Chương 3: Dược Hoa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ chỉ mới bảy giờ tối, Tứ Khuê và Tần Văn không biết hai người Thân Lưu Trân và em gái xinh đẹp kia làm cái gì đến bây giờ không thấy ra ngoài. Nếu có thì cũng chỉ có Hoàng Nghệ Trí, thế nhưng từ lúc vào phòng đến bây giờ vẫn chưa ra, bọn anh không biết có xảy ra án mạng gì hay không, nghĩ đi nghĩ lại, Tần Văn cảm thấy đây đâu phải chuyện của bọn họ. Vậy nên Tần Văn về nhà, Tứ Khuê thì không có công văn gì, lái xe đi tán trai.

Thế nhưng bọn họ quên mất cô gái bé nhỏ kia sắp bị mổ xẻ trên giường.

Trong phòng làm việc không có nhiều ánh đèn sáng, chỉ mập mờ tiểu nến đèn vàng nhạt có hương thơm, căn phòng một mảng tĩnh mịch như thường ngày nhưng hôm nay thì phá lệ, nữ nhân sinh viên mặc bộ đồng phục trường Lâm Lâm, váy xếp ly ngắn qua đầu gối, áo sơ mi không rộng thoải mái ôm người đến hai bầu ngực đẩy đà hiện rõ. Có phải hay không loại vải may áo sơ mi này quá mỏng, chỉ cần nữ nhân kia cử động, mảnh áo nhỏ mỏng manh ấy dán sát vào làn da bên trong, nhìn thấy cả đường chỉ của áo ngực màu đen.

Cơ bản nữ nhân kia hoàn toàn mất đi ý thức, trăng hoa mơ mơ hồ hồ động người, thân thể thay đổi nhiệt độ một cách lạ thường, nóng nực làm cho Hoàng Nghệ Trí khó khăn tìm gió mát, đôi mất nhiễm sương lệ thanh khiết, gò má hồng hào, làn da đàn hồi phiếm hồng. Trên trán tuôn nhiều mồ hôi làm mái tóc con ngắn ngủn thấm ướt bê bết. Tiếng thở dốc liên tục vang lên trong gian phòng mịch tĩnh ấy, câu dẫn thật thoả thích đôi tai người nghe.

Người kia một thân ngồi trên sô pha lông thú mềm mại, đôi chân thon dài vắt chéo uy lãnh, đôi mắt hổ phách bừng bừng nhìn vào nữ nhân cựa quậy trên giường của mình, đầy rẫy sự cương ngạnh dục vị. Thân Lưu Trân uống cạn ly rượu vang, trước hết liếm một vòng cánh môi của mình, cao ráo đứng lên đi về phía giường. Tách trà nhỏ bên cạnh ly rượu vang vẫn còn đọng giọt, một thân sứ trắng trẻo lùn tịt không chân, một trong suốt dư âm giọt đỏ sậm chân dài cao kều.

"Mỹ nữ, làm sao vậy.?"

Âm thanh mị hoặc trầm khàn ghé vào tai nói khẽ, còn thổi một luồng khí cay nòng của vị rượu vang chan chát ấy, Thân Lưu Trân nằm nghiêng người bên cạnh Hoàng Nghệ Trí, không ngần ngại ôm trọn cơ thể nhỏ bé có chút gầy yếu của nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai ửng hồng kia.

"Cô, rốt cuộc đã bỏ cái gì vào tách trà.. Thật nóng chết tôi!"

Hoàng Nghệ Trí xấu hổ đẩy Thân Lưu Trân ra, xem ra mọi nhất cử chỉ động đều mềm như cọng bún, dùng lực cũng không được. Thân Lưu Trân một tay cởi các cúc áo trắng từ phía dưới lên bên trên, khẽ cắn vào vành tai nàng liếm láp.

"Em chắc cũng từng xem qua nhưng tin tức chuốc thuốc cưỡng bức nữ sinh chứ nhỉ. Bây giờ em đoán xem, trong tách trà đó, tôi đã bỏ thứ gì vào?"

Tay cô nhẹ nhàng đi vào bên trong vạt áo sờ lấy vùng bụng phẳng lì, cảm giác lòng bàn tay chạm vào làn da mềm mịn như trẻ sơ sinh ấy thật khiến cô ghen tỵ, Thân Lưu Trân từng cùng nhiều phụ nữ trải qua thứ quan hệ này, cũng chưa từng chạm qua nữ sinh viên nào, đều là phụ nữ lẳng lơ lăng nhăng, chẳng qua là muốn có người tình làm ấm giường mà thôi. Thân Lưu Trân càng sờ lên phía trên, đầu ngón tay chạm vào lớp áo ngực, liền co lại theo khe rãnh hở phía dưới sờ thẳng lên phía trên, cuối cùng là bàn tay bao phủ một bên ngực của Hoàng Nghệ Trí, áo ngực cũng bị kéo lên một chút.

Hoàng Nghệ Trí nghe cô nói, cũng thật ra là đã đọc qua mấy tin bài báo này, lúc trước nàng học ở trường cũ có nghe người đồn thổi rằng có một bạn nữ khối trên, năm đó chỉ mới có mười bảy tuổi, vậy là lớn hơn nàng một tuổi. Rằng nữ sinh ấy bị nhóm học sinh nam trường khác rủ đi ăn, sau đó chuốc thuốc rồi bị cưỡng hiếp tập thể, nữ sinh ấy bị áp lực ừ gia đình, trong bụng vẫn còn mang giọt máu ấy, rốt cuộc là kết thúc cuộc đời bằng nhảy lầu tự vẫn.

Nàng bất giác rùng mình, không nhịn được sợ hãi mà đột nhiên bật khóc nức nở, lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi cái động chạm này của Thân Lưu Trân, sức lực của cô so với nàng mạnh hơn, cho nên bất kể muốn đánh cô cũng không đánh nổi nữa. Đành khổ nhục khóc tâm thương, làm Thân Lưu Trân cũng phải cau mày.

"Em cái gì mà phải khóc?"

"Cô.. hức.. là bỏ thuốc tôi đúng không.. sẽ cưỡng hiếp tôi đúng không.. hức.. tôi không muốn..!"

Hoàng Nghệ Trí trong tình cảnh này thật đáng thương, khóc đến không biết trời đất gì nữa, mặt mũi tèm lem nước mắt. Nàng còn chưa có bạn trai, vạn nhất không thể để trinh tiết nàng giữ gìn mười mấy năm nay cho một nữ nhân biến thái dâm dục như Thân Lưu Trân!

"Hm? Em nghĩ em sẽ thoát được không, cục cưng?"

Bàn tay bao bọc bầu ngực tròn trịa ấy không ngừng xoa nắn, Thân Lưu Trân dừng lực một chút, nhào nặn nó thành dạng, ngón cái ấn ấn xoa xoa đầu vú cương cứng. Hoàng Nghệ Trí ban đầu tránh né cái động chạm này của Thân Lưu Trân, bây giờ vì thuốc phát tác mạnh mẽ như vậy, làn da ấm nóng tiếp nhận cái động chạm vuốt ve mát lạnh của Thân Lưu Trân. Hoàng Nghệ Trí cảm thấy trên người giống như có kiến bò, chao du khắp bộ phận trên cơ thể nàng, bụng dưới một cuồng nhiệt độ mát lạnh đi ngang qua, rất nhanh chóng.

Thân Lưu Trân ngồi lên, sau đó chuyển chỗ chen vào chính giữa hai chân Hoàng Nghệ Trí, cái thân to lớn áp đảo cừu chế nàng dưới thân. Thân Lưu Trân dịu dàng hôn lên đôi môi ướt át đọng nước mắt của nàng, mặn mặn chát chát ở đầu lưỡi làm cô thật thích thú. Đối với mấy nữ nhân ngoài kia, Thân Lưu Trân hoàn toàn không có chút hứng thú lưu hình lưu bóng trong lòng, đột nhiên nữ nhân này xuất hiện với dáng vẻ thuần khiết nhưng mê người dụ hoặc Thân Lưu Trân. Thật làm cho cô 'cấn' quá rồi.

"Tôi, cầu xin cô.. tôi thật khó chịu.."

Hoàng Nghệ Trí nghĩ rằng thuốc sẽ giảm đi, không ngờ có thể càng ngày càng tăng cao, thân thể rạo rực sắp không chịu nổi nữa. Hoàng Nghệ Trí đánh liều, nếu mang thai thì nàng nuôi đứa nhỏ, cũng là một kiếp sinh mạng, nói phá là có thể dễ dàng phá hay sao! Nàng mặc kệ, bây giờ nàng thật khó chịu. Thân Lưu Trân cùng với lưỡi hồng của nàng đùa giỡn, nước bọt cũng không nuốt kịp chảy xuống ngần cổ theo khoé miệng.

"Em yêu, xưng hô cho dễ nghe, tôi sẽ đáp ứng em."

Hoàng Nghệ Trí cắn môi, trong lúc này còn bắt nàng xưng hô dễ nghe, đúng là con người không có lương tâm. Thân Lưu Trân nhìn nàng im lặng, liền giả vờ rời đi, vừa địng ngồi lên, Hoàng Nghệ Trí liền nắm vạt cổ áo cô miết nhẹ.

"Chị.. em thật ngứa, đầu vú muốn.. muốn chị liếm.."

"Được, từ từ nào."

Chỉ cần như vậy, Thân Lưu Trân lập tức đáp ứng nàng, cô kéo cái áo ngực kia lên trên, để hai khoả ngực phập phồng hiện trước mặt cô. Đầu vú cương cứng hồng hào phô bày trong không khí, như muốn được cô thoả thích chà đạp.

Thân Lưu Trân lập tức ngậm mút đầu vú bên phải, cực lực mút mát, tất nhiên cũng không bỏ rơi đầu vú bên trái, bàn tay đưa lên bao trọn, bầu ngực vừa tay thật mềm mại, mang đến cảm giác chạm vào không muốn rời.

Hoàng Nghệ Trí kêu lên vài tiếng, thật thoải mái, đầu vú đáng thương bị cắn mút liên tục, vừa sưng đau nhưng nàng không muốn Thân Lưu Trân dừng lại chút nào. Không nghĩ đến, chính mình cũng có lúc bày ra bộ mặt dâm dục như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro