50: Kiếp trước anh là vợ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Kiếp trước anh là vợ tôi
Edit: Ha

Mặc tổng trong ánh mắt khiếp sợ của Cố Giai Mính bình tĩnh vỗ vỗ quần âu của mình, sợ mình dính lông hồ ly, "Hồ ly trắng vẫn là đáng yêu nhất." Mặc tổng rất nghiêm túc khen ngợi Cố Giai Mính một câu.

Cố Giai Mính: "Bây giờ anh khen tôi cũng không thể chữa lành tâm trạng của tôi bây giờ. ”

Một cước này của Mặc Uẩn Tề tuyệt đối vượt ra ngoài phạm trù nhân loại, cho dù Hỏa hồ ly đối với nhân loại không đề phòng, thì người bình thường cũng không thể một cước đạp hắn ra ngoài, trừ phi là có năng lực có thể gắt gao khắc chế Hỏa hồ ly.

Năng lực gì có thể bỏ qua đạo hạnh năm ngàn năm của đối phương! Ngược dòng chúa ơi!

Cố Giai Mính vỗ ngực, làm cho mình tỉnh táo lại, thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào hắn, lão Mặc nhà hắn càng ngày càng không đáng tin cậy, chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết!

Cố Giai Mính nhìn thời gian, hơn một giờ, cửa hàng Đổng Hân bình thường đóng cửa lúc hai giờ sáng, mặc kệ trên người có tiền hay không, đi trước rồi nói sau, hắn cũng không tin Đổng Hân có thể đuổi hai người bọn họ ra ngoài.

Hiện tại yêu tinh đều vây quanh Mặc Uẩn Tề, hắn nào dám yên tâm lưu lại một mình anh? Đoàn làm phim sắp ra ngoài tuyên truyền, tình huống Mặc Uẩn Tề này hắn nào còn dám ra ngoài? Hắn không thể đưa anh ta chạy quanh, phải không? Không phù hợp với thực tế ah! Lần này đi vừa vặn giải quyết chuyện Hỏa hồ ly, lại đem chuyện của Mặc Uẩn Tề cùng giải quyết.

Cố Giai Mính một ngón tay chọc tài xế tỉnh lại, theo ngón tay hướng: "Số 13 phố Bắc Thành Tây, tăng thêm mã lực mau mau chạy!"

Vô duyên vô cớ không biết vì sao mình ngủ một giấc, tài xế vẻ mặt đầy hoang mang.

Mặc tổng nắm lấy tay Cố Giai Mính, chỉ về một hướng khác, sửa lại: "Đi về phía đó. ”

Cố Giai Mính dừng một chút, thẹn quá hóa giận, "Lại bắt lỗi để yêu tinh bắt anh đi!"

Chỉ anh là biết hướng! Như thể hắn nói sai vậy! Ngươi trâu bò như vậy còn không phải là phải dựa vào hắn bảo hộ sao? Ôi, ôi! Con thú hai chân!

Mặc tổng bị ghét bỏ vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên đưa tay nắm cằm Cố Giai Mính, tiến lại gần hôn một cái.

"Còn hung dữ như vậy, anh sẽ hôn em."

Cố Giai Mính mở to hai mắt, vừa định nói tôi cắn anh nha, lại nhìn ánh mắt nghiêm túc này của đối phương, lập tức nuốt hai chữ này trở về. Hôn! Chỉ biết hôn! Giống như những người khác không biết vậy!

Cảm giác đêm nay Cố Tiểu Yêu khí thế cao hai mét tám tức giận ôm lấy mặt Mặc tổng, khí phách hôn trở về.

Ôi, ôi! Con người!

Mặc tổng bị phản thân... Chọn âm thầm chịu đựng.

Lúc đi tới phố Bắc Thành Tây, đã hai giờ một khắc, may mắn có một vị khách làm chậm trễ Đổng Hân một chút thời gian, cửa hàng còn chưa đóng cửa, xa xa nhìn thấy ánh đèn trong tiệm, Cố Giai Mính thở phào nhẹ nhõm, may mắn tới kịp.

Hỏa hồ ly lạnh lùng đi theo phía sau xe, đánh ô đỏ của hắn bay tới, ánh mắt nhìn Mặc Uẩn Tề thập phần kiêng kỵ.

Cố Giai Mính vừa xuống xe, liền nghe tam âm thanh quen thuộc:
- Lão đại!
- Lão đại!
- Lão đại!

Cố Giai Mính: "..."

Cmn! Sao âm hồn bất tán như vậy!

Ba anh em Linh Cẩu hưng phấn chạy tới, "Quả nhiên hôm nay có thể ở chỗ này đợi đến anh!" Ông chủ cửa hàng quả nhiên tính là chuẩn! 10 ngàn không phải là vô ích!

Còn không biết mình, bị lừa ba anh em đối với ông chủ Đổng phi thường sùng bái!

Cố Giai Mính ghét bỏ nhíu mày, "Vì sao mấy người nhất định phải nhận tôi làm lão đại?"

Anh cả linh cẩu: "Bởi vì ngươi lợi hại!"
Anh hai linh cẩu: "Bởi vì ngươi đẹp trai!"
Em ba linh cẩu: "anh cả anh hai nói đúng!"

Cố Giai Mính híp mắt lại, đột nhiên quay đầu nhìn Mặc Uẩn Tề, trong mắt không kìm nén được vui sướng, "Nếu không, nhận bọn họ?"

Mặc tổng bất đắc dĩ, nói cho cùng, lúc trước không nhận là bởi vì đối phương không khen hắn.

"Em nguyện ý thu thì thu đi, giữ lại chỗ hữu dụng sau này." Mặc tổng sờ sờ đầu Cố Giai Mính, ngữ điệu ôn hòa, rất có sức thuyết phục. Cố Giai Mính liền cảm thấy Mặc tổng nói rất hay, hơn nữa đối phương khen hắn lợi hại, cũng khó xử nói: "Được rồi được rồi, nể tình các cậu có thành ý như vậy, tôi liền thu các cậu làm tiểu đệ, rảnh rỗi đi báo cáo những doanh nghiệp hắc tâm kia, còn có đại tham quan gì đó, chuyện trong giới giải trí đương nhiên cũng phải đưa tin, nhưng mà các cậu muốn phơi bày việc làm bất chính, đừng làm chuyện phơi bày con cái người ta. ”

Ba anh em Linh Cẩu nhất thời cảm thấy Cố Giai Mính chỉ điểm rất có đạo lý, đem ánh mắt hạn chế trong giới giải trí quả thật quá nhỏ, phải phóng tầm mắt ra, hiện tại người phơi bày tham quan không phải là tình nhân chính là giúp việc, loại chuyện này sao có thể cứ giao cho các cô làm?!

Trong nháy mắt liền cảm giác vận mệnh tương lai của mình bị những lời này thay đổi, Ba anh em Linh Cẩu cảm kích cúi chào Cố Giai Mính một cái, "Sau này lão đại có chuyện gì, ba anh em chúng ta nhất định cúi đầu tận tụy, không chết không thôi!"

Cố Giai Mính bị dọa đến mức trốn sau lưng Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ có điên rồi không?"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười nắm lấy tay hắn, "Không có, chúng ta đi thôi. ”

Cố Giai Minh bị Mặc Uẩn Tề kéo đi, nhìn ba anh em còn đang cúi đầu tại chỗ, không rõ nguyên nhân.

Ông chủ Đổng nhìn ba người vào cửa, không khỏi chậc chậc vài tiếng, nâng cằm ngồi trên ghế ông chủ, từ trong ngăn kéo lấy một tấm danh thiếp, đưa cho Hỏa hồ ly, "Cậu dựa theo địa chỉ này đi tìm hắn, phí khám bệnh của hắn rất đắt, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tiền. ”

Hỏa hồ ly tiếp nhận danh thiếp, đề phòng nhìn nhân loại trước mắt, "Ngươi biết mục đích ta tới nơi này?"

"Tìm người đi khám bệnh a," Đổng Hân ngáp một cái, trời đã muộn nên có chút buồn ngủ, "Đừng quên đưa tôi phí giới thiệu, không nhiều lắm, tám mươi đồng, quẹt thẻ hay là tiền mặt? À, anh không có tiền a," Không đợi đối phương nói chuyện, Đổng Hân liền đột nhiên chuyển lời, "Ký sổ đi, viết tên cậu lên sổ, khi nào rảnh thì đến trả, không có tiền đưa vàng cũng được, tôi không kén chọn. ”

Cố Giai Mính lặng lẽ tiến lại gần, nhìn Hỏa hồ ly viết ra hai chữ "Hồng Lăng", Cố Giai Mính hắc hắc hai tiếng, vội vàng chạy trở về, nháy mắt với Mặc Uẩn Tề, trách không được hồ ly lông đỏ này không nói cho hắn biết tên gì, bởi vì tên nghe giống như một cô gái!

Đuổi Hỏa hồ ly đi, Đổng Hân lúc này mới hỏi bọn Cố Giai Mính: "Hai người thật thú vị, sợi chỉ đỏ trên người đều quấn hai người thành bóng lông, còn không mau kết hôn, chạy chỗ tôi làm cái gì?"

Cố Giai Mính một cước giẫm lên làm chân ghế lắc lư, sốt ruột hỏi: "Anh đừng giả ngu, mau nói làm sao bây giờ, đã có yêu bắt đầu đến bắt hắn rồi!"

Đổng Hân nghiêng đầu, hỏi một câu hỏi rất thực tế: "Anh có tiền không?"

Cố Giai Mính: "Chưa có”

Ông chủ Đổng nhướng mày soi mói nhìn anh, "Anh là yêu quái mặt dày nhất mà tôi từng gặp, cầu người làm việc không lấy tiền, anh còn muốn nói gì với tôi nữa?"

Cố Giai Mính nhiệt tình nhéo bả vai đối phương, "Nói chuyện tình cảm! Lúc tôi không có tiền, anh không phải cũng thu nhận tôi hai tháng sao?"

Ông chủ Đổng vội vàng đứng lên, cách Cố Giai Mính xa xa, "Đừng, nói chuyện tình cảm tổn thương tiền nhiều lắm, tiền trọ và tiền cơm trước kia của anh cũng chưa trả đâu. ”

Cố Giai Mính: "..."

Đổng Hân tiếp tục bổ đao một đao, " Còn ăn nhiều lắm!"

Cố Giai Mính: "..."

Hắn chỉ ăn hết thịt trong tủ lạnh thôi mà!

Mặc tổng lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, nhét vào trong tay Cố Giai Mính, dỗ dành: "Bây giờ em có tiền rồi, đi nói chuyện tiền đi. ”

Cố Giai Mính ánh mắt sáng lên, cảm động nói: "Chờ tôi được trả lương, tôi sẽ trả lại cho anh. ”

Mặc tổng cười nói: "Trả lương trước cho em. ”

Cố Giai Mính nhất thời vui vẻ, vỗ thẻ lên bàn Đổng Hân, khí thế trong nháy mắt từ một thước dài đến hai thước tám!

Đổng Hân không nói gì nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, lắc đầu, người này cũng rất thú vị, thói quen cưng chiều Cố Giai Mính đều khắc ở trong xương cốt, lúc này mới chiều hắn thành như vậy. Đem những gì mình biết nhưng cũng không thể nói ra đặt ở đáy lòng, Đổng Hân thở dài, cũng không có biện pháp với Cố Giai Mính, "Chỉ riêng hai người các ngươi lăn qua lăn lại như vậy, mệnh kiếp sau của tôi cũng bị các người mang đi. ”

Mặc Uẩn Tề áy náy nói: "Xin lỗi, tình không được, nếu ông chủ Đổng thật sự không tiện, chúng tôi sẽ không quấy rầy. ”

Cố Giai Mính trợn to hai mắt, anh điên rồi sao? Anh sau này phải làm sao?

Mặc Uẩn Tề sờ sờ đầu hắn, để cho hắn bình tĩnh một chút, "Làm người làm yêu không nên cưỡng cầu làm khó người khác, có một số lời Đổng lão bản cũng không tiện nói. "Đổng Hân đã nói qua, hắn nói nhiều sẽ giảm thọ, Mặc Uẩn Tề sẽ không vì thương tổn của mình mà làm cho một người không cam lòng.

Đổng Hân lắc đầu, đi đến bên cạnh Cố Giai Mính, kéo cổ áo hắn ra, nhìn miếng ngọc trên cổ hắn, "Lại giúp các người một phen cuối cùng vậy." Anh ta nhìn sợi dây thừng trên cổ Cố Giai Mính, ngay cả một cái nút thắt cũng không có, tức giận túm cổ áo Cố Giai Mính, "Hồ ly ngốc, đưa miếng ngọc này cho anh ta. ”

Cố Giai Mính còn luyến tiếc, "Đây là bảo bối của tôi, tôi vừa tới đã đeo!"

- Nói nhảm, đây vốn là đồ của hắn! Ông chủ nhỏ bóp cổ Cố Giai Mính, đưa đến trước người Mặc Uẩn Tề, "Chính cậu ta có thể cũng không lấy xuống được, anh tự tháo đi. ”

Cố Giai Mính kinh ngạc, "Làm sao anh biết tôi không tháo được?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ." Đổng Hân nhếch khóe miệng, không thể nói đây chính là Mặc Uẩn Tề tự tay đeo vào, vì hôm nay có thể lấy lại, trong này chính là phong ấn bảo bối.

- Đừng đừng tự mình tháo! Cố Giai Mính cũng không rối rắm nữa, chỉ cần có thể đem linh khí của Mặc Uẩn Tề đè xuống, bảo bối mang theo bên người đều có thể lấy ra. "Ngươi nói thứ này vốn là của hắn, là có ý gì?"

Đổng Hân cười cười, vẫn là câu nói kia, "Thiên Cơ chính là không thể tiết lộ, đừng hỏi, câm miệng. ”

"Nhưng hắn đá bay một con hồ ly tinh, cái loại có chín cái đuôi!"

"Lợi hại a."

"Ý tôi là, anh ấy như vậy không bình thường! Vì sao?"

"Lợi hại còn không tốt sao? Anh ta không bình thường sao? Câm miệng, đừng hỏi!"

Cố Giai Mính: "..." Sâu sắc hoài nghi, Đổng Hân chính là cố ý khinh bỉ hắn!

"Có phải không? Thật sự tháo không được?" Cố Giai Mính nghi hoặc nhìn Mặc Uẩn Tề, cái này thật kỳ quái.

Ánh mắt Mặc tổng chợt lóe, giơ tay cởi miếng ngọc kia xuống, Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt, lại nhìn Mặc Uẩn Tề, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy ngưng trọng trong mắt nhau.

Hai người bọn họ, có lẽ thật sự là có quan hệ sâu xa.

- Ngươi kiếp trước, tuyệt đối là vợ ta! Cố Tiểu Yêu lần này tự tin đặc biệt lớn.

Lần này không đợi Mặc tổng nói chuyện, ông chủ Đổng liền trợn trắng mắt, lấy lý do đóng cửa, mời bọn họ đi ra ngoài, nhàn nhạt chửi bới một câu: "Hồ ly ngốc!"

Cố Giai Mính mất hứng đạp cửa hàng người ta, xù lông, "Thú hai chân!"

Đổng Hân ôm tay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn xù lông, chờ Cố Giai Mính đạp xong hơi tỉnh táo lại, đột nhiên nở nụ cười, "Ngu ngốc!"

Cố Giai Mính: ". Ta sao!" (╯‵□′)╯︵┻━┻

Ông chủ Đổng vẫn như trước nhìn Cố Giai Mính xù lông, đợi hắn bình tĩnh lại kích thích một chút, "Thật xấu xí. ”

Cố Giai Mính:(▼皿▼#)

Ông chủ Đổng cũng không sợ hắn, "Đem bông hoa ba đầu trả về cho ta, linh mấy trăm năm ngươi đừng nuôi chết. ”

Cố Giai Mính ôm tay bĩu môi, "Sao có thể được, con trai nuôi của anh làm hoa nuôi, mỗi ngày đều tưới nước. ”

Sắc mặt Đổng Hân dừng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt hiện ra một tia dịu dàng, "thằng bé thích thì nuôi đi, cũng không dễ chết như vậy. ”

Cố Giai Mính: "..."

Đây là cách nuôi hoa của hắn không bằng một đứa nhóc? Hay là đối đãi đặc biệt với hắn, cố ý khi dễ hắn?

Lúc này một quả cầu lông tròn vo nhảy lên bàn, toàn thân đều là lông trắng, không phân biệt được trước sau cùng đuôi, thậm chí ngay cả từ đâu ra cũng không nhìn thấy, nhảy nhót trước mắt Đổng Hân, ông chủ Đổng kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một con cá khô nhỏ, vút ném ra ngoài cửa sổ.

Quả cầu lông kia theo sát bay ra ngoài, nứt ra một cái miệng, há to mồm nuốt lấy.

Ông chủ Đổng thừa dịp đóng cửa sổ, nhốt đối phương ở bên ngoài.

Mặc tổng chưa từng thấy qua đây là cái gì: "..."

Đổng Hân ngượng ngùng cười cười,"Chỗ này của tôi thường xuyên có tiểu yêu quái chạy đến, như thế nào cũng không đi, có đôi khi chỉ có thể như vậy. ”

Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Mính, tiểu yêu tinh?

Cố Giai Mính trừng mắt nhìn anh: "Ôi! Tôi đang bán gà rán trên đường tốt, hắn gọi tôi về, mới không có dựa vào không đi!"

Đổng Hân đỡ trán, "Thất sách. ”

Cố Giai Mính trong nháy mắt xù lông, nhân loại này!

Trận chiến này cuối cùng kết thúc bằng việc Cố Giai Mính bị Mặc tổng kéo đi.

Đúng vậy, Cố Giai Mính cho rằng mình cũng không thua, hắn có thể đánh bay nhân loại kia!

Tức giận bị nhét vào trong xe, Cố Giai Mính một cước đá vào vách ngăn giữa ghế xe, "Nguyền rủa anh ta tìm một người vợ siêu hung dữ!" Mắt thấy Mặc tổng ngày mai lại phải phái người đi sửa xe.

"Sau khi ngươi đeo khối ngọc này, có cảm giác nào khác không?" Cố Giai Mính tức giận xong, rốt cục nhớ tới chuyện đứng đắn, vén cổ Mặc Uẩn Tề ra xem, thuận tay sờ sờ ngực đối phương, sờ sờ cơ ngực.

Mặc Uẩn Tề bắt lấy móng vuốt nhỏ đang làm loạn trên ngực mình, chậm rãi lắc đầu, anh cũng không cảm giác được bất thường nào. Cố Giai Mính đau lòng sờ sờ bảo bối của mình, thứ này vẫn đi theo hắn, hiện tại đột nhiên không còn, cảm giác trên cổ trống trải.

Nhìn ra hắn không nỡ, Mặc Uẩn Tề nắm lấy tay hắn dỗ dành: "Ngày mai cho người làm cho em một cái giống hệt như thế. ”

Cố Giai Mính chậc chậc một tiếng, cho dù giống nhau như đúc, cũng không phải nó. Đổng Hân nói thứ này vốn là Mặc Uẩn Tề, hiện tại hắn tin, bằng không chính hắn tháo không được, Mặc Uẩn Tề làm sao có thể tháo xuống đây? Hơn nữa linh lực trên người Mặc Uẩn Tề, hiện tại lại không cảm nhận được.

"Kiếp trước anh tuyệt đối là vợ tôi, ngươi tin ta." Cố Giai Mính vỗ vỗ đầu Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng lạch cạch, "Bằng không làm sao tôi có thể tìm được anh đây, anh nói có đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro