26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


26.

Quách Viễn đặc biệt thích xem phim tình cảm, xem đến cảm động, còn khóc. Ban đầu thấy hắn như vậy, Phó Minh sợ hết hồn, sau mới biết là hắn khi xem phim vẫn luôn như vậy.


Có lần Phó Minh muốn xem bóng đá, Quách Viễn đã giành trước xem phim tình cảm, xem đến nhập thần vô cùng, còn cười cười. Phó Minh cảm thấy hắn thật đáng yêu, cũng không nói gì. Quá khứ hắn luôn xem bóng đá cùng Lý Hồng Quân, vừa xem vừa uống bia, ăn đồ ăn vặt. Xem đến cao trào còn hò hét cùng nhau. Lý Hồng Quân thích náo nhiệt, còn mời bạn bè tới.


Lúc này Phó Minh nhìn bộ dạng xem phim đáng yêu của Quách Viễn, nhận mệnh. Hắn tựa đầu lên vai Quách Viễn, đeo tai nghe, xem bóng đá trên máy tính bảng. Hắn thích cảm giác ở bên cạnh Quách Viễn, cũng không đi phòng khác xem tivi.


Quách Viễn ăn đồ ăn vặt, thuận tay nhét vào miệng hắn. Xem đến chỗ gay cấn, còn đem thức ăn đưa nhầm lên mũi hắn. Phó Minh thật bất đắc dĩ.


Quách Viễn xem phim, xem đến tức giận bất bình, thật thích tìm đối tượng trò chuyện. Phó Minh đang tập trung xem bóng đá, bị hắn làm phiền không được, dứt khoát đè hắn ra hôn một cái, Quách Viễn rốt cuộc an tĩnh.


~*~


Hôm nay hai người bọn họ dùng cơm xong, Quách Viễn ăn đến no căng, nằm xoa bụng lười biếng trên ghế sô pha. Phó Minh ngồi mát xa chân cho hắn, hắn híp híp mắt, tâm tình thật tốt. Bọn họ câu có câu không trò chuyện. Quách Viễn bỗng nhiên hỏi:


"Quách Hữu Ly thế nào?"


Phó Minh cười cười, bất đắc dĩ nói:


"Ngươi không nói cho ta nàng sinh hoạt thực bẩn"


Quách Viễn hơi mở to mắt:


"Đúng đúng, thực xin lỗi, nhà bọn họ..."


Phó Minh lắc đầu:


"Quách Hữu Ly vứt quần áo, thức ăn thừa, rác rưởi khắp nơi. Bọn họ đòi tăng lương"


Quách Viễn áy náy nói:


"Ta trả thêm tiền cho bọn họ"


Phó Minh niết chân hắn mạnh một chút:


"Ngươi chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt, trả nợ ta trên giường là được"


Quách Viễn đỏ mặt, bật người ngồi dậy:


"Không không không, ta có tiền, ta trả tiền"


Nhìn bộ dạng Quách Viễn vừa sợ hãi, vừa ẩn ẩn chờ mong, Phó Minh không biết phải nói cái gì. Hắn hừ một tiếng:


"Ta là chủ nợ, ta muốn ngươi trả thế nào thì ngươi phải trả thế nào"


Quách Viễn há miệng chưa kịp nói chuyện, Phó Minh nhanh chóng chuyển đề tài:


"Ngươi nói xem, ban đầu bọn họ nói với ta Quách Hữu Ly tốt đẹp ra sao, ngoan ngoãn thế nào. Bây giờ nàng tìm được chỗ dựa tốt hơn, đã ghét bỏ bọn họ"


Quách Viễn không bị hắn câu đi, ngã người xuống nằm trên sô pha, ra vẻ không vui nói:


"Tóm lại ta trả tiền, không có trả nợ... trên giường..."


Hắn ngượng ngùng đến mặt đều đỏ, thô lỗ bắt lấy cái gối che mặt lại. Phó Minh sủng nịch nhìn cái gối hình gấu nâu. Từ khi Quách Viễn đến sống cùng hắn, nhà hắn có thêm thật nhiều đồ vật nhỏ đáng yêu.


Phó Minh đổi cái tư thế, chống một tay lên sô pha, từ trên nhìn xuống Quách Viễn. Hắn cố gắng lấy cái gối hình gấu nâu ra, Quách Viễn mặt đỏ bừng, nhắm mắt không dám nhìn hắn. Phó Minh cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai hắn:


"Ngươi đang nghĩ cái gì?"


Quách Viễn cố gắng giành lại cái gối:


"Không có suy nghĩ gì hết!"


Phó Minh bật cười, tay chân bắt đầu không thành thật. Quách Viễn khóc thật nhiều, giọng đều khàn. Lúc Phó Minh ôm hắn lên đi tắm, ôn nhu cười với hắn:


"Ừ, không có trả nợ trên giường, trả nợ trên sô pha"


Quách Viễn bị hắn nói, vừa xấu hổ vừa tức giận:


"Ta nhìn lầm ngươi!"


Phó Minh ha ha cười, Quách Viễn thật muốn tìm chỗ trốn, rốt cuộc chỉ có thể vùi mặt vào vai Phó Minh, xem như mắt không thấy tâm không phiền. Phó Minh thấy hắn đặc biệt đáng yêu, hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói:


"Cũng có thể trả nợ trong phòng tắm..."


Quách Viễn bắt đầu vùng vẫy, vừa xấu hổ vừa tức giận a a kêu. Lúc Phó Minh buông tha cho hắn, hắn đã sớm ngất đi. Phó Minh áy náy xoa eo cho hắn. Mỗi lần Phó Minh tận hứng, Quách Viễn đi đường đều thật khó khăn, người biết chuyện nhìn là hiểu ngay. Quách Viễn thật muốn đào cái động chui xuống. Cũng may gần đây Quách Viễn thuê thêm nhân viên, hắn mới không đến nỗi đau không đứng được mà vẫn phải đi làm.


Mỗi lần như vậy, lúc Quách Viễn thức dậy, tiệm cơm đã hoạt động xong, đóng cửa. Quách Viễn thật tức giận, cũng cho Phó Minh thấy hắn tức giận thế nào. Phương thức của hắn rất đơn giản: không đi đưa cơm, không thèm nói chuyện.


Phó Minh hống quen, tỏ vẻ việc này không đáng kể.


Bọn họ ít khi cãi nhau, mỗi lần cãi nhau, đều là Phó Minh đi hống. Vậy nên hắn hống người hống đến quen. Quách Viễn rất dễ mềm lòng, thấy Phó Minh 'vô tình' bị thương một chút, bao nhiêu tức giận đều bay đi hết.


~*~


Quách Viễn ở cùng Phó Minh gần đến năm thứ hai, cha mẹ Phó Minh buộc hắn phải có người thừa kế, nói hắn đã lớn tuổi. Phó Minh xoay đầu qua hỏi Quách Viễn:


"Ta lớn tuổi sao?"


Quách Viễn liên tục lắc đầu. Phó Minh nghiền ngẫm cười nhìn hắn, sau đó tiếp tục nói:


"Từ khi biết ta chỉ thích nam nhân, bọn họ đều chuẩn bị sẵng con thừa tự cho ta, còn thuyết phục được thân thích bên ta mang thai hộ. Ngươi nghĩ thế nào?"


Có chút đường đột, Quách Viễn chưa lấy lại được tinh thần. Hắn suy nghĩ một lát, vẫn là ám ảnh việc nhận con nuôi. So sánh với nhận con thừa tự, Quách Viễn thiên về hướng mang thai hộ hơn một chút. Hắn không vui nói:


"Vẫn là mang thai hộ đi, đối tượng thế nào?"


Phó Minh cũng bất đắc dĩ, nhưng gia sản hắn đúng là cần người thừa kế.


"Là thân thích của cha ta, từng chịu ân của gia đình ta. Nàng đã lập gia đình, cũng có hai đứa con, lớn tuổi hơn ta một chút, làm người rộng rãi phóng khoáng, biết chừng mực..."


Quách Viễn vẫn không vui, Phó Minh tâm tình cũng không thế nào tốt. Người ta đã đồng ý sinh con giúp hắn, vì có hảo cảm với gia đình hắn, cũng là vì trả ân. Nàng giúp hắn cũng là đại ân, nhưng Phó Minh có cảm giác như hắn xuất quỹ. Nghĩ thoáng một chút, hắn là thật cảm ơn nàng, cũng không bài xích. Phó Minh cẩn thận nhìn Quách Viễn. Nếu hắn phản đối, Phó Minh cũng sẽ nhận con thừa tự, không cần cái gì mang thai hộ.


Quách Viễn trầm tư, cũng không nhìn hắn. Yên tĩnh một lúc lâu, hắn nhìn Phó Minh, có chút xấu hổ nói:


"Ta muốn nuôi con của ngươi"


Phó Minh yên lặng nghĩ, Quách Viễn thật biết cách kích thích hắn, luôn là như thế.


~*~


Ở bên nhau sắp đến năm thứ ba, bọn họ cùng nhau đi dự đám cưới của Lệ Chi. Nàng lấy cũng không phải Triệu Lạc Thiên, mà là một nam nhân lớn hơn nàng 10 tuổi, Vương Cẩn Du. Lệ Chi trong lễ cưới, mặc một chiếc váy đỏ rực, cười đặc biệt hạnh phúc. Phó Minh không thích Vương Cẩn Du, nhưng thấy nàng vui thành như vậy, hắn cũng chúc mừng nàng. Từ nay không thể tùy tiện ở lại nhà nàng, Phó Minh tiếc nuối nghĩ.


Lệ Chi lúc gặp riêng hắn ở lễ cưới, đã hỏi hắn khi nào kết hôn. Phó Minh không hiểu sao lại bài xích từ này, nghe đến nó làm hắn không vui. Lệ Chi cũng không nhắc lại.


~*~


Phó Minh và Quách Viễn ở cùng nhau đến năm thứ năm, vì là ngày kỷ niệm ở bên nhau, Quách Viễn lại không xuống nỗi giường. Phó Minh đang làm thức ăn sáng, điện thoại có chuông thông báo. Vì Quách Viễn đang ngủ, Phó Minh cũng tắt hệ thống chuông trong nhà. Người đến cửa bấm chuông sẽ thông báo vào điện thoại hắn.


Phó Minh ấn mở lên xem, hắn thấy Lệ Chi yên tĩnh đứng đó. Không hiểu sao, tim hắn đập nhanh một chút, vội vàng đi mở cửa. Lệ Chi vừa thấy hắn, chạy đến vùi đầu vào ngực hắn khóc lên. Nàng khóc đến thương tâm, Phó Minh nghe mắt đều đỏ. Hắn yên lặng ôm nàng, vuốt tóc nàng. Được một lúc, hắn mới cẩn thận hỏi:


"Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?"


Lệ Chi khóc đến thở không ra hơi, cũng không trả lời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro