chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ăn cơm xong cũng không trở về công ty, nhưng cũng không đi bệnh viện.

Cha anh gửi tin nhắn cho anh, kêu anh không cần tới bệnh viện, anh cũng sẽ không đi qua để bị chướng mắt…. Anh mang theo Tiêu Chiến, trở về nhà sớm.

Hai người cùng nhất chí không nói tới Trương Đình Nghiêm, Tiêu Chiến nói: “Em đánh đàn cho anh nghe?”

Vương Nhất Bác gật đầu.

Lúc trước Vương Nhất Bác đưa đàn dương cầm cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến cũng bận rộn, kỳ thật cũng không đàn được bao nhiêu lần.

Hiện tại, cậu ngồi ở trước đàn dương cầm, còn nghiêm túc đàn lên.

Cậu không đàn những khúc khó, mà đàn một khúc lúc cậu mới vừa học luyện tập qua vô số lần.

Khúc đàn này lúc luyện tập làn điệu rất vui vẻ, khiến cho tâm tình người nghe sung sướng… Tiêu Chiến đàn, lòng mình liền yên tĩnh lại, trên mặt Vương Nhất Bác, cũng lộ ra ý cười.

Chờ Tiêu Chiến đàn xong, Vương Nhất Bác nói: “anh cũng đàn cho em một khúc?”

Tiêu Chiến đồng ý, Vương Nhất Bác ngồi trước đàn dương cầm, đàn một bản thật khó.

Tiêu Chiến: “…” trình độ của Vương Nhất Bác, cao hơn cậu!

Một khúc chấm dứt, Tiêu Chiến nói: “Không nghĩ tới anh lại có thể đàn tốt như vậy….”

“Mẹ anh rất thích đàn dương cầm, anh từ nhỏ đã theo bà học, cũng học được một chút.” Vương Nhất Bác nói.

“Bác gái thật là đa tài đa nghệ.”

“Đúng vậy….” Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, đột nhiên liền bình thường trở lại.

Lúc anh mới biết được thân phận của Trương Đình Nghiêm, ít nhiều cũng không được tự nhiên, hiện tại cũng đã bình thường trở lại.

“Chúng ta đi tắm rửa?” Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác tươi cười, ở khóe miệng Vương Nhất Bác hôn một cái.

Có đôi khi lăn giường một chút, tâm tình lập tức sẽ tốt lên.

Đương nhiên, cậi nói như vậy, chủ yếu là bởi vì tươi cười của Vương Nhất Bác thật mê hoặc….

“Được.” Vương Nhất Bác cười đồng ý, từ từ đi vào phòng tắm…. thế nhưng chờ hai người lên giường rồi, anh lập tức cũng sáp lại….

Vương Kiến Quân đột nhiên gặp chuyện không may, điều này làm cho quản lý cấp cao của tập đoàn Minh Lợi lo lắng, nhưng bọn họ cũng không lo lắng lâu lắm.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác liền theo lẽ thường vào công ty.

Hôm nay mười lăm tháng giêng, cổ đông của công ty được mời dự họp, Vương Kiến Quân tinh thần phấn chấn tham dự, sau đó liền đem tất cả cổ phần của công ty cho Vương Nhất Bác.

Việc này ngày hôm sau liền lên tin tức, Tiêu Chiến liên quan cũng bị nhắc tới liên tục, trên QQ lại có thêm rất nhiều fan, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều biết cậu là bạn đời của Vương Nhất Bác.

Đại cương kịch bản mới của cậu đã xong liền gửi cho nhân viên của mình viết, mà chính cậu…. bộ phim cậu hợp tác với Chu đạo sắp quay, cậu rất bận rộn.

Bởi vì tin nhắn và bình luận rất nhiều, sau đó, Tiêu Chiến liền lười xem QQ, mà bận rộn chuyện của mình.

Lúc năm mới, Chu đạo cùng người đại diện của anh ta Kim Uân đi nước ngoài, sang năm mới mới trở về, sau khi về, Kim Uân liền gọi điện thoại giải thích với Tiêu Chiến, nói chuyện trên mạng lúc trước, anh ta cũng thấy, nhưng bởi vì lo lắng tình huống của Chu đạo sẽ chuyến biến xấu, anh  không để cho Chu đạo biết, cũng không giúp Tiêu Chiến nói chuyện.

Tiêu Chiến cũng không cảm thấy sao cả.

Lúc ấy cậu cũng không cần người khác giúp đỡ, Kim Uân cũng không giúp cậu được cái gì, hơn nữa tình huống của Chu đạo… quả thật cũng không thể để cho Chu đạo tiếp xúc quá nhiều với cảm xúc tiêu cực.

Lúc trước đoàn phim đã chuẩn bị, cũng đã có đủ tài chính, lại có bảng hiệu của Chu đạo và Tiêu Chiến, rất nhanh liền chuẩn bị xong, kết tiếp là chọn diễn viên.

Cũng chính là lúc này, Tiêu Chiến rốt cục một lần nữa gặp mặt được Chu đạo.

Chu đạo ở trên mạng lời lẽ sắc bén lúc nhìn thấy Tiêu Chiến có hơi ngơ ngác, qua hồi lâu, mới nói một câu: “Chúc mừng.”

“Cùng vui cùng vui.” Tiêu Chiến cười nói, cậu biết Chu đạo chúc mừng chính là chuyện mình và Vương Nhất Bác ở bên nhau: “sắc mặt của Chu đạo rất tốt, ở nước ngoài chơi rất vui vẻ phải không?”

Chu đạo nghe vậy, thế nhưng cười cười.

Trước khi chọn diễn viên, Tiêu Chiến kỳ thật lo lắng, sợ vấn đề tâm lý chướng ngại xã giao nghiêm trọng của Chu đạo khiến anh ta không thể chọn được diễn viên, nhưng sự thật chứng minh Tiêu Chiến lo lắng nhiều.

Lần này chọn diễn viên không phải công khai, mà là thông báo cho mấy công ty điện ảnh và truyền hình, để cho bọn họ đề cử một ít người tới đây, bởi vậy người tới cũng không nhiều, đồng thời chất lượng rất tốt.

Chu đạo ngồi ở ghế giữa, trước mặt để một cái camera thông với camera ngoài sảnh và một cái máy tính, hắn vừa nhìn camera để xem những hành vi của các diễn viên đợi ở bên ngoài, vừa nhìn những diễn viên này diễn.

Lúc trước ấn tượng của anh ta cho Tiêu Chiến, là hơi hướng nội, nhưng khi xem những diễn viên này diễn, vẻ mặt anh ta lập tức liền thay đổi… anh ta ngẩng đầu, trên người  không hề sợ hãi, ánh mắt lại hơi sắc bén.

Anh ta cũng không nói chuyện xẩu hổ nữa… anh ta nói chém đinh chặt sắt muốn diễn viên diễn một đoạn anh ta muốn, còn cho thí sinh một ít đánh giá.

Đương nhiên, anh ta đánh giá phá lệ lời ít mà ý nhiều, còn… hơi không khách khí: “Khí chất không đúng.”

“Trong mắt không diễn.”

“Diện mạo không phù hợp.”

…..

Đến ngay cả một diễn viên trẻ rất nổi danh, ở trong giới thanh danh cũng rất tốt sau khi diễn thử một đoạn, anh ta cũng không lưu tình chút nào nói: “Lời kịch quá kém.”

“Chu đạo, lời kịch không phải là có thể tìm diễn viên phối âm là được sao?” nữ diễn viên kia nhịn không được nói.

Đầu năm nay, có rất nhiều diễn viên sau khi quay xong, sẽ tìm diễn viên phối âm đến phối âm, thế cho nên trong vài bộ phim truyền hình sẽ xuất hiện trường hợp, tính cách diện mạo của nữ diễn viên không đồng nhất với thanh âm.

“Tôi không tìm phối âm.” Chu đạo nói, sau đó không để ý tới người này, tiếp tục nhìn máy tính ở trước mặt mình.

Nữ diễn viên kia tỏ vẻ điểm đạm đáng yêu nhìn về người đầu tư Tiêu Chiến, đột nhiên lại ý thức được Tiêu Chiến thích nam nhân, vẻ mặt lập tức cứng lại, phẩy tay áo bỏ đi.

Tiêu Chiến xem như hiểu được, vì sao lúc trước mình ở trong giới tìm người hỏi thăm Chu đạo, hỏi không ra được cái gì.

Chu đạo như vậy, mọi người sẽ rất khó có giao tình với anh ta.

Cuối cùng Chu đạo chọn nữ chính, là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, người này ban đầu là tới thử một vai phụ, không nghĩ tới lại có một cái bánh từ trên trời rớt xuống, thế nhưng được diễn vai chính.

Chu đạo nhìn cô gái kia diễn vài đoạn xong, liền quyết định chọn người, cùng người đại diện của cô ký hợp đồng, thế cho nên khi tiểu minh tinh kia đi ra ngoài vẻ mặt hoảng hốt, thiếu chút nữa trượt chân té ngã.

Chu đạo chọn diễn viên rất mạnh mẽ vang dội, ngày đầu tiên anh ta đã chọn được nữ chính, sau đó, lại tốn thêm hai ngày, đem tất cả các vai phụ chọn xong.

Mà chờ tất cả diễn viên được chọn tốt, bộ phim này lập tức được quay.

Lần này Tiêu Chiến là muốn theo đoàn phim, tuy rằng cậu không cần vẫn ở đoàn phim, nhưng những ngày ban đầu, khẳng định phải đi theo đoàn phim, để điều chỉnh kịch bản một chút.

Trước khi rời đi một ngày, cậu tự mình dọn vali, lại làm một chút đồ ăn ngon cho Vương Nhất Bác, sau đó liền mang theo vali, đi tới đoàn phim.

Biểu hiện của Chu đạo ở đoàn phim, cùng với thời điểm anh ta chọn diễn viên cũng không khác nhau mấy.

Anh ta rất ít tức giận, nhưng mặt vẫn trầm như nước ngồi ở phía sau camera, còn có thể nói trúng vào vấn đề của người khác, không lưu tình chút nào. Mà nếu quay không hài lòng, liền quay đi quay lại nhiều lần, rất là nghiêm khắc.

Mọi người trong đoàn phim rất sợ Chu đạo, thế cho nên không ai phát hiện… một khi thoát khỏi thân phận đạo diễn, Chu đạo lập tức sẽ biến thành một người rất là thẹn thùng và hướng nội.

Sau khi quay xong, anh ta ngay cả nói cũng không nói, mỗi lần đều cúi đầu nhanh chóng quay về khách sạn, sau đó… phải đợi tới ngày hôm sau bắt đầu quay chụp, anh ta mới đồng ý từ trong phòng khách sạn đi ra.

Đạo diễn rất là nghiêm khắc còn không thích nói chuyện, bầu không khí của đoàn phim cũng liền khác với nơi khác.

Chu đạo ở trong đoàn phim, mặc kệ là công việc của đoàn phim hay là diễn viên, không ai dám nhàn hạ, tất cả mọi người đều vùi đầu cố gắng làm việc, làm việc xong, cũng không đi ra ngoài chơi, học Chu đạo ở trong phòng khách sạn.

Có chút người ở trong đoàn phim không thích ứng được cuộc sống như vậy, nhưng thật ra Tiêu Chiến rất thích ứng.

Lại nói tiếp, thân phận của cậu đã được tiết lộ, người muốn nịnh bợ cậu ngày càng nhiều, lúc trước quyết định đi theo đoàn phim, cậu còn hơi lo lắng, sợ tới bên này không lâu sẽ có người yêu thương nhung nhớ cậu….

Kết quả, bởi vì Chu đạo nghiêm khắc, cậu lại luôn ngồi bên người Chu đạo, người đoàn phim không ai dám có suy nghĩ khác với cậu.

Tiêu Chiến rất vừa lòng với điều này, thẳng đến một ngày vô tình nghe thấy hai người làm việc trong đoàn phim  nói chuyện phiếm.

“Đoàn phim của chúng ta, không khí thật là tốt, thế mà một chút chuyện lộn xộn cũng không có.”

“Có thể không tốt sao? Cũng không nhìn xem là ai đang ở đây!”

“Cậu là nói Chu đạo sao? Anh ta thực nghiêm khắc, nghe nói trước kia lúc anh ta quay phim, còn có nữ chính không chịu nổi yêu cầu của anh ta, mới vài ngày liền chạy trốn mất dép.”

“Tôi không nói Chu đạo!”

“Vậy cậu nói là ai?”

« Đương nhiên là Tiêu Chiến ! tôi từng làm việc với Chu đạo, trước kia cho dù anh ta nghiêm khắc, cũng không như vậy… lần này khẳng định là trong đoàn phim có đại phật lớn, mới có thể như vậy ! Chu đạo là muốn làm cho Tiêu Chiến xem đi ! »

« Thì ra là như vậy ? lại nói tiếp…. trong đoàn phim có một đại phật lớn như vậy, mà không có ai động tâm…. »

« Ai dám động tâm tư ? Tiêu Chiến là ai, cậu ấy là bạn trai của Vương Nhất Bác ! đối cậu ấy có tâm tư, ngại mình chết còn không đủ mau sao ? »

…..

Tiêu Chiến : « …. »

Tiêu Chiến tính toán ở đoàn phim nửa tháng, kết quả đợi được bảy ngày, còn hơi chịu không nổi.

Trước kia còn chưa xác định quan hệ với Vương Nhất Bác, bọn họ tách ra hai tháng, lúc ấy cậu tuy rằng nhớ Vương Nhất Bác, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, nhưng hiện tại….

Mỗi ngày buổi tối gọi điện video với Vương Nhất Bác, thật sự là không đủ.

Nhất là… Chu đạo và Kim Uân, còn ở trước mặt cậu tú ân ái, buổi sáng ở tiệc búp phê của khách sạn khi ăn trứng gà toàn là một người ăn lòng đỏ một người ăn lòng trắng trứng.

Nhìn thấy Kim Uân chăm sóc Chu đạo, nhìn thấy Chu đạo không để ý người khác, cả ngày kề cận Kim Uân, cậu càng nhớ Vương Nhất Bác hơn.

Tiêu Chiến quyết định cho mình nghỉ ngơi hai ngày.

Làm người đầu tư, cậu có quyền kêu đạo diễn cho biên kịch nghỉ hai ngày.

Chu đạo cho ngày nghỉ, nhưng hai ngày này Tiêu Chiến còn chưa dùng tới, Vương Nhất Bác đã tới rồi, tới tham ban.

Cùng đi với Vương Nhất Bác là trợ lý Chu còn mang tới rất nhiều đồ ăn, vừa vào đoàn phim, đã đem chia cho tất cả mọi người, mà Vương Nhất Bác, trực tiếp đi tới chỗ Tiêu Chiến.

« Sao anh lại tới đây ? » Tiêu Chiến vui vẻ hỏi.

« Tới nhìn em. » Vương Nhất Bác cười nói.

« Thật trùng hợp, em đang muốn nhìn thấy anh… » Tiêu Chiến cười nói.

Nếu đã xin nghỉ, Tiêu Chiến đương nhiên không muốn từ bỏ, ngày hôm sau, cậu trực tiếp đi theo Vương Nhất Bác rời đi, chờ thêm hai ngày, mới lại quay về đoàn phim.

Lại ở đoàn phim một tuần, xác định kịch bản không có vấn đề gì lớn, có vấn đề cũng có thể ở trên mạng sửa lại, cậu liền trực tiếp rời đoàn.

Hiện tại, cậu là người có gia đình, cũng không thể một mực ở đoàn phim được !

Bộ phim này quay thật sự rất chậm.

Chu đạo là đạo diễn đã tốt còn muốn tốt hơn, động một tí sẽ kêu người khác chụp lại, còn thu âm tại hiện trường …. Phải qua mùa hè, bộ phim này mới quay xong, bắt đầu tiền hành chế tác hậu kỳ.

Mà lúc này, bộ phim của Giang đạo, đã bắt đầu bước vào giai đoạn tuyên truyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro