Chương 1: Tài năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một tài năng.

"Con bị điên sao? Gây rối ở quán rượu rồi bị đuổi ra ngoài? Con có biết con đã làm ô danh gia đình chúng ta đến mức nào không?"

Tôi có tài năng làm hoen ố danh dự gia đình.

Để giải quyết các vấn đề do con trai mình gây ra, cha tôi đã phải thức trắng nhiều đêm liền.

"Anh trai! Tại sao anh lại thách đấu với con trai của Hầu Tước Ryanbloom thế? Bây giờ chị gái của chúng ta lại phải kết hôn với tên khốn kinh tởm đó để cứu vãn tình hình rồi đấy!"

Tôi có tài năng phá hoại tương lai của gia đình.

Để xoa dịu cơn thịnh nộ của Hầu tước Ryanbloom, Chị gái chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn không mong muốn.

"Damien... Tại sao con lại thế chấp đất đai của gia đình để vay tiền? Nơi con vay tiền thuộc quyền sở hữu của một công tước đấy. Lần này, ngay cả mẹ cũng không thể giúp con được nữa đâu."

Tôi cũng có tài năng phung phí tài sản của gia đình.

Toàn bộ tài sản ít ỏi của gia tộc Tử tước Haksen đã biến mất trong tay tôi.

"Đi đi."

Cuối cùng, cha tôi không thể chịu đựng được nữa và đuổi tôi khỏi gia đình.

Mẹ tôi, người từng cố che chở và bảo vệ tôi, lần này cũng im lặng.

Em trai tôi mừng rỡ, nói rằng chuyện đó đáng lẽ nên xảy ra từ lâu rồi.

"Damien... Em mang số tiền này theo đi."

Chỉ có chị gái của tôi lo lắng cho tôi.

Mặc dù chị đã mất đi vị hôn phu yêu quý và cuộc sống của chị cũng bị hủy hoại vì đứa em trai vô tích sự này.

"Hãy hạnh phúc em nhé"

Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được thế nào là cảm giác tội lỗi và xấu hổ là gì.

Tôi chạy đi thật xa, như thể tôi đang chạy trốn khỏi gia đình của mình.

***

Sau khi bị đuổi khỏi gia đình, tôi lang thang vô định khắp nơi.

Một kẻ ngốc đã dành cả đời để ăn bám gia đình mình, chẳng có lý do gì tôi lại nghĩ rằng mình sở hữu một tài năng đặc biệt .

Số tiền tôi có cũng nhanh chóng biến mất. Tôi phải làm bất cứ việc gì để tránh chết đói.

Ăn xin là chuyện thường ngày và tôi thường xuyên phải đánh nhau.

"Ồ, mày nói mày là con trai của Tử tước. Có vẻ như mày không biết giới hạn của mình nhỉ."

"Chắc hẳn mày muốn chết đúng không. Tao có nên thực hiện mong muốn của mày luôn không nhỉ!"

Và thật bất ngờ, tôi đã khám phá ra một tài năng mới.

"Tay của tao... Tay của tao!"

"Làm ơn, một lọ thuốc... Chân tao không cử động được!"

"Làm ơn, tha cho tao lần này đi!"

Tôi có tài năng về kiếm thuật.

Sau khi tôi hạ được hơn mười tên côn đồ bằng một con dao găm rỉ sét mà tôi tìm thấy trong một con hẻm, cuối cùng tôi cũng nhận ra tài năng của mình.

Tôi thậm chí còn chưa từng cầm kiếm trước đó, chỉ dành toàn bộ thời gian trụy lạc và lười biếng khi còn trong gia đình.

Đó là lý do tại sao tôi không biết mình có tài năng như vậy.

"Cái gì? Cậu muốn trở thành lính đánh thuê sao? Với cơ thể yếu ớt đó á?"

"Hừm, trái ngược với vẻ ngoài, kỹ năng dùng kiếm của cậu lại rất tốt đấy."

"Với trình độ này, có lẽ cậu sẽ không dễ chết đâu. Chúc mừng vì đã gia nhập thành công nhóm lính đánh thuê của chúng tôi."

Làm lính đánh thuê, tôi đã khám phá ra một điều.

Tài năng của tôi vượt trội hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.

Tôi nhanh chóng thành thạo mọi loại kiếm thuật, không chỉ kiếm mà còn nhiều loại vũ khí khác nữa.

"Tôi không ngờ được rằng cậu thực sự có thể đánh bại hiệp sĩ đó đấy!"

"Nếu không có cậu, chúng tôi đã chết hết rồi!"

"Thưa đại ca! Từ giờ trở đi, em sẽ chỉ tin tưởng và đi theo đại ca thôi!"

Chẳng mấy chốc, tôi đã trở thành át chủ bài của nhóm lính đánh thuê.

***

Tôi chẳng sợ bất kỳ kẻ thù nào. Ngay cả một hiệp sĩ cũng không phải là đối thủ của tôi.

Không lâu sau, tôi nhận ra tài năng của mình là vô hạn.

Nhưng không phải theo một cách dễ chịu.

"Nhìn xem ai đang tự đi vào đây kìa! Những xác chết mới cho ta!"

Trong một nhiệm vụ mà chúng tôi tưởng là dễ dàng, nhóm lính đánh thuê của chúng tôi đã chạm trán với một Lich.

Lich.

Một pháp sư bóng tối đã biến mình thành xác sống để thoát khỏi nanh vuốt của tử thần. Chỉ những pháp sư bóng tối mạnh nhất mới có thể trở thành Lich, khả năng của chúng vượt quá khả năng hiểu biết của con người bình thường.

Và nếu điều đó vẫn chưa đủ đáng sợ, Lich mà chúng tôi phải đối mặt không phải chỉ là Lich thông thường, mà là một Archlich, đỉnh cao của loài Lich.

Toàn bộ nhóm lính đánh thuê đều trở nên bất lực trước ma thuật bóng tối của Archlich.

Tôi cũng không ngoại lệ.

"Ồ, thật bất ngờ. Một con người bình thường mà lại sở hữu tài năng to lớn đến vậy. Ngay cả đôi mắt của ta cũng không thể đo lường được giới hạn của nó!"

Archlich khen ngợi và kinh ngạc trước tài năng của tôi.

"Nhưng thật đáng tiếc là thiên phú của ngươi phát triển quá chậm. Đáng ra với tài năng như thế này, chỉ cần vung kiếm vài lần là ngươi có thể dễ dàng lên cấp độ của một bậc thầy lão luyện."

Nhìn tôi lần nữa, tên Archlich vỗ tay.

Âm thanh thô cứng và trống rỗng phát ra từ cơ thể chẳng còn gì ngoài độc một bộ xương của hắn.

"À, giờ thì ta hiểu rồi. Ánh sáng trong linh hồn ngươi yếu ớt, quá yếu ớt, dường như ngươi đã lãng phí tài năng vì sự lười biếng của mình!"

Archlich đã đọc chính xác tình trạng của tôi.

"Tsk tsk, thật đáng tiếc. Nhưng không phải lo. Ta sẽ giúp ngươi khai thác hết tiềm năng của mình."

Những gì xảy ra sau đó là địa ngục.

Archlich đã gây ra những nỗi kinh hoàng không thể diễn tả được lên cơ thể tôi.

Hắn đã dùng hàng chục thứ thuốc lên người tôi.

Hắn đã thay thế tất cả các cơ quan của tôi bằng những cơ quan của các sinh vật khác, và cấy ghép đủ loại tạo vật ma thuật vào bên trong cơ thể tôi.

Một thập kỷ trôi qua, tôi không còn là một con người nữa.

"Cuối cùng thì cũng xong!"

Death Knight.

Undead cấp cao nhất, chỉ xuất hiện khi một pháp sư bóng tối phá hủy linh hồn của một hiệp sĩ.

Archlich đã tập hợp tất cả kiến ​​thức và nguồn lực của hắn để biến tôi thành một Death Knight.

Tôi không hề hài lòng với tình huống này. Nhưng tôi cũng chẳng thể nói lên sự bất mãn của mình.

Trong quá trình biến đổi tôi thành Death Knight, Archlich đã xóa sạch hoàn toàn bản ngã của tôi.

Hắn muốn biến tôi thành nô lệ trung thành của hắn.

Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, bản ngã của tôi không biến mất hoàn toàn.

Tôi vẫn có thể suy nghĩ, nhưng không thể kiểm soát cơ thể mình. Giống như thể tôi bị mắc kẹt bên trong chính cơ thể mình.

"Bây giờ, hãy cho thế giới thấy sức mạnh của ngươi nào."

Ngay sau khi hoàn thành tôi, Archlich bắt đầu một cuộc chiến chống lại loài người.

Thật đáng kinh ngạc, chỉ trong trận chiến đầu tiên, tôi đã tàn sát hơn một nghìn binh lính.

Đây là kết quả từ cơ thể mạnh mẽ của Death Knight, lượng mana bóng tối khổng lồ được truyền vào cơ thể tôi, và cuối cùng là tài năng của chính tôi.

"Chúng đang chết dần chết mòn như sâu bọ!"

Archlich cử tôi tham gia vào nhiều trận chiến hơn.

Tôi chỉ biết chém và chém.

Và tôi càng chiến đấu, tài năng của tôi càng phát triển.

Đến một lúc nào đó, tôi có thể hiểu và bắt chước hoàn hảo bất kỳ kiếm thuật nào mà tôi thấy dù chỉ một lần.

Dần dần, tôi vượt ra khỏi sự bắt chước và đạt đến điểm sáng tạo.

Tôi kết hợp tất cả các môn kiếm thuật mà tôi đã học và tạo ra một môn nghệ thuật mới.

Từ đó trở đi, tôi không còn đối thủ nữa.

Vô số bậc thầy đã ngã xuống dưới tay tôi.

Một vài trong số đó là Vua đánh thuê, Thánh kiếm và thậm chí cả người đàn ông được gọi là Thanh kiếm tối cao của Đế quốc.

Không ai có thể ngăn cản tôi.

Ngay cả bản thân tôi cũng thế.

Tôi tự hỏi liệu mình có thể thoát khỏi nanh vuốt của tên Archlich và lấy lại được ý thức của mình không.

Ngay cả khi tôi đâm thanh kiếm vào tim cha tôi, người mà tôi gặp trên chiến trường.

"Damien! Tại sao con lại ở cùng Archlich? Con đã trở thành thứ gì thế"

Và khi tôi cắt cổ anh trai mình.

"Anh ơi! Sao anh lại làm thế? Dừng lại đi! Làm ơn dừng lại đi!"

Tôi bị mắc kẹt trong vòng xoáy bạo lực, buộc phải gây ra tội ác với những người tôi yêu thương.

"Con còn sống sao? Nhưng hình dạng đó..."

Khi tôi thiêu rụi gia đình, giết chết mẹ mình, cũng giống vậy.

"Damien... Chị đoán là em vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc, phải không?"

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chứng kiến ​​những tên lính xương giết chết chị gái mình, khi tôi tấn công Hầu tước Ryan Bloom.

"Cảm giác thế nào khi trực tiếp giết chết gia đình đã đuổi ngươi đi nào? Ta đã chuẩn bị món quà đặc biệt này dành cho ngươi đấy."

Sau khi trở về, sau khi giết toàn bộ gia đình mình, tên Archlich đã nói chuyện với tôi.

***

Ông ta biết mọi thứ và ra lệnh cho tôi tấn công Tử tước Haksen, cha tôi và Hầu tước Ryanbloom.

"Heheh, tất nhiên, ngươi chẳng nghĩ được bất cứ điều gì khi giết họ cả. Nhưng ta thực sự thích nó đấy. Nhìn cảnh tượng đó thực sự rất thú vị."

Tôi chưa bao giờ khinh thường tên Archlich nhiều như lúc đó.

Tôi chưa bao giờ oán giận tài năng của mình nhiều như lúc đó.

Tuy nhiên, tôi phải tiếp tục chiến đấu cho hắn.

Và cuối cùng, theo ý muốn của hắn, tôi đã thành công trong việc lật đổ tất cả các vương quốc.

"Cuối cùng! Cả thế giới đều quỳ gối trước ta!"

Vào ngày đế chế kiên cường cuối cùng cũng sụp đổ, tên Archlich đã khen ngợi tôi rất nhiều.

"Tất cả đều là nhờ ngươi! Nếu không có ngươi, ngày này đã không bao giờ đến. Không, khoan đã, ta là người tìm thấy ngươi, vậy thì ta đoán đó là công lao của ta. Ehehehehe!"

Thật vậy.

Chỉ có tên Archlich thực sự công nhận tài năng của tôi trên thế giới này.

Và thế là thế giới phải đối mặt với một thảm họa.

Nhưng ngay cả tên Archlich cũng không lường trước được tất cả.

Tài năng của tôi đã vượt qua sự mong đợi của hắn.

Đến mức tôi đã giành lại quyền kiểm soát cơ thể mà hắn đã chiếm giữ.

Vào ngày chiến thắng.

Ý thức của tôi đã trở lại.

Cảnh tượng xung quanh làm tôi lập tức liên tưởng tới địa ngục.

Pháo đài sụp đổ. Các tòa nhà đều bị phá hủy và bốc cháy.

Các cuộc thảm sát đang diễn ra trên phố.

"Aaah!"

"Chạy đi! Đừng để chúng bắt được!"

Những kẻ bị thảm sát là con người.

Máu của những người sống bên trong những bức tường này đổ xuống.

Những kẻ thực hiện cuộc thảm sát thì không phải là con người.

Những thây ma thối rữa, những con golem được tạo thành từ thịt bị nghiền nát, những con yêu tinh di chuyển với cơ thể chỉ làm bằng xương.

Vô số undead đang giết chết con người.

"Làm ơn, ít nhất hãy tha mạng cho con trai tôi!"

"Mẹ! Mẹ ơi!"

Những xác sống vô hồn, không hề có lòng thương xót.

Mọi người đang bị tàn sát một cách dã man.

"Hahaha, Ahahaha!"

Giữa cảnh tượng đó, có người bật cười.

Đó là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác lông thú thanh lịch, có vẻ không phù hợp với cảnh tượng địa ngục này.

Đó có thực sự là một người đàn ông không?

Không thể xác định chính xác giới tính của nó vì chỉ còn lại bộ xương.

"Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời! Đúng như ta dự đoán!"

Hộp sọ của nó kêu lách cách khi quai hàm đập liên tục vào nhau.

Vì chỉ còn lại một hộp sọ, nên biểu cảm trên khuôn mặt của nó cũng chẳng thể phân biệt được.

Nhưng bất kỳ ai cũng có thể nói rằng nó đang cực kỳ vui sướng.

"Người ta nói rằng càng đợi lâu để trả thù, niềm vui sẽ càng lớn. Ngươi có thể tưởng tượng được niềm vui mà ta đang cảm thấy bây giờ, khi cuối cùng đã hoàn thành được điều mà ta đã thề sẽ làm cách đây 500 năm không?

Không có câu trả lời nào cả.

Sau đó, tên Archlich Dorugo quay lại và hỏi lại.

"Tại sao không trả lời? Ta đang hỏi ngươi đấy?"

Dorugo quay lại nhìn những bộ xương đang bắt giữ một người đàn ông trung niên.

Với mái tóc vàng óng và bộ râu rậm rạp dài đến tận ngực.

Đó là Howard Adelard, Hoàng đế của Đế chế.

Howard Adelard, bị những tên lính xương giữ lại, hét vào mặt nó.

"Đồ khốn nạn bẩn thỉu! Sao ngươi dám giết hết người của ta! Ngươi là một con quỷ bẩn thỉu đáng bị thối rữa dưới địa ngục!"

Lời nguyền rủa của Hoàng đế chẳng có ý nghĩa gì với Dorugo hiện tại.

Ngược lại, nó thậm chí còn làm hắn thấy dễ chịu

Dorugo thưởng thức cơn giận dữ của Hoàng đế trước khi nói:

"Sao, ngươi nói xong rồi à? Vậy thì bây giờ chúng ta hãy tổ chức lễ đăng quang thôi nào."

"Thật là vô lý! Kẻ như ngươi mà cũng có lễ đăng quang sao!"

"Hmm, tất nhiên rồi, đây là lễ đăng quang của ta. Ta là người đầu tiên thống nhật cả lục địa trong lịch sử.  Thế là quá xứng đáng để được gọi là hoàng đế rồi phải chứ?"

Dorugo bật cười.

Hoàng đế nheo mắt lại.

Tên xác sống này sẽ chế giễu nhân loại đến mức nào nữa chứ?

"Bây giờ, mang vương miện đế quốc đến đây cho ta."

Từ bên trong quân đoàn xác sống, một  undead mặc áo giáp đen bước tới.

Ngay khi nhìn thấy tên xác sống đó, Hoàng đế cũng không thể giữ được bình tĩnh.

"Death Knight" Damien Haksen.

Đôi bàn tay của Death Knight ấy đã nhuốm đầy máu của hàng trăm ngàn hiệp sĩ, thậm chí vô số bậc thầy cũng đã ngã xuống trước sức mạnh của hắn ta.

Dorugo có thể chinh phục cả lục địa chính là nhờ vào Death Knight này.

"Ôi, hiệp sĩ trung thành nhất của ta."

Dorugo nhìn Death Knight bằng đôi mắt tràn đầy tình cảm.

"Nhờ có ngươi, ta mới có thể đạt được vị trí này. Ta nên khen thưởng công lao của ngươi như thế nào đây?"

Death Knight vẫn đứng yên, tay cầm vương miện.

Thấy vậy, Dorugo cười khúc khích.

"Đó là một câu hỏi thật ngớ ngẩn. Ngươi là nô lệ của ta. Phục vụ ta phải là niềm vui lớn nhất của ngươi rồi."

Tiếng cười của Dorugo ngày càng lớn hơn.

Đột nhiên, Death Knight ném chiếc vương miện ra phía sau.

Trước hành động bất ngờ này, tiếng cười của Dorugo đột nhiên dừng lại.

"Hả? Cái gì thế này? Ta chưa hề ra lệnh như vậy-"

Death Knight nắm chặt thanh kiếm lớn trên lưng.

Bước một bước, hắn vung kiếm.

Theo phản xạ, Dorugo niệm phép thuật bóng tối.

Một rào chắn màu đen chặn trước mặt hắn.

Tuy nhiên, nhát chém của Death Knight dễ dàng xé toạc rào chắn.

Đồng thời, hắn chém đôi cơ thể Dorugo.

"C-cái gì thế này..."

Death Knight tháo mũ của bộ giáp ra, để lộ một khuôn mặt trẻ trung.

Đó là một khuôn mặt của một con người.

Nhưng do ảnh hưởng của việc trở thành Death Knight, làn da của cậu trở nên xám xịt.

"Cuối cùng... Ta cũng có thể tự di chuyển được rồi."

Khi một giọng nói phát ra từ khuôn mặt đó, Dorugo càng trở nên hoang mang hơn.

"Làm sao... Ngươi nói sao? Ta nhớ ta đã xóa bỏ hoàn toàn bản ngã của ngươi rồi mà."

"Nó chỉ giống như ngươi chiếm quyền kiểm soát ta mà thôi. Ta không biến mất hoàn toàn. Ta đã quan sát mọi thứ, bị mắc kẹt bên trong chính cơ thể mình."

Death Knight.

Không, Damien Haksen giữ nửa thân trên của Dorugo.

Khuôn mặt cậu không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt ấy tràn ngập sự căm thù và tức giận

Nhận ra điều này, Dorugo mỉm cười.

"Ồ... có vẻ như ngươi đang khá là tức giận nhỉ. Ta hiểu. Nếu là ngươi, ta cũng sẽ như vậy."

Ngay cả trong khoảnh khắc nguy hiểm này, Dorugo vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Lich cất giữ linh hồn của mình trong một vật chứa ma thuật gọi là Bình Sự Sống.

Trừ khi Bình Sự Sống của một lich bị phá hủy, nếu không thì Lich đó không thể chết.

Dorugo, với tư cách là Archlich, cũng không khác gì.

"Xem xét những nỗ lực của ngươi, ta sẽ đặc cách cho phép ngươi trút giận hôm nay. Cho đến khi ta tìm ra cách kiểm soát ngươi một lần nữa."

Dorugo đã chuẩn bị một vài cơ thể dự phòng.

Khi cơ thể vật lý của hắn bị phá hủy, hắn đã lên kế hoạch chuyển ý thức của mình sang một trong số những cơ thể này, để một lần nữa kiểm soát Damien Haksen.

"Bây giờ, hãy làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi có thể biến ta thành cát bụi, nguyền rủa ta - Uwaaargh!"

Đột nhiên, Dorugo nôn ra ma thuật bóng tối từ miệng.

Không chỉ miệng hắn; toàn bộ cơ thể hắn đều phát ra ma thuật đen.

Ma thuật bóng tối và phần linh hồn được lưu trữ trong Bình Sự Sống đang chảy ra.

"K-không thể nào... Uwaaargh!"

Bình Sự Sống vẫn còn nguyên vẹn.

Tuy nhiên, Dorugo lại đang chết đi.

"Nhiều năm qua, ta đã suy nghĩ về cách giết ngươi."

Một Lich không chết trừ khi Bình Sự Sống của nó bị phá hủy.

Nhưng việc tìm thấy Bình Sự Sống trong khi đang bị Dorugo kiểm soát là điều không thể.

"Ta đã nghĩ ra một loại kiếm thuật có thể chém cả linh hồn và cơ thể của ngươi, chỉ để giết ngươi đấy"

"Loại kiếm thuật kiểu đó... không thể..."

"Ngươi cho rằng nó không tồn tại sao?"

Damien Haksen siết chặt cổ Dorugo.

"Ngươi đã quên ta là ai rồi sao? Chẳng phải ngươi luôn tự hào khi có ta làm thuộc hạ sao! Chẳng phải ngươi luôn ca ngợi ta là kiệt tác vĩ đại nhất của ngươi sao!"

Damien Haksen.

Tài năng của cậu, được mài giũa bằng cách hấp thụ vô số sinh vật mạnh mẽ, đã chạm đến cõi thần thánh.

Chỉ với thanh kiếm của mình, cậu có thể làm bất cứ điều gì.

Từ "bất khả thi" không có trong từ điển của cậu

"N-Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại ngay!"

Bối rối, Dorugo ra lệnh cho quân đoàn undead.

Những tên lính undead và golem lao vào Damien Haksen.

Khi Damien vung thanh kiếm lớn của mình, một luồng kiếm khí đen tuyền như biến thành một cơn sóng thần quét qua quân đoàn xác sống.

Trận đại hồng thủy đen xé toạc quân đoàn xác sống, nghiền nát và xóa sổ chúng.

"K-không...!"

Dorugo sửng sốt không nói nên lời trước cảnh tượng này.

Bây giờ với tư cách là kẻ thù, hắn đã thực sự bị sốc khi thấy Death Knight mà hắn ta tạo ra thực sự là một sinh vật quái dị đến mức nào.

Không còn chút ma thuật bóng tối nào rỉ ra từ cơ thể Dorugo nữa.

Hắn có thể cảm nhận được điều đó. Cái chết đang đến gần.

"L-làm ơn... tha cho ta..."

Damien Haksen nhếch mép nói.

"Thối rữa dưới địa ngục đi."

Ánh sáng lấp lánh trong hộp sọ của Dorugo biến mất. Linh hồn của hắn hoàn toàn biến mất.

Damien Haksen đập hộp sọ của Dorugo xuống đất.

Và cậu ta giẫm lên nó cho đến khi nó biến thành bụi.

"Uwaaargh!"

"Kreeeaaagh!"

Những con undead còn lại bên ngoài cung điện bắt đầu hét lên.

Khi chủ nhân của chúng đã biến mất, chúng bắt đầu nổi loạn.

"Im lặng."

Damien phân tán ma thuật bóng tối, giành lại quyền kiểm soát quân đoàn xác sống.

Chúng ngay lập tức im lặng.

Khi cuộc chiến kéo dài, Dorugo đã truyền đạt kiến ​​thức về ma thuật bóng tối của mình cho Damien Haksen.

Do đó, trong quân đoàn, Damien trở thành pháp sư bóng tối đứng thứ hai sau Dorugo.

"Tất cả các ngươi, hãy sám hối đi."

Theo lệnh của Damien, quân đoàn bắt đầu tự hủy diệt lẫn nhau.

Quân đoàn hơn một triệu undead biến mất trong tích tắc.

"Cậu-chính xác thì cậu là ai...?"

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Damien Haksen với vẻ kinh ngạc.

Tuy nhiên, Damien Haksen không hề quan tâm đến ông ta.

"...Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc."

Damien Haksen gục xuống đất.

Mặc dù là undead, nhưng nỗi mệt mỏi tột độ đã nhấn chìm cậu.

"Không, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc."

Damien Haksen quay ngược lưỡi kiếm

Cậu chĩa lưỡi kiếm vào ngực mình.

Bên dưới lớp da của cậu là nguồn năng lượng biến Damien Haksen thành Death Knight.

Phá hủy nó sẽ mang đến cho Damien Haksen cái chết thực sự.

"Vẫn còn một... việc chưa hoàn thành."

Gương mặt của gia đình cậu hiện lên trong tâm trí. Nhưng cậu chẳng thể nhớ được khuôn mặt tươi cười nào cả.

Anh luôn làm gia đình mình buồn.

"Mình vẫn cần phải xin lỗi"

Không chút do dự, Damien Haksen đâm lưỡi kiếm vào ngực mình.

Không đau đớn.

Chỉ có bóng tối sâu thẳm bao phủ tầm nhìn của cậu.

Và rồi...

"Damien?"

Một giọng nói vang vọng trong bóng tối.

"Damien, tại sao em lại ngủ ở đây? Dậy nhanh lên."

Đó là giọng nói của chị gái cậu, người mà cậu hằng mong gặp được trong giấc mơ.

May mắn thay, cậu đã có thể gặp chị gái mình trước khi xuống Địa ngục.

"Cha đang tìm em đấy, ông ấy có vẻ đang rất giận đấy. Lần này em lại gây chuyện gì nữa thế?"

Có vẻ như cha cậu cũng đang tức giận.

Cậu cần gặp cha mình càng sớm càng tốt.

Cậu phải thú nhận mọi tội lỗi của mình và cầu xin sự tha thứ.

Damien Haksen quyết định và mở mắt ra.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, để lộ khuôn mặt của chị gái anh.

“…Hả?”

Cô trông trẻ hơn nhiều so với lần cuối cậu gặp cô ấy.

Damien Haksen sửng sốt hỏi chị gái mình:

“…Chị ơi, sao chị lại trẻ ra nhiều thế?”

“Ồ, tự dưng lại nói chuyện trang trọng thế. À, chị hiểu rồi. Em đang muốn chị giúp em khi bị cha mắng đúng không?"

Chị gái anh cười khúc khích.

Được nghe thấy tiếng cười đó sau một thời gian dài khiến Damien Haksen không khỏi sững sờ.

“Được rồi, chị hiểu rồi. Cứ tin ở chị. Nên là em nên nhanh chóng chuẩn bị và đến phòng của cha nhanh đi nhé?"

Chị gái cậu chạy đi trước.

Theo hướng chị cậu đang đi, cậu có thể nhìn thấy dinh thự của Tử tước Haksen.

“…Nhưng chắc chắn chính tay mình đã phá hủy nó rồi mà?”

Damien Haksen nhìn xuống cơ thể mình.

Không giống như hồi còn là Death Knght, cậu thấy làn da tái nhợt, ửng đỏ của mình.

“Chuyện gì… đã xảy ra với mình vậy?”

Phải mất thêm một lúc, Damien Haksen mới nhận ra.

Cuối cùng cậu cũng hiểu rằng mình đã trở về quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro