95: Cha, cha không được sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95: Cha, cha không được sao?
Edit: Ha

Bạch Vũ nhận thấy hơi thở "không tốt" đối với mình, lại tìm một cái ghế ngắn, đặt ở bên chân Cố Giai Mính, ngồi xuống giống như một đứa trẻ, hai tay cầm bánh bao kẹp thịt, con chuột vừa ăn vừa nói: "Em có chín anh trai. ”

Cố Giai Mính (⊙O ⊙)!

Chín?!

Mẹ Bạch rất có thể sinh! !

Bạch Vũ ngượng ngùng tiếp tục nói: "Công việc của bọn họ đều không ổn định lắm, em nghe nói anh mở một công ty yêu tinh, hiện tại còn tuyển người không? Họ có thể làm bất cứ điều gì, đặc biệt là trong lĩnh vực xây dựng, có thể đào lỗ, phá hủy, làm việc đặc biệt nhanh chóng. ”

Bạch Vũ ở trước mặt thần tượng của mình, ngay cả khi tìm kiếm một công việc cho anh em, cũng xấu hổ khoe khoang về khả năng của các anh em như thế nào, trên thực tế, họ thực sự thực sự có khả năng, một ngày có thể đục hơn một ngàn mét đường hầm, rất mạnh mẽ, bên trong có thể chạy xe lửa trong nhiều thập kỷ! Phá hủy nhanh hơn, họ có thể phá hủy một tòa nhà trong một thời gian ngắn!

Cố Giai Mính gật gật đầu, "Hẳn là có thể tìm được, tôi ăn xong hỏi một chút. ”

Ánh mắt Bạch Vũ nhất thời trở nên sáng lấp lánh, giống như một con chó nhỏ ngồi xổm bên chân Cố Giai Mính, thiếu chút nữa vẫy đuôi!

Vẻ mặt sùng bái kia, Cố Giai Mính không biết nói gì, đứa nhỏ ngốc này, ánh mắt này vừa xuất hiện, hắn cũng không đành lòng cự tuyệt.

Sau khi ăn xong bánh xong, Cố Giai Mính lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Mặc tổng, "Vợ, gửi tôi số điện thoại của người phụ trách công ty điều phối nhân lực yêu yêu linh. ”

Vợ Cố gia Mặc tổng rất nhanh liền đem danh thiếp gửi tới, tốc độ đặc biệt nhanh.

Cố Giai Mính tỏ vẻ rất hài lòng với trình độ nghe lời của vợ.

Cố Giai Mính trực tiếp gọi điện thoại cho người phụ trách, hắn muốn giới thiệu chín yêu tinh đi qua, mỗi người đều là tiểu năng thủ phá gia, hỏi có thể nhận không?

Đối diện thống khoái nói: "Có thể nhận! An bài ở bộ phận phái nhân lực, hiện tại đang thiếu người như vậy, gần đây có vài địa phương cần phá dỡ, cần phải phá nhà đào động, để cho bọn họ mau chóng đến báo danh. ”

Bạch Vũ: ⊙ ▽ ⊙

"Mính ca! Em mời Anh ăn bánh bao thịt cả đời!" Bạch Vũ kích động muốn ôm đùi Cố Giai Mính rồi, thần tượng quá tốt, yêu quái tốt như vậy đã không còn là yêu nữa, là thần vạn năng!

Cố Giai Mính nắm lấy cổ áo sau của nhóc, kéo con chuột dính người này ra xa một chút, "Cậu không phải vừa mới ra mắt, tích góp cho mình một chút tín ngưỡng chi lực!"

Bạch Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt không thay đổi, thần tượng nói cái gì chính là cái đó!

Cố Giai Mính mệt mỏi, con chuột nhỏ này cái gì cũng không nghe vào!

Lá cây Lam Sâm tức giận muốn cuốn lên, con chuột trắng không biết xấu hổ này!

Nhận thấy được cảm xúc vi diệu của chậu hoa lan này, Cố Giai Mính đưa tay, vuốt ve đầu Bạch Vũ, trong lúc bạn học Bạch Vũ hưởng thụ vuốt lông của thần tượng, ánh mắt Lam Sâm sắp xanh biếc.

"Chậc~" Cố Giai Mính tìm được vấn đề.

Tiểu Thảo Yêu này, rất có thể là thích Bạch Vũ, Bạch Vũ vừa đến gần hắn, hắn liền trừng Bạch Vũ, chính là Bạch Vũ ngốc nghếch, không biết có hiểu hay không.

Ai da cảm xúc ah, thực sự là một cái gì đó kỳ lạ  ╮(‵▽′)╭

Sau khi Cố Giai Mính về đến nhà còn cùng Mặc Uẩn Tề bát quái, "Tiểu Thảo kia tuyệt đối coi trọng Bạch Vũ! Lúc Bạch Vũ còn ở đây hắn đều ở đó, sợ ta chiếm tiện nghi của Bạch Vũ, ta làm sao có thể cảm thấy hứng thú với một đứa tiểu yêu, hắn cũng quá lo xa rồi. ”

Mặc tổng: "..."

Đối với vấn đề này, anh không muốn đánh giá bất cứ điều gì, dù sao mạch não của tiểu hồ ly nhà anh, cùng người khác không giống nhau.

Cố Giai Mính còn mất hứng, "Sao anh không nói chuyện?"

Cố Tiểu Yêu cho rằng, làm vợ chồng nhất định phải phu xướng phu tùy, ta nói cái gì ngươi đều phải cố gắng phối hợp, nên phát biểu ý kiến liền phát biểu ý kiến, nên vỗ tay liền vỗ tay, nghẹn không lên tiếng tuyệt đối không thể lên tiếng, ngươi không phối hợp ta làm sao tiếp tục?

Mặc tổng bất đắc dĩ gật gật đầu, "Em cao hứng là tốt rồi. ”

Cố Giai Mính →_→

Ôi, ôi! Càng ngày càng không thân thiết, Cố Giai Mính ném đồ trong tay, chạy đến phía sau Mặc Uẩn Tề, nhảy qua ôm cổ đối phương, nằm sấp liền cắn mặt.

Mặc Uẩn Tề hơi nghiêng đầu, cũng không tránh được sự tàn phá của Cố Giai Mính, trên mặt thuận lợi hạ xuống hai hàng dấu răng.

Mặc tổng sờ sờ nước miếng trên mặt, cõng Cố Giai Mính hai bước đi đến bên sofa, đem người trên lưng đè lên sofa, xoay người đè ngược lại lên, hôn trở về!

Cố Giai Mính bị động tác nhanh nhẹn của Mặc tổng làm cho ngây người, lão Mặc nhà bọn họ càng ngày càng không giống người!

Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu nhéo nhéo mặt Cố Giai Mính, mỉm cười hỏi hắn: "Có phục không?"

Cố Giai Mính không chịu thua ôm cổ Mặc tổng, dùng sức hôn trở về, siêu hung dữ!

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, đã học được chủ động, năng lực học tập cũng rất nhanh.

Phu phu hai người đang náo loạn, nhà vệ sinh trên lầu, lúc Mặc Trạch Dương đi tiểu không cẩn thận nhỏ vào quần một chút, đứa nhỏ yêu sạch sẽ vội vàng cởi hết cởi quần dài và quần nhỏ, để trần mông ngồi trên bồn cầu, hét lớn. : "Ba ơi! Con tè ra quần, tìm quần mới giúp con với!"

Hai chồng chồng còn đang chơi trò hôn trên sofa đều ở trên người nhau, căn bản cũng không nghe thấy tiếng cầu cứu của con trai.

"Ba ơi!"

"Cha!"

"Con muốn quần!"

Mặc Trạch Dương ngồi xổm trên bồn cầu, hô vài tiếng, phát hiện không có ai đáp lại hắn, nhóc con bất mãn bĩu môi nhỏ, bất đắc dĩ biến thành bộ dáng tiểu hồ ly, dùng đuôi che mông, từ trên bồn cầu nhảy xuống, một hơi chạy đến hành lang lầu hai nhìn xuống, ba nó đang cùng cha nó thâm tình nhìn nhau! Trong mắt căn bản không có nó!

Nói cách khác, bọn họ căn bản cũng không có nghe được tiếng kêu cứu của nó!

Mặc Trạch Dương một móng vuốt vỗ vào tay vịn cầu thang, tức giận! Trước đây bất kể nó ở đâu, bất kể ba nó đang làm gì, miễn là nó hét lên, ba sẽ nghe thấy!

Bây giờ ba đã thay đổi!

Trong mắt chỉ có cha!

Cái bình dấm chua trong lòng Mặc Tiểu nhãi con vẫn rất vững vàng, ngay tại không có quần kích thích, bị một móng vuốt vỗ ngã.

Lúc ăn cơm tối, Mặc Trạch Dương rất thâm trầm nói với Mặc tổng một câu: "Cha đã giết tiểu hồ ly!"

Mặc tổng: "... Cái gì?"

Cố Giai Mính gắp một đũa đậu hũ khô vào đĩa nhỏ trước mặt con trai, đồng thời nháy mắt với Mặc Uẩn Tề, đứa trẻ này là như vậy, còn không biết bị kích thích gì khi nào, có lẽ chính là xem nhiều phim hoạt hình, không cần để ý tới nhóc.

Mặc tổng gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm, cũng không coi trọng những lời này.

Nhưng mà ngay buổi tối, Mặc tổng ôm tiểu hồ ly nhà mình vào trong ngực, muốn thân thiết một chút, cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài gõ vang lên.

"Ba ơi! Mở cửa ra!"

Mặc tổng bất đắc dĩ đi ra ngoài nhìn, Mặc Trạch Dương đang xách cái gối nhỏ của mình, một tay bóp eo đứng ở cửa, khí phách nói: "Con muốn ngủ cùng hai người!"

Mặc tổng nhíu mày, "Vì sao?"

Mặc Trạch Dương ủy khuất trông mong nhìn Cố Giai Mính, "Con sợ!"

Cố Giai Mính mềm lòng, vội vàng vẫy tay với con trai: "Đến bên cạnh ba, làm sao con tôi sợ, sợ cái gì?"

Mặc Trạch Dương ôm cổ Cố Giai Mính, đáng thương nói: "Con nằm mơ, mơ thấy ba không cần con nữa. ”

Lần này Cố Giai Mính càng đau lòng hơn, căn bản cũng không hoài nghi lời con trai nói, ôm đứa con nhà mình vào lòng, vỗ vỗ thật tốt, thuận lông.

Mặc tổng không cảm xúc nhìn bộ dáng lén lút nhìn mình của con trai, dạy nó dùng thực lực của mình, nhãi con này lại dùng thủ đoạn này với anh, đây không phải là giết cha nó sao?

Mặc tổng cũng nhìn ra, khẳng định là mình không cẩn thận đắc tội Mặc Trạch Dương, cho nên nhãi con này mới làm như vậy. Đặt gối đầu nhỏ của con trai mình ở giữa hai người, Mặc tổng không thể không đè nén dục vọng của mình, dỗ dành con trai mình trước: "Đêm nay ngủ ở đây đi, ngày mai chúng ta bình tâm nói chuyện một chút. ”

Mặc Trạch Dương lo lắng ôm cổ Cố Giai Mính, "Hai người sẽ không thừa dịp con ngủ rồi lại chạy ra ngoài ăn vụng chứ?"

Cố Giai Mính đỏ mặt, giơ tay cam đoan: "Tuyệt đối sẽ không!"

- Cũng sẽ không ôm con trở về?

Cố Giai Mính: "Không!"

Mặc tổng: "..."

Mặc Trạch Dương ở trên giường lớn ngủ một đêm, ngày hôm sau như bình thường rời giường đi nhà trẻ, Mặc tổng bởi vì chuyện công việc, trở về có chút muộn, ban ngày cũng không có thời gian cùng con trai tâm sự.

Sau đó, đêm đó! Mặc Trạch Dương lại đúng giờ xách cái gối nhỏ của hắn chạy lại!

Sau khi Cố Giai Mính về đến nhà có thói quen nói một số chuyện xảy ra trong đoàn làm phim, hiện tại bộ phim này đang quay, không thể không mỗi ngày treo cáp bay tới bay lui, Cố Giai Mính liền ôm Mặc Trạch Dương chửi bới, "Ba cảm thấy eo ba đều bị siết chặt, bản thân ba biến thành nguyên thân cũng không cần trang điểm, còn có thể trực tiếp bay trên không trung, treo dây cáp gì đó, quả thực là lãng phí tài nguyên. ”

Mặc Trạch Dương ngồi trong lòng Cố Giai Mính, xoa xoa eo cho ba, vất vả cho ba!

Mặc Uẩn Tề híp mắt, ôm Lấy Mặc Trạch Dương, ôn hòa nói: "Ta cảm thấy chúng ta cần nói chuyện. ”

"Con cảm thấy chúng ta không có gì để nói." Tiểu Mặc tổng nâng một bàn tay nhỏ bé lên, khí phách cự tuyệt cha nó, đã đến mức này, đã phát triển đến muốn chiến tranh, còn nói cái gì nữa?

Đáng tiếc cha nó trực tiếp ôm nó ra ngoài, cự tuyệt không có hiệu quả!

Mặc Trạch Dương (▼▼▼#)

Mặc tổng đặt con trai lên giường phòng nhỏ của mình, đi lên liền đánh thẳng vào điểm quan trọng: "Có phải con có ý kiến gì với ta không?"

Mặc Trạch Dương tức giận hừ một tiếng, xoay đầu một cái, lúc này mới phát hiện sao? Ý kiến lớn!

Mặc tổng cuối cùng cũng nhìn ra, đúng là có ý kiến, còn không nhỏ, "Là nam tử hán, ta cảm thấy chúng ta nên thẳng thắn nói chuyện một chút, có ý nghĩ muốn nói ra, con không nói ta làm sao biết con đang suy nghĩ cái gì? Cho dù ta làm sai, con cũng nên đề nghị giúp ta sửa sai, nếu con không nói ta sẽ vĩnh viễn sai lầm, con cảm thấy như vậy được không?"

- Đưa ra liền đưa ra! Mặc Trạch Dương tức giận đứng lên, đứng trên giường, hai tay bóp eo, khí thế tăng vèo vèo lên, "Lúc cha chưa  đến, trong mắt ba chỉ có con, sau khi cha tới, con gọi ba cũng không nghe thấy, hiện tại ba không yêu con nữa! Cha cũng không còn yêu con nữa! Các người đều không yêu con nữa!"

Mặc cuối cùng cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, đứa nhỏ ghen, anh nhịn cười ôm Mặc Trạch Dương vào trong lòng, ôn nhu an ủi: "Sao có thể không yêu con? Con là đứa nhỏ duy nhất của chúng ta, dù bao nhiêu tuổi chúng ta vẫn yêu con. Trong thực tế, khi con gọi chúng ta, chúng ta đã nghe thấy, chúng ta cố ý không đi, chỉ muốn xem nếu con gặp phải tình huống bất ngờ, có khả năng giải quyết không. ”

Mặc Trạch Dương vốn còn bĩu môi, quay đầu tỏ vẻ mình cũng không muốn nghe, lúc nghe được câu cuối cùng này, theo bản năng liền đem đầu nhỏ xoay trở về, trong mắt có ánh sáng, dĩ nhiên là như vậy? Thử thách nó?

"Vậy, vậy cuối cùng thì sao?" Mặc Trạch Dương hỏi có chút không được tự nhiên, điểm này tuyệt đối giống Cố Giai Mính, không được tự nhiên đặc biệt đáng yêu.

Mặc tổng sờ sờ đầu con trai, cười nói: "Cuối cùng chúng ta rất vui mừng, bởi vì con biểu hiện rất tốt, con biến thành bộ dáng nguyên thân chạy ra, giải quyết vấn đề không có quần. ”

Mặc Trạch Dương vừa định cười, lập tức ý thức được mình còn đang tức giận, cố gắng đè xuống khóe miệng, ngạo kiều hừ một tiếng, "Bình thường thôi. ”

Mặc tổng ôm con trai thương lượng với nhóc: "Nếu như con cảm thấy chúng ta không yêu con, hoặc là cảm thấy ở chỗ chúng ta ở chỗ này nhận được ít chú ý hơn trước, vậy cha phải nói trước một chuyện, nếu có em trai em gái, con có thể càng nhận được ít chú ý hơn, bởi vì con là bảo bảo lớn, rất nhiều chuyện con đã có thể tự lập, chúng ta không có khả năng luôn đem ánh mắt đặt ở trên người con, nhưng con phải nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn yêu con. Nếu con không muốn có ai đó để chia sẻ sự quan tâm của chúng ta, em trai và em gái chúng ta cũng không muốn, chờ đợi cho đến khi con lớn lên rối tính sau. ”

Vốn muốn có thêm một đứa con, chính là vì làm bạn với Mặc Trạch Dương, nếu như đứa nhỏ không tiếp nhận, Mặc Uẩn Tề cũng sẽ không cưỡng cầu, như vậy ngược lại sẽ làm tổn thương tình cảm của con trai, đây không phải điều hai người bọn họ muốn nhìn thấy.

"Không cần em trai em gái?" Mặc Trạch Dương trong nháy mắt biến sắc, biểu tình so với lúc trước còn bi phẫn hơn, "Vì sao không cần? Đó không phải là điều con không muốn! Là hai người vẫn chưa ôm về! Thời gian dài như vậy cũng không có, cha có phải chỗ nào không được hay không? Là cha không được hay là ba không thể? Các người không thể đem sai lầm của các người đổ lên người con!"

Mặc Trạch Dương tức giận biến thành tiểu hồ ly nhảy dựng lên, lông đều nổ tung, nó còn muốn đứng lên xốc bàn lên, chuyện này trách nó sao?

Mặc tổng: "... Không được?"

Mặc Trạch Dương còn có lý, "Con đã từng hỏi lão sư dạy con về nguồn gốc sinh mệnh, nếu như hai người vẫn không có bảo bối, vậy khẳng định là ai đó không được! Có bệnh thì phải đi khám bác sĩ!"

Mặc tổng mặt đều đen, tất cả giáo viên dạy cho đứa nhỏ bộ lý luận này, đều nên thay đổi!

- Yên tâm, rất nhanh ôm cho con một đứa trở về! Mặc tổng lạnh mặt, một tay ấn con trai ngã xuống giường, lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại, ngủ, không được giày vò!"

Mặc Trạch Dương bị biểu tình của cha nó làm hoảng sợ, lông đang xù lên lại mắt thường có thể thấy được thuận theo.

Lúc Cố Giai Mính tức giận, Mặc Trạch Dương còn có thể vì cái mông nhỏ bé của mình mà ngụy biện hai câu, Mặc Uẩn Tề vẫn luôn rất ôn hòa, cũng không ở nhà nổi giận, đột nhiên biến sắc, Mặc Trạch Dương lại đặc biệt sợ hãi. Cảm giác bên người cha nó đều dính một tầng bóng ma, tựa như đại ma vương ẩn núp trong bóng tối.

Cha tức giận, tại sao?

Khủng khiếp!

Mặc Tiểu nhãi con thông minh tỏ vẻ, tối nay không đi quấy rầy, nó có thể tự mình ngủ, nó đặc biệt tuyệt vời!

Mặc Uẩn Tề trở lại phòng ngủ, phát hiện Cố Giai Mính đang ngồi trên giường, biểu tình trên mặt cũng rất bất đắc dĩ, hiển nhiên tất cả những gì phát sinh bên kia hắn đều biết.

"Không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại mẫn cảm như vậy." Cố Giai Mính thở dài, có chút đau lòng.

Mặc Uẩn Tề an ủi: "Đứa nhỏ từ nhỏ lớn lên trong gia đình cha mẹ đơn thân đều sẽ mẫn cảm, nó đã xem như hoạt bát sáng sủa, em dạy con rất tốt, hiện tại thằng bé còn nhỏ, vấn đề này rất dễ sửa chữa. ”

Cố Giai Mính vô lực nằm trở lại giường, ảo não nói: "Nếu tôi sớm khôi phục trí nhớ là được rồi, như vậy tôi sẽ không dẫn thằng bé chạy, để đứa bé từ nhỏ đã không có cha, là lỗi của tôi. ”

Mặc Uẩn Tề bật cười, "Sao em cũng mẫn cảm như vậy?"

Cố Giai Mính ủy khuất nhìn anh, cực kỳ mẫn cảm!

Mặc tổng nằm xuống kéo người bên cạnh vào trong ngực, nhéo nhéo mặt Cố Giai Mính, rất nghiêm túc nói: "Thật ra vấn đề hiện tại anh quan tâm nhất, là nhận thức của tiểu tử này. ”

Cố Giai Mính khẩn trương theo: "Cái gì?"

Con trai hắn còn vấn đề gì nữa không? Hắn nhất định sẽ sửa chữa trước cho nó, mời lão sư cũng tốt, chính hắn không tiếp nhận công việc ở nhà chăm sóc nó cũng tốt, tóm lại đứa nhỏ là quan trọng nhất!

-Hắn nói ta không được! Sắc mặt Mặc tổng âm trầm giống như đáy nồi!

Cố Giai Mính ngẩn người, thật lâu bị khẩu khí tiếp theo sặc, đứa nhỏ này điên rồi sao? Nói cha hắn không được! Đây thực sự là một vấn đề nhận thức!

Mặc tổng xoay người đè Cố Giai Mính dưới thân, "Lại sinh thêm hai đứa, để cho hắn biết thân thể cha hắn tốt bao nhiêu!"

Cố Giai Mính: "..."

Lão Mặc muốn phát điên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro