chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngủ cũng không yên ổn.

Cậu lại mơ thấy chuyện đời trước.

Khi đó thân thể cậu rốt cục tốt hơn một chút, đã nghĩ tới Vương Nhất Bác, với muốn nói lời cảm ơn tới Vương Nhất Bác, nhưng mà….

Vương Nhất Bác đã chết.

Tiêu Chiến ngồi mạnh dậy, trên người đều là mồ hôi.

Sau đó cậu phát hiện mình ở một nơi xa lạ.

Cậu biến sắc ngồi dậy, sau đó…. Những chuyện lúc trước xảy ra ùn ùn kéo vào trong đầu.

Tửu lượng của cậu thực thấp, thực dễ dàng say rượu, nhưng cũng không say quá… kỳ thật khi đó, cậu vẫn có ý thức.

Chỉ là dưới tác dụng của cồn, cả người cậu mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, sau đó làm một ít chuyện bình thường sẽ không bao giờ làm….

Mất mặt với đoàn phim <Giang Sơn> với cậu mà nói thì không có gì, cậu luôn không để ý tới ánh nhìn của người khác, nhưng sau đó cậu còn cầm lỗ tai heo đến tập đoàn Minh Lợi tìm Vương Nhất Bác còn chưa tính, thế nhưng còn ôm chân người ta, còn lấy quần người ta lau mặt.

Thân hình Tiêu Chiến cứng đờ.

Lúc cậu đối mặt với Vương Nhất Bác, theo bản năng sẽ lấy lòng đối phương, thậm chí có ý khoe tài, nhưng lúc trước cũng chưa làm quá như vậy….

Cậu không còn mặt mũi gặp Vương Nhất Bác!

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới  một chi tiết, nháy mắt mặt mũi đều trắng bệch.

Cậu thế nhưng còn nói thích Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác còn hỏi cậu “Có biết mình đang nói cái gì không”, cậu còn bổ sung thêm một câu thích chú Vương nhất….

Tiêu Chiến thừa nhận, cậu đối với Vương Nhất Bác có hảo cảm.

Từ lúc Vương Nhất Bác cứu cậu, cậu liền đem Vương Nhất Bác chở thành thân cây chống đỡ tinh thân của mình, ký thác rất nhiều tình cảm trên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác quả thật là người cậu thích nhất, thậm chí có thể nói là một người rất quan trọng, nhưng loại tình cảm này rất phức tạp, cậu cũng không biết rốt cuộc là gì.

Thế nhưng cho dù là tình cảm gì, cậu cũng không muốn bị Vương Nhất Bác chán ghét.

Nguyên nhân chính là như vậy, nên cậu chưa từng nghĩ sẽ vượt qua tình cảm chú cháu.

Tuy rằng lúc trước Vương Nhất Bác cũng nói mình thích nam nhân, theo một câu “Tôi cũng vậy”, nhưng Tiêu Chiến vẫn không tin.

Vương Nhất Bác là con một, nếu hắn thích nam nhân thật, Vương gia sao có thể gió êm sóng lặng như vậy? hơn nữa cậu nhớ rõ rất nhiều năm trước, còn nghe bà nội Vương nói, Vương Nhất Bác có đối tượng ở nước ngoài.

Đó là ở lễ mừng năm mới nào đó, bà nội Vương oán giận với bà nội cậu về đối tượng của Vương Nhất Bác, nói đối tượng kia không tốt.

Đối tượng của Vương Nhất Bác có thể để cho bà nội Vương lấy ra nói, vậy hơn phân nửa là nữ nhân…

Tiêu Chiến lấy tay vỗ vỗ mặt mình, làm cho mình tỉnh táo lại.

Nhưng cậu không bình tĩnh được.

Cho dù Vương Nhất Bác thật sự thích nam nhân, cũng sẽ không thích cậu, dưới tình huống như vậy nghe thấy lời tỏ tình của cậu, có thể cảm thấy ghê tởm hay không? Có thể không quan tâm đến cậu nữa hay không?

Chỉ cần nghĩ như vậy, Tiêu Chiến liền khó chịu.

Sau khi Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến vào phòng ngủ, đã không ngừng bận rộn trong hai tiếng.

Lúc này, hắn đang xem những mail mà trợ lý chuyển tới… tập đoàn Minh Lợi có nhập khẩu khoáng thạch, mà giá cả khoáng thạch gần đây đang tăng lên…

Vương Nhất Bác rất nhanh liền đưa ra ý kiện của mình.

Vừa mới bận rộn xong, hắn chợt nghe thấy thanh âm cửa phòng nghỉ mở ra.

Vương Nhất Bác quay đầu, thấy Tiêu Chiến đi ra từ phòng nghỉ.

Mặt Tiêu Chiến ngủ đến đỏ bừng, tóc hơi rối, cậu cào cào tóc mình, rõ ràng hơi ngượng ngùng: “chú Vương, cháu sao lại tới đây?”

“Cậu đã quên?” Vương Nhất Bác nhíu mày.

“Đã quên cái gì? Có phải cháu uống rượu rồi làm bậy gì rồi không?” Tiêu Chiến đem khả năng diễn xuất của mình phát huy đến cảnh giới cao nhất: “Chú Vương, ngại quá, tửu lượng của cháu rất kém cỏi…”

Vương Nhất Bác còn nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, nhưng không nhìn ra cái gì.

Hắn không khỏi có chút thất vọng.

Lúc ấy Tiêu Chiến tuy rằng say, nhưng cũng không phải say không biết gì, hắn nghĩ sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại có thể nhớ rõ…

“Biết tửu lượng của mình kém, về sau đừng uống rượu nữa.” Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nghe vậy liên tục gật đầu, sau này cậu nhất định không uống rượu.

“Trước kia cậu có uống rượu sao?” Vương Nhất Bác lại hỏi.

“Này… không có.” Tiêu Chiến nói, không tính trước khi sống lại, đời này hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu uống rượu.

Thứ nhất là cha mẹ cậu quản thực nghiêm, thứ hai…. Cậu không có hứng thú với cồn, trước kia cho dù uống rượu, nhiều nhất cũng chỉ là lúc tụ tập ở đại học mà thôi, chỉ uống một chút bia, cậu cũng không cần phải uống rượu.

“Rất tốt.” Vương Nhất Bác vừa lòng gật đầu: “Sau này cậu đi ra ngoài, vẫn nên đừng uống rượu.”

Tiêu Chiến cười hì hì với Vương Nhất Bác, trong lòng thả lỏng rất nhiều.

Cậu tính toán làm bộ như không biết gì để lừa dối cho qua, hiện tại xem ra, Vương Nhất Bác cũng có tính toán như vậy.

“Đúng rồi, Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Vương Nhất Bác đứng dậy, Tiêu Chiến không nhớ rõ chuyện mình làm sau khi uống rượu, điều này làm cho hắn hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn quyết định nói chuyện thật tốt với Tiêu Chiến: “Cậu cùng Bành Tĩnh Hoằng đã chia tay được một khoảng thời gian, tôi nhìn ra được cậu không còn tình cảm gì với hắn, cậu có muốn suy xét…..” suy xét tôi một chút hay không?

Tiêu Chiến lập tức ngắt lời Vương Nhất Bác nói: “Chú Vương, tuy rằng cháu không còn tình cảm gì với Bành Tĩnh Hoằng, nhưng trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại không có kết quả, cháu cảm thấy rất đau lòng… hiện tại chỉ muốn đặt trái tim vào sự nghiệp!”

Vương Nhất Bác kêu cậu suy xét… suy xét về chuyện yêu đương? Hay là suy xét về chuyện chuyển ra ngoài?

Cậu không chút do dự từ chối, dời tầm mắt không nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt dừng ở trên bàn công tác của Vương Nhất Bác, sau đó liền nhìn thấy…. trên bàn đặt một nửa lỗ tai heo bị gặm.

Lỗ tai heo của quán kia, nếu khách hàng có yêu cầu, thì sẽ thái giúp, nhưng lúc ấy Triệu Điền Dã vội vàng, liền trực tiếp mua hai lỗ tai heo không cần thái, hiện tại trong đó có một cái bị cắn vô cùng thể thảm.

Tiêu Chiến càng chột dạ, cậu lén nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác nhăn mày, điều này làm cho Tiêu Chiến hơi áy náy, cậu hẳn là khiến Vương Nhất Bác khó xử, nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không muốn chọc thủng.

Một khi việc này bị chọc thủng, cậu có lẽ sẽ không thể ở cùng Vương Nhất Bác được nữa.

“Hiện tại tuổi cậu còn nhỏ, quả thật nên đặt tâm tư vào sự nghiệp.” Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, đồng ý lời nói của Tiêu Chiến.

Lúc trước hắn nghĩ Tiêu Chiến thật sự đã quên hết chuyện khi uống rượu, nhưng hiện tại… hắn nhìn ra được, Tiêu Chiến hẳn là không có quên, mà cậu làm bộ như đã quên.

Đồng thời, hắn có thể nhìn ra, Tiêu Chiến hình như hơi sợ hãi.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ, lúc trước hắn cùng Tiêu Chiến, kỳ thật còn tồn tại một ít vấn đề.

Hai người bọn họ thời gian ở chung thực sự rất ngắn, vai vế lại khác nhau, tuy nói hắn không để ý, nhưng người khác thì sao? Ví dụ như, cha mẹ Tiêu Chiến.

Nghĩ đến cha mẹ Tiêu Chiến cho tới nay yêu cầu Tiêu Chiến rất nghiêm khắc, còn có cha Tiêu Chiến tính tình nóng nảy…. Vương Nhất Bác cũng có thể hiểu được vì sao Tiêu Chiến lùi bước.

Hắn và Tiêu Chiến nếu muốn cùng một chỗ, cha mẹ hắn thì không cần nói, nhưng cha mẹ Tiêu Chiến thì không dễ nói chuyện như vậy, mà hắn không thể lại làm cho Tiêu Chiến bỏ nhà ra đi.

Người này tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng rất để ý tới người nhà, hắn thường thấy người này nhắn tin nói chuyện với người nhà.

Tình cảm của hai người bọn họ, tạm thời thả lỏng một chút cũng tốt, hắn tốt nhất là nên đi dò xét ý của cha Tiêu Chiến.

“Chú Vương , gần đây cháu đầu tư vào một  bộ phim chiếu mạng, đang làm rất tốt, hơn nữa cháu cũng muốn đầu tư vào một bộ phim truyền hình khác….” Tiêu Chiến lập tức nói tới sự nghiệp của mình.

Vương Nhất Bác đưa chén trà của mình cho cậu: “lúc trước uống rượu, bây giờ uống trà đi.”

Trong lòng Tiêu Chiến thực loạn, nhận lấy chén trà liền uống cạn sạch nước ở bên trong, không chú ý tới đây là ly của Vương Nhất Bác.

“Tôi kêu trợ lý Chu chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo, cậu đi thay đi.” Vương Nhất Bác chỉ chỉ một gói to ở trên sô pha.

Tiêu Chiến gật gật đầu, cầm gói to kia đi vào phòng nghỉ, trước khi đi vào, còn nhìn thoáng qua quần của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đã thay quần.

Trong phòng nghỉ có phòng vệ sinh và buồng tắm, Tiêu Chiến nhìn nhìn thời gian, quyết định tắm rửa luôn, sau đó thay quần áo mới, mà lúc đem quần áo bẩn ném vào trong giỏ, cậu chú ý trong giỏ có một cái quần.

Mặt cậu hơi nóng, càng chột dạ.

Tiêu Chiến vẫn đợi ở trong phòng nghỉ, cho tới khi Vương Nhất Bác tới gõ cửa, nói phải về nhà.

Hai người đã đói bụng, cũng lười về nhà nấu cơm, liền tìm một nơi ăn cơm ở gần đây.

Tuy rằng chưa nói rõ ràng, nhưng không khí giữa hai người vẫn tốt giống như trước.

Trong lòng Tiêu Chiến từ từ thả lỏng, về phần Vương Nhất Bác…. Hắn cũng thích ở chung như vậy.

“Tiểu Chiến, bình thường cậu ngoài viết kịch ra, còn làm gì nữa không?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Cũng không làm gì…” Tiêu Chiến nói, nhưng năm này cậu rời nhà bỏ đi sống rất phóng túng, trên cơ bản nhìn nhìn viết viết cái này cái kia, ngày cứ như thế mà qua.

Sau khi trở về nhà…. Mỗi ngày lại nhào vào sự nghiệp.

“Tôi nhớ rõ đàn dương câm của cậu cũng rất khá, muốn tôi mua dương cầm cho cậu không?” Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến chơi dương cầm thật ra chơi rất tốt, thế nhưng trước đây cậu đối với đàn dương cầm căm thù đến tận xương tủy.

Bị buộc học còn chưa tính, còn phải luyện mỗi ngày, lại bởi vì cha mẹ cậu rất coi trọng cậu, lúc cậu luyện đàn, đều mời người ở học viện âm nhạc cùng cậu luyện… cũng chính là theo dõi cậu.

Cho tới sau này, không ai nhìn chằm chằm cậu nữa, cậu căn bản không muốn chạm vào đàn.

Nhưng hiện tại khi đã xuyên qua, cậu lại cảm thấy đánh đàn cũng rất được…

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hơi động tâm, lập tức nói: “ngày mai tôi cho người mang đàn dương cầm sang đây.”

“Chú Vương, không cần….”

“Là đàn dương cầm trước đây tôi dùng qua… đưa tới tôi cũng có thể thỉnh thoảng chơi.” Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến rốt cuộc không có từ chối, lại nhịn không được nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đối với cậu thật sự rất tốt.

“Chú Vương, chú đối với mọi người đều tốt như vậy sao?” Tiêu Chiến nhịn không được hỏi, đời trước Vương Nhất Bác cứu cậu, đời này thì nơi chốn quan tâm cậu… người khác cũng rất tốt, hầu như những người bên cạnh hắn, đều không tự chủ được thích hắn?

“Sao có thể như vậy.” Vương Nhất Bác cười cười, hắn rất ít thân thiết với người khác, đương nhiên không có khả năng đối tốt với người khác rồi.

Trái tim Tiêu Chiến đột nhiên đập nhanh hơn.

Lúc bọn họ đang vừa ăn vừa nói chuyện, thì ở nhà cũ Vương gia, cha Vương cùng mẹ Vương biết được một tin tức.

Trước đây cha Vương mẹ Vương giúp đỡ một cô nhi, còn để cho cô nhi đó vào Vương thị làm việc, mà người này cho tới nay, đều biết ân báo đáp, thường thường đến nhìn bọn họ.

Hôm nay, hắn lại tới nữa, đồng thời nói một chuyện: “Chú Vương cô Vương, lại nói tiếp hôm nay ở công ty, còn xảy ra một chuyện rất thú vị… có một người hơn hai mươi tuổi đột nhiên  tới công ty, đưa lỗ tai heo cho Nhất Bác…”

Người nói chuyện tên là Trương Đình Nghiêm, năm nay hơn bốn mươi tuổi, đã là quản lý cấp cao của Vương thị, lúc này hắn đem chuyện Tiêu Chiến đến tìm Vương Nhất Bác nói rất sống động.

“sau đó cháu mới biết người trẻ tuổi kia uống rượu…. tính tình của Nhất Bác cũng thật tốt, thế nhưng để cho cậu ta ngủ ở trong văn phòng mình đến quá trưa.” Trương Đình Nghiêm nói.

Trương Đình Nghiêm thường thường tới chỗ của cha Vương mẹ Vương, mà đối tượng nói chuyện của bọn họ bình thường đều là Vương Nhất Bác, rất nhiều chuyện về Vương Nhất Bác, cha Vương mẹ Vương đều là biết được từ trong miệng hắn.

Mà hiện tại  nghe hắn nói như vậy…

Ban đầu mẹ Vương hơi lãnh đạm, lập tức liền kích động.

Con trai của bà sau khi ở nước ngoài chia tay với mối tình đầu, liền vẫn không có yêu đương, bà vẫn thực lo lắng, e sợ con trai mình đau khổ phải sống cô độc suốt cả quảng đời còn lại… hiện tại, con của bà rốt cục nói chuyện tình cảm rồi sao?

Mẹ Vương rất cưng chiều con trai, nghe thấy chuyện này liền ngồi không yên.

Cha Vương nhướng mày, nhưng cũng rất nhanh liền giãn ra.

Con trai của bọn họ, lúc học đại học liền xuất quỹ với bọn họ, nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm chấp nhận chuyện này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro