Chương 6: Ám Sát Thất Bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã rõ tình hình rồi," một giọng nói cất lên trong căn phòng kín.

"Có chuyện gì thế?" Một người khác hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Có một hạm đội lạ tấn công đoàn viện trợ lương thực của ta."

"Cái quái gì? Giờ thế nào rồi?"

"Dù đã đoán trước được động thái này, chính phủ đã cho một đội tàu đi theo bảo vệ. Tuy nhiên, một trong các tàu khu trục của chúng ta bị thiệt hại khá lớn, cụ thể là mũi tàu bị phá hủy."

"Chúng ta có xác định được những con tàu đó của ai không?"

"Không, ngoại trừ kiểu dáng, chúng ta không thể xác định được hạm đội đó thuộc quốc gia nào."

"Tệ thật."

Đã hai ngày trôi qua kể từ trận hải chiến đó. Những đồn đoán về con người có sức mạnh mới đã tiêu diệt một hạm đội của tiên tộc, mặc dù có thể đó chỉ là lũ cướp biển. Thông tin luôn bị kiểm soát, khó tiếp cận được với bất cứ ai không có quyền lực, giống như việc luôn bị giám sát từ lúc sinh ra.

"Chúng ta khó mà có được nhiều thông tin về quốc gia này. Tuy có thái độ hòa nhã nhưng lại muốn xử chúng ta vậy."

"Ngoại trừ một số thông tin về kinh tế, những thứ khác rất khó tiếp cận."

"Sao cậu không nhờ cô Elrod giúp đỡ nhỉ?"

"Chuyện đó sao được. Mỗi lần gặp, nếu không hỏi về đời tư thì lại muốn đi dạo. Khéo lắm mới hỏi được một hai câu liên quan đến vấn đề thôi."

"Thôi đành vậy. Chuyển sang vấn đề khác, cậu có nghĩ chuyện này là được sắp đặt không?"

"Cũng có thể. Giờ mới để ý, nếu chỉ cho một hạm đội chỉ để đi cướp thì đúng là khá vô lý."

"Vấn đề khủng hoảng ngoại giao. Đó có lẽ là ý định của những kẻ đó. Các quốc gia lân cận với Gondolin vốn chẳng có quan hệ tốt đẹp gì. Việc lợi dụng thất bại và ngăn chặn thông tin phát tán sẽ biến chúng ta thành kẻ tấn công đoàn thương buôn lương thiện của chúng."

"Liệu có nên bàn chuyện này với nữ hoàng không?"

"Dù có chút không muốn, nhưng giờ ta không còn cách nào khác."

"Giờ đi không?"

"Đi... phải giải quyết vụ này thật nhanh, nếu để quá lâu sẽ phát sinh vấn đề."

"Để tôi gọi họ đến."

Ở bên ngoài, nhóm người Nga đang tiến đến điện với yêu cầu thảo luận về cuộc xung đột trong khu vực. Khi một vấn đề quốc tế xảy ra ngoài ý muốn, bên ngoại giao phải thực hiện đúng vai trò của mình là tìm cách giải quyết vấn đề, nhưng trước tiên phải tìm ra nguyên nhân và kẻ tạo ra nguyên nhân.

"Cậu đã chuẩn bị các câu hỏi chưa, Stalin?"

"Rồi, nếu không có gì bất ngờ thì chúng ta sẽ có thể dễ dàng giải quyết vấn đề trước mắt."

"Tốt, giờ thì hãy hy vọng là sẽ không gặp bất trắc."

"Ừ."

Từ xa, có một toán quân cầm cung đang tiến lại gần nhóm người Nga. Chúng vươn mũi tên lên dây và...

Okhotnik, một trong năm người lính được gửi đến đây để đảm bảo an toàn cho nhân viên ngoại giao.

'Chán thật, đến đây ngoài việc có được cảm giác như chơi đồ thì cũng chẳng có gì nhiều xảy ra. Đợt huấn luyện khắc nghiệt đó còn thú vị hơn.'

Nhớ lại hồi đợt huấn luyện tám năm trước, cùng với những người bạn trượt đại học của mình đã nhập ngũ để kiếm có được chút thành tích nào đó trong đời, tất cả là tại phụ huynh. Không chắc như là phụ huynh Châu Á, nhưng chắc họ vẫn hơn những người thích áp đặt ước mơ của mình lên con cái.

Đột nhiên phát hiện ra một tia sáng lóe qua mắt, anh nhận ra có gì đó không ổn nên ra kí hiệu cho những người đồng đội. Nhận được ám hiệu, cả năm người di chuyển thành hình ngũ giác, tất cả đều ở trong cảnh giác. Rồi...

Một mũi tên lao ra trúng vào vai của một người lính khiến anh ta bị choáng. Phản ứng ngay tức thì, những người lính nhanh chóng đỡ dậy người bị thương và các nhân viên ngoại giao di chuyển thật nhanh vào phía trong tường. Người lính bị thương được băng bó quanh vết thương trong khi mũi tên vẫn ở trong. Nhanh chóng xác định vị trí và tiến hành phản công, tiếc là lại không lường trước được là không chỉ có một kẻ mà có thêm hai phía khác cũng có sát thủ.

"Các cậu vào vị trí hết đi. Ta phải cầm cự ở đây cho đến khi mấy người cảnh vệ đến."

"Cậu đã thấy được tên bên phải chưa?"

"Rồi... hướng một giờ, nhưng có vẻ hắn ở xa đấy."

"Hai người ổn chứ?"

"Chúng tôi vẫn ổn. Các anh xác định được vị trí của kẻ thù chưa?"

"Cụ thể thì chưa, nhưng hướng tấn công thì rõ rồi."

"Đừng có nói nữa. Cố gắng tìm ra bọn chúng đi."

Những loạt đạn bắn về phía được cho là nơi ẩn nấp của kẻ địch. Dù vậy, vị trí của chúng vẫn chưa hẳn bị phát hiện. Mũi tên vẫn tiếp tục bắn ra từ hướng đó. Những người lính cảm thấy hoang mang vì vị trí của kẻ thù vẫn chưa thể được xác định chính xác. Thậm chí không thấy chuyển động nào, chỉ có thể bắn trả dựa vào vị trí của mũi tên được bắn ra.

"Khỉ thật, gì đây... pháp sư chơi sát thương vật lý à!!?"

"Mọi người cẩn thận đấy, những mũi tên này rất nhanh, nếu không cẩn thận thì sẽ bị trúng đấy."

"Vai của tôi vẫn đang nhức vì cái mũi tên đây này."

Những mũi tên khác liên tục được bắn ra mà không có chút nghỉ ngơi nào, như thể số mũi tên ấy là vô tận. Thật xui xẻo khi một người lính vừa thò người ra để bắn thì đã có một mũi tên từ hướng khác ghim thẳng vào cổ của người lính đó, khiến anh chết ngay tại chỗ. Okhotnik bên cạnh cảm thấy kinh hãi, nhưng vì lý do nào đó, anh thấy một bóng đen đang chạy giữa thanh thiên bạch nhật. Anh bắn vào cái bóng đó, cái bóng đen gục ngay tại chỗ.

Tất cả cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giảm áp lực từ kẻ địch tấn công. Khoan, tại sao hắn lại chạy ra như thể sẽ không bị dính chứ? Nhưng vì đã hạ được một tên nên cũng có thể để vài người nghỉ ngơi.

"Cứ giằng co mãi thế này thì chúng ta sẽ không thể thoát được."

"Tôi đã xem những mũi tên, thật sự thì chúng không có gì đặc biệt, nhưng vì có thể bắn chính xác như thế thì chúng cũng rất giỏi."

"Tôi chỉ quan tâm khi nào đám cảnh vệ của cái cung điện này mới đến?!! MẸ KIẾP!!!!"

"Chỗ này cũng rất rộng nên có lẽ một là không ai nghe thấy tiếng súng, hai là họ đang đến nhưng vì xa nên đến chậm."

"Khỉ thật, ta vừa mất một người đó."

"Bình tĩnh đi Okhotnik, chúng ta cũng chẳng làm được gì đâu. Chúng ta không biết gì về khả năng của chúng. Nếu mạo hiểm thì sẽ chết hết đấy."

"Theo như suy đoán của tôi thì chúng là những tên sát thủ của Egion hoặc từ các quốc gia khác. Vì chúng có vẻ rất tinh nhuệ nên sẽ hợp lý nếu chúng đến từ Egion."

"Ngài nghĩ vậy thật ư, ngài Ikanovih?"

"Đó chỉ là suy đoán thôi, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến vụ việc vào hai ngày trước."

"Được rồi, để tôi xem thử coi, chúng có di chuyển chưa."

"Ừ, nhớ cẩn thận."

Ngay khi người lính ấy vừa đứng dậy thì đã bị một mũi tên xuyên qua đầu và gục xuống ngay. Tất cả bàng hoàng vì dường như không có tiếng bước chân nào tiến lại gần cả. Hắn đứng phía sau người vừa chết để không để ai phản ứng kịp, rồi lên dây cung bắn thêm một mũi tên khác trúng ngực của một người. Khakov, người bị dính mũi tên ở vai, đã bắn lựu pháo từ súng ra. Viên pháo đó rơi ngay bên cạnh tên sát thủ và hắn bị thổi bay vào tường. Hai người còn lại đứng dậy và tiến lại gần hắn.

"Hắn đã chết chưa?"

Ngón tay của hắn chuyển động. Thấy vậy, Okhotnik nã đạn vào hắn, máu chảy ra và có lẽ đã chết. Hai người bình tĩnh lại, nhưng ngay khi quay mặt lại thì đã có một tên khác đứng ngay đó. Không kịp phản ứng, hắn lao đến chỗ của Stalin và Ikanovih. Khakov và Okhotnik liên tục bắn nhưng hắn né như thể viên đạn không có tốc độ cao. Hắn cứ lao đến với con dao trên tay. Mục đích của chúng đã rõ... Chúng muốn ám sát hết các nhân viên ngoại giao của Nga để gây nên xung đột. Nhưng ngay khi chỉ cách hai nhân viên ngoại giao còn 4 mét, đã có một mũi tên từ đâu ra xuyên thẳng đầu của tên sát thủ kia và ghim vào tường. Tất cả bất ngờ, nhưng khi nhìn hướng bắn ra thì thấy một cô gái tiên tộc tóc vàng mặc giáp bạc, trên tay là cây cung. Phía sau là một nhóm người mặc giáp màu bạc chạy đến.

Quá rõ đó là những lính cảnh vệ đang chạy đến đây. Cô gái tiến lại gần và nói:

"Các vị ổn chứ? Chúng tôi có đến muộn quá không?"

Khakov lại gần và đáp lại với vẻ mặt mỉa mai:

"Ừ thì cũng không muộn quá đâu... chỉ chết gần hết thôi, cũng vừa đúng lúc trước khi hai người đó bị giết đấy."

Thấy vậy, cô ấy cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Khakov bất ngờ, nhưng không được bao lâu thì Stalin chạy đến.

"Tôi vô cùng xin lỗi vì đã khiến cho những khách quý của quốc gia bị thiệt hại nặng nề, xin phép được chịu tội."

"Hả???... ờ thì..."

"Xin lỗi... tôi là Stalin, nhà ngoại giao của Nga. Chúng tôi hiện đang vội, dẫn đường cho chúng tôi đến chỗ nữ hoàng ngay được chứ?"

Cô gái ngẩng đầu lên đáp:

"Vâng, chúng tôi sẽ dẫn đường. Còn những người đã hy sinh, người bị thương thì hãy đi theo những người kia."

"Được rồi, Okhotnik, cậu không sao chứ? Nếu có vấn đề thì hãy đi theo họ."

"Không... tôi vẫn ổn, tôi sẽ đi theo để đảm bảo hai người an toàn."

"Được rồi, ba vị đi thôi."

Tất cả chia ra làm hai hướng, hướng cho người đã chết và bị thương đến nơi chữa trị, và hướng cho những người với mục đích ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro