chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bành Tĩnh Hoằng luôn luôn không để ý tới tiền tài, tiêu xài rất nhiều, cùng bạn bè đi chơi, trên cơ bản đều là hắn trả tiền.

Nhưng đồng dạng, bạn không mở miệng với hắn, hắn cũng sẽ không săn sóc đưa tiền cho bạn tiêu hoặc là mua đồ vật gì đó… hắn không thể nghĩ tới những cái này.

Mà Tiêu Chiến, cậu sao có thể mở miệng đòi tiền của người yêu.

Nhưng thật ra đám người Tôn Minh Nghĩa, rất am hiểu lấy tiền trong tay Bành Tĩnh Hoằng.

“Chính mày thay đổi cách lấy tiền trong tay Bành Tĩnh Hoằng, liền nghĩ người khác cũng giống mày?” Tiêu Chiến cười nhạo nói.

Đan Quần mở một quán bar, kiếm không ít tiền, nhưng nếu nói rõ cội nguồn của những đồng tiền này, kỳ thật hẳn là từ chỗ Bành Tĩnh Hoằng.

Số tiền để Đan Quần mở quán, trên cơ bản đều là Bành Tĩnh Hoằng cho, nhưng hắn chỉ cho Bành Tĩnh Hoằng một ít cổ phần của quán. Này còn chưa tính, theo lý hằng năm hắn hẳn là phải chia hoa hồng cho Bành Tĩnh Hoằng, vậy mà Đan Quần chỉ nói bọn họ tới quán bar chơi sẽ không lấy tiền.

Vì thế, sau khi Bành Tĩnh Hoằng tiêu hết tiền riêng vào quán bar, chưa từng nhận được một phân tiền hoa hồng từ hắn, cũng đành phải đi quán bar uống rượu miễn phí mà thôi.

Những năm này, Tiêu Chiến đã không nhìn quen, cũng thể hiện không thích đám người Đan Quần.

Lại nói tiếp, ấn tượng đầu tiên của những người này cho cậu cùng cái quán bar kia, rất là kém.

Cậu còn nhớ lần đầu tiên Bành Tĩnh Hoằng dẫn cậu đi gặp bạn bè, là ở ngay tại quán bar của Đan Quần, sau đó cậu liền nhìn thấy đám người Tôn Minh Nghĩa, Đan Quần mỗi người ôm một cô gái, vừa động chân động tay trêu đùa, thậm chí còn có người khoe khoang nữ nhân trong ngực mình còn nhỏ tuổi…

Vì thế, cậu kêu Bành Tĩnh Hoằng tránh xa những người này, nhưng mỗi lần cậu nói như vậy, Bành Tĩnh Hoằng sẽ cãi nhau với cậu, sau đó cậu vì tránh cãi nhau, liền dần dần không nói tới những người này nữa.

Dù sao… không nói tới những người này, Bành Tĩnh Hoằng thật sự đối với cậu rất tốt.

“Tiêu Chiến mày có ý gì? Ai lấy tiền?” Đan Quần biến sắc, thật cẩn thận nhìn qua Đan Tử Viễn.

“Mày!” Tiêu Chiến cười mở miệng.

“Mày là một tên bị nam nhân bao dưỡng, da mặt sao còn dày như vậy….”

Đan Tử Viễn tới cùng Đan Quần đột nhiên nở nụ cười.

“Bành Tĩnh Hoằng không tốn nhiều tiền ở trên người tôi, nhưng thật ra cho mày thì không ít…. Nói hắn bao dưỡng mày còn đáng tin hơn là bao dưỡng tôi đấy.” Tiêu Chiến lại nói.

Sắc mặt Đan Quần càng khó nhìn: “Mày đừng giả vờ tinh khiết, nếu Bành ca không cho mày tiền, mày làm gì có tiền mua xe?”

“Đương nhiên là người khác cho, dựa vào Bành Tĩnh Hoằng, ngay cả một cái bánh xe bên này tôi cũng không mua được một cái.” Tiêu Chiến nói.

Đan Quần còn muốn nói gì, nhân viên bán hàng liền quay trở lại, đưa cho Tiêu Chiến cùng trợ lý Chu hai phần cơm rất xa hoa, cộng thêm một phần canh.

Lúc này Đan Quần mới chú ý tới sự tồn tại của trợ lý Chu, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Hắn nhớ rõ trợ lý Chu, ngày đó người này đi theo phía sau Vương Nhất Bác….

Hiện tại anh ta cùng Tiêu Chiến tới đây mua xe…

“Đan Quần, tôi là tới xem xe, cậu đừng gây chuyện cho tôi.” Lúc này Đan Tử Viễn thản nhiên quét mắt nhìn Đan Quần.

Đan Quần sợ Đan Tử Viễn không vui, lập tức không nói gì, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến không coi ai ra gì ăn cơm, sau đó khi người bán hàng nhiệt tình nói xe có thể lái đi rồi, sắc mặt cậu ta thay đổi lớn, nhìn rất là phấn khích.

Đan Tử Viễn nhìn cậu một cái, cười hỏi người bán hàng: “Vị lúc trước là ai vậy?”

“Tôi cũng không quen, thế nhưng cậu ấy hẳn là thiếu gia nhà ai, lúc mua xe ánh mắt cũng không hề chớp một cái….”  Người bán hàng rất xúc động, hắn thích nhất khách hàng giống như Tiêu Chiến vậy!

Đan Quần nghe xong càng thêm khó chịu.

Bọn họ chướng mắt Tiêu Chiến, vẫn nghĩ rời khỏi Bành Tĩnh Hoằng, hắn cái gì cũng không thể làm được, không nghĩ tới người ta tùy tay quét thẻ liền mua một cái xe..

Cậu ta là thay đổi kim chủ sao?

Vương Nhất Bác thích cậu ta như vậy?

Vương Nhất Bác quả thật thích Tiêu Chiến, thế nhưng trời đất chứng giám, hắn không cho tiền Tiêu Chiến mua xe, chỉ đưa một cái biển số xe.

Đương nhiên, biển số xe hắn tặng có dãy số rất tốt, đủ gọi giá trị xa xỉ.

Vào ban đêm sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền cười nói cảm ơn: “Chú Vương, cảm ơn biển số xe chú tặng! sau này cháu nhất định sẽ báo đáp chú!”

“Không cần báo đáp.” Vương Nhất Bác bị cậu dùng từ mà nở nụ cười… một cái biển số xe, phải cần dùng tới “báo đáp” sao? “đó là món quà nhỏ tôi cho cậu.”

“Đúng đúng! Ân huệ như rãnh nước nhỏ cũng phải báo đáp như nước sông tuôn trào.” Tiêu Chiến cười tủm tỉm, lại hỏi: “Đúng rồi chú Vương, chuyện ở gần đây của chú có phải đã xong rồi hay không? Tiếp theo chú ở đâu?”

Dựa theo lời nói của trợ lý Chu, Vương Nhất Bác sẽ chuyển ra khỏi khách sạn An Hoa.

“Ngày mai tôi sẽ quay về công ty đi làm.” Vương Nhất Bác cười nói: “Tôi có phòng ở gần công ty, bình thường đều ở đó.”

“Chú Vương, tiểu khu chú ở còn phòng bán hay không?” Tiêu Chiến lại hỏi.

“Hẳn là không có… cậu sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Cháu muốn đi tiểu khu của chú mua phòng ở.” Tiêu Chiến nói: “Phòng của cha mẹ cháu trang hoàng kiểu trung quốc, nhìn rất âm u, cháu không thích.”

Lời này của Tiêu Chiến là nói trái lương tâm… cha Tiêu mẹ Tiêu ở thành phố B có một đống biệt thự, trang hoàng rất xinh đẹp, cậu kỳ thật rất thích….

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, nhìn thấy đôi mắt trong suốt đầy chờ mong của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến…. là muốn ở cùng với mình sao?

Hắn nghĩ nghĩ, cười nói: “tiểu khu tôi ở đã sớm bán phòng xong rồi, nếu muốn mua phòng cũng không dễ dàng…. Cậu nếu không muốn ở phòng nhà cậu, có thể ở cùng với tôi, sau đó lại từ từ tìm phòng thích hợp.”

“Được! vậy phiền chú rồi.” Tiêu Chiến lập tức đồng ý: “Chú Vương chú yên tâm, cháu sẽ không ở không! Đến lúc đó cháu… cháu nấu cơm cho chú!” ban đầu cậu muốn nói là cậu sẽ chăm sóc thân thể Vương Nhất Bác thật tốt, nhưng lời tới bên miệng liền sửa lại.

Dựa theo sự quan sát mấy ngày nay của cậu, vấn đề thân thể của Vương Nhất Bác không lớn, nếu như thế, mình cũng không cần thiết nói tới bệnh tim của người này.

Dù sao Vương Nhất Bác cũng chưa từng nói cho người ngoài những chuyện này, theo lý thì cậu cũng không biết.

Vương Nhất Bác rõ ràng nhìn thấy Tiêu Chiến cao hứng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Lúc trước hắn nghĩ Tiêu Chiến chăm sóc mình, là bởi vì thói quen, nhưng hiện tại, hình như không phải?

Tâm tình mấy ngày nay của Tiêu Chiến không tồi, không giống bộ dạng thất tình miễn cưỡng vui cười, còn dính lấy hắn suốt….

Trong lòng Vương Nhất Bác nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, còn kêu trợ lý đem tất cả đồ dùng của Tiêu Chiến tới chỗ ở của mình.

Tiểu khu Vương Nhất Bác ở không phải là khu biệt thự, nhưng phòng ở bên trong, một căn một căn đều là nhà cao cấp, phòng Vương Nhất Bác ở là năm buồng hai phòng bốn nhà vệ sinh cùng hai nhà bếp, phòng ở hơn hai tăm mét vuông một tầng.

Phòng ở lớn như vậy, Tiêu Chiến ở còn dư dả.

Tiêu Chiến để cho nhân viên tiếp tục ở lại khách sạn An Hoa, mình thì theo Vương Nhất Bác tới phòng ở của Vương Nhất Bác.

Phòng ở này trang hoàng nhìn rất quy củ, phối với sô pha TV, thế nhưng nhìn liền biết không thường dùng.

“Tôi ở chủ phòng, cậu có thể ở phòng bên cạnh.” Vương Nhất Bác mang hành lý của Tiêu Chiến bỏ vào phòng bên cạnh, lại giới thiệu cho cậu bố cục trong phòng một chút: “ Phòng bên này đã bị tôi đổi thành thư phòng, thư phòng rất lớn, bình thường cậu làm việc có thể làm ở đây, phòng phía bắc là phòng tập thể thao, phòng khách tôi không thường dùng, cậu nếu không thích đồ dùng ở đây, kêu trợ lý Chu thay đổi cũng được….”

“Phòng này rất tốt.” Tiêu Chiến nói, nghiên cứu phòng bếp phía tây một chút, máy rửa chén lò nướng tất cả đều có, nhưng rõ ràng không ai dùng phòng bếp.

“Cậu thích là được rồi.” Vương Nhất Bác nói.

“Thích thích, rất là thích.” Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác: “Chú Vương chú không chê cháu quầy rầy là tốt lắm rồi.”

“không chê.” Vương Nhất Bác hơi muốn xoa xoa đầu Tiêu Chiến.

“Chú Vương chú thật tốt! chú Vương, cháu dự định sẽ ở đây một thời gian…” Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

“Cậu cứ việc ở.” Vương Nhất Bác nói, vừa dứt lời, liền nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Tiêu Chiến, trong mắt còn lộ ra đắc ý.

Hắn càng cảm thấy không đúng.

Nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến tươi cười đi dạo trong phòng mình, nghĩ tới trợ lý Chu đã nói qua, phản ứng của Tiêu Chiến khi gặp phải bạn của Bành Tĩnh Hoằng, lại kết hợp với chút chuyện mấy ngày hôm nay nhìn thấy…

Vương Nhất Bác đột nhiên ý thức được, Tiêu Chiến đối với Bành Tĩnh Hoằng, hình như thật sự không cần.

Cậu đã không cần Bành Tĩnh Hoằng, lại rất tối với mình….

Vương Nhất Bác đột nhiên có suy đoán— Tiêu Chiến…. sẽ không phải là thích mình chứ?Lúc trước Vương Nhất Bác có nói với Tiêu Chiến là hắn thích nam nhân, cũng không phải là nói dối.

Hắn đã sớm phát hiện tính hướng của mình từ rất sớm, lúc ở nước ngoài du học, còn quen một người bạn trai, đáng tiếc sau đó cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia tay.

Sau khi về nước, hắn liền vào tập đoàn Minh Lợi, sau đó… bởi vì công ty có nhiều chuyện làm hắn bận rộn, hắn liền không có thời gian lo lắng cho cuộc sống tình cảm của mình.

Hiện giờ đột nhiên toát ra một cái phán đoán như vậy, Vương Nhất Bác hơi buồn rầu.

Hắn có ấn tượng rất tốt với Tiêu Chiến, thậm chí thực cảm kích Tiêu Chiến.

Dù sao… Tiêu Chiến cũng từng giúp đỡ hắn.

Đừng nhìn thân hình hiện tại cao lớn của hắn, thân thể cũng tốt, trước đây kỳ thật rất là ốm yếu.

Thân thể mẹ hắn không tốt, lúc có hắn thì tuổi cũng không nhỏ, thiếu chút nữa không giữ được hắn, sau đó tuy rằng bảo vệ được, nhưng hắn sinh non.

Kỳ thật sinh non cũng không phải là chuyện gì lớn, dưỡng mấy tháng là được rồi, nhưng cha mẹ hắn vì vậy mà cảm thấy thân thể hắn ốm yếu, lúc nuôi hắn…. còn có chút hơi cẩn thận…

Lúc đứa nhỏ nhà người khác bắt đầu đi đường, hắn cũng chưa chạm chân xuống đất một lần nào.

Hơn nữa mẹ hắn rất lo lắng cho hắn, chỉ cần hắn ho khan một tiếng, đều sẽ dẫn hắn đi bệnh viện… vì thế, mọi người vẫn cảm thấy thân thể hắn không tốt.

Có đôi khi, khi tất cả mọi người cảm thấy thân thể bạn không khỏe, thì chính bản thân mình cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Tính tình hắn trầm tĩnh, vốn không thích vận động chỉ thích đọc sách,  hơn nữa tất cả mọi người cảm thấy thân thể hắn không tốt… khi đó, tiết thể dục hắn không hề tham gia, cũng không ở trường học ăn cơm, còn không tham gia hoạt động lớp….

Điều này vẫn làm cho hắn không có bạn cùng tuổi.

Đương nhiên, ngay lúc đó hắn cũng không để ý… khi đó hắn chướng mắt bạn nhỏ ngây thơ cùng tuổi.

Ban đầu không có vấn đề gì, hắn mặc dù có thanh danh “thân thể không tốt”, nhưng trên thực tế thân thể không có vấn đề gì, cứ như vậy mãi, nhiều nhất sau này lớn lên sẽ thành một nam nhân nho nhã yếu đuối.

Thế nhưng lúc hắn mười lăm tuổi, bị ngã gãy chân. Mẹ hắn lo lắng muốn khóc, bắt hắn nằm trên giường dưỡng thương đến ba tháng.

Cũng kỳ quái, hắn mỗi ngày nằm như vậy, thế nhưng không béo lên lại gầy đi, khiến mình nắm đến mức phế đi.

Cũng chính là lúc này, ông ngoại hắn nhìn không được, mang hắn đến thành phố S.

Nhà ông ngoại hắn ở bên cạnh Tiêu gia, mà hắn tại một ngày nào đó, nằm trên ghế ở ban công đọc sách, nhìn thấy Tiêu Chiến chui qua bụi cây ở giữa hai biệt, tìm chó nhà ông ngoại hắn nuôi chơi.

Lúc ấy là nghỉ hè, cha mẹ Tiêu Chiến mời rất nhiều gia sư cho cậu, đem thời gian của cậu lấp đầy, cậu chỉ có thể ăn xong sau đó có hai giờ nghỉ trưa.

Sau đó, tiểu tử kia giả bộ muốn đi ngủ trưa, trên thực tế là chạy đi chơi.

Có thể là một người chơi thì thấy chán, tiểu tử kia trong lúc vô tình nhìn thấy hắn, còn quấn quít lấy hắn cùng nhau chơi.

Lại bởi vì mặc kệ là chơi cờ hay đánh bài, hoặc là chơi trò chơi khác, cũng bởi vì nguyên nhân chơi đùa, bặt đầu giựt dây hắn đi bơi lội, đi chơi bóng cao su, đi đánh cầu lông, đi theo chơi với chó…

Hắn cảm thấy những cái này thật nhàm chán, nhưng ông ngoại hắn bắt buộc, cũng chỉ có thể đi theo, sau đó ở các mặt đều thắng tiểu tử kia.

Vận động một kỳ nghỉ hè, hắn vừa đen vừa béo, còn phát hiện thân thể mình tốt hơn trước, cũng không còn leo cầu thang mà thở dốc nữa.

Chính hắn cũng không biết, khi đó hắn sao có thể cùng một đứa nhỏ chơi vui tới như vậy, nhưng tồn tại của Cố Ngôn Tử, làm cho hắn phát hiện kỳ thật thân thể mình không hề có vấn đề gì, thậm chí yêu thích vận động, thay đổi cuộc sống… đây là khẳng định.

Cũng bởi vì như vậy, ở khách sạn An Hòa nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn không chút do dự ra tay giúp đỡ.

Nhưng Tiêu Chiến thích hắn…

Hắn với Tiêu Chiến tuy rằng kém vai vế, nhưng cũng không kém nhau nhiều tuổi, hắn cũng không thể thật sự xem Tiêu Chiến là vãn bối của mình… nhưng lúc trước, hắn vẫn xem Tiêu Chiến là em trai của mình!

“Chú Vương, ngâm chân!” Tiêu Chiến sau khi nhìn một vòng, liền chuẩn bị nước ngâm chân cho Vương Nhất Bác, vừa đưa sách mấy ngày nay Vương Nhất Bác đang xem cho Vương Nhất Bác.

Ngay sau đó, cậu từ trong nhà bếp lấy ra một đĩa hoa quả đã cắt tốt.

“Chú Vương, hoa quả này là cháu nhờ trợ lý Chu mua, chú có muốn ăn một chút hay không?” Tiêu Chiến cười đem hoa quả đặt trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn nụ cười ân cần của Tiêu Chiến, cứ cảm thấy chỉ cần mình nói một tiếng, Tiêu Chiến có thể đem hoa quả đút vào miệng hắn.

Hắn đột nhiên hơi không tự nhiên: “Cậu không phải rất bận rộn sao? Đi làm việc của cậu đi.”

Tiêu Chiến quả thật rất bận rộn, Vương Nhất Bác vừa nói như vậy, cậu lập tức ôm máy tính của mình đi vào thư phòng, sau đó tập trung gõ chữ.

Hiện tại Tiêu Chiến đang viết kịch bản, tên là <Giang Sơn>, nói về một đoạn lịch sử của triều đại Nam Tống.

Năm tập mở đầu của kịch bản là cậu tự mình gõ và sửa chữa, đã sớm giao cho công ty điện ảnh và truyền hình, để công ty điện ảnh và truyền hình tuyển diễn viên, hiện tại vừa viết vừa sửa chữa, chủ yếu là những tập sau của kịch bản.

Tiêu Chiến đối với phần mở đầu mình viết rất vừa lòng, dựa vào phản hồi của đời trước, phần mở đầu của bộ phim truyền hình này, rất hấp dẫn, chính là phía sau…

Hiện tại, cậu phá lệ dụng tâm sửa chữa mặt sau của nội dung vở kịch, cổ gắng để kịch bản ăn khớp với nhau hoàn toàn không thành vấn đề gì.

Đầu năm nay, đại bài minh tinh diễn phim điện ảnh phim truyền hình, yêu cầu sửa kịch bản không ít, thế nhưng công ty điện ảnh và truyền hình này là công ty có nhãn hiệu lâu đời, chuyện sửa kịch bản cũng chưa bao giờ xảy ra….

Mặc dù khi đó cậu viết kỳ thật cũng không tốt.

Kịch bản và tiểu thuyết hoàn toàn không giống nhau, khi đọc cảm giác cũng không tốt.

Ví dụ như trong bộ phim này, một màn hoàng hậu dạy dỗ cung phi, viết trong tiểu thuyết có thể khiến cho người ta đọc thật đã nghiền, nhưng trong kịch bản có vẻ khô cằn, bên trong ghi rõ ràng đây là nội cảnh, phải quay ở nơi nào không nói, kết tiếp cũng chỉ có đối thoại… bên trong không cần có ngôn ngữ miêu tả màu sắc đẹp đẽ, cũng không cần miêu tả tâm lý, sẽ khiến cho những người xem quen tiểu thuyết chịu không được.

So với việc viết kịch bản, Tiêu Chiến càng thích viết tiểu thuyết hơn, tuy rằng mở phòng làm việc, nhưng cậu làm chủ yếu, là cung cấp ý tưởng, cung cấp đại cương cùng với kiểm định.

Lúc này, cậu đang xem lại những bài viết nhóm người Triệu Điền Dã hôm nay gửi tới, thuận tiện sửa chữa một chút, cho đến khi đồng hồ báo thức của mình vang lên, mới phát hiện đã mười giờ rưỡi tối, mới dừng lại đứng lên, đóng máy tính rửa mặt lên giường.

Buổi sàng ngày mai cậu còn chuyện phải làm, hôm nay phải đi ngủ sớm một chút.

Lúc chuyển nhà, Tiêu Chiến kêu trợ lý Chu đi mua một ít đồ ăn để vào trong tủ lạnh, sáng sớm ngày hôm sau, cậu liền thức dậy, tính toán làm bữa sáng cho Vương Nhất Bác…. Bữa sáng bên ngoài không tốt bằng tự mình làm, ít nhất dầu cũng không phải là dầu ô liu cậu dùng.

Bỏ nhà ra đi ở bên ngoài nhiều năm, Tiêu Chiến đã sớm học được một thân trù nghệ, muốn làm ra món giống như đầu bếp ở trong khách sạn thì không thể, nhưng những món ăn gia đình thì cậu vẫn làm ra được.

Dùng nối áp suất nấu cháo, chiên hai quả trứng gà và hai miếng thịt bò, lại xào hai đĩa đồ ăn…

“Chú Vương, đến ăn bữa sáng đi!” Tiêu Chiến đứng lên tiếp đón: “Cháu vốn định làm thịt xông khói, thế nhưng thịt xông khói không tốt cho sức khỏe, nên cháu làm bò bít-tết… Chú Vương chú nếm thử xem, nếu không thích lần sau cháu làm cái khác!”

Cậu làm bữa sáng kết hợp  theo kiểu Trung Quốc và phương tây, dinh dưỡng phong phú, lại dựa theo sở thích của Vương Nhất Bác mà làm, Vương Nhất Bác hẳn là không ghét?

Vương Nhất Bác đã sớm chú ý tới Tiêu Chiến làm bữa sáng, hắn kỳ thật cũng không trông cậy Tiêu Chiến làm ra món gì ngon, kết quả….

Bữa sáng phong phú, có hơi vượt ngoài dự kiến của hắn.

“Tôi không kiêng ăn.” Vương Nhất Bác cười cười, ngồi xuống ăn sáng.

Trù nghệ của Tiêu Chiến cũng bình thường, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy hương vị ngon đến không ngờ.

Thanh niên ngồi đối diện hắn bộ dạng nhìn rất được, lúc cười lên khiến người ta nhịn không được muốn cười theo cậu… Bánh Tĩnh Hoằng kia thế nhưng có thể cãi nhau rồi bỏ rơi Tiêu Chiến đi đính hôn với người khác. Vương Nhất Bác không thể nào hiểu nổi.

Đồng thời, hắn càng tin tưởng hơn, Tiêu Chiến hẳn là đang theo đuổi mình.

Vương Nhất Bác ăn hết không còn một miếng.

Tiêu Chiến nhìn thấy, tâm tình càng tốt hơn.

Kỳ thật cậu thích nấu cơm, thế nhưng trước kia Bành Tĩnh Hoằng rất kén ăn, lần đầu tiên cậu nấu cơm cho Bành Tĩnh Hoằng ăn, bị Bành Tĩnh Hoằng ghét bỏ, cậu cũng không vui không muốn làm đồ ăn cho Bành Tĩnh Hoằng nữa, bọn họ cơ bản đều ra bên ngoài ăn.

Hiện tại Vương Nhất Bác thích ăn, cậu có thể làm mỗi ngày, dù sao mình cũng muốn ăn.

Tiêu Chiến tuy rằng tự lấy cho mình một cái cớ, nhưng buổi trưa Vương Nhất Bác không ở nhà, cậu liền làm tương đối đơn giản, tùy tiện làm một tô mì ăn liền xong.

Nhưng buổi tối, cậu lại làm vài món ít dầu ít muối, những món này tuyệt đối khỏe mạnh.

Vương Nhất Bác về nhà, đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cũng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến.

Hắn đột nhiên cảm thấy, mình hơi không kháng cự được sự theo đuổi của Tiêu Chiến.

Người bên ngoài cũng không biết tính hướng của hắn, thế cho nên mấy năm nay nữ nhân yêu thương nhung nhớ hắn không ít, nhưng nam nhân theo đuổi hắn chỉ có một người, người này còn đối với hắn rất tốt…

“Cậu thật thích nấu cơm sao?” lúc Vương Nhất Bác ăn cơm liền hỏi.

“Đúng vậy.” Tiêu Chiến nói.

“Trước kia cậu ở cùng với Bành Tĩnh Hoằng, cũng nấu cơm mỗi ngày cho hắn sao?” Vương Nhất Bác lại hỏi.

Hắn hỏi rất trực tiếp, sau đó liền nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, quan sát vẻ mặt của Tiêu Chiến.

“Sao có thể được.” Tiêu Chiến nhắc tới Bành Tĩnh Hoằng, còn hơi ghét bỏ: “Cháu không có nhiều thời gian rảnh như vậy.”

Tiêu Chiến nhắc tới Bành Tĩnh Hoằng, một chút khác thường cũng không có, nhìn giống như là thật sự đã buông xuống… Vương Nhất Bác cảm thấy hương vị đồ ăn rất ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro