Chương 7: Căng Thẳng Leo Thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Okhotnik đang ở trong một căn phòng trắng và được kiểm tra thân thể bằng phương pháp ngâm trong thảo dược. Còn Khakov thì đang được xử lý vết thương. Bên trong căn phòng có khá nhiều loại cây lạ, chúng có thể khá nguy hiểm vì cũng có nhiều loại thuốc được làm từ chất độc, hoặc có thể anh đã nghĩ quá nhiều.

'Mẹ kiếp, mất quá nửa số người. Chúng đến chỗ của ta mà chẳng có tiếng động nào, hết sức vô lý nhưng lại hợp lý ở đây.'

Khi vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ thì có người khác bước vào và đứng quan sát. Nhận ra người đó đang nhìn, Okhot cũng nhìn lại để biểu thị rằng anh đã chú ý.

"Được rồi, có vẻ như cậu chỉ bị sốc đôi chút thôi. Còn bạn của cậu thì bị thương khá nặng. Mũi tên tuy trúng vào vai và không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó lại xuyên qua tay. Nếu rút nó ra ngay, bạn của anh sẽ có thể chết."

"Sao anh nói như thể tôi không có chút kiến thức nào về sơ cứu vậy? Ít nhất là tôi vẫn biết cách để hạn chế chảy máu ra nhiều hơn."

"Thì cũng tại do hầu hết binh lính của con người chỉ được hướng dẫn sơ sài về vũ khí. Tôi chưa bao giờ thấy một binh lính con người nào biết trị thương hay sơ cứu cả."

"Ra thế. Giờ tôi cần đi gặp đồng đội của tôi, nên đưa tôi quân phục của tôi được chứ?"

"Thôi được, nó được để ngay kia. Nhớ lấy khăn quấn quanh hông đấy."

"Thừa biết."

...

Ở một nơi khác, Khakov đang được trị thương. Xung quanh có ba người hỗ trợ việc trị thương. Một người đang cầm một đầu của mũi tên, người còn lại đang cầm một tấm vải, còn người kia thì đang chuẩn bị một thứ đựng trong bát, có vẻ như là thuốc. Nhưng cứ chờ mãi mà mấy người đó vẫn chần chừ, nên Khakov đã giật lấy tấm vải rồi tiến đến chỗ cái cô tiên cầm bát thuốc kia rồi cũng cầm nốt.

'Phiền thật, cứ lề mề cả chục phút rồi mà vẫn chẳng có động thái gì, để tao tự làm cho xong.'

Anh bẻ đầu nhọn của mũi tên ra rồi từ từ rút ra. Rút hết một đầu, anh nhúng ngón tay vào thuốc và bôi lên vết thương, làm thêm vài lần nữa và khi rút xong mũi tên, động tác cũ vẫn tiếp tục. Cuối cùng, anh lấy tấm vải quấn quanh vết thương sau đó thắt chặt lại. Làm xong hết các công đoạn, Khakov nhìn sang mấy cô cậu tiên tộc đang đứng nhìn từ nãy. Anh cũng thấy khá ngại khi bị nhìn như một thứ gì đó hoặc sinh vật nào đó. Lúc mà mọi thứ vẫn đang rất ngại ngùng thì có một ai đó tiến vào, đó là vị tiên tộc đã nói chuyện ban nãy với Okhot.

Vị tiên tộc kia bước vào rồi nói gì đó với ba tiên tộc kia rồi quay sang nói với Okhot.

"Sẽ có một người đến để hỏi một số thứ quan trọng nên hãy chờ ở đây cho đến khi người đó tới, được chứ?"

"Không vấn đề."

"Tốt, giờ chúng tôi phải đi đây. Đợi ở đây và không chạm vào bất cứ thứ gì."

"Rõ rồi."

Sau khi bốn người kia đã đi, Okhot nhìn sang Khakov với vết thương đã được sơ cứu. Nhìn một lúc, Okhot nhận ra.

"Cậu đã tự sơ cứu đúng không?"

"Ừ, sao cậu biết?"

"Cái kiểu thắt nút đấy thì chỉ có mình cậu có, và chắc chắn cậu cũng đã động vào cái bát như thuốc kia và bôi nó lên vết thương phải không?"

"Tất nhiên, họ chữa trị cho ta nên hiển nhiên đó là thuốc, chứ không lẽ còn là gì được nữa?"

Okhot lắc đầu trước hành động của Khakov và chỉ nói:

"Cậu không hề biết đó có tác dụng khi bôi lên vết thương hay không mà lại tự ý làm chứ hả?"

"Làm gì mà phải cáu, dù gì thì cùng lắm sẽ sốt thôi."

"Đây là lục địa khác đấy, có gì đảm bảo là nó sẽ giống với chỗ của ta. Tuy chỗ này có hơi lạnh lẽo thật, chắc cũng phải tầm 28 độ vào giữa trưa ấy."

"Thấy chưa, đó là lý do cho hành động của tôi đấy. Vì trời lạnh nên nếu bôi thuốc còn đang nóng thì sẽ hạn chế việc bị nhiễm trùng đó."

Okhot nhìn Khakov với một khuôn mặt không biết để vào đâu.

Làm sao cậu vượt qua được bài kiểm tra về trị thương được chứ?"

"Tớ nói nhé, đó là những gì sách dạy, còn của tớ là kinh nghiệm dạy, khác nhau đấy."

Lúc hai người vẫn đang đấu khẩu với nhau thì cửa mở ra, có ai đó bước vào. Okhotnik và Khakov nhìn sang. Tưởng ai lạ lắm, thì ra là cô tiên tóc vàng đã đến ứng cứu lúc đó. Cả hai mỉm cười và chào.

"Xin chào, lại gặp nhau nhỉ?"

"Tôi biết, chúng ta có thể bắt đầu với vài câu hỏi đấy."

"Tôi biết, cô cứ làm việc của mình."

"Tốt, trước tiên, các anh bị tấn công vào lúc nào?"

"Không rõ, nhưng là vào tầm giữa trưa."

"... Bọn chúng ban đầu tấn công như thế nào và làm sao các anh xác định được vị trí của chúng?"

"Chúng tấn công từ xa, ở một vị trí không có góc chết. Lúc tôi nhìn xung quanh thì phát hiện một tia sáng nhỏ, cảm thấy bất ổn nên tôi kêu những người khác vào vị trí."

"Có lẽ ta dừng được rồi, có gì thì hãy nói."

"Đưa chúng tôi đến chỗ người của chúng tôi được không? Tiện thì trả luôn trang bị cho chúng tôi."

"Được chứ."

...

Hai người được đưa đến phòng tiếp khách, với bộ dạng bị bẩn đầy mình nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. Khi tiến vào trong, Elrond và Elrod đã ngồi chờ sẵn. Hai người nhìn sang Stalin và Ikanovih với bộ dạng như thể vừa trải qua một cuộc ẩu đả. Bất ngờ trước bộ dạng đó, Elrod lên tiếng hỏi.

"Hai người bị sao mà lại nhếch nhác như thế vậy?"

"Có sát thủ tấn công chúng tôi," Stalin trả lời.

Nghe những lời đó, Elrod tỏ vẻ lo lắng, chột dạ lên tiếng.

"Cái gì!? Kẻ nào đã làm?"

"Bình tĩnh chút đi thưa cô Elrod, như Stalin đã nói, chúng tôi bị tấn công, nhưng chúng đã chết rồi nên không cần phải lo đâu," Ikanovih trấn an.

"Với không một tổn thất nào ư?"

"Chính xác thì đã có ba người lính của chúng tôi bị giết. Hai người còn lại được đưa đi chữa trị rồi. Chúng ta có thể bắt đầu thảo luận các vấn đề chính, nhưng với vụ việc này thì những vấn đề đã tăng lên rồi nhỉ," Stalin nói tiếp.

"Vậy vấn đề ban đầu mà hai người muốn thảo luận là gì?"

"Là về vụ tấn công đoàn vận chuyển lương thực của chúng tôi."

"À... chúng tôi cũng đoán được lý do rồi, nhưng có vẻ có nhiều con tàu vượt qua số lượng dự tính của chúng tôi đấy nhỉ. Không biết liệu việc đó có nằm trong dự tính của các vị hay không?" Elrod hỏi.

"Tôi xin lỗi nhưng, việc chính phủ hành động như thế lại không liên quan mấy đến chúng tôi. Việc của bọn tôi chỉ đơn giản là thiết lập liên kết giữa hai quốc gia thôi. Còn những việc mà chính phủ làm thì chúng tôi không biết, nhưng chắc chắn là sẽ không gây hại đến chính quốc và đối tác đâu," Stalin giải thích.

"Chúng ta tạm thời bỏ qua vấn đề giữa hai bên. Việc quan sát đoàn tàu của các vị thì có vẻ như những nhà lãnh đạo của các vị cũng đoán ra được những động thái của các nước đối địch với chúng tôi phải không?" Elrod tiếp tục.

"Có thể, dù gì thì chúng tôi cũng quá quen với việc bị coi là kẻ thù rồi. Nên chúng ta hãy tiếp tục... Theo như phỏng đoán của tôi thì việc đó đơn giản là ngăn chặn đường tiếp tế từ bên ngoài. Có vẻ như những kẻ thù địch đang khá là sốt ruột nên mới hành động như thế. Cậu nghĩ sao Stalin?"

"Theo lý mà nói thì việc tấn công ở một nơi như thế thì không hợp lý. Báo cáo cho biết họ còn cách quá xa với đất liền. Hơn nữa, để một hạm đội đơn lẻ đi xa như thế thì chỉ có thể là gây khủng hoảng ngoại giao thôi," Stalin đáp.

"Dù gì thì việc đó cũng cho thấy chúng đang dần mất kiên nhẫn rồi. Vậy ta cũng nên bắt đầu thật sớm thôi. Tôi sẽ liên lạc với thủ tướng vào buổi tối," Ikanovih nói.

Elrond nhìn sang Elrod đang bồn chồn từ nãy. Nhìn sang Ikanovih, anh cũng hiểu ý rằng Elrod đang lo lắng cho Stalin, mặc kệ việc cả hai đều cùng chung hoàn cảnh. Tình yêu thiên vị.

"Vậy, Ikanovih này, tôi cần thảo luận chung với cậu. Liệu cậu có phiền không?"

"Được chứ, nếu là chuyện quan trọng," Ikanovih trả lời.

"Stalin," Elrod gọi.

"Hử?"

"Chờ ở đây một chút, tôi sẽ quay lại sau," Ikanovih nói.

...

Sau khi hai người kia rời đi, để lại không gian riêng tư cho "cặp đôi" này, Elrod đứng dậy và ngồi ngay bên cạnh Stalin. Cô chạm lên má anh, khiến anh có chút ngượng ngùng nhưng cũng chẳng thể làm gì cho đến khi Elrod lên tiếng.

"Anh có bị thương ở đâu không? Phải biết quan tâm đến sức khỏe của bản thân chứ?"

"À thì cũng chẳng quan trọng lắm đâu. Nếu có vấn đề thì cũng sẽ có cách giải quyết thôi nên cũng đừng lo lắng quá."

"Sao được chứ! Nếu anh bị gì thì mọi chuyện sẽ rối ren lắm đấy. Nếu anh bị gì thì việc ngoại giao giữa Nga và Gondolin sẽ bị đình trệ mất," Elrod nói, đầy lo lắng.

'Làm như tôi quan trọng hơn Ika đấy, nếu được thế thì cũng thú vị phết,' Stalin nghĩ thầm.

"Đừng lo, tôi hồi còn đi học có học võ mà, chừng đó cũng đủ để bảo vệ bản thân rồi nên cô cũng chẳng cần lo lắng quá đâu," Stalin nói, cố gắng trấn an Elrod.

"Nếu anh đã nói thế..."

'Không biết cô ấy bị sao nhỉ? Ika nói đó là lý do mình vẫn chưa có vợ, vậy nghĩa là sao chứ? đúng là khó hiểu,' Stalin tiếp tục suy nghĩ.

Elrod sau một hồi thì nhẹ nhõm hơn phần nào, cô đã nằm lên đùi của Stalin.

"!!!... Ờ, cô Elrod, chuyện này là...?"

"Cho em một chút hơi ấm được chứ? Công việc nhiều nên em cũng cần nghỉ ngơi, anh biết không. Trước kia, em cũng hay nằm như thế này với mẹ em, nhưng từ lúc em bắt đầu với con đường chính trị này thì khoảng cách giữa hai người đã dần xa cách. Đó là cho đến khi hai người bọn anh đến."

"Vậy à, tôi cũng hiểu được cảm giác đó."

"Anh hiểu là tốt, nhưng anh vẫn có thứ mà anh chưa hiểu, và em sẽ giúp anh hiểu, sớm thôi."

"Hahaha... chuyện đó, nếu có gì mà tôi chưa hiểu thì mong cô sẽ hỗ trợ để tôi hiểu nó."

"Em sẽ cố gắng."

Cứ thế mà nụ cười trên môi Elrod cùng với tư thế nằm trên đùi với ánh sáng dịu từ bên ngoài đã tạo nên một khung cảnh nên thơ. Còn phía bên ngoài cánh cửa, nơi mà Ikanovih đang nhìn qua khe để quan sát thì anh đang cảm thấy vô cùng khó chịu, vì...

"Thằng đần, có vậy mà cũng không nhìn ra. Bán cầu não phải của tên này bị thiếu nếp nhăn hay bên còn lại có nhiều nếp nhăn vậy? Nhìn thôi đã muốn đấm vào cái mặt vô cảm đáng ghét đó rồi."

"Cậu cũng đừng có cáu giận như thế. Để cho bọn họ tự do đi. Dù gì thì đây cũng là lần đầu con gái của tôi thật sự quan tâm ai đó. Nếu mà là những đối tượng khác thì đã bị con bé thao túng tâm lý rồi," Elrond nói, cố gắng làm dịu đi sự tức giận của Ikanovih.

"Nghe như chiêu trò chính trị để moi móc thông tin."

"Nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế con bé khá máu lạnh. Con bé hay khảo cung bằng nhiều phương pháp, tra tấn cũng không ngoại lệ. Cậu trai Stalin và cậu nữa là những con người đầu tiên nhìn chúng tôi bằng con mắt nghiêm túc đấy. Trước kia có một khoảng thời gian mà những quý tộc hay sứ giả của con người đến đây và nhìn chúng tôi bằng con mắt thèm thuồng kinh tởm của chúng."

"Đúng là mấy tên háo sắc... Mà khoan, từng đến ư? Chẳng phải là thời điểm đó gần 100 năm trước ư?"

"Có vẻ như cậu cũng có tìm hiểu về lịch sử đấy. Đúng là như thế, nhưng với mức độ đồi bại của con người lúc đó nên việc nó trở thành định kiến."

"Tôi không để ý đến cái đó. Vậy thưa nữ hoàng, người đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Đâu đó trên 900 tuổi."

"..."

"Sao vậy?"

"Khỉ thật, con số đó vượt qua con số tôi đã nghĩ đấy."

"Đừng lo, con số ấy chỉ ở những thượng tiên thôi. Hoàng tộc cũng là thế mà. Còn những tiên bình thường thì tuổi thọ cũng tầm đâu đó trên 800 năm."

"Ngay cả thế thì vẫn là một con số lớn."

"Chúng ta đi chứ, để họ một mình. Tôi sẽ chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ."

"Hai ngài đang làm gì vậy?" Một giọng nói cất lên từ phía sau, phá vỡ cuộc trò chuyện của họ.

Ikanovih và Elrond đã không để ý đến việc có người đến. Đó là cô kỵ sĩ tiên đã đến giúp nhóm người bị tấn công, phía sau là hai quân nhân Nga đã được trang bị lại. Hai bên có vẻ như đang bối rối trước những gì đối phương đang làm, cho đến khi Elrod lên tiếng.

"Có chuyện gì sao, Virtual?"

"Không có chuyện gì cả, thưa nữ hoàng. Hai người này muốn đến đây để tiếp tục công việc của mình."

...

Gondolin, cung điện hoàng gia

"À, hai người ổn chứ? Có cần nghỉ ngơi thêm hay không?" Nữ hoàng hỏi với vẻ lo lắng.

"Không có gì đâu, chỉ là một chút chấn thương nhỏ thôi, chúng tôi vẫn làm việc được." Stalin đáp lại, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

"Virtual, người có xác nhận những kẻ tấn công là ai chưa?" Nữ hoàng hỏi tiếp.

"Vâng thưa bệ hạ, thông qua đối chiếu thì chúng rất giống hội sát thủ phục vụ cho Cộng hòa Ekholo," Virtual trả lời.

"Là nhà nước cộng hòa ư? Thật bất ngờ khi một nước cộng hòa lại tìm cách gây xáo trộn an ninh khu vực," nữ hoàng nói, đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc.

"Thưa nữ hoàng, chúng ta có thể ra chỗ khác để bàn về vụ này được chứ? Ở đây thì..." Stalin ngập ngừng.

"Ta biết rồi. Virtual, chuẩn bị cho chúng ta một căn phòng khác."

"Đã rõ, thưa bệ hạ."

...

Ngày hôm sau, tại Nga.

Hôm nay là một ngày vô cùng bận rộn với các nhân viên trong chính phủ Nga, với sự tăng đột biến về yêu cầu từ các quốc gia khác về hỗ trợ lương thực. Thời điểm này là năm thứ ba ở tân thế giới, tương ứng với năm 2023 ở thế giới cũ, hiện tại đang là mùa hè, hạn hán xảy ra ở mọi nơi trên khắp lục địa. Những yêu cầu này được gửi đến Nga cũng là vì đây là quốc gia duy nhất có thể duy trì sản lượng lương thực cực lớn.

Bỏ qua chuyện đó sang một bên, ngay trong nội bộ của Nga cũng đang bùng nổ vì vụ ám sát bất thành tại Gondolin. Thông tin được gửi về từ Ikanovih đã làm dấy lên những cuộc tranh cãi nảy lửa.

"Chuyện này thật không thể chấp nhận được. Việc nhân viên ngoại giao bị tấn công ngay trong cung điện của một quốc gia đang nhờ sự trợ giúp từ ta chính là một âm mưu."

"Âm mưu... âm mưu này vì mục đích gì chứ?" Một quan chức khác hỏi.

"Tất nhiên là để chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Gondolin. Liệu đây chính là lời tuyên chiến của kẻ thù chăng?" Một người khác phỏng đoán.

"Im đi, ông chẳng hiểu gì cả. Chúng ta vốn từ lúc chấp nhận kết giao với Gondolin chính là đã tham chiến rồi. Chúng chỉ đang chuẩn bị để bắt đầu các hành động quân sự thôi."

"Trật tự, xin hãy giữ trật tự!!!" Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, cắt ngang những lời tranh cãi.

"Tôi hiểu mọi người đang muốn trả thù vụ việc này, ngay cả những trang tin đang đưa tin về vụ việc này. Nếu để chuyện này qua một bên thì ta vẫn có thể tiến hành thương thảo với Gondolin."

"Nhưng thưa tổng thống... việc này đã bị đình trệ cả tháng rồi. Chúng không còn đủ kiên nhẫn trước những khiêu khích thái quá của những quốc gia đối địch với Gondolin, điển hình là Egion. Nếu không coi việc này ra gì thì sẽ gây ra sự bất mãn trong quân đội khi mà đã hy sinh tới ba người lính mà lại để vụ việc này qua đi."

"Tôi cũng đã hiểu được tâm tư của mọi người, tôi cũng không định để yên chuyện này đâu. Trong trường hợp chúng ta phải tấn công thì hãy gắn ghép rằng bên trong những quốc gia ấy có những tổ chức khủng bố đã tấn công chúng ta."

"Vậy chúng ta sẽ đáp trả như thế nào?" Một quan chức khác hỏi.

"Hãy chuẩn bị một lực lượng gồm tàu chiến và lục quân với tổng quân số là 7,000 nhân sự. Vì sẽ mất 16 ngày để đến đó nên hãy thông báo cho nhân viên tại đó rằng, hãy thuyết phục họ cho phép quân đội của ta có thể đổ bộ lên lãnh thổ và chúng ta sẽ đảm bảo an ninh khu vực ở đó. Chuẩn bị luôn một số lữ đoàn cơ giới thiết giáp để gây áp lực lên chúng."

"Liệu cách này có bị phản phệ lại không?" Một người khác lo lắng hỏi.

"Có thể, nhưng không đủ cao để quan tâm."

"Giờ chỉ còn cách đó thôi."

"Đành vậy, phi vụ hợp tác này quá lớn để bỏ qua."

"Cố gắng mà làm cho xong vụ này thôi."

"Cuộc họp kết thúc..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro