chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Tôn Minh Nghĩa quả thật rất nôn nóng.

Sau khi hắn đem "chứng cớ" mà Khương Tú nói đưa cho cha Bành, liền một mực chú ý mọi chuyện phát triển, buổi tối ngày đó, hắn cũng đúng giờ xem <Giang Sơn>.

Sau đó liền phát hiện nội dung của <Giang Sơn> với nội dung trong kịch bản Khương Tú cung cấp không giống nhau.

Lúc ấy hắn liền mơ màng, sau đó cha Bành lại gọi điện thoại tới, mắng hắn một trận xong, cũng không biết làm sao.

Tôn Minh Nghĩa là một thiếu gia quần là áo lụa sống hồ đồ hai mươi bốn năm, kỳ thật cũng không làm được chuyện gì, hiện tại mọi chuyện bị vỡ lở, cha Bành còn cảm thấy xúi quẩy thu tay lại, hắn còn có chút không biết làm thế nào.

Lúc trước Phó Xuân Yến không biết làm thế nào, mà bắt đầu ở trên QQ tìm tất cả các tin tức liên quan đến Tiêu Chiến, cuối cùng tìm ra tiểu thuyết <Văn hào Bắc Tống>, lấy để so sánh, hiện tại Tôn Minh Nghĩa không biết làm sao, lại lựa chọn ở trên QQ châm chọc Tiêu Chiến, liên tiếp đưa không ít tin tức nhằm vào Tiêu Chiến.

Bình thường Tôn Minh Nghĩa sẽ đăng một it tin tức lên QQ, lại luôn luôn ở trên QQ khoe giàu sang, còn cùng một minh tinh ở Tinh Duyệt qua lại với nhau, ở trên QQ hắn có hai mươi mấy vạn fan.

Mà QQ của Phó Xuân Yến, chính là fan gần đây hắn luôn thấy hay ở trên QQ khinh bỉ Tiêu Chiến, còn chụp hình tố cáo cậu ta.

Bình thường Tôn Minh Nghĩa không xem tiểu thuyết, không biết phải như thế nào mới được coi là sao chép, nhìn fan gửi tới hình ảnh, lại nhìn thấy Phó Xuân Yến giải thích trên QQ, lập tức liền tưởng tượng ra một đống chuyện-- đây là bản lĩnh của Tiêu Chiến sau khi ở bên Vương Nhất Bác, biết cáo mượn oai hùm, uy hiếp Phó Xuân Yến.

Tôn Minh Nghĩa lập tức liền đăng lên QQ.

Fan của Tôn Minh Nghĩa còn nhiều, mà bên trong còn có ít fan của nam chính diễn <Nhà của ngươi>.

Ban đầu, <Nhà của ngươi> và <Giang Sơn> không hề có quan hệ gì với nhau, nhưng bởi vì việc làm của Khương Tú, lại bởi vì chúng nó đồng thời chiếu phim, cuối cùng hai bộ phim truyền hình này không hiểu ra sao lại đối đầu nhau.

Fan nguyên tác <Nhà của ngươi> đối với <Giang Sơn> hoàn toàn không có ý kiến gì, còn phỉ nhổ biên kịch <Nhà của ngươi>, nhưng fan của mấy diễn viên <Nhà của ngươi>, đối với <Giang Sơn> hoàn toàn là không thích.

Dù sao, đúng là có <Giang Sơn> để so sánh, diễn viên bọn họ thích, còn có phim truyền hình mà diễn viên bọn họ thích diễn, mới có thể bị mắng gê gớm như vậy.

Hiện giờ Tôn Minh Nghĩa đăng một bài viết như vậy trên QQ, bọn họ lập tức liền chia sẻ ra ngoài, thậm chí còn chia sẻ vào trong những diễn đàn của fan, khiến cho những người ở trong diễn đàn chia sẻ ra ngoài.

Tôn Minh Nghĩa là người thích khoe khoang, trước kia ở trên QQ đăng không ít ảnh chụp chung của mình và minh tinh, còn ám chỉ với fan của mình, mình là người trong giới, mà những fan này cũng coi hắn như "nhân sĩ bên trong", hiện tại hắn đăng bài viết này, tức thì bị nói thành "nhân sĩ bên trong bùng nổ".

Bài viết này của Tôn Minh Nghĩa, ngay lập tức bị chia sẻ đi rất nhiều.

"Qúy giới thực loạn!"

"Lại ăn một kg dưa bở!"

"Thần phát động!"

"Đm! Văn hào Bắc Tông tôi đã xem qua, bản lĩnh lịch sử của tác giả rất sâu, không nghĩ tới lại bị sao chép!"

.....

Người chia sẻ càng ngày càng nhiều.

Mỗi lần có người chia sẻ, Phó Xuân Yến sẽ vào xem một chút, ngay lập tức chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Không nói tới bản so sánh mà cô ta sửa chữa còn hơi bị gượng ép, chỉ nói tình huống hiện tại.... Tiêu Chiến chính là Tiêu đại thiếu gia, làm gì còn có chuyện sao chép!

Người ta chính là một người, khi viết tác phẩm nhân vật bên trong sẽ có cách nói chuyện tương tự nhau, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Hiện tại QQ tên là "Tôn tôn thâm minh đại nghĩa" đem cô ta kéo ra, cô ta nhất định sẽ bị mắng chết!

Phó Xuân Yến càng nghĩ càng hối hận, trong lúc nhất thời cũng lại không biết làm sao cho phải, nhất là có rất nhiều người chạy tới QQ của cô ta an ủi cô ta.

Cô ta cực kỳ xấu hổ, đặc biệt muốn xóa đi bản so sánh của mình.

Tiêu Chiến từ đầu tới đuôi, cũng không định làm bản thân nổi tiếng, cũng không muốn bị đám người Bành Tĩnh Hoằng tìm được, cho nên lúc trước Khương Tú tìm cậu gây phiền toái, cậu chỉ dùng QQ chính chủ của <Nam nhân biến thành nữ nhân> để lên tiếng, không sử dụng QQ của mình.

Nhưng hiện tại, cậu không dùng không được.

Lúc cậu nhìn thấy QQ của Tôn Minh Nghĩa, QQ này đã được đăng lên nhiều giờ, bởi vì fan của nam chính <Nhà của ngươi> hỗ trợ chia sẻ, đã có hai ngàn người chia sẻ ra ngoài.

Tiêu Chiến cũng không trì hoãn, trực tiếp nhắn vào QQ của Tôn Minh Nghĩa, vẫn là dùng năm chứ giải thích: "Tôi là Tiêu Chiến."

Người chia sẻ bài viết của Tôn Minh Nghĩa rất nhiều, Tôn Minh Nghĩa cũng không chú ý tới tin của Tiêu Chiến, nhưng những người qua đường nhìn QQ của Tôn Minh Nghĩa, lại tìm được quyển sách <Văn hào Bắc Tống>, lại tiện đường tìm ra QQ của "Tiêu đại thiếu gia", lúc này nhìn thấy tin mà Tiêu Chiến gửi tới lập tức liền bị mơ màng.

Tiêu đại thiếu gia chính là Tiêu Chiến sao?

Tiêu đại thiếu gia tuy rằng chỉ viết một tiểu thuyết lịch sử đã nổi tiếng, nhưng bởi vì độc giả rất ít xem tiểu thuyết sau đó lại chú ý tác giả, hơn nữa QQ này của cậu mới xin không bao lâu, bởi vậy mặc dù đang viết văn mới fan cũng chỉ có mấy trăm người.

Trong đó còn có khoảng một trăm fan là bạn thân, ví dụ như người của đoàn phim <nam nhân biến thành nữ nhân>.

Thế nhưng, sau khi những người qua đường này tới.... fan của Tiêu Chiến đột nhiên tăng lên một phần ba.

Những người qua đường này chưa kịp bôi đen lại bắt đầu ở trên QQ của hắn nhắn lại: "Ha ha ha ha! Thâm minh đại nghĩa tự xưng mình là người trong giới thật sự là rất khôi hài, lúc trước hắn đăng bài đăng kia trên QQ, cũng không biết đi điểu tra trước hay sao?"

"Đau lòng cho tiểu ca ca."

"Tỏ tình với Tiêu đại đại! tôi đặc biệt thích Giang Sơn!"

"Tôi thực thích văn hào Bắc Tống, nhưng chưa xem qua Giang Sơn... phải nhanh đi xem mới được."

....

Trước kia Tiêu Chiến đăng QQ có rất ít bình luận, hôm nay cũng không giống như vậy, lúc này, hẳn rất nhanh thu hoạch được mấy chục bình luận.

Này còn chưa tính, ngay sau đó, QQ chính chủ của <Giang Sơn> và QQ chính chủ của <Nam nhân biến thành nữ nhân> đều đăng QQ của hắn.

Sau đó....Cậu không hiểu ra sao lại nổi tiếng.

"Lúc trước nên đi tỏ tình với biên kịch đại đại!"

"Giang Sơn thật sự xem rất hay!"

"Không nghĩ tới biên kịch còn là tác giả của tiểu thuyết mạng!"

.....

Người thích <Giang Sơn> chen chúc tới, trong đó mặc dù cũng có đốm đen, nhưng đốm đen nhắn lại rất nhanh đã bị kéo xuống dưới.

Trong những người này, còn có không ít người tìm ra QQ của Tôn Minh Nghĩa rồi cười nhạo hắn, đến ngay cả Phó Xuân Yến cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Thế nhưng trên QQ của Phó Xuân Yến có để lại bài viết giải thích của cô ta, bởi vậy đa số mọi người chỉ đi qua rồi ngắm một chút, sau đó ha ha cười rồi rời đi.

Tôn Minh Nghĩa thì không giống như vậy, người đi tới cười nhạo hắn càng ngày càng nhiều, nhất là khi phát hiện hắn đã sớm bôi đen Tiêu Chiến.

Tôn Minh Nghĩa cũng giận, cuối cùng ở trên QQ của mình oán giận với fan, kiên trì mình không nói sai: "Tiêu Chiến chính là ỷ vào mình có hậu thuẫn, ức hiếp người khác!"

Lúc này Tiêu Chiến cũng đăng một bài viết lên QQ: "lúc bộ phim Giang Sơn còn chưa chiếu phim, tôi đã bị người khác bôi đen, nói tôi có thể tóm được hạng mục của điện ảnh và truyền hình Gia Thành là bởi vì có nội tình đen tối, lúc ấy tôi đã làm sáng tỏ, nói tôi có thể nhận được là bởi vì tôi nhận thù lao ít. Hiện tại, tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này một chút. Lúc trước tôi có thể nắm được hạng mục của điện ảnh và truyền hình Gia Thành, không có nội tình đen tối gì cả, nhưng quả thật có nội tình, nội tình chính là tôi là tác giả của <văn hào Bắc Tống>, lúc tôi tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành xin hạng mục này, chính là mang theo bộ tiểu thuyết này của tôi, điện ảnh và truyền hình Gia Thành sau khi xem xong rất vừa lòng, vừa lúc tôi là một biên kịch mới, giả cả thấp, liền đưa hạng mục này cho tôi."

Tiêu Chiến đăng QQ này, rất nhanh đã được QQ chính chủ của <Giang Sơn> chia sẻ.

QQ chính chủ của <Giang Sơn> vẫn thực nghiêm chỉnh, cũng chỉ là chia sẻ một chút, nhưng QQ chính chủ của <nam nhân biến thành nữ nhân> thì không giống như vậy, sau khi nó chia sẻ xong lại nói: "người ở bên trong lộ ra, lúc ấy điện ảnh và truyền hình Gia Thành đối với bộ tiểu thuyết <văn hào Bắc Tống> rất vừa lòng, cố ý muốn mua bản quyền của nó, nhưng bản quyền của nó rất đắt, mua bản quyền xong còn phải tìm người cải biên, lại phải tốn thêm một khoản tiền. sau khi suy xét, điện ảnh và truyền hình Gia Thành quyết định tìm tác giả của bộ tiểu thuyết này viết kịch bản, giá rẻ sản phẩm tốt."

Điền Thịnh Đông đăng bài viết này, kỳ thật là nói lung tung, dù sao tiểu thuyết lịch sử kia của Tiêu Chiến, kỳ thật cũng không thích hợp làm thành phim điện ảnh hoặc là truyền hình, mà ngay từ đầu điện ảnh và truyền hình Gia Thành cũng không nghĩ tới sẽ mua bản quyền của cuốn tiểu thuyết này.

Nhưng những người trên mạng lại cảm thấy những lời hắn nói có lý...

"Gia Thành làm việc thật lợi hại!"

"Điện ảnh và truyền hình Gia Thành dù sao cũng là một công ty lớn, chẳng lẽ cũng giống như những đoàn phim nghèo sao?"

"Đột nhiên hơi đồng tình với Tiêu Chiến...."

.....

Nhóm người trên mạng nghĩ như vậy, thuận tay cũng tra xét khoản đầu tư của phim truyền hình <Giang Sơn>.

Sau đó liền phát hiện... điện ảnh và truyền hình Gia Thành quả thật rất nghèo.

Bộ phim <Nhà của ngươi> là phim hiện đại đầu tư cũng hơn một triệu, đầu tư của <Giang Sơn> thế nhưng chưa tới năm nghìn vạn...

Phải biết rằng, phim cổ trang so với phim hiện đại còn tốn tiền hơn!

Nhóm người trên mạng xem liền cười ha ha, fan của Tiêu Chiến càng ngày càng nhiều, những fan này còn chạy đi xem tiểu thuyết mà Tiêu Chiến viết.

"Tiểu thuyết của biên kịch đại đại viết rất khá! Tính cách nhân vật rất rõ nét!"

"Hơn nữa rất khó có được là nhân vật nữ viết rất khá."

"Vai chính còn rất tình cảm!"

"Tôi đã thành fan tiểu thuyết của biên kịch!"

...

Phần đặt mua tiểu thuyết của Tiêu Chiến, cuối cùng cũng tăng.

Cùng lúc đó, từ "biên kịch Giang Sơn là Tiêu đại thiếu gia", thế nhưng lên hot search!

Tuy rằng bởi vì không tốn tiền, nhưng dựa vào hot search, khiến cho Tiêu Chiến nổi tiếng, fan QQ liền nhanh chóng tăng lên.

Tôn Minh Nghĩa chú ý tới điểm này, cũng sắp bị tức chết, lại muốn đăng QQ chửi người.

Nhưng mà hắn còn chưa đăng QQ, liền nhận được điện thoại của Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng thực tức giận, cùng hắn cãi nhau, mà hắn vừa ngắt điện thoại của Bành Tĩnh Hoằng, cha Bành lại gọi điện thoại cho hắn.

Này còn chưa tính, ba hắn thế nhưng tìm tới cửa....

Cha Tôn bị cha Bành gọi tới.

Ban đầu ông ta còn ở công ty nhỏ nhà mình làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của cha Bành, kêu con của ông ta cẩn thận một chút chớ chọc Vương Nhất Bác, còn ngây ngốc: "Ông nói chính là Vương Nhất Bác của tập đoàn Minh Lợi sao?"

Cha Bành cho ông ta đáp án khẳng định.

Sau đó ông ta liền càng choáng váng. Vương Nhất Bác là ai? Đó là người ông ta phải nhìn lên, ông ta vẫn cảm thấy, cả đời ông ta sẽ không thể nào xuất hiện cùng Vương Nhất Bác, kết quả hiện tại... con của ông ta chọc Vương Nhất Bác ?

Cha Tôn đã muốn đánh gãy chân con mình !

Đương nhiên, ông ta luyến tiếc... nếu ông ta có thể ra tay quản được Tôn Minh Nghĩa, thì Tôn Minh Nghĩa sẽ không biến thành như bây giờ.

Cuối cùng cha Tôn cũng chỉ chặt đứt nguồn kinh tế của Tôn Minh Nghĩa, lại cầm đi di động của Tôn Minh Nghĩa, sau khi nghiên cứu ra thao tác của QQ, liền đem tất cả những QQ mà Tôn Minh Nghĩa đã đăng lên, tất cả đều xóa sạch, còn học Phó Xuân Yến đăng QQ giải thích.

« Ba, ba đang làm gì ! » Tôn Minh Nghĩa tức muốn chết.

« Tôi làm cái gì ? xú tiểu tử, anh có biết nhà mình làm gì hay không ? nhà của chúng ta làm xe bình điện, tuy nói không có làm ăn với Tập đoàn Minh Lợi, nhưng Vương Nhất Bác nếu ra tay, dễ dàng có thể khiến cho tôi phá sản ! » cha Tôn nói.

Tôn Minh Nghĩa tuy rằng có quý danh hùng hài tử, nhưng cảm tình của hắn với cha mẹ rất sâu đậm, ba hắn nói như vậy, hắn liền an phận lại.

Thế nhưng tuy rằng hắn an phận, Cha Tôn cũng không yên tâm, cuối cùng một phân tiền cũng không cho hắn, nói hắn nếu muốn có tiền, thì tới công ty làm việc.

Tôn Minh Nghĩa tạo được một đợt sóng gió nhỏ, nhưng lại kiếm lợi cho Tiêu Chiến.

Cho dù như vậy, Tiêu Chiến cũng không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy.

Tôn Minh Nghĩa không phải kêu la cậu có hậu thuận sao ? Vào lúc này, cậu lại không sử dụng hậu thuận của mình, thì thật có lỗi với Tôn Minh Nghĩa ?

Tiêu Chiến trực tiếp liên hệ với cha mình, sau đó đem chuyện ở trên QQ nói ra....

Cha Tiêu lập tức tức giận.

Thái độ ông đối với Tiêu Chiến vẫn không tốt, nhưng kỳ thật ông rất coi trọng Tiêu Chiến.

Dù sao Tiêu Chiến cũng là con ông.

Hiện tại con của ông bị khi dễ... lúc này cha Tiêu tỏ vẻ sẽ cho Tôn Minh Nghĩa một chút dạy dỗ.

Cha Tiêu đã một đống tuổi, ngại ngùng đi khi dễ Tôn Minh Nghĩa một tên nhóc miệng còn hôi sữa, liền quyết định theo dõi cha của Tôn Minh Nghĩa.

Ông vẫn là người kiên quyết ủng hộ pháp luật của quốc gia, cũng không thăm dò giới hạn của pháp luật, bởi vì ông rõ ràng, những người như bọn họ nếu làm chuyện trái pháp luật, nếm được ngon ngọt rồi, có thể không ngừng tay được.

Nhưng vậy sẽ hủy hoại chính mình.

Hơn nữa, những người như họ nếu như xảy ra chuyện, so với người bình thường càng khiến người khác chú ý hơn, nếu như thế, chuyện trái pháp luật tốt nhất đừng dính vào sẽ tốt hơn.

Cuối cùng cha Tiêu chỉ chi một ít tiền, tìm một người đi điểu tra xem cha của Tôn Minh Nghĩa sản xuất xe điện có vấn đề về chất lượng hay không, trong nhà xưởng có làm việc trái quy định hay không.

Trước đây cha Tôn Minh Nghĩa là sản xuất xe ba bánh và xe đạp, mấy năm nay xe điện bán rất tốt, liền bắt đầu sản xuất xe điện.

Công ty ông ta cũng không phải là một công ty nổi tiếng, cũng không phải là một xí nghiệp gia tộc lớn, sản xuất ra xe điện đương nhiên cũng không phải rất tốt.

Xe điện công ty bọn họ sản xuất sử dụng rất nhiều pin, thậm chí còn có thu mua pin cũ, sau đó tân trang lại rồi cho vào xe điện mới.

Cha Tiêu tra được chuyện này, lập tức liền tung ra ngoài, mà chuyện này vừa được tung ra ngoài, xí nghiệp của cha Tôn lập tức điêu đứng.

Đương nhiên đây là chuyện sau này, mà lúc này....

Sau khi Tiêu Chiến ngắt điện thoại với cha Tiêu, liện nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác.

Lần này Vương Nhất Bác biết được tin tức trên mạng rất sớm, cũng là anh tìm cha Bành, cha Bành mới nhanh như vậy làm ra phản ứng.

Sau đó anh liền gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, an ủi Tiêu Chiến.

Thế nhưng Tiêu Chiến cũng không cảm thấy mình cần an ủi, thậm chí trực tiếp nói với Vương Nhất Bác, mình đã kêu cha mình đi báo thù giúp mình.

Vương Nhất Bác lại mất đi cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân : « .... »

Vương Nhất Bác thật buồn bực, chỉ có thể tiếp tục làm việc, thế nhưng chờ một lúc, anh cũng tìm tiểu thuyết mà Tiêu Chiến viết đọc.

Anh đã sớm biết Tiêu Chiến viết tiểu thuyết, trước kia Tiêu Chiến có nói qua, nhưng anh cũng không xem qua.

Mà hiện tại, anh tính toán nhìn xem.

Tiểu thuyết của Tiêu Chiến xem rất hay, nhưng mà hơi dài, trong một lát chỉ sợ không xem hết được.... Vương Nhất Bác cũng xem một ít, sau đó liền chia sẻ cho mẹ mình.

« Đây là cái gì ? » Mẹ Vương bình thường cũng không chú ý tin tức trên mạng, đột nhiên được con trai chia sẻ một quyển sách, có hơi khó hiểu.

« Đây là tiểu thuyết Tiểu Chiến viết. » Vương Nhất Bác nói.

« Là Tiểu Chiến viết sao ! mẹ lập tức xem. » mẹ Vương nói : « mẹ cũng cho ba con xem. »

« Được. » Vương Nhất Bác nói.

Sau khi Vương Nhất Bác đề cử tiểu thuyết của Tiêu Chiến cho cha mẹ mình, liền tiếp tục làm việc.

Hai ngày sau, tới sinh nhật của mẹ Vương.

Trước tiên Vương Nhất Bác làm xong công việc, để hôm nay có thời gian rảnh rỗi.

Buổi sáng anh đúng giờ rời giường, nếm qua bữa sáng Tiêu Chiến làm rồi nghỉ ngơi một lát, lại vận động một tiếng, sau đó mới tắm rửa, cùng Tiêu Chiến về nhà.

Anh mặc quần áo Tiêu Chiến chuẩn bị, mới đầu anh cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi cùng Tiêu Chiến ngồi vào xe.... Vương Nhất Bác đột nhiên chú ý tới quần áo của anh và Tiêu Chiến, là giống nhau như đúc.

« Đồ đôi sao ? » Vương Nhất Bác cười với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không hề do dự gật đầu : « Đúng, đồ đôi. »

« Sau này có thể mặc như vậy. » Vương Nhất Bác lại nói.

"Vậy cứ định như vậy đi!" Tiêu Chiến nói.

"Đã định rồi. Đời này cũng đã định như vậy." Vương Nhất Bác cười khẽ.

Tiêu Chiến cảm thấy mình vừa bị chọc ghẹo.

Lúc hai người đi tới chỗ mẹ Vương, ngoại trừ quà Tiêu Chiến mua còn mang theo cả bánh kem.

Bánh ngọt là Vương Nhất Bác đặt, làm thực tinh xảo, nhưng cũng không lớn.

Cha Vương lớn tuổi, nhưng không ít tật xấu, không thể ăn ngọt cũng không thích ăn ngọt, chính ông cũng không thích ăn ngọt, Tiêu Chiến tuy rằng không ghét, nhưng cũng không ăn hết nhiều như vậy.... bánh ngọt vẫn nên mua nhỏ một chút vẫn tốt hơn.

Lúc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tới Vương gia, là mười một giờ sáng, cha Vương mẹ Vương cũng đã cho người nấu cơm.

"Tiểu Chiến, cháu đã tới rồi!" Vừa thấy Tiêu Chiến đến, mẹ Vương liền cười tiếp đón.

"Bác gái." Tiêu Chiến nói.

"Ừ!" mặt mẹ Vương đều cười sắp nở hoa.

Bà thực thích Tiêu Chiến kêu bà là bác gái, đương nhiên, nếu có thể gọi là mẹ, thì càng tốt...

Mẹ Vương đón tiếp Tiêu Chiến đi vào, lại cầm hoa quả ra mời Tiêu Chiến ăn, mà cha Vương, ông cũng đi ra, cùng Tiêu Chiến nói chuyện.

Cha Vương nghiêm túc, lúc Tiêu Chiến đối mặt với ông, hơi không biết nói gì mới tốt, đang nghĩ như vậy, cậu chợt nghe cha Vương nói: "Tiểu thuyết cháu viết bác có xem, rất hay."

Tiêu Chiến sửng sốt.

"Bác không hiểu biết lắm về lịch sử đời Tống, nhưng sau khi xem sách của cháu, liền hiểu.... cháu viết rất tốt, đây là một cuốn sách hay." Cha Vương nói: "Đáng tiếc không có sách thật, bác xem hơi mệt."

Cha Vương nói xong, lấy ra một cái máy tính bảng, liền mở ra trang web có sách của Tiêu Chiến: "Ở trên mạng đọc sách có thể phóng lên rất lớn, điểm ấy rất tốt, chỉ là bác nhìn lâu, mắt không được thoải mái."

"Bác Vương, bác xem sách của cháu sao?" Tiêu Chiến hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy, bác còn viết bình luận cho cháu." Cha Vương nghiêm túc nói, nó xong, còn tìm bình luận của mình cho Tiêu Chiến xem.

Sau đó, Tiêu Chiến liền nhìn thấy một cái bình luận có khoảng một ngàn từ, nói có sách mách có chứng, viết thật sự rất tài hoa, nhìn thấy... còn rất có chiều sâu.

Cha Vương sau khi triển lãm qua bình luận của mình, liền cùng Tiêu Chiến thảo luận những nhân vật trong tiểu thuyết.

Lúc ban đầu Tiêu Chiến ở trước mặt cha Vương còn hơi ngại ngùng, nhưng tới lúc này, cậu ở trước mặt cha Vương đã rất thoải mái, lúc nói chuyện phiếm luôn cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Hai người nói chuyện khí thế ngất trời.

Bời vì công việc bận rộn, Vương Nhất Bác chỉ xem tiểu thuyết của Tiêu Chiến được hơn mười vạn chữ, nội dung phía sau hoàn toàn không biết gì cả: "...."

Mà cha Vương, ông nói xong, đột nhiên nói: "Đúng rồi, có một việc, bác không biết có nên nói hay không?"

"Chuyện gì ạ?" Tiêu Chiến khó hiểu hỏi han... văn của mình có chỗ nào viết sai sao?

"Là như vầy, trong tiểu thuyết của cháu, có rất nhiều chữ sai." Cha Vương nói, ông nói xong, còn lấy ra một bản bút kí: "Chương thứ ba đoạn hai mươi có chữ sai, chương thứ năm đoạn thứ sáu có chữ sai, còn rất nhiều chỗ khác, cháu có thể nhìn xem."

Tiêu Chiến nhận lấy bản bút kí nhìn xem, liền phát hiện cha Vương đem những chữ mình viết sai đều khoanh lại, còn dùng bút ghi lại.

Cậu cũng không cảm thấy bộ tiểu thuyết này viết tốt bao nhiêu, chính là để cho người khác giết thời gian mà thôi, nhưng mà cha Vương lại coi nó như là một tác phẩm nổi tiếng, Tiêu Chiến hơi ngại ngùng: "Bác trai, chờ cháu trở về, lập tức sẽ sửa lại những chứ sai ấy."

Cha Vương gật đầu nói: "Rất tốt, kỳ thật cháu có thể tìm người chuyên nghiệp để đối chiếu với nhau, một bộ tiểu thuyết nổi tiếng như vậy, không ai so cho cháu, khó tránh sẽ có chữ sai."

"Vâng ạ." Tiêu Chiến gật đầu.

"Đúng rồi, bác còn giới thiệu tiểu thuyết của cháu cho bạn của bác xem, bọn họ nói sách của cháu, có thể đem đi xuất bản, còn nói nếu cháu viết sách mới, đến lúc đó sẽ có những chính sách ưu đãi cho cháu."

"Chính sách ưu đãi ạ?" Tiêu Chiến hơi không phản ứng kịp.

"Đúng vậy, quốc gia đối với người viết văn luôn có ưu đãi, sẽ cho tiền, sẽ giúp cháu tuyên truyền, bình thường nếu cháu có giải thưởng cũng sẽ có tiền thưởng, tuy rằng cháu không để ý tới tiền thưởng, nhưng lấy mấy giải thưởng cũng không tồi, còn có thể chọn chức vụ." Cha Vương nói, quốc gia có hội bình chọn biên kịch bậc nhất, biên kịch bậc hai, thì tác giả cũng có bình chọn như vậy.

"Không cần đâu bác trai, cháu viết chỉ là một cuốn sách mạng bình thường, không cần phải như vậy." Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ.

Cậu không biết tiểu thuyết của mình có tốt như vậy hay không, bình chọn khen thưởng, vẫn là quên đi.

"Cháu không cần sao?" cha Vương thật ra có chút tò mò.

Ở trong ấn tượng của ông, người viết văn đều muốn có thanh danh, như là ông, khi học đại học lên phát biểu thơ ca, cũng rất vui vẻ, lúc ấy ông còn cất giữ tạp chí có tác phẩm mà ông phát biểu.

"Cháu cảm thấy cháu viết không tốt như vậy... kỳ thật có rất nhiều người viết giỏi hơn cháu." Tiêu Chiến còn nói cho cha Vương mấy tác giả có bản lĩnh khác.

Cha Vương ở trên bút ký ghi lại tên tác giả, tỏ vẻ mình sẽ đi xem.

"Bác trai nếu bác cảm thấy mắt mệt, có thể không đọc sách, nghe sách cũng được ạ." Tiêu Chiến đề nghị.

Cha Vương gật đầu.

Tiêu Chiến và mẹ Vương trao đổi nhiều, nhưng trước đây không trao đổi nhiều với cha Vương, hiện tại sau khi cùng cha Vương nói chuyện, mới phát hiện cha Vương kỳ thật rất nhã nhặn, còn rất thú vị.

Hơn nữa, ông rất thích hợp với danh hiệu ông già thời thượng.

Những người ở tuổi cha Vương, có rất nhiều người không đồng ý tiếp nhận cái mới, cha Vương cũng không giống như vậy, ông tuy rằng bởi vì tuổi tác, góc độ nhìn mọi việc không giống như người trẻ, nhưng ông có rất nhiều quan niệm lại giống với người trẻ.

Nói ngắn lại, đó là một ông già rất có mị lực, trách không được có thể nuôi dưỡng ra được một Vương Nhất Bác như vậy!

Tiêu Chiến lại cười với Vương Nhất Bác.

Cha Vương ngồi thẳng thân mình, hóp bụng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro