130: Bí mật trong tổ thần thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 130: Bí mật trong tổ thần thú

Edit: Ha

Mặc Trạch Hàm vẫn dùng móng vuốt nhỏ chỉ về phía tây, ánh mắt dần dần sáng lên, hiển nhiên hắn muốn đến đó.

Cố Giai Mính sờ sờ đầu nhóc, trong lòng cũng bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này đại khái thật sự là Thanh Khâu Hồ chuyển thế, thứ nhất liền muốn đi nơi hắn từng ở trước đó, trong bóng tối, vẫn có cảm ứng.

Cố Giai Mính dỗ dành: "Lát nữa chúng ta đi tới đó được không?"

Nghe được ngữ điệu ôn nhu của Cố Giai Mính, lão bà Thanh Long vui mừng nhếch khóe miệng, hiền lành nói: "Hắn gặp được một người ba tốt, đây là phúc khí của hắn, Thanh Khâu Hồ đời trước, là Bạch Hổ nuôi lớn, đáng tiếc chết sớm hơn tứ đại thần thú chúng ta. "

Cố Giai Mính bừng tỉnh đại ngộ, chả trách lúc trước Bạch Hổ đại thúc lộ ra biểu tình như vậy, thì ra Thanh Khâu Hồ là con nuôi của ông. Nhưng bây giờ thằng nhóc này là của hắn, hắn không có ý định trả lại, Bạch Hổ đều đã nói, sẽ không đến đòi lại, nói rồi không thể đổi ý.

Lão bà Thanh Long đưa bọn họ đến chính đường nơi tiếp khách, một thị nữ tuổi còn nhỏ vẫy đuôi bưng lên mấy chén trà, còn có mấy chén nước trái cây, mấy đứa nhỏ vây quanh nước trái cây, lão nhị cảm thấy bộ dáng hồ ly uống không tiện, chính mình biến thành một tiểu nam hài mặc quần trắng, tóc bạc mắt tím, khí chất sạch sẽ, nhu thuận ôm chén nước trái cây uống, đã học được cách dùng ống hút.

Cố Giai Mính nhìn khí chất của con trai thứ hai, không hiểu sao cảm thấy có chút giống Đổng Hân, hắn cảm thấy lúc rảnh rỗi nên ôm mấy thằng nhóc này đi nhận cha nuôi, cọ cho Đổng Hân chút linh khí, để anh chuyển vận.

Lão Tứ liếm liếm nước trái cây, cảm giác cũng không tiện lắm, học bộ dáng nhị ca, cũng biến thành thân người, khuôn mặt bánh bao nhỏ tròn trịa, đã mọc ra một đôi răng nhỏ trắng nõn, bàn tay nhỏ bé cầm chén uống rất nhanh, chính là không mặc quần.

Cố Giai Mính trên mặt cũng không nhịn được, vội vàng thay quần áo cho nhóc, che mông nhỏ, đứa bé gấu này!

Mặc Uẩn Tề nâng trán, cũng là bất đắc dĩ.

Lão bà Thanh Long bị chọc cười, vừa cười vừa nói: "Đứa nhỏ này rất đáng yêu, đây mới là trái tim của đứa trẻ. "

Mặc Uẩn Tề phát hiện tiếp tục tán gẫu như vậy vẫn không nói đến chuyện đứng đắn, vì thế tiếp nhận đề tài, "Không biết các ngươi tìm chúng ta tới đây là muốn cho chúng ta xem cái gì. "

Thanh Long lão bà sắc mặt dừng lại một chút, đứng lên cười nhạt nói: "Chuyện này để sau nói, ta dẫn các ngươi xem một thứ. Hai vị không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, tình hình hiện tại của yêu tộc. Chúng ta biết, trong nhà các ngươi có người có thể giúp chúng ta, có thể giúp chúng ta đều sẽ nhớ ân tình, không thể giúp chúng ta cũng sẽ không trách, đã nhiều năm như vậy, khí số yêu tộc đã tận, chúng ta cũng mệt mỏi. "

Bạch Trạch và Bạch Hổ ở một bên cũng đều lắc đầu, mệt mỏi, giày vò mệt mỏi, tuyệt vọng.

Mặc Uẩn Tề nhìn Mặc Trạch Dương, "Dẫn các em trai đi chơi. "

Mặc Trạch Dương vừa muốn ôm lão Tứ đang muốn chạy loạn, Bạch Trạch đại thúc đưa tay ôm lão Tứ lên, vui vẻ ha hả nói: "Không cần, bọn nhỏ cùng đi đi, ta cảm thấy tiểu gia hỏa này hẳn là cũng có duyên với chúng ta. Lúc trước Thanh Long vẫn cảm thấy ngươi là hậu duệ của Thanh Khâu Hồ, về sau lại cảm thấy không giống lắm. "

Cố Giai Mính trong lòng nói không phải không giống sao? Hắn có mười cái đuôi, so với Thanh Khâu Hồ nhiều hơn một cái! Lại nhớ tới cái đuôi không còn, Cố Giai Mính liền đau lòng, hai thằng nhóc không có lương tâm này, tu vi rút ra một cái đuôi của hắn, hiện tại còn không nghe lời.

Lão nhị ấm áp vội vàng hôn Cố Giai Mính một cái, dù sao mặc kệ Cố Giai Mính vì sao không vui, chỉ cần mất hứng, lão nhị đều sẽ theo thói quen dỗ ba. Cố Giai Mính bị dỗ dành nở nụ cười, sờ sờ đứa nhỏ, "Chỉ có con ngoan nhất, hai quả trứng vô lương tâm kia. "

Mặc Uẩn Tề nhìn Bạch Trạch một cái với hàm thâm ý, "Mang đứa nhỏ đi?"

Bạch Trạch chỉ cười cười, không nói tiếp.

Mặc Uẩn Tề cũng không nói gì nữa, lão yêu tinh này, tâm nhãn cùng tuổi tác lớn như nhau.

Đoàn người đi theo Thanh Long bà bà đi tới một sơn động, sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Mặc Uẩn Tề cùng Cố Giai Mính đồng thời thay đổi sắc mặt, cảnh tượng trước mắt, quen thuộc biết bao.

Nơi này có một cái pháp trận rút linh khí!

Ở thế giới kia, người tam giới muốn vây khốn Cố Giai Mính, muốn đem hắn nuôi ở trong trận pháp rút ra linh lực tinh khiết của hắn, cũng là dùng loại pháp trận này.

Hiện tại trong trận pháp này có ba người ngồi, tất cả đều đem linh khí của mình vững vàng truyền tống vào trong cột ngọc thạch ở giữa, trên cột đá có một ngọn đèn, ngọn lửa màu xanh phi thường yếu ớt, hình như chỉ cần thổi nhẹ nhàng một hơi, là có thể thổi tắt.

Xung quanh còn có rất nhiều đèn nhỏ, đại đa số đã tắt, cũng có ngọn đèn phi thường yếu ớt, mấy ngọn đèn vượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cố Giai Mính trầm mặt xuống, "Lửa số mệnh. "

Số mệnh của yêu tộc đã yếu đến mức này, đây là muốn kết thúc.

Mặc Uẩn Tề nói: "Nơi này trước kia hẳn là có linh mạch, có thể cung cấp linh khí cho ngọn đèn này, hiện tại linh mạch đã bị hủy. "

Cố Giai Mính nghe hiểu, đây là phải do người tạo ra cung cấp linh khí cho nó, mới có thể bảo trụ ngọn đèn chính này không tắt, bảo trụ yêu tộc bất diệt. Nhưng mà những ngọn đèn đại biểu cho gia tộc yêu tinh, đã không còn nhiều lắm, điều này cũng đại biểu cho gia tộc yêu tinh chân chính lợi hại đã không còn nhiều lắm.

Thanh Long bà bà vẫy vẫy tay với bọn họ, ý bảo đi theo ta.

Ở bên cạnh chính là một cánh cửa đá, Thanh Long bà bà giơ tay lên, cửa đá mở rộng, cảnh tượng trước mắt càng làm cho người ta rung động, hàng ngàn ngọn đèn giống như bên ngoài đại biểu cho số mệnh gia tộc đều đã tắt, nơi này tựa như một nghĩa trang đèn, Thanh Long bà bà cảm thán nói: "Những thứ này đều đã tuyệt chủng rồi. "

Cố Giai Mính nhìn biểu tình của đối phương, trong lòng cũng có chút không có tư vị, mấy lão nhân này nói là thượng cổ thần thú, kỳ thật bọn họ gánh vác nhiều hơn ai hết, vì truyền thừa tương lai của yêu tộc, đem mình vây chết trong một mảnh phương viên này, việc mỗi ngày phải làm chính là thay phiên nhau cung cấp linh khí cho những ngọn đèn này. So sánh với những lão yêu tinh luôn muốn tranh địa bàn với nhân loại, mấy lão nhân bọn họ mới là đáng kính nể nhất.

"Đèn của Thanh Khâu Hồ đã sớm tắt, chúng ta đã sớm thu đèn của hắn lại, lúc trước Bạch Trạch tính toán một quẻ, phát hiện số mệnh của chúng ta còn chưa đi tới tuyệt lộ, vậy mà còn có một tia chuyển biến, nguyên nhân chính là Tiểu Thanh Khâu một lần nữa hiện thế, chúng ta tìm được đèn của hắn, vừa nhìn, quả nhiên, nhìn thấy ánh đèn yếu ớt, chính là ngọn đèn kia." Thanh Long bà bà chỉ vào chung quanh ánh đèn, có một ánh sáng nho nhỏ, đó chính là lửa số mệnh của Thanh Khâu Hồ.

Mặc Trạch Dương nhíu mày, "Thật nhỏ nha. "

Bạch Trạch bất đắc dĩ cười cười, "Đúng vậy, rất nhỏ, chỉ còn lại chính mình, không phải là nhỏ sao. "

Mặc Trạch Dương tò mò hỏi: "Có nhà chúng ta không?"

Bạch Trạch lấy quẻ bàn của mình ra, lắc lắc, tiếc nuối nói: "Một nhà các ngươi không nằm trong số mệnh của yêu tộc, quẻ bàn của ta cũng không tính ra mệnh cách của các ngươi, chỉ biết đều là đại phú đại quý. "

Mặc Trạch Dương kinh ngạc hỏi: "Tại sao? Chúng ta cũng là yêu tinh. "

Bạch Trạch nhún nhún vai, "Vậy thì phải hỏi ba và cha các ngươi. "

Cố Giai Mính nhịn cười, thật ngại quá, hắn không phải yêu bản địa, hắn ta là người ngoài!

Mặc Uẩn Tề thản nhiên nói: "Các ngươi đưa chúng ta tới nơi này, trước mắt chúng ta cái gì cũng không giúp được?"

Bạch Trạch lại tiếp nhận lão tam trong ngực Mặc Uẩn Tề, ôm hai tiểu tử kia vào trong ngực, cười nói: "Các ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cầu hai tiểu bảo bối này có thể giúp chúng ta nói một câu, tất cả những yêu tinh tốt bụng thích làm việc thiện trên thế giới đều có thể sống lâu hơn. "

Cố Giai Mính: "..." Ông chú này, hình như đã biết điều gì đó.

Mặc Uẩn Tề: "Nếu cái khác còn dễ nói, cái này chúng ta có thể thật sự không giúp được. "

Mấy vị lão yêu tinh ở đây, ánh mắt vốn nhìn hai tiểu tử kia mang theo chờ mong, tuy rằng đã đến mức này, bọn họ vẫn muốn cố gắng một phen, không nghĩ tới Mặc Uẩn Tề cự tuyệt thống khoái như vậy, mấy vị lão nhân sắc mặt dừng một chút, suy sụp lắc đầu. Không có gì phải làm khó họ, nhưng sự thất vọng là hiển nhiên.

Cố Giai Mính vội vàng giải thích, "Các người đừng thất vọng, chúng tôi cũng không phải không muốn giúp các người, ý của chúng tôi là hai đứa nhỏ này còn quá nhỏ, hiện tại chúng còn chưa biết nói chuyện. "

Các thần thú: "...?!"

Mặc Uẩn Tề cũng gật gật đầu, chứng thực tiểu hồ ly nhà mình nói không sai. Đúng vậy, hai tên xấu xa này đến bây giờ vẫn chưa biết nói chuyện, mỗi ngày thích nhất làm chính là nghịch ngợm nghịch ngợm nghịch ngợm ăn cơm ngủ cùng phá nhà, chuyện đứng đắn chính là không học được, đến bây giờ ngay cả ba cũng không gọi, Cố Giai Mính lo lắng cũng muốn dẫn bọn họ đi kiểm tra một chút, hai đứa nhỏ này có phải là ngốc hay không.

Mặc tổng cũng không biết đứa nhỏ mới mới phá vỏ hai tháng không biết nói chuyện có phải là không bình thường hay không, tóm lại nhìn các con trai cũng không giống bộ dáng thiểu năng trí tuệ, Mặc tổng liền ngăn cản Cố Giai Mính lại, chờ một chút, có lẽ năng lực ngôn ngữ của bọn họ phát triển tương đối chậm.

Anh em sinh đôi bị ba hoài nghi chỉ số THÔNG MINH đồng thời giơ tay lên, sờ về phía đỉnh đầu Bạch Trạch, vốn nên ở vị trí sừng dài, nhéo nhéo.

Cho dù còn chưa biết nói chuyện, bọn họ cũng hiểu được, nơi này hẳn là giống như lão Buck, có một cái sừng, một con yêu tinh lớn rất giống dê.

Cố Giai Mính vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bọn họ: "Không lễ phép!"

Tính tình Bạch Trạch cũng tốt, cười nói: "Không sao, bọn họ hẳn là cùng ta có duyên phận. "

Cố Giai Mính không nói gì đỡ đứa bé, ông chú này da mặt quá dày, ai cũng có duyên phận với anh.

Bạch Trạch đại thúc cười ha hả sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương, "Đứa nhỏ này cùng ta duyên phận càng sâu. "

Nếu như không phải nhìn đối phương lớn tuổi, Cố Giai Mính thật muốn hỏi một câu, hai người lại không cùng nhau ăn kem, lấy đâu ra duyên phận?

Hai đứa nhỏ không biết nói chuyện, cái gì cũng không giúp được, truyền nhân thiên đạo, chính là quản lý thiên đạo ở nhân gian, có thể khống chế số mệnh, để cho đường dây buộc vào yêu tộc buông lỏng, hiện tại quả thật thấy được hy vọng, nhưng mà phải chờ, chờ hai đứa nhỏ biết nói chuyện, làm cho hai đứa nhỏ thật lòng cảm thấy bọn họ tốt, lúc này mới có thể được thiên đạo che chở.

Tựa như đối với người có Hồ thiên mệnh tốt, đều chiếm được vận may, người muốn hại hắn đều bị trừng phạt, thiên mệnh hồ cùng thiên đạo truyền nhân, vốn là trời sinh một đôi. Mấy lão yêu tinh này cũng không có ý làm khó mấy đứa nhỏ này, bọn họ đã chờ thời gian dài như vậy, không quan tâm chờ thêm một thời gian nữa, chính là đợi đến khi bọn họ mười tuổi mới mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng chờ được, bọn họ có thể bảo hộ mấy hài tử này, chờ là đúng rồi.

Lúc này, Mặc Trạch Dương vẫn không nói gì, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thành kính hướng về phía ngọn đèn chính kia ước nguyện: "Hy vọng ông trời phù hộ, ở chỗ này tất cả ông nội yêu và bà nội yêu đều có thể sống lâu hơn một chút, hy vọng yêu tinh thích làm việc tốt đều có thể sống lâu hơn một chút, hy vọng ba cùng cha còn có em trai đều có thể sống lâu hơn một chút, hy vọng ngày ta đánh bại Tiểu Bạch Lang nhanh chóng đến, hy vọng cha nuôi cùng chú hai nhanh chóng tìm được vợ, hy vọng bà nội cùng cô cô trường mệnh trăm tuổi, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, ba sinh cho ta một em gái. "

Cố Giai Mính vốn có chút cảm động trước sự hiểu chuyện của đứa nhỏ, lúc nghe được câu cuối cùng khóe miệng đều giật giật, đây là nguyện vọng gì???

Đứa trẻ này coi ánh sáng này như một ngọn đèn ước nguyện!

Thiên mệnh hồ hướng về phía thiên đạo ước nguyện, có cảm giác... giống như đối với ông ngoại ước nguyện vậy!

Mặc Trạch Dương sau khi nói lời này, ba đứa nhỏ đi theo đại ca lập tức đều học theo bộ dáng của đại ca, bàn tay nhỏ bé nâng lên, nghiêm túc nhìn những ngọn đèn trước mắt này, cho dù còn không nói chuyện, nhưng bộ dáng nhỏ bé làm mười phần. Dù sao nơi này đối với yêu tộc mà nói là địa phương phi thường thần thánh, liên quan đến truyền thừa yêu tộc, ngay khi Cố Giai Mính xấu hổ muốn giải thích bọn nhỏ không hiểu chuyện, Mặc Uẩn Tề giữ chặt hắn, để cho hắn nhìn phía trước.

Lúc này, phía trước mấy chục ngọn đèn sắp tắt, ánh lửa dần dần sáng lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro