chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đầu bên kia điện thoại thể hiện rất quen thuộc với mình, nhưng Vương Nhất Bác cũng không nghe ra người kia là ai.

Thế nhưng đây là số điện thoại cá nhân của hắn, người biết không nhiều lắm, bởi vậy hắn rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi cậu là?”

Vương Nhất Bác suy xét, có phải người bạn nào của mình đổi di động hay không, cố ý nói giỡn với mình— những người hắn vài năm này quen biết, cơ bản đều là những người thành thục ổn trọng, nhưng trước kia cũng có mấy người bạn hoạt boát.

Vương Nhất Bác sau khi nói ra khỏi miệng, đầu bên kia điện thoại không có thanh âm, một lát sau, người nọ mới nói: “Anh không nhận ra thanh âm của em sao?”

“Thật xin lỗi, thanh âm trong di động có thể bị sai lệch.” Vương Nhất Bác nói, hơi không hờn giận.

Tính tình hắn rất tốt, nhưng cũng không thích cùng người khác chơi trò chơi này.

Hắn thật sự rất bận rộn, càng hy vọng người liên hệ với hắn có thể trực tiếp nói vào vấn đề.

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói; “Em là Đàm Trăn.”

“Đàm Trăn? Cậu sao lại có số điện thoại của tôi?” chân mày Vương Nhất Bác cau lại.

Hắn không nghĩ tới, người chia cách mười năm, thế nhưng sẽ gọi điện cho hắn, còn có thể nắm được số điện thoại cá nhân của hắn.

Đàm Trăn là bạn trai duy nhất mà Vương Nhất Bác đã gặp gỡ.

Hắn đã từ sớm phát hiện mình thích nam nhân, nhưng đồng dạng, hắn cũng rất sớm xác định mục tiêu của mình.

Hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, tóc cha cũng đã hoa râm, còn bị cao huyết áp, tuổi của mẹ cũng không nhỏ…. Điều này làm cho hắn muốn mau chóng nhận lấy trọng trách trên tay cha mẹ, đương nhiên là không có thời gian nói chuyện yêu đương.

Hắn ở trong nước học một năm đại học, sau đó liền ra nước ngoài, tiến vào một trường đại học nổi danh ở nước ngoài bắt đầu học tập.

Đoạn thời gian kia, hắn như trước rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi rất ít, thế nhưng vì rèn luyện năng lực xã giao của mình, hắn vẫn tham gia một ít hoạt động xã đoàn, cũng quen biết được một ít bạn, phát triển nhân mạch của bản thân.

Tại thời điểm đó hắn gặp được Đàm Trăn.

Đàm Trăn giống như hắn, cũng là người hoa, hai người vào trường học không bao lâu thì quen biết, sau đó lại từ từ quen thuộc hơn, sau lại Đàm Trăn chủ động theo đuổi hắn, tặng hoa tỏ tình vân vân làm rất nhiều lần.

Bộ dạng Đàm Trăn không tồi, học tập cũng tốt, là người rất có mị lực, phù hợp với những yêu cầu của hắn, hắn cũng đồng ý.

Đó là lần đầu tiên yêu đương, ngay từ đầu tuy rằng chỉ muốn thử xem, nhưng ở chung lâu, cũng có tình cảm.

Nhưng ở chung lâu, khuyết điểm của Đàm Trăn cũng từ từ lộ ra.

Lúc Đàm Trăn đối mặt với người ngoài, là một người sáng sủa như ánh mặt trời dễ ở chung, khiến mọi người rất thích, nhưng nếu là người yêu của hắn…. hắn lại tùy hứng cực đoan, còn có ý niệm khống chế rất mạnh.

Một khi hắn không theo ý Đàm Trăn, Đàm Trăn sẽ tức giận, mà nguyên do chỉ là hắn không đem áo khoác treo đúng vào nơi của nó.

Tính tình của Vương Nhất Bác rất tốt, rất nhiều thời điểm đồng ý bao dung, nhưng hắn cũng là người có chủ ý, nếu gặp phải chuyện hắn cảm thấy nên kiên trì, vậy thì không có khả năng sẽ làm theo yêu cầu của Đàm Trăn.

Ví dụ như áo khoác có thể theo yêu cầu của Đàm Trăn mà mắc vào đúng chỗ, nhưng Đàm Trăn không muốn hắn tham gia một ít hoạt động có thể học được không ít kiến thức, hắn như cũ sẽ đi.

Mỗi lần gặp phải tình huống này, Đàm Trăn sẽ thực tức giận, ngay từ đầu sẽ chiến tranh lạnh với hắn, sau đó liền thẳng thắn cãi lộn.

Ầm ĩ ầm ĩ, cảm tình cũng dần dần phai nhạt.

Hắn vẫn hy vọng Đàm Trăn có thể đi gặp bác sĩ tâm lý, không cần cố tình gây chuyện như vậy, nói ra một ít vấn đề của bản thân hắn, nhưng Đàm Trăn vẫn từ chối.

Sau đó hắn dùng thời gian ba năm học xong chương trình đại học, định về nước.

Đàm Trăn không muốn cho hắn về nước, hai người cuối cùng cãi nhau một trận rất lớn từ khi yêu nhau cho tới nay.

Mà lúc này hắn hạ quyết tâm phải chia tay. Thế nhưng, hắn còn chưa nói ra chuyện chia tay, Đàm Trăn đã yêu cầu chia tay trước.

Hắn đồng ý rồi, nhưng ngay từ đầu còn nghĩ Đàm Trăn đưa ra yêu cầu chia tay là để uy hiếp hắn, dù sao chuyện như vậy trước kia Đàm Trăn làm không ít.

Thế nhưng lần này Đàm Trăn cũng không phải nói giỡn. Đàm Trăn dọn ra khỏi chỗ hắn ở, hơn nữa hỏa tốc cùng người khác ở bên nhau.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, chấm dứt chương trình học xong liền trở về nước, thay đổi các phương thức liên lạc của mình, sau đó đi cơ sở của tập đoàn Minh Lợi làm hai năm, rồi lại đi theo bên người cha học tập ba năm.

Chờ hắn rốt cục tiếp nhận tập đoàn Minh Lợi, Đàm Trăn với hắn mà nói đã là chuyện rất xa xôi, hắn thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới người này.

Nhưng hiện tại, Đàm Trăn đột nhiên gọi điện cho hắn….

Vương Nhất Bác quan tâm Đàm Trăn sao lại có số điện thoại cá nhân của mình.

Đàm Trăn ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng hơi không vui: “Vương Nhất Bác, không gặp nhiều năm như vậy, anh liền lãnh đạm như thế?”

“Ngại quá, tôi rất bận rộn, nếu cậu không có chuyện gì, tôi muốn ngắt điện thoại.” Đàm Trăn không trả lời, Vương Nhất Bác quyết định không hỏi nữa.

“Từ từ!” Đàm Trăn hơi nóng nảy: “Em quả thật có chuyện tìm anh, em hiện tại làm việc ở LK, Vương Nhất Bác, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt…”

“Tôi đã biết.” Vương Nhất Bác nói: “Tôi bên này còn có việc, cúp đây.”

Vương Nhất Bác không hề do dự cúp điện thoại.

“Chú Vương, ai gọi điện thoại cho chú vậy?” Tiêu Chiến đã mang đồ ăn lấy ra, lúc này liền hỏi một câu.

Vương Nhất Bác không bàn công việc với đối phương, nhìn còn hơi không vui… đây là có người vay tiền của hắn sao?

“Bạn trai trước của tôi.” Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến kinh ngạc : « Bạn trai trước ? chú Vương chú khi nào thì từng có bạn trai ? »

« Trước kia ở nước ngoài gặp gỡ. » Vương Nhất Bác thực bình tĩnh trả lời.

Tiêu Chiến : « !!! »

Trước kia Vương Nhất Bác nói hắn thích nam nhân, nhưng lúc trước Tiêu Chiến không dám xác định… dù sao trước đây trên phương diện tình cảm Vương Nhất Bác rất sạch sẽ, thế mà từng ở nước ngoài có đối tượng.

Mà khi đó mẹ Vương cùng bà nội oán giận đối tượng kia, lại đặc biệt thản nhiên, cậu cũng nghe được một ít…. Cho tới nay cậu luôn cảm thấy đối tượng kia là một chị gái…. Không là dì.

Hiện tại đột nhiên phát hiện mình nhận thức không đúng, tâm tình của Tiêu Chiến thực phức tạp.

Đồng thời cũng hơi ảo não.

Mấy ngày nay, cậu hỏi thăm mẹ Vương chuyện của Vương gia, thế nhưng quên hỏi chuyện vị tiền nhiệm của Vương Nhất Bác, nếu cậu sớm hỏi một chút… sợ là đã sớm biết Vương Nhất Bác kỳ thật là thích nam nhân !

Thế nhưng cho dù Vương Nhất Bác thích nam nhân, cũng không chắc sẽ thích cậu.

« Chia tay đã mười năm rồi, cũng không biết hắn sao có số điện thoại cá nhân của tôi mà gọi điện cho tôi… » Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không động đậy gì, liền giúp Tiêu Chiến mang đồ ăn ra để lên bàn.

Lúc này Tiêu Chiến đã bình tĩnh lại.

Cậu quả thật thích Vương Nhất Bác, nhưng càng cảm kích Vương Nhất Bác, hiện giờ quan tâm nhất, chính là chuyện vì sao Vương Nhất Bác lại chết… Vương Nhất Bác tử vong, có thể liên quan đến bạn trai trước hay không ?

Lúc trước Bành Tĩnh Hoằng thiếu chút nữa thì hại chết cậu, không chừng bạn trai trước của Vương Nhất Bác cũng có vấn đề.

« Chú Vương, lúc trước vì sao các người lại chia tay ? » Tiêu Chiến lập tức hỏi.

« Tôi muốn về nước, chúng tôi liền chia tay. » Vương Nhất Bác cười nói, kỳ thật nguyên nhân chính là sự chiếm hữu của Đàm Trăn càng ngày càng mạnh, nhưng hắn không muốn nói ra chuyện này.

Hiện tại nhớ tới, còn cảm thấy mình trước kia thực ngu ngốc.

Sau này đối với Đàm Trăn, đã hoàn toàn không thích, cũng chỉ còn lại ý thức trách nhiệm.

Kỳ thật hắn hẳn là nên tách khỏi Đàm Trăn sớm một chút, mà không phải cảm thấy Đàm Trăn không thể rời khỏi hắn, chấp nhận để cho Đàm Trăn gây sức ép.

Tiêu Chiến còn muốn hỏi thêm, nhưng cứ truy vấn mãi thì không tốt, chỉ có thể nhịn xuống.

« Chú Vương, chúng ta mau ăn thôi, nguội sẽ không ngon. » Tiêu Chiến nói.

Rau dưa hôm nay, là ngày hôm qua Tiêu Chiến đã chọn tốt, bên trong có hai loại rau khác biệt rất hiếm thấy, ngưu bì thái và dương kế, loại trước Tiêu Chiến mang đi xào, loại sau cậu trực tiếp ăn sống.

Cậu hơi lo lắng Vương Nhất Bác không thích, kết quả Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, cười nói : « Thật lâu rồi không ăn dương kế, còn rất nhớ nhung. »

Vương Nhất Bác cũng không kiêng ăn, mỗi món đồ ăn đều ăn một nửa.

Nhưng thật ra Tiêu Chiến có tâm sự, ăn rất chậm, cuối cùng còn thừa lại một ít.

Vương Nhất Bác nhìn cậu như vậy, tâm tình rất tốt.

Đàm Trăn đột nhiên gọi điện thoại tới, hắn cũng không để ở trong lòng.

Tuy rằng nói lần này Đàm Trăn đại diện cho LK bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Minh Lợi, nhưng chuyện làm ăn như vậy, hắn nhiều nhất chỉ cần ra mặt ký một chữ là xong, trừ khi tổng tài LK đến đây, nếu không hắn cũng sẽ không tham gia đến toàn bộ quá trình, cũng sẽ không có  nhiều tiếp xúc với Đàm Trăn.

Hắn cũng sẽ không đi tiếp xúc với Đàm Trăn.

Cùng một lỗi lầm, hắn sẽ không dẫm lên hai lần.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nói chuyện khác, nhìn thời gian gần xấp xỉ, Tiêu Chiến liền tạm biệt Vương Nhất Bác, đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác đưa cậu tới cửa, sau đó liền tiếp tục bận rộn.

Mà lúc này, ở trong một khách sạn nào đó, có một nam nhân trung niên ánh mắt màu xanh dùng tiếng anh hỏi Đàm Trăn : « Trăn, vị chủ tịch của tập đoàn Minh Lợi kia, nói gì ? »

« Hắn nói chuyện làm ăn này không phải hắn tới bàn bạc. » Đàm Trăn cười nói.

« Được rồi… tôi đã hiểu, hy vọng hắn có thể cho một giá cả ưu đãi, cái này liên quan đến tiền thưởng của chúng ta. » Nam tử trung niên nói.

Đàm Trăn gật đầu, chuyển hướng đề tài nói sang chuyện khác, trong lòng lại rất phiền não.

Hắn biết nhiều năm như vậy, Vương Nhất Bác vẫn không yêu đương, còn tưởng rằng Vương Nhất Bác nhớ mình mãi không quên…. Không nghĩ tới còn lãnh đạm như vậy.

Cũng đúng, bên người Vương Nhất Bác đã có người khác, đương nhiên sẽ quên hắn.

Đàm Trăn tưởng tượng như vậy, lập tức liền hơi không cam lòng, cũng hơi hối hận.

Sau khi cùng Vương Nhất Bác chia tay, hắn yêu đương với mấy người bạn trai, nhưng không được mấy tháng, liền nhanh chóng chia tay, những người này, còn không có ai giống Vương Nhất Bác bao dung hắn.

Hắn không thể tránh né càng ngày càng nghĩ tới Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác thay đổi tất cả phương thức liên lạc, hắn cũng không thể bỏ xuống mặt mũi mà ở khắp mọi nơi tìm Vương Nhất Bác.

Khi đó hắn còn nghĩ, Vương Nhất Bác về nước, cho dù trong nhà có tiền, phát triển hẳn là sẽ không tốt bằng hắn, kết quả…. Vương Nhất Bác thế nhưng tiếp nhận tập đoàn Minh Lợi !

Hẵn vẫn biết trong nhà Vương Nhất Bác không thiếu tiền, nhưng không coi ra gì, dù sao lúc trước trong vòng những người đi du học bọn họ, cơ bản gia cảnh đều không khác nhau mấy, nhưng hắn không nghĩ gia cảnh của Vương Nhất Bác, lại còn tốt như vậy !

Sớm biết rằng như vậy….

Kỳ thật hắn cũng biết mình có vấn đề về mặt tâm lý, hắn nếu sớm đi gặp bác sĩ tâm lý, có lẽ sẽ không bỏ qua Vương Nhất Bác.

Đồng thời không cam lòng và hối hận, còn có Khương Tú.

Khương Tú vẫn còn ở trong trại tạm giam.

Nhìn thấy cải trắng nấu thịt mỡ còn có thịt kho tàu nấu bí đao trước mặt mình, Khương Tú đã muốn ói ra.

Trước kia cô ta thật vất vả, mới có thể duy trì được hình thể của mình không mập lên, nhưng hiện tại, cô ta dễ dàng gầy đi !

Khương Tú cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa.

Lúc này, cô ta rốt cục nghe được một thanh âm nói với mình giống như tiếng trời : « Khương Tú, có người tới thăm cô. »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro