Chương 1: Những bữa cơm lặng thinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối trong căn nhà của Hoàng Đức Duy luôn nặng nề và tĩnh lặng. Duy ngồi im lặng đối diện với ba của mình, Hoàng Minh Tuấn, trong bữa cơm tối. Trên bàn là những món ăn mà Duy không mấy thích, như canh chua cá, đậu hũ xào và cơm trắng. Hương vị nhạt nhòa khiến cậu cảm thấy buồn nôn, nhưng Duy vẫn ăn hết. Cậu biết mình không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo quy tắc không nói ra ý thích của mình trong gia đình này.

“Điểm số dạo này thế nào?” Ba Duy, người luôn quan tâm đến thành tích học tập của con, hỏi với giọng lạnh lùng, như thể chỉ cần biết rằng con mình vẫn đứng tron top đầu lớp là đủ.

“Ổn ạ.” Duy thở dài, câu trả lời ngắn gọn nhưng có sức nặng.

“Còn môn Ngữ Văn thì sao?” Ba Tuấn tiếp tục với một ánh mắt đầy mong chờ.

Duy biết ông đã biết câu trả lời từ lâu rồi. Cảm giác nặng nề trong lòng càng tăng lên. “Ba cũng biết đấy,” cậu lầm bầm. Hơi thở của cậu như nặng trĩu vì sự bức bối. Cậu đứng dậy, dọn bát đũa và lặng lẽ rời khỏi bàn ăn, để lại ba mình ngồi ăn một mình.

Hoàng Minh Tuấn, người cha nghiêm khắc, bực bội với chính bản thân mình. Ông muốn hỏi han, muốn quan tâm con trai, nhưng lại không biết cách thể hiện. Những lời nói của ông không bao giờ có thể diễn tả được tình cảm thật sự của ông dành cho Duy. Ông cảm thấy nỗi thất vọng tràn ngập, nhưng lại không biết phải làm gì để thay đổi tình hình.

---

Sáng hôm sau, ánh nắng hắt qua cửa sổ làm Duy tỉnh dậy. Khi ông Tuấn lái xe đưa Duy đến trường, không khí trong xe lại trở nên nặng nề. Duy ngồi bên ghế phụ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính. Cảnh vật bên ngoài lướt qua mắt cậu, nhưng chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa không chút sức sống. Những hàng cây, những ngôi nhà, và cả những đám mây trên bầu trời dường như đều bị che phủ bởi một màu xám u ám.

Đoạn đường này từng có đủ ba người, nhưng giờ đây chỉ còn lại hai. Nỗi cô đơn trong lòng Duy như một cơn sóng vỗ về mãnh liệt, cuốn đi những kỷ niệm đẹp đẽ mà cậu từng có. Cậu nhớ những ngày tháng hạnh phúc khi mẹ còn sống, ba mẹ cùng nhau lái xe, tiếng cười nói vang vọng khắp không gian. Nhưng giờ đây, cậu chỉ cảm thấy như bị cả thế giới bỏ rơi.

Mỗi phút trôi qua là một lần Duy cảm nhận được nỗi buồn thấu tận trái tim. Cậu không thể kiềm chế nước mắt, nhưng cậu đã học cách không để chúng rơi xuống. Cậu không muốn ba biết rằng cậu đau khổ. Hình ảnh người mẹ đã khuất hiện lên trong tâm trí, gợi nhớ lại những ngày ấm áp bên nhau. Giờ đây, Duy chỉ còn lại một khoảng trống lớn lao trong tim, một nỗi đau mà không ai có thể hiểu và chia sẻ.

Trong không gian yên tĩnh của chiếc ô tô, tiếng động cơ ầm ầm trở thành nhạc nền cho những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Duy. Cậu mơ hồ nhận ra rằng, trong suốt hành trình này, ba cậu cũng đang chịu đựng một nỗi đau khác – nỗi đau của sự mất mát và trách nhiệm. Nhưng với Duy, sự quan tâm ấy lại không thể chạm đến cậu. Cậu cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới đơn độc, nơi không ai có thể nhìn thấy được tâm hồn đang tan vỡ của mình.

Chiếc ô tô tiếp tục lướt trên con đường quen thuộc, nhưng mỗi khúc cua, mỗi chỗ dừng lại đều nhắc nhở Duy về những kỷ niệm đẹp đã qua. Duy khẽ nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang lạc trong một cơn mơ. Cậu nhớ hình ảnh mẹ đứng bên cửa sổ, cười tươi khi thấy ba đưa cậu đi học. Hạnh phúc ấy giờ đây chỉ còn là một kỷ niệm đau thương, mỗi lần nghĩ đến lại khiến cậu đau đớn hơn.

Khi xe dừng lại trước cổng trường, cảm giác nặng nề trong lòng Duy dâng cao. Cậu nhìn thấy các bạn học đang vui vẻ, cười đùa, tạo thành một bức tranh sống động mà cậu không thể nào tham gia vào. Cảm giác như cậu đứng ngoài lề cuộc sống, ngắm nhìn mọi người từ xa, trong khi chính mình lại chìm trong sự tịch mịch.

“Con có vào không?” Ba Duy hỏi, giọng điệu có chút bất an, như thể đang lo lắng về sự im lặng của con mình.

“Dạ, con vào ngay.” Duy miễn cưỡng đáp, mở cửa bước xuống xe. Cậu cảm nhận được ánh mắt của ba từ phía sau, nhưng không dám quay lại nhìn. Bước chân của cậu chậm rãi, mỗi bước đi như kéo dài thêm nỗi cô đơn trong lòng.

Khi Duy bước vào trường, mọi âm thanh xung quanh như lấn át tâm trí cậu. Tiếng cười, tiếng gọi nhau, tiếng giày đạp xuống nền gạch tạo thành một bản giao hưởng sống động. Nhưng Duy chỉ nghe thấy sự trống rỗng. Cậu cảm thấy như mình là một hồn ma, đi lang thang giữa những người bạn mà không thể kết nối với họ. Từng ánh mắt của họ đều như ánh sáng chói lọi, còn cậu chỉ như một bóng tối lẩn khuất, không muốn ai chú ý đến.

Vào lớp học, Duy ngồi ở góc bàn cuối, nơi ít ai chú ý. Mặc dù cậu là một trong những học sinh giỏi nhất, nhưng giờ đây, điều đó chỉ mang lại cho cậu thêm áp lực. Cảm giác thiếu thốn tình cảm từ gia đình khiến cậu không còn thiết tha với việc học. Duy lấy sách ra nhưng không thể nào tập trung. Mỗi dòng chữ trên trang giấy đều trở thành một thử thách không thể vượt qua.

Tâm trí của cậu quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn. Mẹ đã mất, ba thì không thể hiểu được nỗi đau của con trai mình, và cuộc sống cứ tiếp diễn mà không có dấu hiệu dừng lại. Duy cảm thấy bất lực, không biết phải làm gì để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt này. Thậm chí, cậu không còn đủ dũng cảm để chia sẻ nỗi lòng với bất kỳ ai, ngay cả những người bạn thân nhất.

Buổi học trôi qua trong sự mờ nhạt. Cuối cùng, khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Duy thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi lớp học mà không ai để ý. Duy chỉ muốn tìm đến phòng tư vấn tâm lý – nơi mà cậu có thể thoải mái nói ra những điều mà mình đã giữ kín quá lâu.

Khi vào phòng, cảm giác ấm áp từ không gian nhỏ bé và ánh đèn vàng khiến Duy như tìm thấy chút an ủi. Cô giáo tư vấn, một người phụ nữ trẻ tuổi và dịu dàng, ngồi chờ sẵn.

Duy chỉ khẽ gật đầu, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cảm xúc của cậu như một con sóng lớn, chực trào ra nhưng lại bị giữ lại bởi những bức tường vững chãi của sự ngại ngùng và nỗi đau. Cậu im lặng ngồi xuống, lòng thầm nghĩ: “Biết bao giờ mới có ai hiểu được mình?”

Những phút sau đó, Duy dần cảm thấy nhẹ nhõm khi được thả lỏng những suy nghĩ của mình. Cậu không cần phải giả vờ mạnh mẽ ở đây. Bên cạnh cô giáo, cậu là chính mình – một cậu học sinh đang tìm kiếm ánh sáng trong những ngày tháng tối tăm. Cảm giác tịch mịch và cô đơn có thể tạm thời lùi lại, nhường chỗ cho sự chia sẻ và thấu hiểu.

“Chào con, hôm nay con thế nào?” Cô giáo hỏi, đôi mắt bà ánh lên sự đồng cảm.

Duy mở miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Nỗi đau đã quá lớn, quá sâu, và giờ đây nó đã trở thành một phần của cậu. Những giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên má, chảy xuống như những dòng suối cô đơn, mang theo những kỷ niệm và nỗi nhớ mà cậu không thể nói thành lời.

“Con không biết nữa, cô” Duy thút thít, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà. “Con cảm thấy mọi thứ đang đè nặng lên mình.”

“Có chuyện gì khiến con cảm thấy như vậy?” Cô Hà Nhật My rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu, nhấn mạnh vào sự đồng cảm trong giọng nói.

“Con... con cảm thấy không thể sống nổi trong gia đình này. Ba con thì luôn bận rộn và không hiểu được con. Mỗi khi có ai hỏi về điểm số, con chỉ cảm thấy áp lực và nỗi cô đơn chồng chất,” Duy đáp, từng lời nói như nặng trĩu.

Cô My gật đầu, lắng nghe mà không vội vàng đáp lại. “Con có cảm thấy mệt mỏi khi phải mang gánh nặng đó không?”

“Rất mệt.” Duy thừa nhận. “Con không biết làm thế nào để nói với ba con rằng con không thể viết hay như mẹ. Mỗi lần cầm bút, con lại thấy như mình đang cố gắng làm một điều mà mình không thể. Điều đó làm con cảm thấy như một kẻ thất bại.”

“Con không phải là một kẻ thất bại, Duy. Mỗi người đều có những điều riêng cần vượt qua. Mất mát mà con phải đối diện thực sự là một nỗi đau lớn.” cô My nói, giọng tràn đầy sự cảm thông.

Duy nhìn cô, cảm giác như có một ánh sáng le lói trong tối tăm. “Con không biết làm thế nào để thoát khỏi nó. Con cảm thấy cô đơn và như thể ba con chỉ nhìn thấy những điểm số mà thôi.”

“Cô có thể giúp con khám phá những cảm xúc của mình hơn nữa. Viết có thể là một cách để con thể hiện nỗi đau và tìm kiếm sự chữa lành,” cô My nhẹ nhàng gợi ý.

“Nhưng con sợ,” Duy nói, giọng nghẹn lại. “Sợ rằng mình sẽ không bao giờ làm ba vui lòng.”

“Đôi khi, chúng ta cần phải đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu. Cảm xúc của con cũng quan trọng như bất kỳ điều gì khác,” cô My đáp, ánh mắt kiên định. “Con có thể thử viết ra những điều con không thể nói. Đó có thể là bước đầu tiên.”

Duy gật đầu, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Cậu cảm thấy mối liên kết với cô giáo tư vấn, nhưng nỗi sợ hãi về tương lai vẫn đè nặng trong lòng. “Con sẽ thử. Nhưng có thể mất thời gian.”

“Thời gian không sao, Duy. Điều quan trọng là con đã quyết định bước đi,” cô My mỉm cười, và nụ cười ấy như một cái ôm ấm áp, đưa Duy ra khỏi những bão tố trong tâm hồn.

Duy lê bước trở lại lớp sau khi rời khỏi phòng tư vấn tâm lý. Cả buổi chiều trôi qua với tâm trạng trống rỗng, cậu gần như chẳng thể tập trung vào bất cứ điều gì. Những lời giảng cứ trôi qua tai, nhưng không đọng lại trong đầu. Dẫu vậy, mọi bài kiểm tra đều đạt điểm tối đa. Duy không biết mình đã làm cách nào, nhưng những con điểm cao vời vợi vẫn xuất hiện đều đặn. Điều đó khiến một số học sinh khác bắt đầu bàn tán. Họ nghĩ cậu có mối quan hệ đặc biệt với các thầy cô, rằng cậu được thiên vị. Nhưng Duy chỉ hờ hững với mọi lời đàm tiếu, chẳng màng đến những ánh mắt ganh ghét hay nghi kỵ.

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Duy chậm rãi dọn dẹp sách vở, lòng không hề vội vã. Cậu mở điện thoại, và một tin nhắn từ ba hiện lên.

[Con lên phòng giáo viên đợi ba nhé, ba còn chút việc phải xử lý, xong ba sẽ về. Nếu có bạn bè rủ đi chơi thì cứ đi, không cần đợi ba.]

Duy khẽ nhếch môi. "Bạn bè?" Cậu nhún vai. Cậu không có ai muốn chơi cùng, càng không có ai đủ kiên nhẫn để ở gần một người lầm lì, ít nói như cậu.

Không có lựa chọn nào khác, Duy quyết định lên thẳng phòng giáo viên như thường lệ. Phòng vẫn sáng đèn, một vài giáo viên còn chưa rời đi. Gặp họ, Duy cúi đầu chào lễ phép. Những thầy cô cũng đáp lại cậu một cách lịch sự, nhưng chẳng ai để ý nhiều. Họ đã quá quen với cảnh cậu ngồi chờ đợi một mình ở đây, lặng lẽ và cô độc.

Duy ngồi xuống bàn tiếp khách, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh. Cảm giác buồn chán nhanh chóng bao trùm. Không có gì để làm, cậu lôi cuốn sổ tay ra, bắt đầu viết nhật ký. Ngòi bút lướt trên trang giấy trắng, những suy nghĩ của cậu tuôn trào như dòng nước chảy:

Hôm qua mình lại gặp ba trong bữa cơm tối. Mình biết ba cố gắng nhưng chúng mình vẫn không thể nói chuyện với nhau như trước. Mình cảm thấy như đang ngồi trong một căn phòng lạnh lẽo, không ai hiểu mình. Mình ước mình có thể bỏ tất cả lại...

Duy dừng lại, cau mày khi đọc lại câu văn. Có vẻ như có một chỗ nào đó không ổn. Cậu lật trang giấy để viết tiếp, nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái với cách diễn đạt.

Ngay lúc đó, một giọng nói êm đềm nhưng rất gần vang lên:  "Chỗ này em không nên dùng từ 'ước' mà nên dùng 'muốn' thì nghe mượt hơn đấy."

Duy giật mình, quay phắt lại. Cậu phát hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng sát bên cạnh, khuôn mặt cúi xuống gần đến mức Duy có thể cảm nhận hơi thở của anh ta. Trông anh không lớn hơn Duy là bao, có lẽ chỉ tầm vài tuổi, nhưng vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh khiến Duy bối rối, anh ta cứ như một chiếc cờ đỏ di động vậy. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sâu thẳm, và mái tóc gọn gàng tạo nên một sự cuốn hút đầy kỳ lạ. Đôi mắt sáng của anh ta lướt qua cuốn sổ của Duy với vẻ tự nhiên, như là anh đã quen với việc đọc những suy nghĩ của người khác.

Duy vội vã đóng sổ lại, lùi ra xa một chút, cố gắng tạo khoảng cách. Người kia nhận ra sự bất tiện, bèn nở một nụ cười nhẹ: "Xin lỗi em, bệnh nghề nghiệp thôi. Tôi là giáo viên thực tập mới đến, thấy sổ em mở nên vô tình liếc qua. Tôi không có ý làm phiền đâu."

Duy lúng túng đáp lại: "Không sao đâu ạ..." rồi nhanh chóng mở sổ ra, cố gắng không để tâm đến lời chỉ dẫn của anh ta. Nhưng khi nhìn lại câu văn vừa viết, Duy nhận ra mình thực sự đã dùng từ sai. Cậu cẩn thận xóa đi rồi viết lại:

Mình muốn bỏ tất cả lại...

Câu văn bỗng trở nên mượt mà hơn hẳn, và Duy cảm thấy khá hài lòng với bản sửa đổi. Cậu định quay sang cảm ơn người đàn ông lạ mặt, nhưng khi ngước lên, anh ta đã biến mất. Không còn dấu vết nào của anh ta trong phòng, như thể anh chưa từng xuất hiện ở đó.

Ngay sau đó, tiếng giày vang lên từ phía cửa. Ba của Duy, ông Hoàng Văn Minh, bước vào với cặp tài liệu trên tay. Gương mặt ông trông mệt mỏi và căng thẳng sau một ngày dài làm việc. Ông nhìn thấy Duy và gật đầu: "Con chờ lâu chưa? Về thôi."

Duy đứng dậy, cúi đầu chào các thầy cô còn lại trong phòng rồi lặng lẽ theo ba ra ngoài. Cậu không nói một lời nào, và ba cậu cũng vậy. Vẫn là sự im lặng quen thuộc. Nhưng trong đầu Duy, hình ảnh của người đàn ông lạ mặt với vẻ ngoài điển trai và bí ẩn vẫn còn đọng lại, khiến cậu không khỏi thắc mắc.

Về đến nhà, Duy tháo cặp sách, cất gọn lên giá rồi lặng lẽ xuống bếp. Như thường lệ, cô giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa tối trên bàn. Ba Duy đã thuê người từ lâu, ngay sau khi mẹ Duy mất. Thế nên mỗi lần về nhà, cậu đều thấy cơm canh đầy đủ, nóng hổi. Nhưng dù mọi thứ có sẵn, Duy vẫn không cảm thấy ngon miệng. Mỗi lần ngồi xuống bàn ăn, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng và chán chường.

Duy nhớ lại những ngày mẹ còn sống. Gia đình ba người thường đi ăn ngoài gần cả tháng trời, chẳng ai bận tâm về chuyện nhà cửa hay việc nấu nướng, vậy mà lúc nào không khí cũng ấm cúng và tràn ngập tiếng cười. Hoặc có những buổi tối mẹ nấu ăn muộn đến 8, 9 giờ mới dọn cơm, cả nhà vẫn vui vẻ quây quần bên nhau. Thức ăn lúc đó dẫu đơn giản nhưng lại khiến cậu cảm thấy ấm áp lạ thường.

Bây giờ, dù tay nghề của cô giúp việc không hề tệ, bữa cơm trước mặt chỉ là thứ Duy cố nuốt cho xong, để sống qua ngày. Mỗi miếng ăn đều nhạt nhẽo, không mùi vị.

Ba Duy, ông Tuấn, ngồi đối diện cậu, lặng lẽ như mọi khi. Bỗng, ông lên tiếng, phá tan bầu không khí im ắng: 
“Cô giáo dạy Ngữ văn của con phải nghỉ thai sản rồi. Ngày mai chắc sẽ có giáo viên khác đến dạy thay.”

Duy gật gù, vẫn cắm cúi với chén cơm trước mặt, không mấy quan tâm. Nhưng trong đầu cậu chợt hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: "Sao các cô dạy Anh văn và Ngữ văn cứ thay nhau nghỉ thai sản nhỉ? Từ tiểu học đến giờ, hễ ai dạy hai môn này là y như rằng lại có chuyện đó." Cậu nhếch môi cười thầm vì sự trùng hợp này. Nhưng rồi cảm xúc ấy cũng vụt qua nhanh, như tất cả mọi thứ khác trong cuộc sống hiện tại của cậu—một thoáng suy nghĩ chẳng mấy ý nghĩa rồi nhanh chóng chìm vào quên lãng.

---
Truyện mới nóng hỏi đâyyy. Nếu Bản Tình Ca khiến chúng ta quá khó hiểu thì có thể đọc truyện này để giảm stress vì suy nghĩ quá nhiều nha.

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mỗi một đóng góp của các bạn là một động lực to lớn để Chánh tiếp tục cho ra những truyện chất lượng hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro