chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc phim truyền hình kết thúc, lượt xem sẽ cao hơn bình thường.

Nhưng bộ phim truyền hình <Nhà của ngươi> không giống bình thường.

Giai đoạn cuối phim truyền hình, nam nữ chính cùng một chỗ, Nghê Quân Dương ở trong phim thiết kế đau khổ cho nam nữ chính, cũng được giải quyết tất cả, cũng chỉ còn ít việc lông gà vỏ tỏi mà còn làm ầm ĩ… người xem cũng không muốn xem.

So với xem hai người ầm ĩ, còn không bằng xem <Giang Sơn>.

Thời điểm <Nhà của ngươi> kết thúc, lượt người xem đã giảm xuống còn 0.8, mà đài truyền hình mua bộ phim này, lúc này cũng hối hận muốn chết.

Đại truyền hình bọn họ chiếu phim truyền hình, cho dù bình thường, lượt xem cũng duy trì ở mức 1, hiện tại ngay cả 1 cũng không đạt được!

Nếu trách bộ phim này, vậy cũng phải trách <Giang Sơn>.

Rất nhiều người chạy đi xem <Giang Sơn>, đương nhiên không rảnh xem phim của bọn họ.

Đài truyền hình thầm kêu xui, bắt đầu phát tin của bộ phim truyền hình tiếp theo.

Đối với đài truyền hình mà nói, phim truyền hình nếu đã chiếu xong, cũng liền qua, bọn họ dù sao cũng lời được một ít phí quảng cáo, ảnh hưởng cũng không lớn.

Nhưng đối với Tinh Duyệt mà nói, bộ phim truyền hình này thất bại, đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn.

Lúc trước cha Bành chỉ là ngủ không được mà thôi, hiện tại cả người nhìn giống như đã già đi vài tuổi.

Lúc lòng người không tốt, thì tính tình cũng sẽ kém đi, mấy ngày nay cha Bành nhịn không được liền phát giận, biến không khí ở giải trí Tinh Duyệt rất khẩn trương.

Cũng chính là lúc  này, luật sư Châu lại cười tủm tỉm tới cửa.

Cha Bành nhìn thấy luật sư Châu, trong lòng nhảy dựng, từ đáy lòng toát ra dự cảm không rõ, mà dự cảm của hắn cũng không sai.

Luật sư Châu là tới đòi tiền.

Luật sư Châu tìm được cha Bành, đem những thứ Vương Nhất Bác điều tra được thả trước mặt cha Bành, đồng thời đòi cha Bành phí tổn thất tinh thần.

Cha Bành đã có suy nghĩ đánh phụ nữ!

Cuối cùng cha Bành chỉ có thể lựa chọn tiêu tiền để giải quyết mọi chuyện.

Vì thế Tiêu Chiến rất nhanh đã kiếm được một khoản tiền.

Buôn bán lời tâm tình của Tiêu Chiến rất tốt, lúc này làm một đống mĩ vị, sau đó đưa cơm cho Vương Nhất Bác.

Mấy ngày nay, cảm tình của cậu và Vương Nhất Bác càng ngày càng tốt.

Bọn họ tuy rằng chưa có làm tới bước cuối cùng, nhưng hành vi ôm hôn nắm tay càng ngày càng nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ tạo ra lửa.

Có đôi khi Tiêu Chiến hận không thể trực tiếp đánh gục Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác rất chính trực, chỉ sợ sẽ không thích người không rụt rè… cậu cũng chỉ có thể khắc chế một chút.

Cậu lại không biết, ý tưởng của Vương Nhất Bác cũng giống cậu.

Vương Nhất Bác vẫn muốn chấm dứt kiếp sống cấm dục nhiều năm của mình, nhưng Tiêu Chiến hình như muốn từ từ… anh cũng đành phải khắc chế một chút.

“Tiểu Chiến, qua vài ngày nữa là sinh nhật của mẹ anh, bà muốn mời em đi ăn cơm.” Nếm qua đồ ăn Tiêu Chiến đưa tới xong, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

“Bà nội Vương… sinh nhật bác gái, em nhất định qua!” Tiêu Chiến lại hỏi: “sinh nhật bác gái định làm như thế nào?”

Sinh nhật của những người trong giới, rất nhiều người sẽ làm long trọng, cũng không biết mẹ của Vương Nhất Bác có làm tiệc sinh nhật không.

“Sinh nhật của mẹ anh, vẫn là người trong nhà cùng nhau ăn cơm.” Vương Nhất Bác nói.

Người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm? Đơn giản như thế. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, lại hỏi mẹ Vương thích gì.

Vương Nhất Bác cũng nói ra hết những sở thích của mẹ mình.

Tiêu Chiến đem những lời Vương Nhất Bác nói ghi tạc trong lòng, chuẩn bị ngày mai đi mua quà thích hợp.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến không chỉ mua quà, còn mua cho mình và Vương Nhất Bác hai bộ quần áo đôi.

Nơi này, cậu còn gia nhập vào một chút tâm tư cẩn thận của mình vào đó…. Cậu mua hai bộ đồ giống đồng nhau, nhưng màu sắc lại không giống nhau.

Hai bộ âu phục bởi vì màu sắc không giống nhau, cũng không khiến cho người khác chú ý, sẽ tưởng rằng hai bộ quần áo này hoàn toàn không giống nhau, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng nó kỳ thật giống nhau như đúc… xem như trang phục tình lữ bí ẩn.

Tiêu Chiến mua đồ xong, kêu Thang Đằng chở mình về nhà.

Ngồi ở trên xe, cậu thuận tay lướt QQ, sau đó phát hiện có người gửi tin nhắn riêng cho mình, còn gửi rất nhiều.

Người gửi tin nhắn riêng cho cậu, là một người quen, đúng là biên kịch Phó Xuân Yên lúc trước gây khó dễ cho cậu.

Đây là vội vàng giải thích với cậu sao?

Trong lòng Tiêu Chiến có suy nghĩ này, liền cảm thấy không có khả năng—- sau khi cậu xóa bỏ QQ cũ của mình, sau đó lại xin một QQ khác, dùng chính bút danh viết tiểu thuyết trên mạng của mình “Tiêu đại thiếu gia.”

Mà Phó Xuân Yến, cô ta thật sự là không biết được bút danh này của cậu.

Tiêu Chiến mở tin nhắn riêng mà Phó Xuân Yến đã gửi, vừa nhìn thấy, liền phát hiện câu đầu tiên Phó Xuân Yến gửi tới, dĩ nhiên chính là “tiểu thuyết của cậu bị người sao chép.”

Tiểu thuyết của cậu bị người khác sao chép, độc giả của cậu sao không ai nói với cậu, thế mà Phó Xuân Yến lại chạy tới nói với cậu, đây là có chuyện gì?

Tiêu Chiến hơi nghi hoặc, sau đó liền nhìn thấy những tin nhắn phía sau.

Tốt lắm, đã biết được mọi chuyện rõ ràng…. Tiểu thuyết của cậu quả thật bị sao chép, bị chính cậu sao chép.

Phó Xuân Yến nói cho cậu, <Giang Sơn> sao chép tiểu thuyết lịch sử của cậu.

Tiêu Chiến: “….”

Tuy rằng hai tác phẩm này đều là cậu viết, nhưng hắn xác định, hai tác phẩm này hoàn toàn không cùng một dạng, tình tiết và câu chữ bên trong, đều không giống nhau.

Nhưng mà…. Phó Xuân Yến nói với cậu, cô ta đã giúp cậu tìm ra những điểm giống nhau, muốn trả lại cho cậu sự công bằng.

Tiêu Chiến nhấp vào, liền phát hiện được Phó Xuân Yên post một bài viết thật dài.

Việc này…. Kỳ thật rất đơn giản.

Lúc trước cha Bành muốn đem chuyện <Giang Sơn> sao chép làm lớn lên, đáng tiếc, <Giang Sơn> không sao cả, cậu cũng chỉ có thể không hiểu rõ ra sao.

Hơn nữa luật sư Châu tìm tới Mã Hoài Hồ Tiểu Lê và cha Bành…. Bọn họ cũng không rảnh tìm Tiêu Chiến gây phiền toái.

Lúc trước người đăng bài trên QQ <Giang Sơn> sao chép đã thề son sắt, thế nhưng không thấy lấy ra chứng cứ, thậm chí không thể nói ra <Giang Sơn> sao chép tác phẩm nào… mọi người cũng liền quên chuyện này đi.

Bình thường dân mạng sẽ không bao giờ chú ý việc này, nhưng Phó Xuân Yến vẫn cứ chú ý, dù sao cô ta không muốn giải thích với Tiêu Chiến.

Mà lúc này, Cô ta liền phát hiện phía dưới QQ nói <Giang Sơn> của Tiêu Chiến sao chép, có người viết một bình luận như vậy: “<Giang Sơn> sao chép hay không tôi không biết, thế nhưng bộ phim truyền hình này làm tôi có cảm giác rất giống với bộ tiểu thuyết mà tôi rất thích.”

Phó Xuân Yến nhìn thấy bình luận này, giống như là nhặt được vàng, lập tức liên hệ với đối phương, hỏi tên bộ tiểu thuyết, sau khi hỏi ra, còn xem bộ tiểu thuyết kia một lần, rồi lại xem <Giang Sơn> một lần.

Sau đó, cô ta thật đúng tìm ra chỗ tương tự—- bộ phim truyền hình <Giang Sơn> tuy rằng không phải sao chép, nhưng hẳn là tham khảo.

Theo cô ta thấy là tham khảo bộ tiểu thuyết mạng này.

Không, có lẽ cũng không phải là tham khảo, chỉ là có thể xác định được là trước khi Tiêu Chiến viết <Giang Sơn>, khẳng định đã xem qua bộ tiểu thuyết mạng này, hẳn là còn bị một ít ảnh hưởng.

Phó Xuân Yến mất rất nhiều công sức, đem những điểm tương tự của hai tác phẩm này tìm ra.

Ví dụ như giả thiết của một nhân vật phụ nào đó rất giống nhau, ví dụ như bên trong có một chút chi tiết giống nhau, lại ví dụ như bên trong đánh giá về một nhân vật lịch sử nào đó không khác nhau mấy.

Thậm chí còn, so sánh cả một loại miêu tả thực vật nào đó của hai tác phẩm, độ tương tự tới 8/10%.

Phó Xuân Yến cảm giác mình đã làm thành một chuyện lớn, sau đó lại đăng lên QQ của mình, lại gửi tin nhắn riêng cho Tiêu đại thiếu gia tác giả của bộ tiểu thuyết mạng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro