CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chương này thì linh hồn của Sa Hạ trong thân xác của Diệc Phi nha........
---------------------------

Ngày đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân của Chu vương Tử Du, cũng như đêm tân hôn của cậu, ngập tràn những điều thú vị. Thủng thẳng rời giường, Tử Du thay bộ trang phục mới, mái tóc dài cũng dùng một dải lụa xanh lam giống màu với trâm ngọc của Sa Hạ mà buộc lại, sau đó chậm rãi hướng về Vân đình dùng bữa sáng cùng Sa Hạ. Theo quy định của thiên triều, vương gia mới nạp chính phi không cần vào triều trong vòng ba ngày, tới ngày thứ năm, vị tân nương phi phải vào cung yết kiến thái hậu và đương kim thánh thượng. Điều đó có nghĩa là Tử Du có ba ngày trọn vẹn cùng ái phi yêu dấu. Tử Du vừa nghĩ vừa cảm thấy trong lòng như có một đàn chim cất tiếng hót ríu rít khi mùa xuân đến. Không chỉ ba ngày này mà từ nay về sau, suốt cuộc đời cậu, giây phút nào có Sa Hạ cạnh bên cũng đều là hạnh phúc khó cầu.

"Ngươi có nhìn thấy vẻ mặt của vương gia không?"

Giọng nói thì thà thì thầm vang lên phía sau bụi cây rậm rạp ngay lối rẽ vào Vân đình khiến Tử Du dừng bước. Cậu tò mò lắng nghe.

"Có!"

Một giọng nữ khác thì thầm đáp lại :

"Sáng nay A Phỉ vào giúp vương phi chuẩn bị cũng thấy vương gia cười dịu dàng muốn chết"

"Vương phi" , Tử Du sung sướng nghiền ngẫm tư vị ngọt ngào của hai tiếng này.

"A Phỉ nói từ sáng đến giờ, lúc nào cũng thấy ngài cười, nhất là lúc nhìn vương phi, ánh mắt cực kì âu yếm"

Tử Du sờ sờ mặt, quả thật chính mình đang cười không thể khép miệng.

Tử Du vốn không ưa hạ nhân trong phủ bàn tán chuyện của chủ nhân, nhưng loại chuyện như thế này... cậu thích. A Phỉ, người này nên được ban thưởng.

"Vương... Vương gia..." Hai nha hoàn nọ cằm gần như rơi xuống đất, luống cuống quỳ xuống đất khi thấy Tử Du xuất hiện trên lối rẽ.

Tử Du liếc nhìn cả hai, phất phất tay :

"Đứng lên đi! Báo Trần quản gia lát nửa tới thư phòng gặp ta" rồi Tử Du nhanh chóng đi qua.

Trên ghế mềm trong Vân đình, Sa Hạ đang ngồi nhàn tản, cằm tì lên tay. Từ phía Tử Du đi tới, mặt hồ bên cạnh Sa Hạ sáng lên, phản chiếu dưới nắng sớm, khiến vẻ mặt trong nghiêng của Sa Hạ càng trở nên sắc nét : mũi cao, mắt sâu, môi trên hơi cong, những ngón tay vừa dài vừa thon, mái tóc đen bóng... Tử Du ngơ ngẩn ngắm hình ảnh Sa Hạ trong nắng sớm. Những tán tử phượng phía sau đung đưa trong gió, vài cành lá chìa ra như đang vươn tay về phía Sa Hạ, nương theo vài cơn gió lớn thật sự chạm tới cánh mộc lan trên cây trâm Sa Hạ cài. Thật giống Tử Du, Tử Du thở dài, chúng cũng giống cậu, chạm không tới trái tim nàng.

Tử Du bước vào Vân đình, ra hiệu người hầu đi, cười cười ngồi xuống đối diện nàng, Sa Hạ thấy Tử Du liền ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm đũa, vội vã nói :
"Vương gia, mời dùng bữa sáng!" rồi gắp lấy một miếng bánh điểm tâm đặt vào bát.

Tử Du không đáp, chỉ im lặng ngắm Sa Hạ. Nhìn trực diện, ánh nắng phản chiếu từ mặt hồ khiến một nửa gương mặt Sa Hạ sáng lên, làn da trắng mịn, một chút lông tơ mỏng manh bình thường khó thấy nhưng giờ khắc này càng khiến gương mặt Sa Hạ như được bao bọc bởi một vần ánh sáng mơ hồ, đôi môi đỏ hồng và sáng bóng...

"Vương gia?"

"Ừ" Tử Du nâng mi nhìn Sa Hạ.

"Ngài muốn dùng bữa không?" Sa Hạ coi như quan tâm.

"Lấy giúp ta!" Tử Du mỉm cười, đẩy bát của mình tới trước mặt Sa Hạ.

Sa Hạ lấy một đôi đũa mới, gắp bánh đặt vào trong bát cho Tử Du. Ăn điểm tâm ngọt trong bát là thói quen cố hữu của Sa Hạ. Nhìn mãi thành quen, đến nay, Tử Du đã không còn ngạc nhiên nữa, trái lại còn cảm thấy thú vị. Sa Hạ cực kỳ ưa sạch sẽ trong truyện ăn uống, đặc biệt là các bữa chính, trước khi ăn, phải rửa tay thật sạch; trong khi ăn, luôn phải có khăn tay, ăn một miếng, ngay cả khi dùng đũa cũng sẽ lau tay một cái rồi mới tiếp tục ăn; ăn xong, đương nhiên phải lau miệng và tay bằng khăn ướt. Sa Hạ ghét bị đồ ăn dính vào quần áo, đặc biệt là phần tay áo. Bề ngoài nhìn nàng có vẻ là kiểu người lạnh nhạt, không quá quan tâm hay để ý một thứ gì, nhưng kỳ thực chỉ cần người nào tinh tế nhìn qua những yêu ghét của nàng trong việc ăn uống đều có thể dễ dàng nhận thấy tính cách nàng vô cùng mãnh liệt và rõ ràng, thậm chí có phần cực đoan, cố chấp.

"Tiểu Hạ, nói ta nghe,nàng nói thế nào mới gọi là 'bồi đắp tình cảm'?"

Sa Hạ có vẻ giật mình. Tử Du thấy sóng mắt Sa Hạ lưu chuyển. Cân nhắc một hồi, Sa Hạ mới nhẹ nhàng đặt miếng bánh vừa nâng lên xuống đáp ngắn gọn :

"Không được mặt dày" Sa Hạ vừa nói vừa nhìn Tử Du, cười nhẹ.

Tử Du cau mày.

"Phải cư xử đúng đắn, lịch sự" Sa Hạ nghiêm nghị bổ sung.

Tử Du đảo mắt. "Đứng đắn", "Lịch sự" thì bao giờ mới gạo nấu thành cơm được đây?

"Như ngài trước đây là được" Sa Hạ kết luận.

Tử Du giật mình. Như mình trước đây? Khoảng thời gian mới kéo được nàng quay trở lại, cậu ra sức kiềm chế bản thân, chậm rãi làm quen lại với nàng từ đầu. Lúc đó đâu có khác gì hai kẻ xa lạ mới quen biết xã giao cơ chứ? Bây giờ, làm sao mình chịu được loại cảm giác đó? Nàng không biết rằng bản thân mình là người cực kỳ xa lánh và phòng thủ qua sức nghiêm cẩn với thế giới bên ngoài hay sao?

Mặc dù tính cách Tử Du cậu cũng tương tự như vậy, nhưng bây giờ yêu Sa Hạ rồi, cậu làm sao chịu được nàng hờ hững với mình? Người khác là nạn nhân chẳng sao, nhưng chính mình là nạn nhân thì cậu khômg chịu được. Mặc dù kế lừa nàng lấy mình không phải phong độ thân sĩ gì, nhưng hai kẻ lạnh lùng bên nhau cứ như hai tảng băng, nếu không tạo cớ tiếp cận, làm sao có thể bừng lên lửa nóng? Rõ ràng Sa Hạ của cậu, vẻ lạnh nhạt bên ngoài chỉ là mặt nạ, sâu thẳm bên trong thì mãnh liệt nồng cháy như lửa, cậu biết rõ hơn ai hết và cũng thưởng thức nhiều hơn ai hết ngay từ khi linh hồn nàng còn ngụ trong cơ thể nữ nhân kia. Muốn cậu lịch sự thanh cao để kẻ khác đốt cháy ngọn lửa của nàng ư? Làm sao có thể? Ngọn lửa này là của cậu, mặc dù bây giờ chưa hẳn là thế.

"Không được! Đêm qua đã thỏa thuận trừ 'chuyện đó' , chuyện gì ta cũng được làm rồi."

"Từ đầu đến cuối chỉ có ngài tự biên tự diễn thôi."

"Nhưng nàng im lặng. Im lặng là đồng ý, lên tiếng là xác nhận."

"Thế thì còn hỏi tôi làm gì?" Sa Hạ cao giọng tức tối.

"Vậy ý nàng là cứ làm, không cần hỏi?" Tử Du nhanh chóng nắm bắt được thời cơ.

"Tôi đã nói ngài là hồ ly mấy lần rồi?"

"Thêm lần vừa rồi là hai" Tử Du vừa nói vừa cười

"Vậy thêm lần nữa đi! Đồ hồ ly xảo quyệt!" Sa Hạ bực mình rít lên trong tiếng cười lớn của Tử Du

"Thật sự là..." Tử Du thu lại nụ cười, nắm lấy tay Sa Hạ, vẻ mặt hết sức khó xử :

"Nàng đừng nên trách ta. Ta có thói quen phải ôm người mới có thể ngủ được"

"Thói quen này có từ bao giờ?" Sa Hạ trợn mắt hồ nghi

Tử Du vô tội nhìn Sa Hạ, thành thực đáp :

"Từ đêm qua"

"Cộng thêm một vạn tám ngàn lần nữa!" Sa Hạ tức giận quát lên.

"Được! Được! Tất cả đều chiều theo ý nàng"

Tử Du cười vô cùng rạn rỡ. Cậu làm sao lại không biết thế nào là hồng nhan họa thủy, làm sao lại không biết lợi dụng nhan sắc của chính mình khiến Sa Hạ tim đập chân run cơ chứ? Cậu biết rõ, dưới tác động của khung cảnh tự nhiên đẹp đẽ phía sau, chính bản thân mình cuốn hút đến thế nào. Tử Du trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười vô tư nhưng trong bụng đã dâng đầy mưu sâu kế hiểm. Nhìn thái độ thiếu tự nhiên của Sa Hạ, cậu cho rằng sáng nay công thành thế là đủ rồi, nên thu binh tránh cho lòng người oán hận, liền đứng dậy nói:

"Ta về thư phòng trước, nàng cứ tiếp tục thưởng thức nhé!"

Tử Du rời khỏi Vân đình, trong lòng như có trăm ngọn gió xuân thổi tới. Bữa sáng mặc chưa ăn chút gì nhưng Tử Du không hề thấy đói, ngược lại vô cùng khoan khoái. Tử Du bước tới cửa thư phòng đã thấy Trần quản gia cung kính hô một tiếng "Vương gia" rồi cúi đầu nhận lệnh.

"A Phỉ hầu hạ trong phủ ngươi biết không?" Tử Du hỏi.

"Dạ bẩm, nô tài biết."

"Tốt lắm! Ban thưởng vì sự cống hiến cho hạnh phúc vương phủ"

Trần quản gia há hốc miệng, chưa kịp phản ứng đã thấy Tử Du thiếu kiên nhẫn phất phất tay áo, sau đó nhấc kiếm Thanh Minh lên, nhanh chóng rời đi.

Cả vương phủ bề thế là vậy, nhưng nơi duy nhất Tử Du ưa thích và thường xuyên lui tới luyện kiếm là Trúc uyển nằm ở phía Đông phủ, nơi diễn ra sự kiện "lục trúc", một trong hai dấu mốc đặc biệt nhất cuộc đời Tử Du.

Đó là một sáng đầu xuân se lạnh. Vị trí lúc ấy hệt như bây giờ, cậu đứng trên trảng đất trống hình tròn trong Trúc uyển, được bao quanh bởi trúc xanh. Vị vương gia cao ngạo ngày đó đâu hề quan tâm đến vạn vật lưu chuyển xung quanh. Chỉ là giờ khắc ấy, khi cậu múa một bài quyền dài và khó, lúc vung kiếm về phía trước trong động tác kết thúc, một gối hơi khuỵu, đầu hơi cúi, mắt ngước lên, ánh nhìn quyết liệt hướng về phía trước, mà thẳng đường kiếm của cậu, vầng mặt trời ban mai đang sống dậy tuôn ra muôn vàn vệt máu đỏ rực rỡ lớp trúc xanh, rọi thẳng vào mắt cậu. Vị vương gia trẻ tuổi ngây người, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, hơi thở nồng nàn thanh xuân vì thời tiết lạnh giá mà hóa thành những màn khói trắng mờ ảo. Đôi mắt cậu vẫn đang nghiền ngẫm nhìn từng dòng máu mặt trời tưới lên trúc xanh, rồi cậu bỗng nhận ra, đó không phải và chưa bao giờ là màu xanh chết. Màu xanh tưởng chừng như vĩnh viễn của trúc kỳ thực biến ảo khôn lường, sắc độ mỗi lúc một khác nhau, đổi thay liên tiếp, từ thời khắc này qua thời khắc khác, giờ này sang giờ khác, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi mùa, mỗi năm,...

Suốt cuộc đời gần như được sắp đặt sẵn của cậu, chưa từng có khoảnh khắc nào nhiệm màu đến thế! Lúc đó, không phải thời gian ngừng trôi hay vạn vật bất động, không phải thứ cảm giác tách rời và xa lạ với thế giới. Lúc đó, cậu không còn là một Tử Du mười tuổi đã nổi danh vì trí tuệ và mỹ mạo của mình nữa; hay một Tử Du mười một tuổi, cùng đại hoàng tử và lục hoàng tử trở thành ba người xứng đáng nhất kế thừa vương vị; lại càng không phải Tử Du mười sáu tuổi, lần đầu dẫn binh tháo phạt giặc ngoại xâm, kể từ đó bách chiến bách thắng. Không còn kiêu căng không còn bạo ngược, không cả lãnh khốc vô tình, chỉ còn lại một Tử Du với linh hồn tự do, hòa ái, một con người nhỏ bé trong thế giới vạn biến này.

Năm đó, Tử Du chưa tròn mười tám tuổi.

Không lâu sau sự kiện "lục trúc", trong một sớm mùa thu, vị thái tử cao cao tại thượng, vị tướng quân lừng lẫy uy danh Tử Du bỗng dưng biến mất bất chấp mọi nổ lực tìm kiếm của triều đình, không một ai biết cậu đã đi đâu, như thể cậu đã tan biến vào trong màn sương mù ngày ấy; theo gió hoặc mặt trời phiêu du khắp nơi. Sau này nhớ lại, cậu vẫn cảm thấy những ngày tháng ấy tuyệt diệu vô cùng. Cậu đã đến rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua vô vàn chuyện. Và dù trong một chừng mực nào đó cậu vẫn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng cậu không còn lạnh lùng, cao ngạo nữa mà trở nên phóng hơn; dịu dàng hơn và nhẫn nại hơn. Cậu thậm chí từng múa lân cùng đám trẻ con trong một dịp Trung thu, hoặc ngồi nghe vị tộc trưởng già nua của bộ tộc thiểu số vùng biển Bắc Hải kể về truyền thuyết hải ngọc... Những năm tháng rong ruổi trên lưng ngựa đó còn chứng kiến mối nhân duyên kì lạ của cậu với đệ nhất cầm sư Phác Chí Hiếu

Đó là thời điểm hai năm sau ngày cậu bỏ đi, đại hoàng tử lên ngôi lấy hiệu Chu Hưng Đế, xuống chiếu gọi cậu về kinh cống hiến cho thiên triều. Nhưng ở núi Hải Sơn, Tử Du đã trở thành đệ tử duy nhất và đắc ý nhất của Phác Chí Hiếu

Ba năm sau đó, Phác Chí Hiếu trao cho cậu cây cổ cẩm Thanh Vân trứ danh, bỏ lại vẻn vẹn bốn chữ "Đến lúc ngươi về rồi", sau đó nhập thất tu đạo.

Tử Du ôm cây đàn một mình xuống núi, quay về kinh đô Châu An.

Năm đó, Tử Du hai mươi tử tuổi.

Dấu mốc đặc biệt thứ hai trong đời cậu là với Sa Hạ, diễn ra hai năm sau đó vào một ngày trung tuần tháng Bảy, trời rất trong, và nắng rất mỏng, khi cậu đã là Chu vương - đệ nhất quân sư của Chu Hưng Đế và là một truyền kỳ của dân gian - còn nàng chỉ là một linh hồn đến từ thời không khác sống nhờ trong thân xác Diệc Phi tiểu thư. Ngày đó, cậu vẫn chưa yêu nàng; còn nàng, cũng chẳng để cậu vào mắt. Nhưng ngày đó ở Thái Bình lâu là ngày đầu tiên cậu và nàng gặp nhau.

Có bao nhiêu trà lâu lớn nhỏ trong kinh thành này, vậy mà nàng lại chọn bước vào Thái Bình lâu. Có bao nhiêu chỗ ngồi trong trà lâu này, vậy mà nàng lại chọn ngồi đối diện cậu, cách hai bạn trà nhỏ.

Khi ấy, Tử Du đang khép mắt, ánh nhìn hờ hững quét qua người con gái ngồi cách đó một quãng. Nàng ngồi ngược sáng nên khó mà nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt, chì thấy dưới ánh nắng mỏng manh ngày cuối hạ, khuôn mặt trắng trẻo của nàng, màu áo nguyệt bạch cùng mái tóc đen huyền vấn trâm ngọc như được bao phủ bởi một từng ánh sáng tinh khiết. Diệc Phi vốn được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nay xuất hiện trong tư thái thanh lệ thoát tục như vậy, quả thật khiến nhiều người nhìn ngắm đến mê muội.

Tử Du đã gặp nhiều mỹ nhân trong thiên hạ, nhan sắc khuynh thành của Diệc Phi dù không khiến cậu choáng váng, nhưng trong hoàn cảnh này cũng khiến cậu phải chú ý. Đặc biệt, nàng dường như không hề quan đến những ánh mắt đang dán đến mình, chỉ thản nhiên mở cuốn sách nhỏ, lật qua lật lại, thi thoảng ngẩng lên nói chuyện rồi cười đùa cùng nha hoàn. Khi đó, Tử Du chỉ cảm thấy kì lạ vì Diệc Phi trong trí nhớ của cậu là một người kiêu căng đến độ luôn lấy tư thế bề trên nói truyện với người khác, biểu cảm lạnh lẽo cứng nhắc, sao có thể cùng người dưới nói chuyện thân thiết đến thế?

Bỗng một tiếng "hừm" nặng nề vang lên, cậu liếc mắt đã thấy Triệu Thắng đứng dậy. Triệu Thắng vốn là tứ công tử phủ Triệu võ tướng, trước từng đến phủ Binh bộ thượng thư cầu hôn nhưng bị Diệc Phi công khai sỉ nhục, giờ thấy nàng như thế có lẽ sinh lòng bất mãn, muốn kiếm cớ trả đũa.

Triệu Thắng giậm chân bình bịch, hùng hỗ tiến đến chỗ nàng. Dáng người to lớn cồng kềnh của hắn đứng sừng sững bên bàn khiến Tử Du liên tưởng tới một con gấu đen đúa khổng lồ đến quấy nhiễu trẻ con mà cậu từng gặp trong thời gian phiêu bạt.

Nha hoàn của nàng ngẫng đầu nhìn kẻ thô lỗ vừa đến làm phiền.

Nàng cũng ngẫng lên nhìn, khuôn mặt trong chốc lát thoáng qua vẻ khó hiểu và bối rối.

Một tiếng thì thầm vang lên :

"Tiểu thư, đây là tứ công tử phủ Triệu võ tướng."

"Thế thì sao?" Nàng thắc mắc

Dường như Tử Du nghe thấy tất cả những người xung quanh mình đồng loạt hít vào một hơi. Họ đều có vẻ đang chờ đợi một trận lôi đình mà kẻ phát nổ chính là Triệu Thắng. Khắp kinh thành không ai không biết Triệu tứ công tử hữu dũng vô mưu, tính tình nóng nảy, trọng thể diện như trọng mạng sống, nay bị kẻ từng sỉ nhục mình làm ngơ, ắt cảm thấy không thể chấp nhận được.

Quả thật, "rầm" mọt tiếng, Triệu Thắng đập hai bàn tay to lớn xuống mặt bàn thị uy. Chén trà đặt trước mặt Diệc Phi nảy lên rồi đổ xuống, nước tràn ra lênh láng, lan cả sang cuốn sách và tay áo nàng.

Qua đôi mắt khép hờ, Tử Du thấy đầu mày nàng chau lại. Bằng động tác nhanh đến không ngờ, nàng đứng bậc dậy, cấp tốc cứu cuốn sách ra khỏi chỗ nước đổ, xong xuôi thì quay sang giũ tay áo, giũ cho đến khi toàn bộ lá trà và cánh hoa ướp cùng rơi hết ra, sau đó lấy khăn tay thấm khô, từ đầu đến cuối không hề dừng lại, cũng chẳng thèm mảy may liếc mắt đến tên Triệu Thắng đang đứng trơ trơ ra bên bàn mình. Điều này khiến Tử Du vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.

"Diệc Phi!" Triệu Thắng gầm lên.

"Tiểu thư..." Nha hoàn của nàng run run

Nàng hừ lạnh, quắc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới con gấu khổng lồ đen đúa đang đứng chắn bên bàn và làm đổ ly trà của nàng :

"Ngươi là Triệu Thắng? Ta quen ngươi sao?"

Triệu Thắng bị câu hỏi của nàng làm cho cứng họng, miệng mở ra lại đóng vào, đóng vào lại mở ra, tư thái hệt như con cá nằm trên thớt, ngáp lên ngáp xuống chút hơi ẩm trong không khí. Đương nhiên, hắn không thể nói " Phải, ta chính là Triệu Thắng. Còn ngươi là kẻ thù của ta vì ngươi vừa từ chối lời cầu hôn của ta vừa sỉ nhục ta là kẻ xấu xí không xứng với ngươi. " Tất nhiên không thể nói thế, vì như vậy chẳng khác gì tự sỉ nhục chính mình. Thay vào đó, hắn cậy mạnh quát lớn :

"Nữ nhân đê tiện này!"

Nàng bèn trừng mắt với hắn, cái trừng mắt mà Tử Du tin chắc rằng so với kiếm Thanh Minh của mình còn sắc bén và dữ tợn hơn gấp ngàn lần. Có lẽ vì thế mà Triệu Thắng kinh ngạc đứng ngây ngốc ở một bên, còn nàng kéo tay nha hoàn bỏ đi trước con mắt trợn trắng của toàn bộ quan khách.

Định thần lại, Triệu Thắng điên cuồng đến mức vung tay muốn túm lấy nàng, chưa kịp hành động đã bị Tử Du lên tiếng chặn lại :

"Triệu công tử, đủ rồi!"

Triệu Thắng dù ngang tàng đến mức nào nhưng trước mặt Chu vương cũng phải cuối đầu kính nể, vì thế đành hậm hực thu tay, quay lại chỗ ngồi.

Còn nàng, lần đầu tiên từ khi bước vào trà lâu, đưa mắt nhìn cậu. Tử Du thản nhiên đáp lại cái nhìn đó. Nghiền ngẫm ánh mắt nàng, thay vì nhìn thấy những loạt cảm xúc thường sẽ phát sinh trong tình cảnh này như cảm kích, biết ơn hay xúc động, cậu chỉ thấy vẻ... khó chịu.

Tiếp đó, nàng quay lưng bỏ đi.

Sau này Tử Du mới biết, sở dĩ lúc ấy nàng chẳng hề tỏ thái độ cảm kích hay biết ơn sự giúp đỡ của mình là bởi vì nàng cho rằng kẻ có thể giải quyết nhanh gọn như vậy, đến phút chót mới lên tiếng, rõ ràng có ý đồ chỉ muốn xem trò vui chứ chẳng tử tế hay tốt đẹp gì.

Nghĩ lại những chuyện này, Tử Du cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cậu thu kiếm, thân trúc trước mặt hiện lên một chữ 'Hạ' đẹp mắt. Cậu bước đến, tì trán lên thân cây, nhẹ nhàng vuốt ve mặt chữ, dịu dàng bỏ đi những sợi xơ lem quanh mỗi nét bút, nỉ non như muốn hờn dỗi với người trong lòng :

"Đến bao giờ nàng mới nhìn thấy ta hả, Tiểu Hạ?"

Đáp lại cậu là một chuỗi những tiếng vi vu của cơn gió luồn trong rừng trúc.

To be continued. . . . . . .
-------------------------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro