em thương quang anh
đức duy thương quang anh lắm
cả thế giới đều biết nhưng quang anh thì không. em rất dỗi quang anh đấy nhé
giờ em dỗi thì quang anh có còn dỗ em nữa đâu vì quang anh đã có một bông hoa xinh xắn trong đời rồi. em không còn là hoa xinh yêu ngày nào của quang anh nữa
em không buồn quang anh đâu
cũng không ghét quang anh
có thể là do em quá ảo tưởng với vị trí của mình trong tim quang anh
quang anh tìm được hạnh phúc thì em phải vui cho quang anh chứ?
sao em lại khóc?
tim em đau quá, quang anh
thật sự rất đau
em không thể ngăn bản thân mình khóc được
nước mắt em cứ tuôn mãi thôi
em không dừng được quang anh ơi
quang anh có thể ôm em không?
em rất muốn ôm quang anh
quang anh hãy ôm em với
em luôn nhớ từng cái ôm, từng cái xoa đầu, và từng cái khoảnh khắc mà quang anh còn ở bên em
em luôn nhớ và mãi mãi sẽ nhớ
thế giới không muốn để quang anh đến bên em
hoặc là em không đủ mạnh để giữ quang anh ở lại với em
chắc là do em, phải không quang anh?
em mong nếu có kiếp sau,
thì em và quang anh sẽ lại gặp nhau một lần nữa
quang anh hãy thương em nhiều hơn và
ôm em nhiều hơn
em cũng sẽ thương quang anh nhiều hơn, rất nhiều
nếu quang anh đọc được tới đây thì cũng đừng tự trách bản thân, quang anh của em
em không muốn quang anh phải tự dằn vặt bản thân vì em đâu
em xót
em thương quang anh lắm
em không muốn thấy quang anh như vậy
quang anh hãy thương bản thân mình như cách quang anh đã từng thương em
và hãy thương cả bông hoa ấy nữa
chúc quang anh của em luôn hạnh phúc
mãi giữ nụ cười trên môi nhé
em thích nhìn thấy anh cười
không được khóc đâu đấy
quang anh mà khóc là em giận quang anh luôn
đức duy không cho anh khóc
anh mà khóc là đức duy sẽ buồn và không yên lòng được
đức duy thương quang anh nhiều
rất nhiều, nhiều hơn cả quang anh nghĩ.
khi đức duy tự sát ở nhà riêng, cũng là lúc bức thư này được gửi tới đám cưới của quang anh kèm theo một chiếc nhẫn ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro