chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang đạo gần đây giống như con gà hăng tiết chuẩn bị cho bộ phim mới của mình, cũng không quan tâm đến những chuyện ở trên mạng, lúc trước vẫn là Giang phu nhân nói cho ông là Tiêu Chiến bị bôi đen, ông mới lên mạng đăng QQ.

Sau đó ông không quản chuyện này nữa, lại tập trung vào phim của mình.

Sáng sớm hôm nay, ông đang ở đại sảnh của khách sạn mà đoàn phim bọn họ bao ăn bữa sáng, liền nhìn thấy Tịch Trạch An bưng một cái chén đi tới.

Tịch Trạch An là nam minh tinh, lại là phái thực lực, tuy rằng phải bảo trì dáng người, nhưng đối với không chế ẩm thực cũng không quá nghiêm khắc, ít nhất có thể ăn no.

Đương nhiên, những thực phẩm rác rưởi khẳng định không thể ăn.

Trong chén hắn có hai quả trứng luộc, hai cái chân gà, cộng thêm một ít rau dưa và khoai lang khoai tây, cũng không còn những thứ khác.

Lúc này ngồi ở trước mặt Giang đạo, nhìn thấy trong chén Giang đạo để đầy lạp xưởng, bánh ngọt, bên cạnh còn có một lý than toan, hắn hơi cảm thấy ghen tị.

“Giang đạo, ông ăn thật là phong phú….” Tịch Trạch An nói.

“dù sao cũng không cần xuất hiện trên màn ảnh.” Giang đạo hơi đắc ý.

“….” Tịch Trạch An: “Giang đạo, lúc trước ông ở trên mạng đăng bình luận, có thấy tự vả mặt không?”

“Bình luận gì? Cái gì mà tự vả mặt?” Giang đạo khó hiểu.

“Chính là bình luận ông nói Tiêu Chiến nghèo nhưng chí lớn, lúc trước là Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi Tiêu Chiến.” Tịch Trạch An nói.

“Tôi không nói sai! Lúc trước quả thật là Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi Tiêu Chiến.” Giang đạo nhíu mày, khi đó hắn còn cảm thấy bực mình khi BànhTĩnh Hoằng cứ quấy rầy Tiêu Chiến làm ảnh hưởng tới tiến độ quay phim! “Chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?” không phải là ông nhìn lầm Tiêu Chiến đó chứ?

“Chuyện này quả thật còn có chuyện khác.” Tịch Trạch An nói.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Giang đạo sốt ruột hỏi han, nếu Tiêu Chiến là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vậy ông quả thật quá mất mặt!

Vẻ mặt Tịch Trạch An bình tĩnh: “Là như vậy, Tiêu Chiến, cậu ấy không nghèo, cậu ấy là người thừa kế của Tiêu thị.”

“Thì ra là những chuyện này, tiểu Tiêu cậu ấy đã gọi điện thoại nói với tôi, nói qua hắn không nghèo. Từ từ, cậu nói Tiêu thị sao? Tiêu thị nào?” Giang đạo muốn mơ hồ rồi.

“Chính là Tiêu thị Tiêu Tề Chấn kia.” Tịch Trạch An cảm thán nói.

Hắn ở giới giải trí lăn lộn cũng rất tốt, cũng buôn bán lời không ít tiền, nhưng so với loại quái vật lớn như Tiêu thị thì….

Thật sự rất ghen tị với Tiêu Chiến.

Giang đạo: “…”

Giang đạo nếm qua bữa sáng phong phú, mở ra QQ muốn xem đại V kia lúc trước nói “Ngồi chờ mất mắt”, kết quả liền phát hiện đại V kia đã đem những bình luận bôi đen Tiêu Chiến xóa đi.

Hắn chỉ có thể để gửi lại một câu ở trên QQ của mình: “Lúc trước tôi nói sai rồi, tiểu Tiêu không phải người nghèo chí không nhỏ… cậu ấy là người giàu chí không nhỏ.”

“Giang đạo thật đáng thương!”

“Ảnh chụp lúc trước, thật sự không hề nhìn ra Tiêu thiếu có tiền! Tiêu thiếu đặc biệt có chí khí.”

“Cho nên Tiêu thiếu tuyệt đối không phải là vì Bành Tĩnh Hoằng có tiền mới cùng Bành Tĩnh Hoằng một chỗ, Bành Tĩnh Hoằng sao có tiền bằng cậu ấy!”

“Hiện tại Bành Tĩnh Hoằng nhất định thực hối hận, một kim oa oa như vậy thế mà lại bỏ lỡ….”

…..

Tiêu Chiến ở trên mạng đăng QQ giải thích, nói mình cho tới nay, đều muốn tự mình xông pha ở trong giới giải trí, cho nên mới không  muốn lộ thân phận của mình, đối với cái này, nhóm ngươi trên mạng có thể hiểu được, thậm chí rất đau lòng.

“Tiêu thiếu thật là có nghị lực, ở trong giới lăn lộn đã năm năm, bốn năm trước đều không có tiếng tăm gì, lần này tuy rằng Giang Sơn nổi tiếng, nhưng nếu không ai bôi đen hắn, chúng ta khẳng định cũng không chú ý tới biên kịch này.”

“khiêm tốn+10086, hiện tại trên mạng cũng không có ảnh chụp của cậu ta!”

“Tìm tìm những tác phẩm trước kia của Tiêu thiếu, ngay cả khi còn học đại học kịch bản do đạo diễn mới quay phim mạng cậu ta cũng đã viết qua, thật sự là liều mạng!”

….

Đương nhiên, cũng có người cảm thấy những chuyện này là do cậu tự làm ra…. Thế nhưng những người này cũng chỉ dám tự mình nói với bạn bè của mình mà thôi.

Lực lượng tư sản rất mạnh, trong lúc nhất thời, Tiêu Chiến ở trên mạng, thế nhưng người khen ngợi cậu như nước, càng ngày càng có nhiều người khen cậu.

Khiến cho chính bản thân cậu cũng ngại ngùng.

Mà lúc đó, người chú ý cậu cũng càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều tác giả có tiếng, cùng chỉ có mấy chục vạn fan, người cao nhất mới có mấy trăm vạn fan, nhưng hiện tại, số lượng fan của Tiêu Chiến, thế nhưng vượt qua cả tác giả đứng đầu.

Thân phận thiếu gia nhà giàu quả nhiên thực nổi tiếng, mọi người… cũng quả nhiên thật thích xem bát quái.

Nhóm người trên mạng đang xem bát quái, nhưng có người đã bị chọc tức.

Trong một căn phong ở thành phố B, Trương Đình Nghiêm nhìn những tin tức ở trên mạng, thiếu chút nữa cắn vỡ răng của mình.

Gã không nghĩ tới, Tiêu Chiến dĩ nhiên là người thừa kế của Tiêu thị, là con trai của Tiêu Tề Chấn.

Trách không được Vương Kiến Quân có thể dễ dàng chấp nhận Tiêu Chiến như vậy, thì ra là thế!

Cho tới nay, Vương Kiến Quân luôn  là người vì quyền thế tiền tài, không từ thủ đoạn sao?

Nếu không lúc trước cũng sẽ không vứt bỏ gã, đem gã vứt lại ở nông thôn!

Cuộc sống trước đây của Trương Đình Nghiêm, vẫn là qua thật hạnh phúc, “cha mẹ” gã cũng chỉ có một đứa con là gã, đối với gã rất thương yêu, tuy rằng thôn bọn họ thực nghèo, nhưng bởi vì nguyên do gã qua tốt hơn những bạn nhỏ cùng lứa tổi, gã đối với cuộc sống của mình thực vừa lòng.

Sau đó, gã được tập đoàn Minh Lợi giúp đỡ, cuộc sống liền rất tốt.

Mà khi đó, gã tuy rằng xấu hổ để cho người ta biết mình được người khác giúp đỡ, nhưng đối với vợ chồng Vương Kiến Quân vẫn tồn tại cảm kích, hơn nữa gã muốn mình qua thật tốt, cũng bắt đầu liên lạc tình cảm với Vương gia.

Gã cùng Vương gia quan hệ càng ngày càng gần.

Sau đó trong lúc vô tình gã phát hiện, mình cùng Vương Nhất Bác lại có vài phần giống nhau, không chỉ có thế, Vương Kiến Quân rõ ràng chăm sóc gã nhiều hơn.

Những người cùng gã tiến vào tập đoàn Minh Lợi, năng lực cũng không kém, thăng chức lại chậm hơn gã.

Lúc này gã đã biết mình là con nuôi của cha mẹ, đương nhiên cũng có ý tưởng lớn mật.

Gã trộm tóc của Vương Nhất Bác, tìm vài người thân thiết đem đi giám định, xem xét quan hệ của hai người.

Sau khi giám định, đều tỏ vẻ rằng gã và Vương Nhất Bác, có quan hệ anh em.

Giám định nhiều năm trước, có thể tra ra cũng không nhiều lắm, nhưng chỉ điểm này, với gã mà nói đã đủ rồi.

Gã điều tra qua Vương Kiến Quân, biết Vương Kiến Quân năm đó xuống nông thôn cách cha mẹ nuôi gã rất gần, mà gã sau khi Vương Kiến Quân vào đại học không lâu sau thì sinh ra, thời gian lại tương đối đúng. Huống chi gã trong lúc vô ý biết được, đoạn thời gian gã bị đưa đến trong nhà cha mẹ nuôi, Vương Kiến Quân từng xin phép thầy giáo, trở về nông thôn lúc trước.

Gã khặng định mình là con của Vương Kiến Quân, cũng là cùng cha khác mẹ với Vương Nhất Bác.

Có suy đoán như vậy, gã lại cẩn thận quan sát, liền quan sát được càng nhiều điểm đáng ngờ, cuối cùng xác định là chính xác.

Cũng là bởi vì xác định như vậy, gã liền không cam lòng.

Gã không tra được mẹ mình là ai, nhưng không hề nghi ngờ, mẹ gã bị Vương Kiến Quân vứt bỏ.

Dựa vào cái gì Vương Kiến Quân sau khi từ bỏ mẹ gã, sau đó lại có thể thăng chức rất nhanh làm người giàu có, mà gã lại phải ở vùng núi nghèo khó lớn lên?

Dựa vào cái gì Vương Nhất Bác từ nhỏ nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, gã lại trở thành kẻ nghèo khó?

Gã cũng là tại lúc ấy, bắt đầu mượn tên tuổi của Vương Kiến Quân, ở bên ngoài mở công ty, đào góc tường tập đoàn Minh Lợi.

Gã nghĩ Vương Kiến Quân sẽ không quản gã, dù sao gã chỉ đào một chút tiền từ tập đoàn Minh Lợi, không nghĩ tới Vương Kiến Quân thế nhưng không nói tình cảm, không chỉ chèn ép công ty của gã, còn xa thải gã.

Gã rơi vào đường cùng, cuối cùng đành vài lần đến Vương gia xin lỗi, mới có thể chiếm được một cơ hội hối cải để làm người mới.

Mười năm này, gã nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, cuối cùng ở tập đoàn Minh Lợi có vị trí nho nhỏ, nhưng gã có thể cảm giác được, bên người vẫn có người theo dõi gã, rất nhiều công việc quan trọng, cũng không giao cho gã làm.

Vương Kiến Quân trên mặt hài hòa với gã, kỳ thật vẫn đề phòng gã, nhưng đối với Vương Nhất Bác, lại có thể nói là cho hết tất cả.

Đều là con, sao lại có khác biệt lớn như vậy? chỉ là bởi vì Vương Nhất Bác có người mẹ tốt sao?

Trương Đình Nghiêm không dám làm lớn chuyện, nhưng mấy năm nay ở trong bóng tối làm không ít chuyện, đáng tiếc những mờ ám này của gã, cũng không ảnh hưởng tới Vương Nhất Bác và Vương Kiến Quấn.

Mấy ngày nay Vương Kiến Quân đối với gã càng ngày càng lãnh đạm, sau này gã chỉ sợ không thể xuất hiện được nữa.

Trương Đình Nghiêm nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy trong diễn đàn đồng nghiệp, có người nói.

Trương Đình Nghiêm tuy rằng liếc mặt một cái, lập tức liền tức giận.

Đồng nghiệp trong diễn đàn đang nói một chuyện lớn— tập đoàn Minh Lợi mở cuộc họp cổ đông, bởi vì Vương Kiến Quân tính toán đem toàn bộ cổ phần công ty trong tay mình, tất cả đều cho Vương Nhất Bác.

Lúc Vương Nhất Bác mới vừa về nước, Vương Kiến Quân đã cho Vương Nhất Bác một phần cổ phần của công ty.

Nhưng bởi vì khi đó tuổi của Vương Nhất Bác còn trẻ, không thể khiến mọi người tín phục, còn cần ông chắn ở phía trước, cho nên cho cũng không nhiều.

Sau đó, Vương Kiến Quân vừa làm chủ tịch, vừa dạy dỗ Vương Nhất Bác, cho đến vài năm này, mới hoàn toàn buông tay.

Nhưng kỳ thật cổ phần công ty vẫn nằm trong tay anh ta.

Nhưng hiện tại, Vương Kiến Quân muốn đem toàn bộ cổ phần công ty giao cho Vương Nhất Bác

Trương Đình Nghiêm vẫn ngóng trông Vương Kiến Quân có thể cho mình một phần cổ phần của công ty, nhưng hiện tại xem ra, Vương Kiến Quân cái gì cũng không định cho gã!

Gã sao lại không tức giận chứ?

Rõ ràng Vương Kiến Quân cũng không cần sợ Tần gia, rõ ràng Vương Nhất Bác cũng thích nam nhân, cũng không thể kéo dài hương khói của Vương gia, thế mà Vương Kiến Quân còn đối với anh ta như vậy.

Một ý niệm trong đầu Trương Đình Nghiêm lại bắt đầu rục rịch.

Dựa vào pháp luật hiện tại, con riêng cũng có quyền thừa kế, nếu Vương Kiến Quân xảy ra chuyện….

Ý tưởng của Trương Đình Nghiêm, cha Vương cũng không biết.

Mà lúc này ông quả thật tính toán đem cổ phần của công ty toàn bộ giao cho Vương Nhất Bác.

“Hiện tại Nhất Bác cũng đã có bạn đời, anh cũng yên tâm. Chờ cổ phần công ty giao cho nó, chúng ta có thể đi du lịch khắp nơi.”

“Thân thể em không tốt, có thể không đi được.” mẹ Vương nói, trên mặt lại tràn đầy vui mừng.

“Thân thể anh cũng không tốt, cũng không đi được, nhưng cũng không cần chúng ta đi nhiều.” cha Vương nhìn mẹ Vương cười nói chuyện tương lai: “Anh sẽ mua nhà và xe ở bên nước ngoài….”

Khóe miệng mẹ Vương vẫn cong lên trên, thế nhưng nở nụ cười trong  chốc lát, bà lại không cười: “Ai! Chúng ta nghĩ thật là tốt, chính là bên Tiêu  gia…”

Chị em tốt của bà vừa mới gọi điện mắng bà một chút….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro