[Gấu | Trả đơn #22]: Tưởng chừng nắm bắt được hạnh phúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I. Thông tin tác phẩm.

*Tên truyện: Tưởng chừng nắm bắt được hạnh phúc

*Tên tác giả: Hoài Mèo aka Hoai_Meo162

*Thể loại: Ngược, SE,...

*Giới thiệu truyện:

*Tình trạng: 6 chương (Chưa hoàn)

*Review-er: Gấu aka AnHa_LW

II. Nhận xét.

1. Đánh giá chung.

Tưởng chừng nắm bắt được hạnh phúc là một câu chuyện chưa được đầu tư kĩ càng về cả nội dung cũng như hình thức. Qua cách viết của tác giả, ta có thể thấy tác giả là người mới vào nghề nên văn phong vô cùng non nớt và ít thu hút người đọc.

2. Nhận xét chi tiết.

2.1. Ưu điểm.

– Bìa truyện đẹp.

– Đã biết phân tách các đoạn, không lỗi chính tả, lỗi typed.

– Cốt truyện khá thú vị và tình tiết không bị đi theo lối mòn như các tác giả trẻ mới bắt đầu tập viết truyện.

– Không hiểu sao nhưng tớ khá thích cách cậu gọi nữ chính là "chị" và nam chính là "hắn".

2.2. Khuyết điểm.

a/ Về hình thức.

Cậu đã biết phân tách các đoạn, nhưng nhìn nó vẫn không thoáng và rối mắt vì hội thoại của nhân vật vẫn dính sát vào nhau.

Bên cạnh đó, cách dẫn dắt, cách chuyển đoạn không được nhịp nhàng, còn khá vụng về và rời rạc. Điển hình là lúc mở đầu vào câu chuyện. Nhìn trời mưa thì "chị" nhớ tới lần đầu gặp "hắn", nhưng cách miêu tả của cậu khá... tệ. Ý tớ là nó không được nuột cho lắm. Bởi giữa hiện tại với quá khứ bị ngăn cách bởi dấu "___" nên đọc lên tớ thấy... vấp, không mấy trôi chảy. Tớ nghĩ, cậu nên để dòng hồi tưởng của nữ chính trôi theo tự nhiên, đừng ngăn cách giữa hồi tưởng và hiện tại bằng bất cứ thứ gì. Vì đây là review nên tớ không thể chỉnh sửa kĩ hơn cho cậu, nhưng sao cậu thử qua shop beta của Ngáo team chúng tớ nhỉ?

b/ Về văn phong.

Văn phong của cậu là thuần Việt. Câu từ không mĩ miều, mà gần gũi, thực tế. Tuy nhiên, khi đọc, tớ cảm thấy nó không hẳn là thuần Việt hoàn toàn. Văn phong của cậu có pha chút gì đó của ngôn tình Trung Quốc.

Giọng văn của cậu còn khá non nớt, nó cứ đều đều, không có điểm nhấn. Nhịp điệu của câu văn cũng không được uyển chuyển, hài hòa, mà lại rời rạc.

Cách diễn đạt của cậu chưa thật sự mượt mà, đôi lúc còn khá rối rắm và thô. Vốn từ ngữ cũng không mấy phong phú lắm nên câu văn đôi lúc còn lủng củng.

Giọng văn cũng là một trong những yếu tố khá quan trọng để quyết định độ hấp dẫn của truyện. Nhưng giọng văn của cậu lại mờ nhạt và không có dấu ấn riêng. Như một truyện tớ đã từng review, giọng văn trong truyện của cậu không hề buồn, lắng đọng để níu chân người đọc.

c/ Về cốt truyện, nội dung, tâm lí và nhân vật.

Mặc dù cốt truyện khá thú vị nhưng cậu không biết phát triển các sự việc, để chúng diễn ra như thế nào. Vậy nên một chương của cậu ngắn, rất ngắn, nhưng chỉ toàn hội thoại và hội thoại. Miêu tả ít, nội tâm nhân vật không được đào sâu nhiều, hình tượng của các nhân vật không được tập trung xây dựng. Tớ thấy nó thực sự hời hợt. Đây là lỗi lớn nhất của hầu hết các author mới vào nghề. Câu chuyện cậu viết thuộc thể loại ngược tâm, SE thì cái quan trọng nhất chính là nội tâm nhân vật. Cậu phải tạo cho nhân vật chính nhiều những tâm tư, những giằng xé, đau khổ, dằn vặt, day dứt,... có vậy mới khiến độc giả đồng cảm được và phần nào ý nghĩa của câu chuyện mới được bộc lộ rõ.

Để tớ lấy ví dụ nhé. Lúc ba nữ chính mất, diễn biến tâm lí của nữ chính còn khá mập mờ. Chỉ đơn giản là đau buồn thôi sao? Tớ thậm chí còn chẳng nhìn thấy nỗi đau của cô ấy. Cô ấy có shock, có hối hận không? Có, nhưng mơ hồ và không rõ ràng. Mất đi một người thân yêu là chuyện hết mức tồi tệ và kinh khủng, thế nhưng cậu hoàn toàn chưa lột tả được điều đó. Thậm chí là sau cái chết của cha, cô ấy vẫn bình thường. Vẫn đi ăn, cười nói như chưa có gì xảy ra. Cứ cho đó là cô muốn tỏ vẻ mạnh mẽ ở vẻ bề ngoài đi. Nhưng trong tâm trí, cô cũng không mảy may bận tâm lắm đến cái chết của bố. Chỉ có duy nhất một cuộc hội thoại trong xe với Thành là thể hiện điều đó. Nhưng nó lại càng phi thực tế hơn. Vì sao? Vì cô ấy quá mức tỉnh táo để nhìn nhận và suy luận mọi chuyện một cách chính xác! Ôi cậu ơi. Tớ hiểu, cậu muốn xây dựng một nữ chính thông minh, sắc sảo, nhưng kì thực thì chẳng có cô gái nào lại mạnh mẽ tới độ vậy đâu (trừ sát thủ ra nhé). Vả lại, nữ chính của chúng ta chẳng phải thám tử hay cảnh sát gì, chỉ đơn thuần là một cô gái bình thường. Vậy nên, chị ấy vẫn còn phải khóc lóc, đau thương chán chê mê mỏi mới tính đến chuyện hung thủ là ai nhé.

À, không liên quan nhưng mình thấy nhân vật Thành khá... vô duyên. Bởi vì nếu đúng là anh ấy có cảm tình với nữ chính thật, thì sẽ chẳng có ai thản nhiên nhắc tới nỗi đau trước mặt "người ấy" của mình như vậy đâu. Nhất là khi bố cô vừa mất. Thường thì nhân cơ hội này, các anh sẽ an ủi, che chở, động viên, lúc nào cũng kè kè bên cạnh crush, rồi để khi mọi chuyện lắng xuống mới bắt đầu điều tra từ từ.

Người mẹ của nữ chính cũng thật kì lạ. Bà ấy lao vào đòi giết con mình chỉ vì người bố đã qua đời do lỗi của con gái. Chi tiết này không hề ăn nhập với sự dịu dàng, quan tâm của bà dành cho nữ chính mà cậu đã miêu tả trước đó. Cho dù bà ấy có sốc tâm lý đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tự dưng lại hành động một cách mất trí như vậy được. Như thế chẳng lẽ là do bà ấy không có niềm tin vào con mình? Tất cả những yêu thương trước giờ đều chỉ là giả dối ư? Không, không hề. Đó là do sự thiếu logic trong mạch truyện của cậu. Khi chồng mất, ắt hẳn người vợ sẽ đau khổ tột cùng, nhưng không thể chỉ qua một vài đoạn video, hay vài lời đồn mà tin rằng con gái mình lại chính tay sát hại bố. Khi ấy, bà còn phải cố gắng mà bình tĩnh suy xét rất nhiều. Ví dụ như động cơ giết người, hay là vì sao con làm như vậy,... Nói gì thì nói, con cái vẫn là món quà lớn nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho mỗi người. Bố mẹ đã nâng niu những bảo bối ấy suốt mấy chục năm, giờ đây chỉ vì một sự việc đáng tiếc xảy ra mà đã nghi ngờ nhau?

Hay như lúc ngã xe, nữ chính hình như không thấy bị đau nhỉ, mặc dù bị xây xát khá nhiều. Cái cảnh đâm xe đó diễn ra trong vỏn vẹn vài ba câu, bị lướt qua rất nhanh, nên độc giả như tớ chẳng hình dung ra được gì nhiều. Nó cũng chỉ là ngã, đứng dậy, xin lỗi, đi tiếp, vậy thôi.

Ở chương sáu, tâm trạng và suy nghĩ của Thành có vẻ cũng không được chú trọng. Đáng ra, nếu cậu miêu tả kĩ hơn nó một chút, thì chương 6 của cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Truyện của cậu cũng mắc phải một số lỗi logic và lặt vặt như:

– "chợt" là một từ chỉ sự tình cờ, ngẫu nhiên, không có chủ định. Tuy nhiên, khi đứng chắn mưa to, đương nhiên là người sẽ bị ướt. Vậy mà tại sao khi mưa tạnh rồi, chị mới phát hiện ra? (Chương 1).

– Tại sao cậu viết là "cô giáo tiến tới" mà nữ chính lại "xin lỗi thầy"? (Chương 2).

Cách cậu miêu tả thời điểm không rõ ràng, nên khi đọc, tớ hay bị lẫn lộn và thấy khó hiểu.

Chốt lại, cảm xúc của nhân vật không có sự tinh tế, chưa được đẩy lên tới cao trào, không có những đấu tranh tư tưởng dữ dội nên truyện khá nhàm và nhạt. Như kiểu cậu chỉ đang thuật lại về cuộc đời của cô ấy, không có bất kì biểu cảm nào thể hiện sự đau thương hay đồng cảm với nữ chính. Cậu còn mắc phải lỗi logic trong khi viết truyện – điều này khiến tác phẩm của cậu phần nào trở nên thiếu sức hấp dẫn người đọc.

III. Kết:

Truyện của cậu còn mắc khá nhiều khuyết điểm cần phải khắc phục. Như tớ đã chỉ ra, cậu không chú tâm lắm vào nội tâm của nhân vật. Cậu nên khắc phục điều này bằng cách tham khảo cách lột tả tâm lí của một số tác giả. Về giọng văn, cậu có thể tập viết nhiều hơn để cải thiện.

Bài review của tớ đến đây là kết thúc. Nếu có bất cứ thắc mắc gì, xin vui lòng cmt trực tiếp dưới bài viết này hoặc inbox account AnHa_LW để được giải đáp. Nếu có gì nặng lời hoặc sai sót, mong cậu sẽ bỏ qua và thứ lỗi. Cảm ơn cậu đã ủng hộ Ngáo team. Chúc cậu thành công trên con đường viết lách và truyện nhận được nhiều views, votes hơn nhé!

#Gấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro