54. Tango đôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tặng kèm)

Vị giám hộ vẫn không thể chắc rằng mình có thể ban cho Rosie điều em muốn. Nhưng không vì thế mà em hụt hẫng, thời kỳ 'muốn ngăn nào được ngăn đó' đã qua. Biết chấp nhận là cách cư xử của một cô gái trưởng thành.

Ngày các em mong sớm cũng đã đến, Quist hôm nay đông hơn thường lệ dù quán tọa tại một con hẻm, độc lập một góc trên bãi đất trống nửa hecta (1ha = 10000 m²) quanh đó còn có ba căn hộ khác, một trong số đó bỏ hoang, căn nào cũng cách nhau cả đoạn lớn.

Vách ngoài quán lót bằng tấm gỗ phết sơn bóng dường như vừa được thay mới. Cửa cũng bằng gỗ nốt, thiết kế như loại cửa cánh bướm trong các quán rượu xuất hiện ở phim cao bồi, đằng sau đó còn có một cánh cửa khác hiện đại hơn dẫn vào bên trong. Tổng thể to bằng cái rạp chiếu bóng cỡ trung bình, có một tầng lầu. Vẫn có đèn màu mờ ảo trong không gian tối, mùi bia rượu mùi nước hoa lẫn vào nhau là lạ khó tả. Hiển nhiên náo nhiệt và ồn ào, không gian hóa hẹp đi so với cách đây hai hôm em đến chơi. Cờ bạc rượu chè, gái gú và các giai điệu bằng nhạc cụ mộc (hay còn gọi là Acoustics) nhưng không quá xập xình, không quá hư hỏng một cách lộ liễu như ở bar, bầu không khí mang hơi hướng trưởng thành đứng tuổi hơn là choai choai. Tuy vật dụng bên trong và kể cả người đều không được cổ kính như cái mẻ ngoài của hội quán. Họ vẫn giữ một không khí cổ điển mà em thầm cho rằng cái điều ấy thật đẹp như sân khấu đang có cô gái nào dùng giọng miền quê của mình để hút hồn bao người.

Thảo nào Sejour cứ thích đến đây!

Lâu ngày trở lại, anh chủ vẫn niềm nở như thế, đón tiếp em bằng nụ hôn lên tay.

"Senorita của tôi, hôm nay nhờ vào em cả đấy. Khách quen họ cứ hỏi về em miết."
(Senorita tiếng Tây Ban Nha là cách gọi những người phụ nữ, con gái chưa có chồng, ở đây mang nghĩa tiểu thư.) được biết mọi người ở đây đều gọi Sejour như thế, chẳng ai gọi em bằng tên thật. Do hai danh tính đọc na ná nhau, mặt khác nom em đa phần xinh đẹp nhã nhặn đã như một tiểu thư.

Nghĩ vụng nếu có Mag ở đây không biết anh ta có sốt vó hay không, Romanica khẽ cười.

"Đây hẳn là đóa hoa hồng xinh đẹp mà em đã nhắc đến. Romanica phải không?" anh ta dùng Anh ngữ, kiểu Mỹ. Rosie thì một giọng Anh Quốc đáp trả.

"Vâng, chào anh. Gọi tôi là Rose được rồi. Tôi chưa gặp anh bao giờ thì phải." Rosie vui vẻ bắt tay nhưng anh ta lại buồn cười lắc đầu.

"Chà, Rose à. Hợp làm sao. Tôi là Quintar Lantern, chủ quán. Hân hạnh làm quen với em thưa tiểu thư. Hôm trước nghe bảo các em có đến đây. Thật tiếc khi tôi không thể tiếp em vào hôm đó." giọng anh ta ngọt xớt.

"Anh dễ thương quá đấy." Lại nghĩ vụng Odio mà có ở đây hắn chắc chắn sẽ hơn cả sốt vó. Bão lòng cũng không chừng.

"Các em đến phòng chuẩn bị đi. Đến lúc tôi sẽ gọi." Quintar hấp tấp nói, duỗi tay rồi co lại xem đồng hồ:"Ba lăm phút nữa nhé."

Sejour gật đầu, không chần chừ thêm, nắm tay Romanica kéo đi đến phòng chuẩn bị, có vài ba tấm gương và đèn vàng sáng, chuẩn phòng dành cho các nghệ sĩ sân khấu. Bao gồm hai thanh mắc những diễn phục, phòng thay đồ và bàn trang điểm. Ba cô gái tóc vàng khác cũng ở đó, trang phục hệt nhau như họ đang cố để giống nhau toàn bộ từ đầu tóc ngắn xoăn xoăn, xuống đầm đỏ chót hở hang quyến rũ và lớp trang điểm đậm, tiếc rằng gương mặt và vóc dáng họ quá khác nhau. Người cao khều, người thấp bé. Người già dặn người trẻ trung. Nghe bảo họ cùng hội phục vụ văn nghệ, khác mỗi chỗ các cô hát, các em thì nhảy.

"Chào các cô, tôi là Romanica. Chị gái của Sejour."

"Vâng, chào các cô." ca sĩ cao khều còn bận đánh mắt, mỉm cười với các em qua tấm gương sáng vàng nhưng đôi mắt không buồn liếc xem em trông như thế nào. Cô ấy dùng hộp phấn mắt đánh sang hai bên mình, chỉ vào hai đồng nghiệp.

"Tôi là Hoe, đây là April và O'Neil." chỉ ngắn gọn bấy nhiêu đó. Ai cũng bận rộn tô điểm cho gương mặt của mình, có vẻ không được thân thiện cũng như chào đón các em là mấy. Sejour cũng chả thèm quan tâm, vội kéo Rosie vào phòng thay trang phục. Rosie đoán em gái và mấy cô nàng kia vẻ như không được hòa thuận.

"Đến giờ rồi. Đi thôi các cô gái." ba nữ ca xong việc, tràn ra sân khấu và bắt đầu màn trình diễn của họ. Tam ca không tệ nhưng chưa đủ hay, Romanica thầm nhận xét. Bài đầu tiên họ đồng ca nhưng thanh âm nằm ở tông bậc khác nhau, nhạc đệm êm đềm lẫn vào đấy vài tạp âm từ khách khứa. Mấy quí ông, quí bà không tập trung lắm vào màn trình diễn của ba cô nàng.

Sân khấu, đèn vàng nhạt chiếu vào tam ca nữ, lùi về sau vài bước là năm sáu nghệ sĩ chơi nhạc cụ mộc gồm trống, kèn, dương cầm, vĩ cầm, đại hồ cầm và Tây Ban cầm với tên gọi thị trường ngày nay là guitar. Dưới quầy và các bàn ngồi được làm sáng bằng nến trắng trong ly, trang trí thêm hoa hồng. Ngày thường họ đều thêm ánh sáng từ trên trần nhà thông qua các tấm kính vào buổi sáng hoặc đèn mờ vào đêm, duy chỉ vào lễ và các ngày đặc biệt như hôm nay, họ đóng hết các cửa sáng trên trần để dùng nến. Mừng Quist tròn mười chín tuổi. Đáng nể phục Quintar đã giữ được chỗ này từ thời bố của anh và phát triển nó ngần ấy năm.

Bài hát thứ năm kết thúc màn tam ca, đèn sân khấu yếu dần đi theo tiếng vỗ tay rồi tắt ngủm. Bóng tối rất hữu hiệu cho việc dừng các hoạt động vui vẻ và tiếng ồn. Ngay khi tiếng xì xào cất lên, một ánh đèn bật sáng trong đêm tối cũng đủ làm họ im bặt trở lại. Mục tiêu của nguồn sáng là cô gái nhỏ trong bộ đầm hai dây buộc ra sau gáy, để hai đoạn dây thừa không bằng nhau lả lơi che đi ba đốt xương sống nổi rõ cận chân cổ trên tấm lưng trần hở xuống tận eo, vải mềm ôm lấy thân gầy, thêm mấy tầng xếp li cùng một màu đen, dài từ mông xuống quá gối một gang tay. Tóc nàng đen tuyền lẫn sợi vải đỏ vào hai bím thấp, chúng quấn gọn ôm thành hình bán nguyệt sau đầu. Mặt chẳng đắp phấn, chỉ nhấn thêm ở môi màu đỏ son, má hồng như thẹn như say. Nàng ngồi cô độc một mình một bàn, nến tàn sắp tắt. Tay nâng ly rượu còn lỡ cỡ một ngụm, mặt hững hờ nàng nuốt trọn giọt cuối cùng, để men ngấm dần vào nỗi buồn nơi đuôi mắt nàng.

Đẹp gái quá. họ xì xào. Ai vậy?

Senorita phải không?

Senorita của Quist đấy. Tôi quen ấy. Nhảy đẹp lắm. Đàn cũng hay.

Senorita của Quist. Xinh đẹp quá trời. Bị câm nhưng tài lắm ông ơi.

ấy đang diễn à?

Lâu rồi tôi chưa thấy nàng thơ của Quist góp vui. Hôm nay mới được dịp hiếm, coi đi.

...

Tiếng guitar dạo đầu êm dịu phát ra cùng lúc ánh đèn chiếu vào nàng lặng đi vài tông, đèn trần sáng mờ mờ làm chút nền ấm cho không gian tối. Họ thấy nàng nhếch môi cười một chút tinh nghịch, rồi nàng rời bàn, những ngón tay mân mê trên mặt bàn mun đen bóng loáng, vuốt một đường rồi dứt ra khỏi mép. Trên đôi guốc năm phân, nàng chậm rãi đưa mình ra lối đi, mắt từ tốn đảo nhìn quanh quan khách. Người ta không rõ nàng bao tuổi. Nàng bé nhỏ, non như cô gái chưa xong trổ mã nhưng thần thái và dáng vóc, thế đi nàng gợi cảm tựa quý cô hai lăm. Đâu ai biết nàng trong tầm giữa của độ tuổi lớn nhỏ mà họ đắn đo.

Đàn guitar móc dây đổi nhịp dồn dập kiểu tremolos.

Nàng tìm thấy mục đích khi ánh sáng từ nơi mình kéo phủ lên lưng một bóng hình khác. Quen đến lạ. Cô gái ngồi đó đang lặp lại quá khứ của nàng cách hiện tại vài phút. Buồn và một ngụm rượu vang đỏ đi qua thanh quản. Dù đối diện cô ấy còn có một gã đàn ông lịch lãm.

Nàng ngồi kia tóc cũng đen huyền một mái gợn sóng nhẹ xõa ngang lưng, tóc mai quấn ra sau đầu, buộc bằng ruy băng đỏ. Áo màu đen, họa tiết ren mỏng dánh ôm lấy cơ thể, hai dây từ trước ngực cột thắt ra sau gáy. Dài chưa đến rốn, chân áo lua tua dây họa tiết ngắn đều đều. Dưới bụng phẳng, tà đầm đỏ rực dài qua mắt cá, lụa mềm ủ rũ xếp lên nhau trên mặt đất. Một Senorita khác trong một trang phục khác làm họ ngạc nhiên, càng tập trung hơn vào màn diễn.

Nàng Senorita đen bước như gió thoảng, nhẹ chân đi đến gã đàn ông cùng bàn với cô gái kia, khẽ khom người yểu điệu cướp lấy điếu thuốc từ trên miệng gã kê lên miệng mình rít nhẹ một hơi rồi thổi vào mặt gã một luồng khói xám. Xong thẳng lưng, mi rũ nhìn gã từ trên, mặt nàng kiêu ngạo, vùi tắt điếu thuốc còn cháy dở vào bát gạt tàn. Xoay lưng trần về phía gã, nàng đến với Senorita thứ hai. Thay vì dừng hẳn, nàng chậm bước, tự tiện nắm lấy tay rảnh của nữ đầm đỏ, nhẹ kéo nàng ta đứng dậy. Romanica buông ly rượu đỏ máu xuống bàn, theo sau em gái mình ung dung ra khoảng trống đã được nhân viên bày xếp. Ánh đèn gắt chiếu lên hai nàng đã không còn, chỉ còn đám đèn ngà vừa đủ biến hai cô gái trở thành điểm nổi bật trên sàn nhảy.

Hai đóa hồng, này đóa đỏ thẳm, kia đóa đen huyền. Tương đồng một nét đẹp huyễn hoặc ẩn đằng sau vẻ thuần túy.

Nhạc lên, thanh âm được khuếch đại bởi hộp đàn rỗng của guitar. Tiếng đập và búng dây sắt bằng những ngón tay điệu nghệ. Bandonéon đi kèm cho giai điệu thêm tinh tế.

Sinh đôi à?

Giống nhau thế? Tôi chưa từng nghe qua Senorita chị em gái sinh đôi.

Hấp dẫn đây...

...

Nàng Sejour đỏ đến trước mặt Sejour đen. Khẽ cắn môi. Senorita của họ đi một vòng quanh bông hồng đỏ thắm. Ánh mắt đánh giá, tay nàng vuốt ngang theo thắt lưng Romanica. Mơn rớn làn da trắng nõn nà. Cuối cùng dừng tay ở hông khi đã trở về đối mặt với nàng hồng. Rosie tay nắm tay, tay ôm vai em út.

Tất cả diễn ra đều rất chậm rãi...cho đến khi tiếng đàn giật mạnh. Theo sau là hàng âm vang nóng lạnh. Mông các em hai nhịp lắc qua lại, đối xứng. Rồi duỗi chân bước theo điệu nhảy. Da thịt cố tình tiếp xúc, hai nàng thơ thường nép ngực vào nhau một cách có chủ ý. Mặt các nàng đôi khi gần lại, hai đỉnh mũi chạm nhau, đến đỗi họ ngỡ sẽ được thưởng thức nụ hôn tội lỗi của cặp song sinh nhưng rồi cả hai tách mặt sang hai bên, đầu áp bên đầu, chẳng phải môi kề môi, họ thoáng hồi hộp.

Sejouritta xoay chị gái một vòng rồi kéo mạnh về mình, hai tay ôm eo chị. Romanica choàng lấy đôi vai em gái, mặt hướng ra ngoài đầu vai của em, hai tay buông dần xuống lưng trần. Má nàng vuốt vai gầy, chóp mũi ngửi hương làn da, di về hõm cổ và nàng vờ hôn hít lên đó như âu yếm người tình. Sejour nhắm mắt khẽ nghiêng đầu như hưởng thụ.

Họ bất ngờ, người bị thu hút, kẻ khó chịu, họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hai nàng thơ không nhảy như chị em, các nàng nhảy với tình cảm yêu đương say đắm. Phơi ra cái nhạy cảm giữa điều cấm kỵ nhưng rồi lại biến nó thành nghệ thuật đặc sắc điên rồ. Cũng như tình yêu của Romanica và Odio.

Hãy để họ ngồi trong bóng đêm xem hai nàng hồng khiêu vũ giữa ánh sáng ngà vàng. Cho họ thấy những gì họ chưa từng biết qua, chưa từng chấp nhận hay chưa từng để ý. Cho họ biết được sự quyến rũ của điều cấm kỵ là khõ cưỡng đến nhường nào thông qua hai nàng thơ.

Tiếng nhạc dịu nhẹ, mông các nàng cũng lắc lư êm đềm. Đợi khi Romanica xong vài bước nhảy rồi duỗi chân thon thả lên cao, kệ tà đầm có trượt đi lộ ra đùi nàng trắng nõn thì vẫn vòng chân qua thắt lưng Sejour, em bắt kịp nhịp, đỡ nàng ngã lưng ra sau, tóc gợn sóng đổ xuống gần sàn, mũi cô út hạ thấp, đậu trên xương quai xanh nàng, vuốt dọc theo rãnh ngực rồi kéo nàng lên. Đôi mắt các em đê mê, thần thái trên mây trên thiên đường. Biểu cảm gợi tình khiến bọn đàn ông gào thét trong lòng. Đàn bà cũng bị thu hút nốt, họ cảm nhận ở nơi các em một sự khoan khoái đang dâng lên hừng hực trong lòng, một sự từng trải dục cảm được phô bày ở hai cô gái xinh đẹp giữa lòng ánh sáng.

Lúc thì mềm mại lúc dứt khoát, các em đưa nhau khắp một vòng, độ dừng vài giây ở cạnh bàn khách nào đó, Sejour tiện tay vớ nhành hồng được trang trí trên bàn, em kẹp hờ nó ở vành môi, tiếp tục theo nhịp đánh đàn kéo vài bước chân ra giữa không gian sáng. Để sự hồi hộp trong màn đêm dõi theo các em.

Đôi hoa xoay vòng xới tung hai chân đầm, chúng xòe phồng ra trông đẹp mắt như các bức tranh sơn dầu về nữ vũ công của Anna Razumovskaya.

Những lần ú tim dồn vào khoảnh khắc khi em hôn lên má nàng. Khi em dùng duy nhất một ngón di trên làn da nàng. Khi nàng vân vê tấm lưng em. Khi mặt hai người gần sát nhau và gần sát bộ phận gợi cảm nào đó của đối phương. Họ bị các nàng làm cho mờ mắt nhưng sự hưng phấn chỉ dám giấu trong lòng dù ngoài mặt có hờ hững và bình luận rằng các nàng thơ kia quá lố lăng, lộ liễu. Song, họ không hề biết sự đánh giá đó khiến họ trở nên mất điểm trong mắt những người cùng bàn có cái nhìn nghệ thuật cao hơn. Họ không nhận ra rằng các em lố lăng một cách chừng mực và các em đủ sức cho mình một sự lộ liễu cân bằng với sự kín đáo, như thoắt ẩn thoắt hiện, như đã gần chạm vào nhau nhưng vừa lúc sấm xuýt liền xa nhau khiến vài phần khán giả ngượng trong lòng không dám phô bày sự nuối tiếc. Và các em chọn động chạm vào những phần gây tê tái người xem như môi lướt qua cổ, mân mê cầu vai gầy và vuốt ve eo lưng, gương mặt, những cái đánh chân vòng quanh, áp sát như ve vãn nhau,...nhưng, biểu hiện một cách tinh tế nhẹ nhàng.

Ngay những chỗ đó, các em thành công quyến rũ họ từ tận sâu thẳm trong tâm hồn. Họ chỉ không nhận ra từ khi nào mình đã bị cuốn vào.

*********
Để được quyến rũ thêm, xin hãy ấn vào dấu sao bên dưới góc trái. :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro