Chương 141-145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 141: Không thích tranh giành tình yêu

Trời biết được hắn không muốn hầu hạ cái vị đại tiểu thư Lily kia đến cỡ nào, mà cô gái nhỏ trước mắt này lại quá quật cường, chỉ cần một ánh mắt trong veo kia cũng khiến cho kẻ khác phải đui mù, làm sao nỡ để cho nàng phải tốn nửa điểm sức lực chứ?

"Uy. Anh đang làm gì vậy?" Lily hướng lại đây, nhìn thấy Mục Thanh Ngôn kéo hành lý của cô đi lên lầu, trong lòng thầm mắng hắn nhiều chuyện, lại quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Hi Hi, ánh mắt đầy châm chọc.

"Hừ, còn giả bộ nói cái gì không cần người khác hỗ trợ, cô chỉ thích đàn ông giúp cô đúng không?" Cô ta sắc bén nói.

Phủi phủi bùn đất trên tay, Lâm Hi Hi nhìn Lily, ánh mắt trong veo như nước.

"Tôi phải giúp cô mang hành lý là đạo lý đãi khách, mà bạn của tôi giúp tôi chiếu cố, là bởi vì anh ấy tốt bụng." Nàng dừng ở đôi mắt màu lam kia, tự nhiên hào phóng: "Những chuyện này không có gì bất đồng cả, xin hỏi đối với cô sẽ có tổn hại gì sao?"

Nàng cũng không thích có người dây dưa một việc không tha, nhất là những chuyện râu ria

"Cô ..." Lily nghẹn lời, trong lòng dâng lên một cỗ lửa hận nho nhỏ, không thể phát tiết.

Không có tâm tư để tiếp tục để ý đến những tranh luận rắc rối này, Lâm Hi Hi nhìn liếc cô một cái, đi thẳng đến phòng khách, nếu mỗi ngày nàng đều phải dây dưa cùng với cô ta, vậy đành phải có trình tự đầu cuối, tính cách của Lily đã thay đổi rất nhiều, nàng cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng, nếu có người tranh cãi với cô, cô sẽ thực sự tiếp tục nháo loạn như vậy.

Quả nhiên, vừa thấy nàng bỏ đi, trong lòng Lily bắt đầu sôi máu lên.

"Cái gì đạo tiếp khách, tôi đã sớm nói qua, các người bất quá chỉ là mua bán giao dịch mà thôi, cho dù hiện tại anh ấy có bảo cô ở lại nơi này thì cô cũng không thể trở thành bà chủ ở đây được." Cô ta đuổi theo phía sau nàng nói.

"Tùy cô thôi." Lâm Hi Hi nhẹ nhàng lưu lại một câu, "Tôi không phải quá để ý."

Bước chân nhẹ nhàng dừng lại, nàng vẫn là tốt bụng nhắc nhở một câu: "Phía bên phải lầu ba có cầu thang lên sân thượng, cầu thang bên trái chỉ có thể đi xuống lầu hai, ở đó có một cái ban công rất lớn, không có đường đi lên."

Lily ngẩn ra, mạnh mẽ trấn định, châm chọc mà cười cười.

"Những điều này không cần cô nói tôi cũng đã biết, thời điểm mà tôi sờ hết tất cả những thứ ở nơi này, không biết cô còn đang ở nơi nào ý chứ." Cô tận lực dùng lời lẽ châm chọc, lựa chọn từ sân bay đến đây ba ngày tới sẽ ở trong Tần trạch, chính là vì muốn cho nàng khổ sở.

Kỳ thật chính cô cũng sắp nổi điên rồi, ở chỗ của Mục Thanh Ngôn, cô chỉ có thể thông qua báo chí và TV mới có thể biết được tin tức của Vinson, chính là mỗi một tin đều lộ ra ba chữ Lâm Hi Hi, hắn vì nàng thu mua Nhạc thị, hắn cực kỳ sủng ái nàng, thậm chí hắn còn để cho nàng đến Tần trạch ở. Tất cả những điều này khiến cho Lily khó mà chịu được.

Cô dùng hết mọi biện pháp cầu xin mới có thể có cơ hội đến Tần trạch, chính là nhìn xem rốt cuộc Lâm Hi Hi có bản lĩnh gì, có thể thật sự khiến cho Vinson vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, còn vui vẻ mà làm. Nhưng là quá trình cầu xin kia, cô không muốn phải tiếp tục nữa, tóm lại, thực kinh hồn đoạt vía, có lẽ hiện tại Vinson đang hận chết cô cũng không chừng.

Nhưng không sao, dù gì cô cũng là người đàn bà của Vinson, cô biết tính cách của hắn như thế nào, đến lúc đó nhu thuận làm nũng một chút, hắn nhất định sẽ không đuổi cùng giết tận cô.

Lông mi thật dày chậm rãi cụp xuống, giống như cánh bướm hạ xuống, Lâm Hi Hi cuối cùng chăm chú nhìn cô liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Vậy không còn chuyện gì tôi về phòng trước, tới giờ cơm sẽ có người đến báo cho cô."

Cùng một cô gái ghê gớm tranh giành tình nhân, thật sự sẽ không có cái gì gọi là nhân nhượng.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đi lên lầu, một chút cũng không thèm để ý đến cô gái phía sau có loại biểu tình gì.

Ban công lớn như vậy, tách trà trên bàn bên cạnh ghế dựa đã sớm nguội lạnh.

Khép lại tài liệu, tâm tình của Lâm Hi Hi vẫn là không thể dịu xuống.

Tất cả những điều này tới thật có chút bất ngờ, nàng không biết vì sao Lily lại tự nhiên tiến vào, mà cô ta còn nói qua Tần Dịch Dương đã đồng ý, nói vậy sẽ không phải là giả, mà nàng cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là vì cái gì.

Thân thể nhu nhược cuộn mình ở trong lòng ghế dựa, tấm chăn hơi mỏng đắp toàn bộ hai chân của nàng, tóc dài như thác nước vương lả tả trên vai.

"Phu nhân, đã tới giờ ăn cơm trưa." Người hầu từ phía sau đi tới, nhẹ giọng nói.

Lâm Hi Hi bừng tỉnh, đứng dậy đem tài liệu đặt ở trên bàn, tóc dài đen bóng xõa xuống bả vai nhu nhược của nàng, đẹp không sao tả xiết, nàng nhớ tới chuyện gì đó, "Đã kêu Lily rồi chứ?"

Sắc mặt người hầu hơi biến, vẫn là mềm mại đáp lại: "Đã báo cho Lily tiểu thư rồi."

Lâm Hi Hi yên tâm một chút, đem chăn mỏng đặt lên nghế, đứng dậy theo cô ta đi ra ngoài, khóe môi có ý cười thản nhiên, tựa như bình thường, mỗi một người hầu đều có thể cảm giác được sự thân thiết của nàng.

"Phu nhân, cô đừng tin tưởng lời nói của Lily tiểu thư, tôi đã ở nơi này làm việc rất lâu, ít nhất cũng được năm năm rồi, Lily tiểu thư chưa từng ở đây một lần, phải nói là, cô là người phụ nữ đầu tiên từng ở trong Tần trạch." Người hầu tốt bụng giải thích với nàng, "Phu nhân, cô không giống với những người phụ nữ khác, chúng tôi đều có thể thấy được, tiên sinh đối xử với cô rất tốt."

Ý cười trên môi Lâm Hi Hi yếu ớt rút đi một chút, nhớ tới người đàn ông kia, trái tim bình ổn cơ hồ nổi lên gợn sóng.

"Anh ấy có nói khi nào thì trở về không?" Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại nỉ non hỏi ra một câu như vậy.

Người hầu ngẩn ra, ngay sau đó đã kịp phản ứng lại nhìn tia ửng hồng trên mặt cô gái nhỏ kia, cười rộ lên: "Phu nhân, cô có muốn gọi một cuộc điện thoại cho tiên sinh hay không, thời điểm dùng cơm trưa, chắc hẳn ngài ấy cũng không có bận chuyện gì."

Mặt Lâm Hi Hi càng ửng hồng, lắc lắc đầu: "Bỏ đi, không nên quấy rầy anh ấy."

Sau khi đi đến phòng khách, Lily thực đã ngồi vào bàn, cô ta mặc một bộ váy vô cùng phong tình, tóc quăn màu nâu sáng bóng, giống y như lúc mới gặp vui vẻ cùng cởi mở dâng trào.

Bước chân Lâm Hi Hi chậm rãi dừng lại, ở phía đối diện cô ta ngồi xuống.

Đột nhiên cảm thấy có một tia quỷ dị, ở dưới mái nhà của một người đàn ông, hai cô gái mang tâm ý đối địch cùng phòng bị giáp mặt nhau, nhìn có vẻ thực tĩnh lặng nhưng thực ra lại vô cùng mãnh liệt, một người là tình nhân trước đây, một người là vợ hiện tại, hai người như vậy được coi là cái gì?

Lily cũng im lặng một cách khác thường, cũng không có cạnh khóe, cứ bình thản ung dung mà ăn cơm.

Một mình Lâm Hi Hi như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe được một tiếng "Đinh" vang lên, thìa bạc rơi vào trong bát súp phát ra tiếng vang, kinh động suy nghĩ của nàng. Nàng không cẩn thận một cái liền bị bắn vào tay, bị nước súp bắn lên người, có chút chật vật.

Răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, nàng né ra một chút, sau đó dùng khăn giấy chà lau trên quần áo.

"Phu nhân, không có việc gì chứ?" Người hầu đi đến thân thiết hỏi, lấy chiếc bát trước mặt nàng đi: "Để tôi đi lấy giúp cô một bát khác."

Nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn, quay đầu lại liền phát hiện ra Lily đang nhìn chính mình.

"Anh ấy chính là thích cô như vậy sao?" Lily nghĩ nghĩ tìm từ: "Hừ, Trung Quốc các người có một câu tục ngữ đó là 'già mồm cãi láo' hay nói cách khác là 'làm ra vẻ' anh ấy chính là thích cô như vậy sao?"

Lâm Hi Hi không biết đến tột cùng là cô ta nghĩ như thế nào để ra được hai câu tục ngữ này.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm mát lạnh phản bác lại vấn đề vô lý của cô ta: "Thật có lỗi, tôi không biết được ý tưởng của anh ấy, tôi cũng không muốn đoán."

Lily nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười cười, hai tay đặt lên bàn nói: "Vậy cô cũng có thể suy xét xem sao a, vì sao anh ấy lại muốn cho tôi vào đây ở, đoán đúng có thưởng a."

Như là một cái bẫy đang rình rập, đang chờ đợi nàng sa vào.

Chương 142: Ngoại lệ động thủ với đàn bà

Lông mi cong đẹp của Lâm Hi Hi cụp xuống, thực đã không còn tâm tình để ăn cơm.

Trong phòng khách lớn như vậy, hai cô gái xinh đẹp nhưng bất đồng ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn, một luồng khiêu khích rất nhỏ nhưng lại tràn ngập không khí.

Cô gái Phương Đông nhỏ bé yếu ớt tựa như không xương ánh mắt trong veo, hai tay chậm rãi đặt ở trên bàn, tựa như đang suy xét điều gì.

"Không, tôi không thích đoán đáp án." Tiếng nói nhu hòa của Lâm Hi Hi vang lên trong phòng khách, môi hồng răng trắng, từng chữ nói: "Chúng ta trực tiếp hỏi được không? Trực tiếp hỏi anh ấy sẽ nhanh đến đích hơn."

Khuôn mặt vừa mới còn sáng lạng của Lily đột nhiên biến sắc, không biết nàng đang muốn làm cái gì.

Bờ vai nhỏ bé yếu ớt tựa vào trên ghế, nàng nhẹ giọng phân phó chị Tuệ, "Phiền chị giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho tiên sinh, được chứ?"

Người hầu bên cạnh khom người đáp: "Vâng, phu nhân."

Nói xong người hầu thực sự hướng phía điện thoại ở phòng khách đi đến, bấm dãy số của Tần Dịch Dương.

Việc này khiến Lily hoàn toàn luống cuống, cô cơ hồ mà nhảy dựng lên, nhảy khỏi ghế chạy đến trước mặt người hầu, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi, lại đoạt lấy điện thoại dập xuống, ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng.

"Cô ta bảo chị gọi chị liền gọi hả? Chị chỉ biết làm thôi à?" Cô thở gấp quát lên.

Người hầu nhìn động tác vô lý của cô, bình thản mà ung dung: "Đó là điều đương nhiên, Lily tiểu thư, ở đây trong cái nhà này, trừ bỏ phân phó của tiên sinh, chúng tôi chỉ có thể nghe lời phu nhân nữa thôi."

Sắc mặt Lily lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.

"Cô ta sẽ không phải là Tần phu nhân vĩnh viễn, lập tức cô ta sẽ không phải nữa." Bỏ lại một câu như vậy, Lily lại lần nữa ngồi vào trước bàn ăn.

Lâm Hi Hi yên tĩnh chăm chú quan sát tình cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu xinh đẹp mê lòng người.

Đây tựa như là một cuộc chiến tranh, nàng vô tình mà bị cuốn vào, chẳng qua là Lily nhất định cứ muốn đẩy nàng xuống nước, vậy nên nàng không có lý do gì để không phản kháng cả, dù sao từ đầu đến cuối luôn bị người khác châm chọc, cảm giác cũng không mấy là dễ chịu gì.

"Cô đã nghe rõ lời nói của tôi chứ? Cô lập tức sẽ không còn là Tần phu nhân nữa, cho nên cố gắng mà quý trọng một hai ngày này đi. Đợi cho Vinson xử lý xong công việc ở nơi này trở về nước, cô cũng quay về thân phận bần cùng trước đây của mình thôi." Lily nhíu mày nói.

Thực ầm ĩ.

Ngay cả ăn một bữa cơm cũng ầm ĩ như vậy.

"Tôi ăn no rồi." Lông mi thật dài của nàng khẽ chớp, nhẹ nhàng rời khỏi ghế dựa, lịch sự nói: "Cô cứ từ từ dùng."

Nói xong nàng đứng dậy hướng phía bên ngoài đi ra.

So với việc ở trong phòng mà bị chèn ép không bằng đi ra ngoài hít thở không khí, còn tiếp tục như vậy nữa nàng thật sự sẽ không chịu nổi được nữa.

Lily nhìn thấy thân ảnh tinh tế không đoái hoài đến hơn thua của nàng, gắt gao cắn môi ở trong lòng đã dự tính xong một kế hoặch, rất to gan và mạo hiểm, nhưng mà vì chịu không được nên cô muốn làm như vậy, ghen tỵ thực sự đã khiến cô mất đi lý trí, cô không ngại mạo hiểm một lần, hy vọng dự đoán của cô đúng, Vinson chỉ là hứng thú nhất thời, qua khoảng thời gian này sẽ không còn việc gì nữa, cho dù cô ta có thực sự biến mất, Vinson cũng không để ý tới, phải không?

Bóng đêm buông xuống, một chiếc Ferrari màu đen tiến vào trong biệt thự, quay một đường cong đẹp mắt sau đó chậm rãi dừng lại, mà Lily vẫn chờ ở cửa phòng khách liền vội vàng chạy ra, nhào vào lồng ngực của người đàn ông vừa mới xuống xe, thân ảnh cao ngất thon dài của người đàn ông kia trong màn đêm lại càng có vẻ chói mắt bức người, cả người tản ra hơi thở mạnh mẽ.

Lily ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương có nồng đậm mong nhớ cùng ái mộ không chút nào che giấu đi, kiễng chân ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, tựa như làm nũng thân thể cứ cọ tới cọ lui.

Tần Dịch Dương ấn xuống nút trong lòng bàn tay khóa lại cửa xe, lúc này mới lạnh nhạt mà nhìn người trong lồng ngực mình.

Lily trợn lớn mắt bày ra vẻ điềm đạm đáng yêu, thật dè dặt mà nói ra nỗi lòng với hắn, cắn cắn cà-vạt của hắn, tỏ vẻ khiêu khích. Trong màn đêm đen nghịt như vậy, cô dùng loại nước hoa khiêu khích tình dục, cũng không tin hắn không động tâm.

Nước hoa kia, thực mị hoặc lòng người.

Chóp mũi Tần Dịch Dương ngửi được, có thể nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của cô ta.

Hai cánh tay tăng lực mà bóp chặt lấy eo cô ta, thong thả dùng sức, nhu hòa mà kiên định đem cô gái đang dán trên người mình như bạch tuộc đẩy ra, ánh mắt thâm thúy có tia lãnh ý nhìn cô.

"Em gọi điện thoại cho Lan phu nhân, nói cho bà ấy biết tin tôi đã kết hôn, đúng không?" Ngữ điệu của hắn thực bình thản, tựa như là đang hỏi một chuyện rất bình thường.

Thân thể Lily kịch liệt run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mét.

"Em .... Em không có gọi điện thoại riêng cho bà ấy, là do phu nhân từ bên Anh gọi tới cho em, hỏi em một việc, em chỉ nói chi tiết cho bà ấy thôi, anh biết mà, em luôn luôn không dám trái lời bà ấy." Cô ta tận lực bày ra bộ dáng thoạt nhìn thật vô tội.

Tần Dịch Dương nhìn chằm chằm cô vài giây, khóe miệng gợi lên một nụ cười ái muội như hư không, thực lãnh đạm, rất lãnh khốc, hai tay đẩy eo của cô ra, vân vê tóc của cô, cả người lại mang theo lãnh liệt của ban đêm, Lily bị hắn đẩy ra đứng yên tại chỗ, tim đập loạn ình ình.

Cô hung hăng áp chế mọi sợ hãi cùng khẩn trương, đi theo phía sau hắn đi vào trong, thậm chí còn lớn mật mà ôm lấy cánh tay hắn, cô biết Lâm Hi Hi đang ngắm cảnh trên ban công lầu 2, cho nên một màn này nhất định nàng sẽ nhìn thấy, vừa mới hết thảy, cô là cố ý để cho nàng nhìn thấy.

"Cô ấy đâu?" Vừa vào đến phòng khách, Tần Dịch Dương dùng thanh âm trầm thấp hỏi.

"Tiên sinh đã về, phu nhân ở trên lầu."

"Hình như cô ta đã đi ngủ sớm rồi. Đúng là người đàn bà không biết chừng mực." Lily vội vàng đệm vào, một lần nữa bò lên thắt lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Đêm nay em cùng anh được không? Em đã rất lâu rồi không có cùng anh."

Chút tâm tình tốt cũng bị phá hư, Tần Dịch Dương chỉ cảm thấy hắn đã rất lâu rồi không có lãnh khốc như vậy.

Bàn tay chế trụ cổ tay của cô, hung hăng ngăn lại. Ánh mắt lợi hại của Tần Dịch Dương nhìn thẳng vào trong đáy mắt cô, ở giây phút cô không nén được đau mà kêu lên một tiếng kéo cô sát lại gần mặt chính mình, gần gũi mà mình cô đau đến mức méo sệch mặt mũi.

"Trước đây tôi chưa từng động thủ với đàn bà, phải không?" hắn thản nhiên hỏi cô, tựa như tử thần địa ngục.

Lily đau đến mức chảy cả nước mắt, cô không biết nên trả lời thế nào, mở miệng bảo hắn giảm bớt lực đạo cũng không thể, chỉ có thể run rẩy toàn thân, đứt quãng nói: "Không, không có .... Em sai rồi .... Vinson ..... Anh .... Đừng như vậy ...."

Ngọn lửa phẫn nộ một khi đã bị khơi mào thì không thể dập tắt.

Tần Dịch Dương lạnh lùng cười, từng chữ từng chữ tàn nhẫn mà phun ra từ miệng hắn: "Hôm nay là ngoại lệ."

Trong phòng trên lầu, Lâm Hi Hi đang miên man.

Ánh trăng nhu hòa bao phủ sườn mặt trầm tĩnh của nàng, tấm chăn tuyết trắng đắp trên người nàng, lộ ra một mảng nhỏ bờ vai và vùng ngực tuyết trắng, gió mơn man trên mặt nàng, vô cùng diễm lệ.

Nàng bị một tiếng hét thảm làm thức giấc, trong đêm tối mù mịt như vậy, nàng lập tức bật dậy.

Rõ ràng là nàng nghe được, hình như thanh âm là từ dưới lầu truyền đến.

Ý thức vừa mới còn đắm chìm trong mơ màng giờ đã bị đánh thức, cả người Lâm Hi Hi tựa như là bị điện giật, cả người đều nổi gai ốc, không khí lành lạnh xâm nhập vào da thịt của nàng, nàng đứng dậy, tấm chăn mỏng rơi trên mặt đất, nàng bước chân đi vào, xuyên qua căn phòng, đi vào lan can đại sảnh lầu hai.

Chương 143: Điểm mấu chốt của anh là gì?

Có trời mới biết nàng vừa nhìn thấy cái gì.

Trong phòng khách sáng lạng ánh đèn, mỗi một chiếc đèn pha lê đều tinh xảo xa hoa, ánh sáng nhu hòa bao trùm dáng người thon dài cao ngất của người đàn ông kia, cánh tay buông ra, có thân mình cô gái rớt xuống, xụi lơ trên mặt đất, thống khổ mà run rẩy.

Tất cả người hầu bốn phía đều bị dọa tới run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thở cũng không dám thở mạnh.

Lâm Hi Hi thấy rõ tất cả, cô gái ngã trên mặt đất kia chính là Lily. Cô ta đang nắm lấy cổ tay của chính mình, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quần áo gợi cảm bại lộ trên người rối loạn hiện tại trông có chút buồn cười, mà toàn thân Tần Dịch Dương lãnh liệt ngồi ở trên sofa, hắn coi như không có chuyện gì mà hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc vừa mới châm.

Hơi khói bay lượn lờ.

Toàn bộ người hầu đều không dám nói lời nào, chẳng qua là lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi mà dừng ở người đàn ông kiêu ngạo đang ngồi trên sofa kia.

Tâm tình của hắn lúc này có lẽ tệ hại đến cực điểm, ánh mắt lộ ra tia lãnh liệt bất khả xâm phạm, tựa như giây phút này ai đi lên đều là muốn chết. Mà cô gái dưới chân hắn cuối cùng cũng ít rên đi một chút, ở trên mặt đất sợ hãi cuộn mình khóc ra tiếng.

Lily cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Trước kia cô có tùy hứng đến cỡ nào, hắn chẳng qua là thấy cô sợ hãi mà dừng lại, nhưng mà hiện tại, hắn lại không tiếc dùng phương thức tàn bạo như vậy để đối đãi cô, rốt cuộc là hắn đã chán ghét cô đến cỡ nào. Vừa mới khi cổ tay bị hung hăng xiết lấy trong nháy mắt kia, cô cảm thấy đây là trừng phạt vô cùng tàn nhẫn, mà đáy mắt hắn còn lộ ra sự giết chóc mãnh liệt.

Hắn hận không thể hủy diệt cô, đây mới là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Lily không thể kiềm chế được nữa khóc ra tiếng, đau đớn lan đến toàn thân, cô thực sự không chịu được nữa.

Lâm Hi Hi ở trên lầu hai sợ tới mất hồn, che miệng lùi về phía sau, lại không nghĩ rằng phía sau người lại là một chậu hoa rất cao. Nàng cả kinh, vội giang tay muốn đỡ lấy chậu hoa sắp đổ kia, lại tạo ra một tiếng vang lớn.

Từng thanh âm rõ ràng từ lầu hai truyền xuống. Trên đó có người.

Nhóm người hầu cũng cả kinh, đều biết đó là ai.

Chuyện kỳ quái, Tần Dịch Dương cũng đã nghe được một tiếng vang, ánh mắt lãnh huyết lại ngoài ý muốn mà dịu đi một chút, không còn lộ ra tia âm lãnh khủng bố, hắn ngồi thêm một hồi, hung hăng hít một hơi thuốc, ngay sau đó tao nhã giơ tay dập tắt điếu thuốc.

Đứng dậy hắn đi lên lầu hai.

Trong đại sảnh như lạnh thêm, một cô gái nhỏ chân trần dựa vào lan can, tâm trạng ngây ngốc.

"Làm sao lại một mình ở đây?" Tần Dịch Dương thong thả đi về phía nàng, thân ảnh cao ngất dần dần đuổi kịp bao trùm lấy bóng dáng nhỏ xinh của nàng, hay tay đặt lên lan can, đem nàng ôm vào trong ngực, tinh tế mà quan sát.

"Lại để chân trần, không sợ lạnh sao?" Cánh tay thêm buộc chặt, chế trụ thắt lưng của nàng tiến nhập vào cơ thể mình, Tần Dịch Dương cúi đầu nói.

Mãi cho đến khi cảm nhận được sự ấm áp do hắn ôm ấp, Lâm Hi Hi mới bừng tỉnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kinh hoảng, cảm thấy tay hắn xoa tóc của nàng, men theo đường cong sau gáy nàng di chuyển đến trên lưng, thân thể nàng run lên, không chút khí lực mà xụi lơ trong lồng ngực hắn.

"Anh ...." Tiếng nói khàn khàn của nàng chỉ nói được một chữ liền mất tiếng.

Nàng không thể hỏi ra lời, chẳng lẽ lại nói, vừa rồi anh vừa làm gì với Lily? Nàng nhìn cũng đã biết.

Chẳng qua là tia giết chóc này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy trong ánh mắt hắn, chưa bao giờ ngờ tới một người đàn ông tao nhã như hắn lại làm ra những chuyện như vậy. Đáy lòng nàng sợ hãi, nhất là khi ngón tay hắn mơn trớn mặt của nàng, nàng nhịn không được mà run rẩy, không thể tưởng tượng nổi lực đạo tàn nhẫn như vậy lại có thể phát ra từ những ngón tay ôn nhu này.

"Sợ cái gì?" Tần Dịch Dương rất dễ dàng có thể quan sát được cảm giác của nàng, khuôn mặt áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm giọng hỏi: "Sợ anh cũng làm vậy với em sao?"

Nàng nói không lên lời.

Trên thực tế, ai lại không sợ khi bị đối xử như vậy chứ?

Ánh mắt lạnh lùng dịu đi một chút, hắn không nói gì nữa, chẳng qua chỉ lẳng lặng mà ôm cô gái nhỏ kia vào lòng, giờ phút này nói cái gì cũng là dư thừa, hắn có thể đợi cho cảm xúc của nàng ổn định xuống trước.

Sàn nhà lầu hai thực lạnh, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương đảo qua chân trần trắng nõn dưới váy nàng, cúi người ôm ngang lấy nàng, đi về phía phòng ngủ. Chiếc giường lớn màu xanh dương rất mềm mại thoải mái, nàng hẳn là rất quen thuộc.

Trong màn đêm yên tĩnh, hắn không có bật đèn, chỉ có ánh trăng thản nhiên chiếu vào, vương trên khuôn mặt tuấn lãng tựa điêu khắc của hắn, cái mũi cao thẳng, lông mi dày đậm, ánh mắt đen láy, còn có làn môi cong cong rõ nét .... Khi Lâm Hi Hi ý thức được hoàn cảnh, một nụ hôn mềm mại đã phủ lên trán nàng, mềm mại mà trằn trọc, ấm áp hạ xuống khuôn mặt nàng, dưới cằm, tự do đến bên gáy, cũng không có ý đồ khiêu khích, chẳng qua là an ủi, hắn vô tình đã dọa tới nàng.

Thật lâu sau, tâm trạng mông lung phức tạp của Lâm Hi Hi cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

"Anh .... Vì sao phải đối xử với Lily như vậy?" Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo hắn, nhịn không được hỏi.

Tần Dịch Dương cũng không cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của nàng, môi dán lên trán nàng, thản nhiên nói; "Em thích cô ta?"

Lâm Hi Hi ngẩn ra, mê man mà lắc lắc đầu.

"Em không thích cô ấy." Nàng nhẹ giọng nói, sau đó lại chuyển hướng: "Chẳng qua cũng không đến nỗi chán ghét, cô ấy .... Cũng chỉ là tùy hứng, chứ không có quá quắt."

Cô ta chính là một cô gái có chút cuồng yêu, Lâm Hi Hi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Cứ nhìn Lily gây sự thật khiến cho người ta khó chịu, nhưng là...

Trong lòng nàng có vô số nhưng là, đối với chuyện tình vừa rồi không có biện pháp tiêu tan đi.

"Không cần cho cô ta cơ hội để chứng nhận cô ta là người như thế nào ... Chuyện đó không có lợi đối với em ..." Tần Dịch Dương xiết chặt lưng nàng, đem nàng nâng lên an ổn mà ôm vào trong ngực, giống như đang ôm một búp bê bảo bối vậy, nụ hôn nóng bỏng yêu thương dừng trên chóp mũi nàng, "Không cần phải sợ anh, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt của anh, anh sẽ không làm gì với em ..."

Điểm mấu chốt của hắn?

.... Là cái gì?

Lâm Hi Hi thực đã hoàn toàn mơ màng, tựa như đặt mình trong đầm lầy nguy hiểm, không muốn sẽ bước sai, nhưng mà người đàn ông bên cạnh lại lãnh khốc như vậy, ánh mắt trong veo nâng lên, lọt vào ánh mắt thâm thúy của hắn, bị hắn dẫn đường, cùng bay múa theo suy nghĩ của hắn.

"Đến khi nào thì em mới không sợ anh nữa?" Tần Dịch Dương nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hỏi nàng,

Lâm Hi Hi cắn môi, cảm giác thực rối rắm, đơn giản trực tiếp hỏi ra: "Điểm mấu chốt của anh là gì? Với em mà nói anh không thể chịu được em làm gì, trực tiếp nói cho em biết, có thể chứ?"

Nàng một chút cũng không muốn phải chịu khiếp sợ như vậy, đây là người đàn ông mà nàng yêu, hoặc có thể nói, tình yêu kia bắt đầu từ vay mượn mà thấm vào từng tế bào, dần dần trở nên mê ly, chờ đợi ánh mắt hắn có thể dừng lại trên người nàng, không muốn dời đi, hy vọng sủng nịnh của hắn là thật, bởi vì yêu, hy vọng bản thân mình khác với những người đàn bà khác bên cạnh hắn.....

... Tình yêu như vậy, mang theo sợ hãi.

Chương 144: Tần Dịch Dương, anh có yêu em không?

Ánh mắt của Tần Dịch Dương chưa bao giờ hiện lên tia khí phách cùng độc chiếm như vậy, cánh tay chế trụ cằm nàng khiến nàng hơi hơi ngẩng đầu, cúi đầu hôn xuống, mang theo khát vọng nồng đậm, nhắc nhở nàng, vấn đề này có bao nhiêu trần trụi cùng lộ liễu. Nàng muốn biết đúng hay không? Cũng có thể!

"Vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, đây là điểm mấu chốt của anh." Thanh âm của hắn hỗn độn cũng nồng đậm uy hiếp, vọng vào tai của nàng. "Đã hiểu chưa?"

Hắn nói 'vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời kkhỏi hắn.'

Không phải trong lòng Lâm Hi Hi không sợ hãi, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, vết hằn càng chặt, nàng hoàn toàn rối loạn, là hắn nói cho nàng biết, 'Đợi cho hiệp nghị kết thúc nợ nần cũng sẽ xong.' Mà hiện tại hắn lại nói 'vĩnh viễn đừng rời khỏi hắn?'

Nàng không nói lời nào, cánh tay bức hiếp kia vẫn còn gắt gao thủ sẵn trên gáy, chậm rãi tăng lực, Lâm Hi Hi thực sự chịu không nổi, nghẹn ngào nói một câu: "Vâng." Hô hấp yếu ớt rối loạn.

Đêm nay nàng cũng đã bị nhiều chuyện làm cho kinh động.

Tần Dịch Dương không nghĩ tiếp tục làm cho nàng có chút gợn sóng nữa, hai tay đang xiết chặt nàng chậm rãi giãn ra, ôn nhu mà ôm lấy nàng, làm cho nàng thoải mái dựa vào trong ngực hắn, hôn nhẹ lên trán nàng, yêu thương tột độ.

"Ngoan, anh ở bên cạnh em, đi ngủ sớm một chút." hắn nhẹ giọng nói

Màn đêm mê ly, chỉ còn lại ánh trăng thản nhiên chiếu lên giường lớn màu xanh dương, không chút chân thật. Hiệu quả cách âm của phòng trên lầu hai thực sự tốt, căn bản nàng không thể nghe rõ thanh âm dưới lầu, trong lòng một cỗ lo lắng âm ỉ, ở trong lồng ngực ôn nhu của hắn mà chậm rãi dâng lên, Lily ở đó, nói vậy mấy người hầu sẽ để ý thật tốt, bọn họn luôn rất hiểu lý lẽ.

Ý nghĩ vây quanh đã bị đuổi hết đi cũng không dám ngủ, cũng không biết là vì cái gì.

"Tần Dịch Dương...." Nàng nhẹ giọng nhưng thực rõ ràng mà kêu tên của hắn, bàn tay mềm mại của nàng kéo áo sau lưng hắn.

Hai tay như thế mà ôm lấy hắn, tựa như là ôm lấy tất cả của hắn, Lâm Hi Hi mê ly mà gọi tên của hắn, cảm nhận rõ ràng được vòng ôm của hắn có chút động đậy, nhẹ nhàng "Ân." Một tiếng, cúi đầu xuống chờ câu hỏi của nàng.

Nàng rất ít khi mà gọi cả tên lẫn họ của hắn như vậy.

"Anh yêu em không?" Vấn đề của nàng chứa đầy khát vọng, cũng mang theo không ít sự sợ hãi.

Tần Dịch Dương anh yêu em không?

Có đôi khi nàng không rõ ràng lắm sự bá đạo cùng độc chiếm như vậy có phải là yêu hay không, nếu không phải, hắn vì cái gì nhất định muốn nàng làm vợ của hắn? Vì cái gì mà đối đãi với nàng vô cùng thân thiết như vậy? Lại vì cái gì tựa như có thể đem tất cả sủng nịnh cấp cho nàng mà lại không nói yêu nàng?

Nàng cố gắng muốn chứng thực đây không phải là một cuộc giao dịch, bởi vì nàng đã bị lún quá sâu vào rồi, như vậy còn hắn thì sao?

Không khí bốn phía trở lên loãng hơn, Lâm Hi Hi không dám thở mạnh, chờ đợi trong thời gian ngắn ngủi, sự lo lắng vô cớ đốt cháy lòng của nàng.

Hắn nín thở cũng không mở miệng trả lời.

Năm năm trước khi hắn còn trẻ cũng rất ít đụng vào những từ ngữ xa xỉ đó, có lẽ hắn không hiểu đó là cái gì, chính là cho tới bây giờ hắn đều là lợi dụng nàng, mê hoặc nàng, muốn làm cho nàng giống như một con chim nhỏ lao đầu vào vòng vây của hắn không thể nhúc nhích, ngoan ngoãn hưởng thụ sự thân thiết cùng yêu thương nồng đậm của hắn. Có lẽ hắn là yêu nàng, nhưng còn chưa đủ.

Còn chưa đủ đến mức thẳng thắn nói với nàng, khiến cho nàng nhìn rõ tình cảm nguyên bản của hắn.

Nhẹ nhàng mà chế trụ cổ tay tuyết trắng của nàng, thanh âm hỗn độn trầm thấp chợt nhớ tới: "Không buồn ngủ phải không?"

Ở trong lòng của hắn mà còn có khí lực suy tư cùng hỏi han, điểm này khiến cho lòng hắn có một tia phức tạp, cũng có một chút hờn giận. Lâm Hi Hi giật mình, trơ mắt nhìn hắn lôi kéo tay mình quấn quanh cổ hắn, cũng ngoan ngoãn mà nghe theo, bộ dáng mê man kia, nghiễm nhiên đem cả thân thể và trái tim đều trao cho hắn.

"Vậy thì làm đi ...." Thanh âm của hắn rất hờ hững, lại mang theo một chút hương vị tình dục.

Ở thời khắc Lâm Hi Hi còn chưa kịp phản ứng lại, năm đầu ngón tay thon dài của hắn đã kéo rớt khóa váy dài màu trắng của nàng, bàn tay to lớn tự do mà tiến nhập vào lưng ong yểu điệu của nàng, nàng khẽ run rẩy, thân thể đột nhiên co lại. Hắn lại đẩy nội y tối màu của nàng ra, nhanh chóng cỏi bỏ, ngón tay tiến quân thần tốc.

"A..." Lâm Hi Hi đột nhiên thanh tỉnh, thân thể căng thẳng, chỉ có thể gắt gao quấn lấy cổ hắn, đến thân thể cũng không thể tự mình khống chế, nàng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt tuấn lãng không thể phá vỡ của hắn, nàng thậm chí còn muốn nhìn thấu vào tận trong lòng hắn, mà khoái cảm trước ngực đã mãnh liệt ùa tới, bao phủ nàng.

Ngón tay thon dài tà ác tùy ý vuốt ve trước ngực xinh đẹp của nàng, ngón tay nghiền nát điểm mẫn cảm kia đến đỏ bừng, một lần lại một lần, mỗi một lần chạm đến thân thể nàng đều run lên, hô hấp đều bắt đầu hỗn loạn.

Tần Dịch Dương cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đem chính hương vị của mình tiến nhập vào trong miệng nàng.

Loại cảm giác bị hắn ngang ngạnh mà chiếm giữ này, đây không phải là lần đầu tiên.

Nhưng là không có lần nào lại giống như hiện tại đây, chỉ là đơn thuần mà giữ lấy, mỗi động tác của hắn đều mang tính khiêu khích, rất có khả năng khơi mào dục vọng của nàng, hắn đã làm được, mỗi động tác cho dù là rất nhỏ cũng khiến nàng chịu không nổi, miệng nhỏ nhắn bị hôn đến bật ra nức nở, phát không ra tiếng, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập đến rối loạn.

Trong lòng Tần Dịch Dương một lần lại một lần tự hỏi chính mình, chẳng qua động tác của tay càng lúc càng dồn dập.

Nguyên bản hắn chính là cao thủ tình trường, quen thuộc từng điểm mẫn cảm trên toàn bộ thân thể của cô gái nhỏ nằm dưới thân này, hắn tận lực mà khiêu khích, ý định tra tấn đến mê mang rồi một cái xoay người đem nàng áp chế, dùng kỹ xảo đùa giỡn nàng đến toàn thân khó nhịn, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, trừ bỏ bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực thanh âm nghẹn ngào ngoài ra bất cứ cái gì đều làm không được.

"Muốn sao?" Hơi thở cực nóng của hắn phun tại bên tai của nàng, nhẹ nhàng mà khiêu khích hôn lên vành tai của nàng, động tác trên tay vô cùng bừa bãi, "Xin anh đi, xin anh muốn em."

"A...." Lâm Hi Hi run giọng ngâm nga, ngứa quá.... Chạy trốn hơi thở của hắn, lại ngăn không được khoái cảm trí mạng giữa hai chân kia, một lần lại một lần, ngang ngạnh đoạt lấy toàn bộ hô hấp của nàng. Nàng sắp chịu không nổi !

"Xin anh .... Ngoan..... Xin anh giữ lấy em......" dục vọng của hắn buộc chặt, lại cố tình không cho nàng, nụ hôn ẩm ướt chôn ở cần cổ mẫn cảm của nàng tự do dùng sức mà mút, cô gái nhỏ trong lồng ngực hét ầm lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khó chịu mà vặn vẹo, lại bị một đôi cánh tay gọng kìm gắt gao khống chế, càng thêm đùa giỡn trêu chọc.

"Ô......" Nàng gắt gao cắn môi, ý thức toàn thân tùy theo hắn.

"Xin anh, van xin anh ......." Nàng đu khóc thành tiếng, toàn thân đỏ ửng, run giọng cầu hắn

"Xin anh cái gì?" Thanh âm khàn khàn bức bách hỏi.

Lâm Hi Hi lắc đầu, nói không nên lời, cái lưỡi nóng bỏng của hắn dời đi khỏi cần cổ nàng, lần xuống nụ hoa đã động tình dựng đứng ngạo nghễ trước ngực kia, cắn mút, nàng hét lên một tiếng hoàn toàn mất khống chế, ngón tay nhỏ bé yếu ớt bám chặt vào bả vai rắn chắc của hắn, run giọng khóc: "Xin anh, xin anh muốn em...."

Nghe được chính miệng nàng nói ra như vậy, trong lòng Tần Dịch Dương dâng lên một cỗ cảm giác đau lòng cùng khoái cảm, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên khóe mắt khóc sưng đỏ của nàng, thấp giọng dỗ dành: "Được ... Đừng khóc Hi Hi, đừng khóc, ... anh cho em......."

Cánh tay nhẹ nhàng mở đầu gối nàng ra, hướng bên hông đẩy ra, hắn ngăn chặn môi của nàng, một cái mãnh liệt lao xuống chiếm giữ lấy nàng.

"A...." Dục vọng nóng bỏng đã chạm đến nơi sâu nhất .....

Bản thân giống như vừa trải qua quá trình bị xé rách, mỗi một tế bào đều đau.

Trên chiếc giường xanh dương mềm mại, một thân thể mềm mại mê người chậm rãi cong lên, đau đến không dám động đậy. Giấc mơ quá rõ ràng mà rành mạch, cả một đêm không ngừng tiến lên cùng chiếm giữ, khiến cho toàn thân nàng ngập chìm trong hơi nước .

Tia nắng ban mai ôn nhu tiến vào, khiến cho trái tim kẻ khác loạn nhịp lo lắng.

.............

Theo động tác đứng dậy của Lâm Hi Hi, chăn mỏng màu xanh dương chảy xuống, làm nổi bật lên dày đặc những dấu hôn xanh tím trên lưng trải đến tận bên eo nàng, xung quanh thực trống trải, yên tĩnh không có người.

Lại chỉ còn có một mình nàng.

Cũng không muốn rời giường, thân thể của nàng chìm sâu vào trong chăn đệm ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Phòng của hắn thực thoải mái, từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, trên cổ tay mảnh khảnh của nàng có một dấu màu hồng, không biết tối hôm qua làm sao mà in lại, nhưng là bộ ngực rất đau, phía dưới lại càng không cần nói. Nàng ngây người lại thực sự nhịn không được đứng dậy đi tắm.

Dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, dường như cứ như vậy sắp ngủ đi ở trong bồn tắm.

"Cốc, cốc, cốc" Cửa phòng tắm lúc này lại bị gõ vang lên.

Lâm Hi Hi ngoái đầu lại chậm rãi nhẹ giọng hỏi: "Ai?"

"Phu nhân, có điện thoại của tiên sinh, hiện tại cô muốn tiếp chứ?" Thanh âm của người hầu truyền đến.

Lâm Hi Hi sửng sốt một chút, ở trong bồn tắm mà tiếp điện thoại sao?

Nàng nhớ tới cả buổi tối hôm qua bị tàn sát bừa bãi, nàng như tù nhân đắm chìm ở dưới thân hắn, nói xong cả bản thân cũng cảm thấy thẹn với lời nói của mình, nhưng là khoái cảm lại một lần lại một lần dâng lên, khiến cho nàng sắp cho rằng mình thực giống như người đàn bà phóng đãng .... Tưởng tượng bị bức bách như vậy, nàng nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng lưu lại vết hằn thật sâu trên cánh môi, lại chậm rãi buông ra.

"Không được .... Chờ lát nữa tôi sẽ gọi lại." Nàng nghẹn lời , nhẹ giọng nói.

"Vâng, thưa phu nhân." Qủa nhiên người hầu đã đi xa.

Người đàn ông này, ngày thường luôn duy trì bộ dạng chói mắt bức người, tuấn lãng cao ngất không thể bắt bẻ, thời điểm ở cùng một chỗ với nàng lại luôn biểu hiện sự ngang ngược mà tà mị, trên giường hắn lại không chút tao nhã, hoàn toàn càn quấy điên cuồng, vì cái gì lại cũng phải lôi kéo nàng điên cuồng cùng hắn chứ?

Bất quá nàng chỉ yêu phải một người đàn ông lạnh lùng mà thôi, yêu đến chính mình cũng không biện pháp khống chế, muốn biết được trong lòng hắn rốt cục đang suy nghĩ cái gì....... Tối hôm qua lại bị bức bách làm ra cái chuyện khiến cho người ta xấu hổ hận không thể chết đi .....

Mặt Lâm Hi Hi thực nóng, dứt khoát nhắm mắt lại chìm xuống nước.

Nước gợn nhộn nhạo, ùng ục ùng ục văng ra một chuỗi bọt khí, mà cô gái nhỏ ở dưới đáy nước lại thật lâu cũng không thèm để ý.

Rất lâu sau nàng mới xuống lầu.

Đau nhức trên người được nước ấm xoa dịu đi một chút, nhưng vẫn còn đau nhức, nàng tùy tay chọn lấy một bộ quần áo mặc vào đi xuống lầu, nhìn chính mình trong tấm gương ở góc tầng trệt, tóc dài bay phấp phới, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng giống mhư bị yêu thương quá mức.

Nàng dời tầm mắt, đi xuống dưới.

Thực ngoài ý muốn khi không nhìn thấy thân ảnh Lily ở trên bàn, nàng không có quên cô ta cũng ngồi ở vị trí này trong nhà, "Lily đâu?" Lâm Hi Hi nhịn không được lên tiếng hỏi.

Người hầu xoay người nói: "Lily tiểu thư còn ở trong phòng, chúng tôi có lên gọi nhưng mà cô ấy không chịu dậy."

Bữa sáng trên bàn thực phong phú, Lâm Hi Hi nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người hướng lầu ba đi lên. Chuyện trả hết nợ tối hôm qua khắc sâu trong đầu nàng, lời giải thích chính là thương tổn của cô ta, hy vọng lần này đi sẽ không gây nên sóng gió gì, nàng không có khí lực tiếp tục cãi nhau với một nữ nhân nữa.

Cửa phòng cuối lầu ba đóng chặt .

Đi dọc theo hành lang dài xa hoa đều là phòng, nàng đi đến trước gian phòng của Lily, nhẹ nhàng gõ cửa: "Lily cô tỉnh chưa?" bên trong không hề động tĩnh.

Lâm Hi Hi do dự mà gõ thêm một lần nữa, vẫn không hề động tĩnh như trước, một tiếng động cũng không có.

Nàng lùi từng bước, nhẹ nhàng nói một hơi: "Dưới lầu có bữa sáng, nếu cô tỉnh có thể đi xuống, nếu không thích, bảo bọn họ đưa đến phòng cũng được." Ánh mắt nàng dừng trên cánh cửa đen bóng nói: "Không quấy rầy cô nghỉ ngơi."

Nàng xoay người rời đi, lại đi chưa đến ba bước đã nghe thấy thanh âm mở cửa.

Thanh âm khàn khàn của Lily truyền đến: "Cô vào đi."

Bước chân Lâm Hi Hi dừng lại một chút, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn xoay người đi vào.

Trong căn phòng tao nhã, rèm cửa hoa màu xám cuồn cuộn nổi lên, cửa sổ được khắc hoa chạm rỗng, rất có phong cách kiến trúc Châu Âu.

Nàng cũng từng xem qua căn phòng này trên lầu ba, mỗi một gian đều có phong cách bài trí giống nhau.

Gian phòng này thực thích hợp với Lily.

"Cô đến đây làm cái gì? Đến để chê cười tôi sao?" Thanh âm của Lily oang oang vang lên, ánh mắt đầy mệt mỏi cùng địch ý. Nguyên nhân chủ yếu là cô đau một buổi tối, căn bản là không có khí lực cãi nhau.

Lâm Hi Hi nhìn cô ta một lượt, nhìn đến áo ngủ nhàu nát mà cô ta đang mặc, tóc quăn màu nâu hỗn độn, xung quanh mắt có quầng màu đen rõ ràng, còn có tay trái, tay trái của cô ta thực rất cứng , quấn thật nhiều băng gạc, động cũng không dám động.

Ánh mắt nàng không khỏi chùng xuống, đi qua, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.

"Chính cô tự băng bó sao?" Nàng nhìn một hồi, nâng mắt hỏi.

Lily bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ, lại khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười khổ: "Cô cho là thế nào? Có ai quan tâm tôi sao?"

Lâm Hi Hi run sợ một hồi, không nói gì nữa, chỉ là, mở ra ngăn kéo dưới tủ trong phòng cô ta, quả nhiên là nhìn thấy dụng cụ cứu thương thường dùng, nàng lấy ra, đem ngăn kéo đóng lại.

Váy dài màu trắng khẽ chạm đất, Lâm Hi Hi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dặn, "Cô không nên cử động, tôi sợ sẽ làm đau cô."

Trong lòng Lily sửng sốt, lại như trước lãnh đạm nhìn chăm chú vào nàng, cũng không có phòng bị gì, tùy ý để nàng làm.

Ngón tay mảnh khảnh cẩn thận đem băng gạc trên tay cô ta tháo xuống, thấy được xanh tím bên trong, có chút kỳ lạ, làm sao mà gãy được? Rõ ràng chính là trật khớp mà.

Bất quá cũng chỉ tưởng tượng được là rất đau.

Không có cách nào , nàng chỉ có thể dùng tăm bông giúp cô ấy dùng cồn rửa một chút, lại dùng băng gạc bao lấy.

"Cô cứ như vậy không được." Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, lắc lắc đầu, "Bị trật khớp phải nhanh chóng lấy lại mới được, tôi không biết làm, cô phải đi bệnh viện thôi."

Lily trào phúng cong khoé miệng lên: "Lại là không ai theo giúp tôi đi."

Lâm Hi Hi im lặng một chút, lông mi thật dài rung động, chậm rãi đứng dậy.

"Cô cứ từ từ trước, tôi đi hỏi chị Tuệ một chút, xem có thể bảo người lái xe trong nhà chở chúng ta đi hay không." Trong lòng nàng nghĩ rất đơn giản, 'khi Lily ở đây, không thể mặc kệ nhìn cô ấy bị thương được.'

Lily không nói lời nào, chẳng qua là cắn môi của chính mình cắn đến tạo thành vết thương, ở một khắc mà Lâm Hi Hi kia đi ra, ánh mắt nâng lên, đáy mắt tối sầm lại.

Chương 145: Lâm Hi Hi, không phải sợ

Đầu mùa thu ánh mặt trời có chút thưa thớt, chiếu vào một chiếc xe gia dụng màu đen có rèm che.

Bãi cỏ được bao vây bên ngoài bởi hàng rào hoa, tất cả những đóa hoa đều nở tung dưới ánh mặt trời, một thân ảnh xinh đẹp đi qua, mở cửa xe ra nhỏ giọng hỏi cái gì, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, mới hướng về phía ghế phụ.

"Phu nhân, cô xác định chỉ đi một mình sao, nếu không chúng tôi sẽ đi cùng cô?" Chị Tuệ có chút lo lắng, đi tới hỏi.

Cài xong dây an toàn trên người, Lâm Hi Hi ngẩng mặt lên, cười yếu ớt: "Không cần, tôi đưa cô ấy đi là tốt rồi, ổn thôi."

Bệnh viện gần đây nàng không rõ ràng lắm là ở đâu, bất quá bên cạnh có Lưu sư phó lái xe, nàng không sợ không tìm thấy đường trở về. "Vậy .... Có cần nói trước với tiên sinh một tiếng không, có lẽ tiên sinh có thể liên hệ đến bệnh viện tốt nhất." Chị Tuệ suy nghĩ rồi nói. "Không cần đâu." Lần đầu tiên Lily mở miệng từ chối, trên măt lộ ra một tia sợ hãi.

Là cô do cô lộn xộn chọc tới Vinson, hiện tại sợ rằng nói với hắn cái gì hắn vẫn là dùng cái loại biểu tình băng lãnh kia, cô không muốn động vào bãi đinh đó, càng không muốn mấy người nàng thương hại cô cái gì.

Lâm Hi Hi trầm ngâm một lúc, nâng tay lên nhìn đồng hồ.

"Chúng tôi đi ra ngoài khoảng ba tiếng, sau ba tiếng mà không thấy chúng tôi trở về, chị gọi điện báo cho tiên sinh. Nếu lúc đó tôi thấy không có gì cần thiết thì sẽ gọi điện thoại báo cho chị, thế đã được chưa?"

Chị Tuệ nhìn thấy vẻ mặt chân tình của nàng, suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định: "Được, phu nhân."

Không phải là chị cảm thấy có gì không thích hợp, mà là vị Lily tiểu thư này không thể khiến cho người ta ít lo đi được, phu nhân đi theo cô ta ra ngoài, nếu không ai ở bên cạnh trông nom thì ai có thể yên tâm được chứ.

Lưu sư phó trong xe cũng hướng chị Tuệ tỏ ý cam đoan sẽ đưa phu nhân trở về an toàn, chị Tuệ lúc này mới an tâm một chút.

Ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi Hi nhìn về phía trước, rồi sau đó lại nhìn về phía kính chiếu hậu, Lily không được thoải mái lắm cắn cắn môi suy nghĩ những điều nàng nghĩ đúng quả là chu đáo, bọn họ từ nơi này xuất phát đến bệnh viện và trở về cũng đã mất hơn một giờ, còn lại khoảng thời gian ngắn như vậy, cô có thể làm được chuyện dự tính hay không?

Cánh tay không bị thương nắm chặt lại, Lily âm thầm suy nghĩ, quả nhiên nàng đã trở nên thông minh hơn.

Phụ nữ bên cạnh hắn, luôn bất tri bất giác mà trở nên giống hắn, không phải sẽ trở nên vô tình mà là sẽ trở nên nham hiểm hơn. "Chúng ta chỉ đi có ba tiếng, vạn nhất tôi còn muốn đi shoping thì phải làm sao bây giờ?" Lily giả như lơ đãng hỏi.

Xuyên qua kính chiếu hậu Lâm Hi Hi nhìn cô ta, ánh mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước hồ thu có một tia gợn sóng.

"Nếu như cô cảm thấy tay không có vấn đề gì thì đương nhiên có thể." Nàng nhẹ nhàng nói, áp chế tia nghi hoặc dưới đáy lòng, "Lưu sư phó có thể giúp cô xắp xếp, tôi tự mình trở về."

Một câu này, cơ hồ đem toàn bộ kế hoạch của Lily phá hỏng.

Mặt cô ta hơi đỏ lên, tựa như chỉ cần nói thêm một lời nữa thì mọi âm mưu của cô ta sẽ lộ tẩy hết, đành phải thở dài một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ tính toán chuyện gì đó. May mắn lúc ra khỏi nhà, cô cũng có mang theo di động.

Chiếc xe màu đen tao nhã mà chạy trên đường ngoại ô trống trải, ngồi trên ghế sau một cô gái xinh đẹp gợi cảm tao nhã mà nheo lại hai mắt, lấy di động từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng mà ấn một dãy số ....

Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến mũi hơi cay cay.

Ở trong Tần trạch ngây ngốc mấy ngày nay, hồi lâu không gặp qua nhiều người chen chúc đến vậy, Lâm Hi Hi có chút không thích ứng được.

Ngồi im lặng ngang hàng ở bên cạnh, Lily nhìn thấy đám người chen chúc kia, bỗng có chút chán ghét, khóe miệng khẽ nhếch lên, hơi hơi châm chọc, "Lâm, tôi có chút lắm chuyện, nhưng là như vậy có sao không, anh ấy có thầy thuốc chuyên dụng nha, cô cũng không biết sao, còn cần phải đến bệnh viện để xếp hàng làm gì?"

Lâm Hi Hi có chút hoảng sợ, nhưng không nói gì.

Trước đây nàng đúng là luôn dễ dàng bị thương, chẳng qua là từ ngày ở cùng một chỗ với Tần Dịch Dương, cơ hồ không có cái gì có thể khiến nàng bị tổn thương, đối với bệnh viện, cũng xa lạ một chút.

Mà trước kia...

Lông mi thật dài khẽ run rẩy, nàng cảm thấy bản thân mình không cần phải nghĩ đến những điều đó nữa, kế hoạch thu mua Nhạc Thị đã cơ bản hoàn thành, những chuyện cuối cùng Lạc Thành sẽ xử lý, không cần nàng ra mặt bận tâm nữa.

"Số 13, Lily." Bác sĩ trong phòng gọi lớn một tiếng.

"Theo cô ấy đi làm một chút thủ tục liên quan cùng đóng những khoản viện phí cơ bản." Một hộ sĩ trẻ đem phiếu khám bệnh nhét vào trong tay Lâm Hi Hi, có chút bực mình không kiên nhẫn được.

Cô gái xinh đẹp này im lặng ngồi ở đây tựa như một đóa hoa bách hợp ngọt ngào, khiến cho người ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn, chẳng qua là càng xem lại càng thấy hơi hơi ghen tỵ.

Lâm Hi Hi nhìn phiếu khám bệnh trong tay, ánh mắt mát lạnh nhìn lướt qua bốn phía, đối với hoàn cảnh ở đây có chút khó hiểu. Lily nâng cổ tay của chính mình đi vào, sau đó quay người lại nhẹ giọng nói: "Ở phía trước quẹo phải nha .... Cô đi xem qua rồi sẽ biết."

Nàng cầm lấy túi xách trong tay, cuối cùng nhìn Lily liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Vậy cô ở đây trước, cứ từ từ."

Hành lang u lãnh, cũng có rất ít người đi lại.

Lâm Hi Hi không đi đến cuối hành lang, ánh mắt mát lạnh cứ nhìn nhìn, không quá rõ ràng, không có biển số phòng, cũng không có người ở đó, căn bản đây không giống như nơi để làm thủ tục, nàng thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại.

Một cánh cửa mở ra, nàng nhìn thấy một bàn tay vịn theo cánh cửa đẩy ra, không có gì kỳ quái.

Chẳng qua là chỉ một cái chớp mắt sau nàng liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, tay áo của người kia dĩ nhiên là màu đen, rõ ràng là Âu phục, ngay cả cổ tay áo cũng được thêu nổi rất tinh xảo, động tác thong thả mà nguy hiểm, dự cảm xấu trong lòng nàng nháy mắt đã dâng lên.

Bước chân của nàng dừng lại, không dám tiếp tục đi về phía trước.

Tại nơi băng lãnh tĩnh lặng này, trong lòng nàng dâng lên một cỗ sợ hãi quen thuộc, lòng bàn tay lành lạnh hơi hơi toát mồ hôi, nàng dừng ở cánh tay mở ra cánh cửa kia, vô thức mà lùi về phía sau từng bước, xoay người muốn chạy trốn.

"Ô...." Một miếng vải ẩm ướt mang theo lực đạo mạnh mẽ bịt kín miệng của nàng.

Nháy mắt kia khi Lâm Hi Hi xoay người lại chỉ thấy một thân ảnh cao ngất to lớn, cách nàng gần như vậy, thắt lưng của nàng bị hung hăng xiết chặt, nàng cố dùng bàn tay nhỏ bé gỡ bàn tay to lớn đang bịt miệng nàng kia, lại phát hiện ra cả người đã không còn chút khí lực.

Hơi thở nhạt nhẽo điên cuồng mà bao trùm nàng, nàng run rẩy, ánh mắt xinh đẹp muốn nhìn rõ người trước mắt, lại chỉ có thể không cam lòng mà nhắm mắt lại khi thuốc mê phát tác, thân thể hoàn toàn mềm nhũn trong nháy mắt, một nụ hôn nóng bỏng dừng ở trên thái dương nàng, hung hăng ấn một cái, thanh âm ám ách nói: "Hi Hi .... Hoan nghênh trở về ...."

Ác mộng chà đạp má lúm đồng tiền.

Tựa như rơi xuống vực sâu không đáy, bóng đen ào ào mà ập tới, nàng thoát không được.

Một tia khí lực len lỏi vào trong thân thể, ngay sau đó là sự thanh tỉnh cuồn cuộn dâng lên, nàng bắt đầu có thể cảm nhận được hô hấp của chính mình, ngón tay của chính mình rung động.

Và những ... đau đớn này.

Hình như là trải dài toàn thân, không biết vì sao mà bị, tóm lại là rất đau.

Lâm Hi Hi hé mở ánh mắt mỏi mệt, ánh mắt xinh đẹp có một tia tái nhợt cùng yếu ớt, ngân một tiếng rên khẽ, nàng nhìn quang cảnh xung quanh, hình như là một nhà xưởng ẩm ướt hoang vắng.

Gắt gao nhắm mắt lại, Lâm Hi Hi nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó.

Kỳ thực khi vừa tỉnh lại nàng đã đủ nghĩ ra là ai bắt cóc nàng, nhắm mắt lại, nhớ lại lực đạo tàn nhẫn mà bạo ngược, điên cuồng mà ập tới khi đó, nàng cảm giác chỉ có bản thân mình đang bị nhốt trong một căn phòng, mà hắn ta đã dùng phương thức vô cùng đáng sợ mà bắt nàng đến đây làm tù binh ngay tại trong căn phòng này mỗi một cái góc phòng, khuôn mặt ôn tồn tuấn lãng kia dần chuyển sang màu đen, trở nên vô cùng tà ác.

Không phải sợ.

Lâm Hi Hi, không phải sợ.

Đợi một hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở to mắt, trước mắt đã là một mảnh hoang mang.

Nàng giãy dụa ngồi xuống, lại phát hiện toàn thân không thể động đậy, cũng bị mấy vòng dây thừng thô ráp buộc chặt vào ngăn tủ, cổ tay mảnh khảnh thực đã bị xiết đến thê thảm, cổ chân cũng có chút vô cùng thê thảm.

Đau đớn toàn thân rốt cục là do đâu mà tới?

Lông mi thật dài run rẩy, nhìn váy dài bị xé rách của mình, bờ vai cùng ngực, còn có trên đùi, một dải dài dấu hồng hồng ....

Toàn bộ mọi chỗ, không có chỗ nào là không có dấu vết của Tần Dịch Dương hôn lên người nàng đêm qua .

Nàng hung hăng cắn chặt cánh môi đã bị hôn qua một lần, lực đạo hung ác, như là ấn ký ấy phải hoàn toàn biến mất khỏi người nàng ngay lập tức.

Đau. . . . . .

Thật sự rất đau.

Lâm Hi Hi lùi đến ngăn tủ bên cạnh, ngẩn đầu nhìn lướt qua căn phòng, tất thảy là màu trắng, thực u tĩnh, nàg nhìn thấy cầu thang màu trắng, có ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chiếu lên bức rèm, thực đẹp .... Cửa sổ.

Ánh mắt nàng sáng ngời, thử cựa một chút lại bị dây thừng xiết càng đau hơn.

"......" Nàng rên lên một tiếng, tựa vào trên ngăn tủ suy nghĩ một hồi? Thử lay động vị trí bị dây thừng buộc chặt, chẳng qua chỉ là vô vọng, tháo không được, rất khó cởi.

Nàng cúi đầu xuống, mái tóc dài mượt cũng rơi rụng xuống, trượt trên bờ vai tuyết trắng mềm mại của nàng, rũ xuống đầy đất. Nàng thử dùng miệng chạm vào dây thừng, cố hết sức mà cắn, từng chút từng chút nới lỏng.

Dây thừng to lớn thô ráp phải tốn rất nhiều sức, miệng nàng đau đớn, cũng chỉ ngừng một chút.

Bất quá vẫn còn có hy vọng, nàng tập trung khí lực, tiếp tục cởi.

Nàng không biết bản thân mình đã ngất đi ở đây bao lâu rồi, bất quá nhìn ánh mặt trời chiếu vào, cũng biết nhất định đã mấy giờ trôi qua rồi. Cái tên ác ma Nhạc Phong kia, không biết trốn ở đâu, cũng không biết đến khi nào thì gặp phải hắn, nàng gắt gao áp chế sợ hãi cuồng loạn dưới đáy lòng, chú tâm cởi dây thừng.

Một cái nút thắt rốt cục cũng bị tuột ra, cả người nàng đã đầm đìa mồ hôi.

Bàn tay nhỏ bé yếu ớt cố hết sức mà lay động dây thừng trên chân, hung hăng một chút cố hết sức cởi thoát ra.

"A....." Nàng ôm cánh tay bị đau khẽ rên lên một tiếng, dịu đi một chút lại bắt đầu tháo ra dây thừng trên tay, đợi cho toàn thân được khôi phục tự do, nàng giãy dụa đứng dậy, đem đai lưng váy dài bị xé rách buộc thật chặt lại, bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm đường ra.

Cửa đã bị đóng kín, nàng chạy tới bên cửa sổ chỉ thấy trên lớp kính tối màu kia có một phiến nhỏ được mở ra, thủy tinh lại sắc muốn chết, căn bản không thể leo lên. Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhấc chân, túm lấy một chiếc ghế nhỏ bên cạnh dùng hết khí lực đập mạnh lên tấm kính thuỷ tinh.

"Phanh." Một tiếng ghế dựa bị bật thật mạnh bay ngược trở về, mà thủy tinh tựa như không có một chút lay động.

Nàng ôm lấy hai tai né tránh, cắn môi nhìn cánh cửa thủy tinh không thể phá vỡ kia, đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro