Chương 139.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc này phát sinh quá bất ngờ khiến Phó Thử trở tay không kịp, hắn bị Thương cha bay tới đụng ngã trên mắt đất, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nhìn thấy Thương cha kia trở mình nhảy lên, vô lại nói vố Cầm cha trước mặt: "Tiểu thân ái đừng hung dữ như vậy mà~."

Mộc Tĩnh bung dù che ánh mặt trời cho Trầm Thuật chuyển mắt nhìn về phía Đao cha vô tội bị thương kia, ID của người này tên Phó Thử?

Phó Thử bởi vì bị Mộc Tĩnh cự tuyệt mà tâm tình không tốt, cho nên mới phải vào trò chơi giải sầu, ai ngờ vừa vào trò chơi đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, hắn tung người bật dậy đảo mắt nhìn sang Thúc Cửu còn đang bận giải thích với Trầm Thuật, quay người nhấc chân đá về phía Thúc Cửu.

Dù Thúc Cửu có vô lại cỡ nào thì hắn vẫn là một Thương cha có thực lực sắc bén, một cước này của Phó Thử rất nhanh đã bị hắn dùng cánh tay ngăn cản, mắt thấy đối phương lùi về phía sau liền không chút do dự đánh ra một quyền.

Phó Thử cũng đánh ra một quyền, nắm đấm của hai người đồng loạt đánh lên lồng ngực của đối phương.

Thúc Cửu ngước mắt nhìn về phía Phó Thử, liếc mắt một cái liền nhận ra vị Bá Đao này là ai, nụ cười trên môi càng thêm tùy ý, Trường Ca Môn bốn mùa giống như mùa xuân, mặt trời xinh đẹp treo trên cao, đem hình dáng của hai người phác họa rõ ràng dưới ánh chiều tà.

Thế nhưng Phó Thử căn bản không hề có chút ấn tượng nào với Thúc Cửu, hiện tại hắn một bụng oán khí cùng phẫn nộ không chỗ phát tiết, đúng lúc có kẻ xui xẻo thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy.

"Đụng phải người khác cũng không biết xin lỗi sao?"

"Ôi, vị Đao cha này đúng là nóng tính a." Thúc Cửu không chút yếu thế bắt đầu dùng ngôn ngữ châm chọc, thành công kích thích lửa giận trong lòng Phó Thử, hắn rút vũ khí ra, vừa hay gần đây hắn muốn tìm người luyện tay một chút.

Hai đại nam phái ngoại công đánh nhau, nhất định là đao thương va chạm vô cùng nguy hiểm, Mộc Tĩnh lo lắng nhìn hai người đánh nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Trầm Thuật, chúng ta có nên tiến lên khuyên giải không?" Mộc Tĩnh bắt lấy ống tay áo Trầm Thuật, hắn có chút lo lắng cho hai người đang đánh nhau kịch liệt kia, vạn nhất đánh ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Trầm Thuật ước gì có người thay hắn thu thập Thúc Cửu a, trận này cần phải đánh, tốt nhất là đánh cho Thúc Cửu thất bại thảm hại, xấu hổ với muôn dân, từ nay về sau A trò chơi, hắn liền thanh tịnh.

Một Cầm cha tu Tương Tri như hắn lại vì phòng thân mà ép buộc chuyển thành Mạc vấn, chính là vì phòng Thúc Cửu a.

Ân oán tình cừu là chuyện của chủ nhân, tiểu sư tử vẫn luôn bị Thúc Cửu nhốt trong ba lô không cho ra ngoài cảm nhận được tình duyên trong mộng của nó hình như xuất hiện ở phụ cận, nó cưỡng chế chạy ra khỏi ba lô vội vàng chạy tới bên chân Trầm Thuật vui vẻ nhảy qua nhảy lại.

"Ngươi tránh ra, đồ sư tử chỉ biết làm nũng này."

Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi,chán ghét cũng như vậy, Trầm Thuật cũng không chào đón tiểu sư tử giống như chủ nhân của nó, hắn nhấc chân giả bộ muốn đạp để hù doạ nó một chút, muốn đem tiểu sư tử doạ chạy là được, không ngờ tiểu sư tử của Thúc Cửu lại ở trước mặt hắn vừa lăn qua lăn lại làm nũng, vừa cọ cọ chân hắn bán manh.

"Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi bán manh là ta sẽ đồng ý, ngươi mau tránh ra!" Trầm Thuật ghét bỏ dùng chân đẩy tiểu sư tử ra, nhưng mà đúng là chủ nhân thế nào sủng vậy thế đó, Trầm Thuật đẩy tiểu sư tử ra, tiểu sư tử sẽ lại mặt dày mày dạn chạy về dán lấy Trầm Thuật.

"Trầm Thuật, nó thật đáng yêu a." Với tư cách là một manh tân của Kiếm Tam, đây vẫn là lần đầu tiên Mộc Tĩnh tiếp xúc với sủng vật của phái Thương Vân ở khoảng cách gần như vậy, hắn ngồi xuống sờ sờ đầu của tiểu sư tử, tiểu sư tử không những bộ dáng xinh đẹp, bộ lông cũng mềm như nhung, sờ lên xúc cảm vô cùng tốt a.

Tiểu sư tử giống như hiểu được nhân tính, thấy nịnh nọt Trầm Thuật vô dụng liền nhanh như chớp chạy tới trước mặt Mộc Tĩnh để hắn tùy ý ôm lấy vuốt ve.

"Ngươi đừng nhìn nó đáng yêu, thật ra nó và chủ nhân của nó là cùng một cái đức hạnh." Đối với con tiểu sư tử cả ngày chỉ biết bán manh này Trầm Thuật vô cùng không chào đón, cho dù nó thật sự đáng yêu hắn cũng không chào đón.

"Một cái đức hạnh?" Mộc Tĩnh một tay ôm tiểu sư tử vào trong lòng, nghi hoặc nhìn về phía Trầm Thuật, không chút quan tâm đến hai vị Đao cha cùng Thương cha đang đánh nhau túi bụi kia.

Trầm Thuật thở dài, một tay cầm lấy cái đuôi của tiểu sư tử đem nó từ trong lòng Mộc Tĩnh túm ra thả xuống mặt đất, tiểu sư tử thấy bán manh thất bại liền ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất ngửa đầu nhìn bọn họ, ánh mắt rất là ủy khuất, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm vô cùng đáng thương.

"Thương cha này chính là Thúc tổng công ty chúng ta, ta từng đề cập qua với ngươi rồi, vị kia chính là nam nhân dây dưa không rõ với ta a." Trầm Thuật chỉ về phía Thúc Cửu Trảm tuyệt tuyệt thất bại, nói với Mộc Tĩnh.

Mộc Tĩnh cả kinh, thì ra Thương cha này chính là người mặt dày mày dạn ngày ngày đi theo Trầm Thuật, khó trách tiểu sư tử đáng yêu như thế cũng bị Trầm Thuật ghét bỏ.

"Tiểu sư tử này yêu thích sủng vật môn phái của ta, ngươi đừng bị bộ dạng ngoan ngoãn lúc này của nó lừa gạt, thật ra nó ôm mục đích mà đến đó." Trầm Thuật hạ mắt nhìn tiểu sư tử vẫn còn ôm ý đồ nịnh nọt hắn, muốn bắt cóc sủng vật môn phái của hắn?

Không có cửa đâu!!

Mộc Tĩnh từng nghe Trầm Thuật nói về hệ thống tình duyên sủng vật của Kiếm Tam, bất quá hắn chỉ cảm thấy rất thần kỳ, loại chuyện chủ nhân ưng ý sủng vậy cũng ưng ý này thật sự rất hiếm thấy.

"Nói như vậy, Trầm Thuật ngươi cùng sủng vậy của ngươi đều bị ông chủ của ngươi nhớ thương rồi."

"Nhớ thương cái gì a? Nhớ thương, hắn nhớ thương thế nào cũng không dùng được!!" Trầm Thuật nghiêm mặt nói, hắn không thích cùng Mộc Tĩnh đùa giỡn vấn đề này, thật xin lỗi, thẳng nam không chấp nhận bất luận hành vi đùa giỡn bẻ cong nào hết.

Mộc Tĩnh không khỏi che miệng cười khẽ, hạ mắt nhìn tiểu sư tử, quả thực cực kỳ giống chó nhỏ lúc đòi chủ nhân đồ ăn.

"Trầm Thuật, nếu như Kiếm Tam đã có linh tính như vậy, vậy sủng vật cũng có lựa chọn của chính mình a, ngươi thử cho sủng vật môn phái của mình ra ngoài xem sao."

Trầm Thuật cảm thấy có chút đạo lý, vừa cúi đầu liền thấy tiểu sư tử hai mắt ủy khuất nhìn chằm chằm vào hắn, còn kém chút nữa là nhìn thủng người hắn luôn rồi, Trầm Thuật lập tức thả sủng vật nai con của mình ra.

Thời điểm tiểu sư tử nhìn thấy nai con, cả người đều là vui mừng, vây quanh nai con nhảy qua nhảy lại vài vòng vẫn chưa yên tĩnh lại, làm cho nai con buồn bực trong ba lô hồi lâu vui vẻ, độ hảo cảm tăng vọt, bắt đầu nhảy qua nhảy lại vui đùa cùng tiểu sư tử.

"Thật đáng yêu." Mộc Tĩnh kéo Trầm Thuật ngồi xuống nhìn sủng vật hai môn phái ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, hắn thực sự bị bọn nó đáng yêu đến.

Trầm Thuật không ngờ nai con của hắn cùng với tiểu sư tử của Thúc Cửu lại ở chung vui vẻ như vậy, cũng không ác ý ngắn cản, hắn ngẩng đầu nhìn Phó Thử và Thúc Cửu giờ phút này đang ngươi ra một chiêu ta tung một thức đánh nhau đến hăng say, không ai nhường ai.

"Trầm Thuật." Mộc Tĩnh nhìn theo ánh mắt của Trầm Thuật, càng nhìn càng cảm thấy Đao cha này giống Phó Thử.

Không chỉ ID giống, ngay cả khuôn mặt và dáng người của Đao cha này cũng hết sức tương đồng với Phó Thử.

"Đao cha này rất giống Phó tiên sinh."

Trầm Thuật hy vọng Đao cha này đánh cho Thúc Cửu khóc lóc gọi ba ba, vừa nhìn cũng phát hiện Đao cha này cực kỳ giống với Phó tiên sinh nhà Mộc Tĩnh.

"Chẳng lẽ Đao cha này chính là Phó tiên sinh?"

Mộc Tĩnh đột nhiên cảm thấy khẩn trương, hắn ngước mắt nhìn Phó Thử sử dụng kỹ năng của Bá Đao thành thạo như mây trôi nước chảy, đem nghi hoặc chôn xuống đáy lòng: "Ta không biết, nhưng có lẽ là không phải  a, Phó tiên sinh là quân nhân, quanh năm ở trong quân ngũ, có lẽ không có thời gian chơi trò chơi đâu."

"Nói cũng đúng, quân nhân ngay cả thời gian yêu đương còn không có, nào có thời gian chơi game a, huống hồ Đao cha này đánh tốt như vậy, đánh nhau với Thúc Cửu lâu như thế mà vẫn chưa phân thắng bại."

Trầm Thuật không tin Đao cha này là Phó Thử cho lắm, dù sao game Kiếm Tam này không giống những game khác, nếu như không chơi nhiều tại sao thao tác lại sắc bén như thế?

Mà lúc này trong đầu Phó Thử chỉ có đánh nhau, sau khi hắn vô cùng soái khí tung ra một cái Tam Thất Nhất Sảnh về phía Thúc Cửu, phát hiện Thúc Cửu mở Thuẫn Lập liền nhanh chóng lui về phía sau, có thể tránh xa Thúc Cửu bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu, tập trung ý chí thầm nghĩ nhất định phải đánh thắng trận này, không để ý Cầm cha cùng Tán cha vẫn luôn đứng một bên xem bọn họ đánh nhau là bằng hữu.

"Phó tiên sinh, lợi hại a!" Thúc Cửu không thể không bội phục thao tác của Phó Thử, không ngờ người này có thể cùng hắn quần chiến lâu như vậy, chỉ tiếc thao tác sắc bén đến mấy cuối cùng cũng không được làm cha của trận đấu mùa giải, trận đấu mùa giải lần này chức nghiệp Bá Bá ngay cả vị trí dự bị cũng không lên được, cho nên hắn đánh ra một cái Trảm đao khoá chân Phó Thử lại.

Ngươi gọi Phó Thử là Phó tiên sinh chì có Mộc Tĩnh, mặc dù có đôi khi Phó Thử nói không cần khách sáo như vậy, nhưng Mộc Tĩnh lại không cách nào sửa miệng tiếp tục gọi hắn là Phó tiên sinh, hắn nghi hoặc nhìn về phía Thúc Cửu: "Ngươi là ai?"

"Người Phó tiên sinh không quen." Thúc Cửu cố ý nói chuyện để cho Phó Thử phân tâm, cùng hắn đánh nhau trước mặt tiểu thân ái, hắn nhất định phải thắng, cho dù thủ đoạn không được quang minh chính đại cho lắm.

Phó Thử cảm thấy Thương cha này không phải người tốt, hắn sử dụng miễn khống rời khỏi phạm vi khóa chân của Thúc Cửu, có phần do dự tiếp tục xuất chiêu đánh vào đầu Thúc Cửu.

"Sao lại càng đánh càng xa a?" Trầm Thuật thấy hai người càng đánh càng xa, không khỏi câts bước đuổi theo, hắn rất hiếu kỳ không biết ai sẽ là người chiến thắng trong trận đấu này, đương nhiên hắn hi vọng Thúc Cửu sẽ bị Đao cha kia đánh cho răng rơi đầy đất, nếu được như vậy thì không còn gì tốt hơn.

"Trầm Thuật, ngươi chờ ta một chút!" Mộc Tĩnh đuổi theo Trầm Thuật, trước khi đi còn không quên dẫn đường cho tiểu sư tử cùng nai con đang chơi đùa với nhau.

Bên này đánh nhau túi bụi, ở trong địa đồ Đường Môn, tiếng mắng chửi của Di Hồi cũng chưa từng dừng lại.

"Họ Đường!"

Trong rừng trúc yên tĩnh, thanh âm của Di Hồi vang vọng khắp nơi, Di Hồi tâm không cam tình không nguyện đảo mắt nhìn Đường Trâu không biết xấu hổ mà ôm lấy hắn, nghiêm nghị cảnh cáo: "Buông ra!"

Đường Trâu rất là hưởng thụ đưa tay ôm hắn chặt thêm một chút, không trả lời cũng không buông ra.

"Ngươi trói ta như vậy là có ý gì?" Di Hồi giận dữ hỏi, nhân vật trò chơi này của hắn sắp bị Đường Trâu trói đến mốc meo, nhưng Đường Trâu vẫn không trả lời hắn.

"Ngươi có phải là biến thái không thế?" Di Hồi không nhận được câu trả lời liền có chút tức giận, hắn ngước mắt lên nhìn thì phát hiện Đường Trâu cứ như vậy si mê nhìn hắn không nói một lời khiến cho hắn càng thêm căm tức rống to một câu.

"Nói chuyện!!!!"

Cố Sính đốt đèn lồng, y có phần không thích địa đồ Đường Môn về đêm, hơn nữa trong địa phương tối lửa tắt đèn này, người muốn gặp y lại là tên Đường Trâu kia, căn cứ vào vị trí tổ đội nhắc nhở, lúc y đi đến Đường Trâu đang ôm Di Hồi nằm trên mặt đất.

"Ngươi tìm ta?"

Đã rất lâu rồi mới được nghe giọng nói của Cố Sính lần nữa, khiến cho Di Hồi trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hắn rất cao hứng khi nhìn thấy Cố Sính rồi lại phát hiện giờ phút này bản thân đang nằm trong lòng Đường Trâu bị Cố Sính nhìn thấy. Hắn xấu hổ và sợ hãi tựa đầu vào ngực Đường Trâu.

Đường Trâu biết Di Hồi sợ bị Cố Sính trông thấy tình trạng lúc này cho nên mới trốn vào trong lòng hắn, hắn vui vẻ ôm Di Hồi chặt hơn một chút, đưa một tay lên vuốt ve khuôn mặt Di Hồi, ôn nhu nói: "Đừng sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro