Chương 131.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người có cuộc sống bận rộn luôn trải qua vô cùng phong phú, lịch trình công tác dày đặc khiến cho Cố Sính ngay cả thời gian nhàn rỗi để nhâm nhi một tách cà phê cũng không có, Cố Sính tinh thần mệt mỏi đem hợp đồng vừa mới ký kết đưa cho Ngô Ly đợi ở bên ngoài vốn đã mệt mỏi đến không chịu nổi.

"Chuẩn bị một phần báo cáo hợp đồng đưa cho luật sư Trương, đúng rồi, đã mua cho Vô Nhiên ngoại trang mới ra gần đây của Kiếm Tam sao?"

Cho dù bận rộn đến mấy Cố Sính cũng sẽ quan tâm đến việc bảo bối của y có hài lòng với ngoại trang mới ra của Kiếm Tam hay không.

"Cố tổng yên tâm, tất cả ngoại trang không khoá mới ra ta đều đã mua cho phu nhân, phu nhân lúc nào cũng có thể tùy thời lựa chọn." Ngô Ly báo cáo việc Cố Sính coi trọng nhất trong bảng công tác phức tạp của mình, đem tập hợp đồng trong lòng sửa sang chỉnh tề.

"Vậy là được rồi, vé máy bay chiều nay đã đặt chưa?" Cố Sính xác nhận bảo bối của y đã nhận được ngoại trang mới nhất, lúc này mới yên tâm tập trung vào công việc, sau khi kết thúc đợt bận rộn này, y nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất đến gặp bảo bối của y.

"Đã đặt xong, ba giờ chiều máy bay cất cánh." Ngô Ly phụ tá bên người Cố Sính nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện nàng xử lý còn xuất sắc hơn so với dự đoán của Cố Sính, nàng nói xong liền vội vàng ngồi xuống đem đống hợp đồng báo cáo gửi cho luật sư riêng của Cố Sính, nàng phải nhanh chóng làm xong những việc này mới có thể bay đến Anh quốc cùng Cố Sính.

Cố Sính mất liên lạc.

Sau khi Diệp Vô Nhiên gửi tin nhắn về vấn đề phát mông kia cho Cố Sính, Cố Sính giống như bốc hơi khỏi nhân gian, y triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Vô Nhiên, gọi điện thoại thì không gọi được, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời, ngay cả đăng nhập vào Kiếm Tam Diệp Vô Nhiên cũng không thấy Cố Sính online.

"Tên Cố Sính chết tiệt này, chắc chắn là hắn cố ý!!" Diệp Vô Nhiên đứng trên tường thành của Thiên Sách phủ, trông thấy ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên Thiên Sách phủ, hắn cảm thấy có chút tức giận.

Rõ ràng là Cố Sính tự tiện xông vào cuộc sống của hắn, khiến cho hắn từ không thích ứng cùng bài xích đến chậm rãi thích ứng, kết quả Cố Sính cứ như vậy im lặng không mệt tiếng động cắt đứt liên lạc với hắn, y coi cuộc sống của Diệp Vô Nhiên hắn là quán nhỏ bên đường sao?

Nói đến là đến, nói đi là đi.

"Được rồi được rồi a, thời điểm Cố đại thần dây dưa quấn chặt lấy ngươi, ngươi mỗi ngày đều trưng ra vẻ mặt ghét bỏ còn mắng chửi người, đến khi người ta biến mất ngươi lại bắt đầu nhớ người ta, ngươi không cảm thấy mất mặt hay sao?" Từ Dã bị Diệp Vô Nhiên kéo qua cùng ngắm ánh tà dương rất là không vui, bây giờ nàng là người đã có tình duyên a, nàng mới không có hứng thú cùng Diệp Vô Nhiên ngồi trên tường thành Thiên Sách phủ tương tư đơn phương gì gì đó đâu.

Cho dù Diệp Vô Nhiên thật sự nhớ Cố Sính, thì cũng là con vịt chết vẫn còn mạnh miệng.

"Ai nói ta nhớ hắn, hai ngàn vạn hắn chuyển khoản cho em gái ta ta còn chưa trả lại cho hắn đâu á! Ta chỉ là không muốn thiếu nợ hắn cho nên mới tìm hắn hỏi số tài khoản để trả lại tiền cho hắn mà thôi."

Từ Dã chậc chậc hai tiếng, nàng cảm thấy giờ phút này Diệp Vô Nhiên quả thực chính là ngạo kiều vô địch thiên hạ, nàng không khỏi phát ra hai tiếng chậc chậc xem thường.

"Này nha, tình duyên~, ta nhớ ngươi lắm, muốn nhìn thấy ngươi, muốn nghe giọng nói của ngươi, nhớ ngươi~."

Diệp Vô Nhiên ném cho Từ Dã một ánh mắt dao nhỏ.

"Ta nói rồi, ta chỉ là không muốn thiếu nợ hắn mà thôi, nếu không thì hai ngàn vạn này ta cũng khó giải quyết, đúng không?"

"Ta tin ngươi mới gặp quỷ." Từ Dã trả lại cho Diệp Vô Nhiên một cái liếc mắt, nếu người bình thường nhận được hai ngàn vạn của tình duyên như vậy, khẳng định trong lòng cười đến nở hoa rồi, cho dù sau này bị cắm sừng rồi bị quăng thì trong lòng vẫn vui a, một cái nón xanh đổi lấy hai ngàn vạn, quả thực là quá tiện nghi, làm gì có ai ngốc hồ hồ giống như Diệp Vô Nhiên còn nghĩ trả lại tiền.

Đây không phải là ngốc thật thì chính là chân ái, tận lực kiếm cớ để che dấu tưởng niệm trong lòng mình.

Mặc dù đã bị Từ Dã nhìn thấu, nhưng Diệp Vô Nhiên vẫn không buông bỏ chống cự, vẫn tiếp tục giải thích cho mình: "Không đúng, ta trả tiền lại cho hắn có cái gì không đúng sao?"

"Ngươi không sai, tất cả đều là Cố đại thần sai, được chưa?"

Đúng đúng đúng, Diệp Vô Nhiên rất tán thành những lời này của Từ Dã, dù sao thì không phải lỗi của hắn là được rồi.

"Ha ha ha Tước tỷ ngươi thật ngốc a." Diệp Tâm Nhiên nhìn Lâm Tước lại một lần nữa bởi vì không biết sử dụng khinh công mà ngã chết trên mặt đất, nhịn không được cười ra tiếng, sau đó tốt bụng ném cho Lâm Tước một cái trị liệu.

Diệp Vô Nhiên hạ mắt nhìn em gái của hắn dùng tiểu hào Thất Tú chơi đùa với tài khoản Bá Đao của Lâm Tước, lúc này hai người đang ở dưới mặt đất giúp nhau làm quen với kỹ năng môn phái.

"Lâm Tước tỷ, nếu không ngươi đổi sang chơi Bồng Lai đi, trong trận đấu mùa giải Bồng Lai rất bá a." Diệp Vô Nhiên tốt bụng khuyên bảo, trong trận đấu mùa giải thì Bá Đao chính là đệ đệ a.

Trên người Lâm Tước là một thân y phục lông chồn quý khí, tay cầm song đao của Bá Đao, chân đạp Hận Thiên khiến dáng người của nàng càng thêm cao ngất, cả thân trang phục từ trên xuống dưới vừa thủ vừa công, trong xinh đẹp lại lộ ra khí phách giỏi giang, trên người toả ta khí thế một thủ bốn công của Bá Đao một cách hoàn mỹ

"Không được, ta rất thích hai thanh khảm đao này." Bởi vì từ nhỏ đã được gia đình giáo dục cho nên đến tận bây giờ Lâm Tước luôn khoác lên mình bộ dáng thục nữ cao quý trước mặt người khác, hiện giờ đang ở trong toàn tức võng du, nàng hoàn toàn có thể bộc lộ bản tính thật của mình, nàng ưa thích mấy môn phái chém chém giết giết này.

Khảm đao trong tay, đợi đến khi Lâm Tước nàng thành thạo trò chơi này, nàng liền một đường đại sát tứ phương.

Có đôi khi Diệp Vô Nhiên thật sự không hiểu nguyên một đám nữ nhân  công như vậy để làm gì, nhìn Từ Dã đứng bên cạnh đang nhìn Lâm Tước chằm chằm, trong trò chơi hai người này lúc nào cũng mang dáng vẻ có thể công lược toàn bộ môn phái, đặc biệt trên mặt Từ Dã còn có một vết sẹo dài vô cùng hung tợn.

"Đúng rồi, Vô Nhiên lão đệ, gần đây Cố Sính có liên lạc với ngươi không?" Lâm Tước vừa nói vừa luận bàn với Diệp Tâm Nhiên, đã rất lâu rồi nàng không nhận được tin tức gì của Cố Sính từ chỗ dì Mộ.

Diệp Vô Nhiên từ trên tường thành của Thiên Sách phủ nhảy xuống, có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Không có, hắn không liên hệ với ta, Lâm Tước tỷ a, nếu không ta chuyển tiền sang cho ngươi, ngươi trả lại Cố Sính giúp ta được không?"

"Không được không được, ta sợ đến lúc đó Cố Sính sẽ tìm ta tính sổ a." Hai ngàn vạn này quá khó giải quyết, nàng mới không giúp Diệp Vô Nhiên gửi trả cho Cố Sính đâu, dựa vào cái tính cách sứt sẹo kia của Cố Sính không chừng sẽ tìm nàng gây chuyện.

Diệp Tâm Nhiên đang tự trị liệu cho mình vừa nghe đến hai ngàn vạn ý thức đột nhiên trở lên trống rỗng, Lâm Tước lập tức nhân cơ hội đánh ra kỹ năng gây choáng.

"Mẹ ơi, Tước tỷ 66666." Diệp Tâm Nhiên khích lệ một tiếng sau đó trở tay cho mình một cái đại buff, trạng thái tàn huyết lập tức trở thành nửa huyết.

Diệp Vô Nhiên thấy việc nhờ cậy Lâm Tước trở nên vô vọng đành phải tự mình nghĩ biện pháp, thế nhưng hiện tại hắn cũng không liên lạc được với Cố Sính giống như mọi người thì nên làm thế nào cho phải a?

Mười một giờ trưa ở Anh quốc, Cố Sính ngồi máy bay cả đêm cuối cùng cũng thuận lợi đáp xuống sân bay nước Anh, Ngô Ly kéo rương hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ đi sau lưng Cố Sính, nàng có cảm giác hình như mình đã quên mất một việc vô cùng quan trọng, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc bản thân quên mất chuyện gì, được rồi, bây giờ nàng thật sự quá mệt mỏi, thầm nghĩ nhanh chóng về khách sạn tắm rửa rồi đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải đi theo Cố Sính làm việc.

"Còn khoảng mười tiếng nữa là đến cuộc hội nghị quan trọng ngày mai, đưa điện thoại cho tôi."

Cố Sính có chút thời gian rảnh rỗi liền phân phó Ngô Ly giao điện thoại cá nhân cho mình.

Dưới sự trợ giúp của anh trai lái xe đưa đón bên Anh quốc, Ngô Ly đem toàn bộ rương hành lý bỏ vào thùng xe, thời điểm muốn lấy điện thoại đi động ra, trong nháy mắt một loạt tin nhắn kích thích của bà chủ bọn họ hiện lên trong đầu, xong rồi, Ngô Ly quên đem việc này nói cho Cố Sính mất rồi.

"Cái kia, Cố tổng, mấy ngày nay bà chủ gọi cho ngài rất nhiều cuộc điện thoại cùng với tin nhắn, ta sợ những thứ này ảnh hưởng đến tiến độ công tác của ngài cho nên tạm thời không có báo cáo cho ngài." Ngô Ly nói bản thân chỉ vì muốn tốt cho Cố Sính, như vậy có lẽ nàng cũng sẽ không bị Cố Sính mắng thảm a.

"Em ấy tìm tôi?" Cố Sính ngồi ở vị trí ghế phụ, vốn cũng bởi vì mới trải qua một chuyến bay dài mà cảm thấy mệt mỏi, kết quả vừa nghe thấy Ngô Ly nói Diệp Vô Nhiên có tìm y, mệt mỏi trên người lập tức bị quét sạch, y không thể chờ đợi được vội vàng vươn tay về phía Ngô Ly: "Đưa điện thoại cho tôi."

Ngô Ly thành thành thật thật nộp điện thoại cá nhân lên cho Cố Sính, còn đang suy nghĩ nếu không lại nói thêm vài câu xin lỗi, lại phát hiện Cố Sính đang chăm chú xem điện thoại, trên mắt còn có chút vui vẻ, Ngô Ly đoàng hoàng tiến vào ghế sau, trong lòng mừng thầm, hiện tại Cố tổng không có tâm tư phát giận với nàng mà chỉ muốn hảo hảo nói chuyện với bà chủ, đây chẳng phải đại biểu cho việc nàng không có chuyện gì sao?

Không thể không nói, Ngô Ly thật sự rất bội phục Diệp Vô Nhiên, trên thế gian này không ai có thể trị được Cố Sính, ngay cả nữ nhân chất lượng tốt như Lâm Tước tỷ cũng bị đối xử lạnh nhạt, ai có thể nghĩ rằng người như Cố Sính lại bị bà chủ bình bình phàm phàm của họn họ mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Diệp Vô Nhiên mất ngủ nằm trên giường lật qua lật lại nhìn thời gian càng ngày càng muộn trên đồng hồ báo thức, hắn buồn rầu vò loạn mái tóc đen của mình, bởi vì không liên lạc được với Cố Sính mà nội tâm cảm thấy bực bội, ngay lúc hắn nhịn không được muốn mắng Cố Sính hai câu cho bớt giận, Cố Sính liền gọi điện thoại đến.

Nghe hay không nghe?

Diệp Vô Nhiên đè xuống suy nghĩ muốn tiếp điện thoại trong lòng, hắn không được phép nhận cuộc gọi này, nếu tiếp nhanh như vậy hắn thời khắc nào cũng chờ điện thoại của y, tốt hơn vẫn nên chờ một chút a.

Bởi vì Diệp Vô Nhiên không nhận điện thoại cho nên không qua bao lâu điện thoại tự động cắt đứt, Diệp Vô Nhiên mím môi có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, chờ Cố Sính gọi thêm một cuộc nữa hắn liền nhận.

Bảo bối ngủ rồi sao?

Cố Sính thấy Diệp Vô Nhiên không nhận điện thoại, nghĩ đến lúc này trong nước hẳn là đã muộn, nếu như bảo bối ngủ rồi vậy y sẽ không quấy rầy nữa, y đem những tin nhắn Diệp Vô Nhiên gửi tới mấy ngày nay cẩn thận đọc một lần, dù cho số lượng chữ trong mỗi tin nhắn không nhiều, hơn nữa nội dung đều là đang mắng hắn.

[Bảo bối: Cố Sính, ngươi thích bị phát mông sao?]

[Bảo bối: Cố Sính???]

[Bảo bối:??????]

[Bảo bối: Ngươi đâu rồi?]

[Bảo bối: Uy uy uy này! "(•∆•)"]

[Bảo bối: Cố Sính, ngươi có ý gì?"]

[Bảo bối: Cố Sính, có phải ngươi đổi số điện thoại rồi hay không? Ngươi muốn từ bỏ hai ngàn vạn hả?]

[Bảo bối: Cố Sính!!!!]

[Bảo bối: Ngươi có ý gì? Trêu đùa ta thú vị lắm đúng không?]

[Bảo bối: Cố khốn kiếp!]

[Bảo bối: Hừ, ngươi muốn chơi trò biến mất với ta? Được a, nếu ta còn tìm ngươi thì ta chính là chó con!]

[Bảo bối: Cố Sính, ngươi chết đâu rồi?]

Bởi vậy có thể thấy được, bảo bối của y đúng là nhớ y đến phát điên rồi sao?

Cố Sính càng đọc càng muốn cười, thậm chí còn cao hứng đến mức muốn đổi chuyến bay bay trở về.

Trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi của "Bảo bối", Cố Sính lập tức nhận điện thoại, không đợi y kịp mở miệng gọi một tiếng bảo bối, Diệp Vô Nhiên ở đầu bên kia đã lớn tiếng mắng người.

"Cố Sínhư, ngươi có ý gì hả? Tại sao không gọi thêm một lần nữa? Ngươi gọi thêm một lần nữa ta liền nghe a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro