em có được không?"

"Thật hay giả thế?". Tiêu Thượng Kỳ làm bộ giật mình, cố ý cười ra vẻ đánh giá toàn thể Hà Tiếu Nhiên, "Em muốn tới nơi khác tìm việc, em sẽ nấu cơm sao? Dì không lo thì anh cũng lo lắng em bị đói đến chết đấy."

"Không biết làm thì học không được sao, nấu cơm có cái gì khó." Hà Tiếu Nhiên cúi đầu, bấm đầu ngón tay từng chút từng chút lên đóa hoa Linh Lan trên bàn, "Anh xem thường em?"

"Không phải xem thường em." Tiêu Thượng Kỳ thu hồi vẻ mặt vui cười, nghiêm nghị nói, "Em một thân con gái đến nơi khác đi tìm việc, dì có thể yên tâm sao? Còn có bên cạnh không có ai quen biết, nhỡ gặp chuyện gì đến một người để bàn bạc cũng không có, sớm tối đi về một mình, đối mặt với các vấn đề ăn, mặc, đi, ở, nhiều chuyện mệt lắm nha. Bớt đi một việc còn hơn thêm một việc, tại sao phải tìm phiền toái đến cho mình? Em nói xem, em muốn tìm việc làm thì anh sẽ đưa việc cho em, như thế không tốt sao?"

"Được, biết anh lợi hại." Trong lòng Hà Tiếu Nhiên vừa ngọt ngào vừa chua xót. Tiêu Thượng Kỳ đôi khi đối với cô thật tốt, tốt đến nỗi cô thật sự luyến tiếc rời xa anh, còn có một loại ảo giác, đó là anh cũng thích cô. Như lúc này cô vô cùng tỉnh táo, vô cùng luyến tiếc, nhưng trong lòng có thanh âm không ngừng nhắc nhở, đây là chuyện không có khả năng, lưu luyến qua đi, chỉ làm cho chính mình lún vào càng sâu mà thôi. Nếu cứ như thế này, cứ tham lam một chút ôn nhu của anh, liệu cô có biến thành một Tiểu Điêu thứ hai? Nghĩ đến đây, cô lắc đầu, quay lại chủ đề, "Em vừa nói đấy thôi, ở đây còn chưa tìm được công việc, đến nơi khác tìm việc lại càng khó hơn. Thế nhưng em vẫn muốn thử sức mình một lần, ha ha, nếu không học đại học trở nên vô dụng rồi, tốt nghiệp cái thành thất nghiệp luôn."

"Em thích tự mình làm khổ thì tùy em, có cần gì thì gọi điện cho anh". Tiêu Thượng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, khi món ăn lần lượt bê lên, thấy Hà Tiếu Nhiên ăn uống như cũ, anh nghĩ chắc cô chỉ thuận miệng nói vui. Dù sao lúc này anh cũng bận rộn nhiều việc, hận không thể phân thân ra để làm, chờ đến lúc rảnh rỗi xem cô tự tìm việc như thế nào, nếu không thì anh giúp cô tìm một công việc tốt là được.

Sau khi tạm biệt Tiêu Thượng Kỳ, Hà Tiếu Nhiên về đến nhà liền bắt đầu tìm kiếm trên internet mấy thông báo tuyển dụng trên trang web, quả thật có rất nhiều tin tức. Cô quyết tâm rời khỏi thành phố này nên chọn mấy thành phố lớn khoảng cách không gần không xa, xem sơ qua từng cái, gửi đi mười bộ hồ sơ lý lịch. Thực ra cô không quá hy vọng, đầu năm nay, cái không thiếu nhất chính là đám sinh viên mới tốt nghiệp như cô, tìm được việc làm đâu có dễ dàng như vậy. Cô không muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thật, cô đang đánh cuộc một lần, muốn nhìn ý tứ của ông trời là có cho cô ở lại hay để cho cô rời đi?

Bởi vì không quá hy vọng, cho nên vài ngày sau, khi cô nhận được điện thoại thông báo từ một tòa soạn báo, cô vô cùng kinh ngạc. Tòa soạn báo này là nơi cô gửi hồ sơ cuối cùng, theo lý thuyết, chuyên ngành của cô không thật sự phù hợp, thế nhưng chính cô cũng rất thích viết lách nên mới thuận tay gửi đi. Địa điểm của tòa soạn báo cách nhà ước chừng mười giờ đi xe lửa, thật ra là một thành thị cỡ trung cũng không tệ lắm, có điều không bằng được thành phố có lịch sử lâu đởi, phồn hoa hưng thịnh như nơi cô đang ở. Lúc cơm chiều, cô đem chuyện này nói với ba mẹ, lập tức được cổ vũ cùng ủng hộ.

Ông Hà luôn khích lệ cô rèn luyện qua thực tế, lúc này nói, "Chuẩn bị tốt, thi tốt, cô nương của ba trình độ không tồi, ra bên ngoài công tác ba mẹ cũng không lo lắng con chịu thiệt."

Bà Hà nghĩ ngợi rất lâu, có chút chần chờ nói, "Đang sống ở thành phố lớn lại chuyển đến tỉnh thành nhỏ, ông à, việc này có ổn không?"

"Tư tưởng của bà quá bảo thủ, bây giờ không giống như chúng ta thời trẻ, đi công tác nơi nào là tính đến phải an cư lạc nghiệp, phải có hộ khẩu, bọn trẻ bây giờ là nhân tài đi mọi nơi, để cho nó đi xông xáo vài năm, có kinh nghiệm trở về nơi này tìm công tác cũng dễ dàng, có gì không tốt." Ông Hà vung bàn tay to lên gõ nhịp .

"Vậy con nên đi thử xem". Bà Hà ngẫm lại cũng hiểu được không có gì không ổn, tuy rằng không thích nhưng ở nhà không tìm được việc, để cô ngồi ngốc ở nhà cũng không phải biện pháp tốt, chỉ có thể đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro