Chương 300: Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 26-7-2013 15:06:25

Trong tuần đầu tiên của tháng sáu, những sinh viên đã tốt nghiệp nối tiếp nhau rời khỏi khuôn viên trường, thời gian các chị em phải đến trường báo danh cũng đã đến. Mấy ngày nay mọi người ai nấy đều bận rộn thu dọn hành lý rồi đến đơn vị làm việc báo danh. Yen giúp chúng tôi thu dọn, bốn năm qua chúng tôi đã tích lũy được rất nhiều đồ đạc vì vậy nên phải từ từ phân loại lại.

"Này Văn Văn, nhìn đống hành lý với quần áo của cậu kìa, chúng phải chất đầy thành núi rồi, cả sáu người chúng ta chắc cũng không khiêng nổi quá." Tiểu Đằng vác cái eo của mình tựa vào mép giường, bất đắc dĩ nói.

"Quần áo không dùng nữa thì đem đi quyên góp cho đồng bào vùng núi không thì đốt đi cũng được, tránh gây trở ngại cho quỹ đạo quay của trái đất." Thiên Hi nói tiếp.

"Bây giờ có lẽ những người theo đuổi cậu ấy cũng có đất dụng võ rồi đi, để cho mỗi người vác hai túi là OK ngay." Tư Khiết nhạo báng nói.

"Cái này không thể được, lỡ như bọn họ vì tớ mà đánh nhau ở đây thì sao? Tớ cũng không thể đánh mất người này được." Mạn Văn hất tóc, ngẩng đầu thật cao, đắc ý nói. (Thiên Hi làm biểu cảm nôn mửa, chúng tôi liền cười trộm)

"Tư Khiết và Đằng nhi có ít hành lý nhất, trước hết hôm nay chúng ta giúp hai cậu ấy vận chuyển đồ đạc đến nơi ở mới đã, có được không? Đến buổi tối cũng có thể vệ sinh dọn dẹp xong." Yen lên tiếng đề nghị trong khi giúp chúng tôi thu thập đồ đạc, mọi người liền tán thành ngay lập tức.

"Doãn Hạ Mạt, cậu có biết không? Cậu phải mang cái chậu rửa mặt với cái thùng này ngay đi. Còn cả những chai lọ không có nhiều công dụng này nữa, cậu có cần phải tiết kiệm đến mức đấy không? Chúng cũng đã cũ rồi, khi nào chuyển đến nơi ở mới thì mua, chứ cầm theo thì thật là vất vả nha!" Mạn Văn làm biểu cảm chịu hết nổi rồi nói với tôi, các nàng cũng lên tiếng phụ hoạ.

"Hả? Không đúng! Những đồ dùng cá nhân này giống như là của Tiểu Bảo mới phải, còn có cả bàn chải đánh răng hoạt hình của cậu ấy nữa...." Thiên Hi liếc nhìn nói, tất cả mọi người liền hướng ánh mắt nhìn về phía tôi, tôi liền cúi đầu xuống không nói tiếng nào mà bẻ ngón tay, mặt đỏ lên, cảm thấy hơi xấu hổ.

"Ai za, cái con người này cũng quá là si mê vì tình rồi, cậu có ngốc không cơ chứ?" Tiểu Đằng đi tới sờ đầu tôi.

"Thấy vật liền nhớ người đúng không, Tiểu Bảo này, cậu cũng sẽ không mang theo chậu rửa mặt cùng thùng đựng nước của Trứng Muối đến Canada chứ?" Thời điểm Mạn Văn nhanh nhẹn hỏi, các nàng ở bên cạnh đều cười không ngừng, tôi cùng Yen yên lặng nhìn các cậu ấy cười nhạo.

"Dừng lại! Không cho các cậu cười nữa, nhìn xem mặt hai cậu ấy đã đỏ bừng rồi kìa." Tư Khiết giả vờ nghiêm túc ngăn cản các nàng cười.

"Ha ha ha!" Mới vừa ngừng cười, Thiên Hi lại không nhịn được mà cười hì hì một cái, mấy người các nàng lại cười lớn tiếng một lần nữa, đối với đám người có đường cười thấp, nhưng vì bất cứ chuyện gì cũng có thể cười đến chết này thì hai đứa tôi cũng cạn lời. Tôi cùng Yen cũng không có phản ứng gì, tiếp tục công cuộc dọn dẹp.

Trước tiên là đem đóng gói những đồ vật này đã, Yen ngạc nhiên nhìn tôi rồi mỉm cười, nàng biết dụng ý của tôi. Tôi không muốn bóng dáng sinh hoạt của hai chúng tôi biến mất khi di chuyển đến nơi ở mới. Mạn Văn nói đúng, tôi đúng là muốn thấy vật liền nhớ đến người, thời điểm nàng không ở bên cạnh tôi, tôi có thể nhìn đồ dùng nàng đã dùng qua để tạo cảm giác cho dù nàng có đi đến nơi kia thì vẫn là đang ở bên cạnh tôi lúc này. Cho nên những thứ vật dụng cũ kĩ đã trở nên bạc màu này đối với tôi chính là bảo bối.

Mặc dù các chị em có thể theo như ý nguyện mà cùng làm việc ở thành phố này, nhưng nơi làm việc thì lại không giống nhau, có người ở gần, có người ở xa. Tôi cùng Tư Khiết và Tiểu Đằng thì không cần thuê nhà ở bên ngoài, vì trường học đã sắp xếp cho chúng tôi một phòng kí túc xá riêng. Mạn Văn thì thuê phòng trọ ở gần công ty người mẫu của nàng, trung tâm nghệ thuật của Thiên Hi thì đang hừng hực khí thế được sửa sang lại cùng với thu nhận học sinh. Sau khi sửa sang xong thì có thể sống ở trong trung tâm luôn, còn bây giờ thì nàng tạm thời ở cùng với Mạn Văn vì nơi làm việc của hai nàng cũng ở gần nhau.

Mà tôi lại ở cách xa các nàng nhất. Thu dọn đồ đạc xong thì tôi đến trường học của Tư Khiết, cách nơi này rất gần, trước đó chúng tôi đã cùng nàng thu dọn sạch sẽ, hôm nay chỉ cần sắp xếp lại đồ đạc nàng mang theo đến nơi ở mới là xong. Không mất bao lâu để trang hoàng lại, căn nhà nhỏ liền trở nên sạch sẽ và ấm áp. Sau đó tôi liền chạy như bay về trường học mang theo hành lý của mình nhanh chóng đến nơi tôi ở.

Đi đến nơi thì trời cũng đã xế chiều, trong khuôn viên trường rộng lớn kia tôi lại không biết ký túc xá của giáo viên là ở khu vực nào. Vài người phải mất công đi một đoạn dài mới tìm được. Nhận lấy chìa khoá mà trưởng khoa đưa cho, đi vào căn nhà có chút cũ kĩ, hành lang sạch sẽ sáng sủa, mỗi căn phòng đều được đóng chặt bằng cửa sắt. Tôi đứng yên ở trước cửa, nhìn qua quãng đường đi thật dài bất giác lại ngây người.

"Mạt nhi, có chuyện gì vậy?" Yen nghi hoặc nhìn tôi.

"A, nhanh chóng mở cửa thôi, tay tớ sắp gãy đến nơi rồi." Mạn Văn thúc giục.

"Mạt nhi... cậu có phải hay không là nhìn thấy ....Ma quỷ..." Thiên Hi đột nhiên ở bên tai tôi kéo dài giọng hỏi, giọng điệu trầm thấp ma mị.

"A, Trịnh Thiên Hi, ban ngày ban mặt đừng có làm trò giả thần giả quỷ doạ ma này được không?" Tiểu Đằng bị nàng doạ cho sợ hãi.

"Ha ha, vui mà!" Thiên Hi đắc ý cười lớn, toàn bộ đường đi đều vang vọng tiếng cười của nàng, chúng ta cùng nhau vỗ đầu nàng để cho làm khỏi làm loạn.

"Không có, tớ chỉ cảm thấy đoạn đường này cùng với đường đi tới kí túc xá của chúng ta trước kia rất giống nhau." Tôi nói cho các biết nàng lý do khiến bản thân ngây người một lúc.

"Ừm, thật là giống nha, mau mở cửa ra xem bên trong nhìn như nào." Mạn Văn tiếp tục thúc giục.

Yen thay tôi mở cửa, căn phòng tuy nhỏ nhưng có một phòng bếp và một phòng vệ sinh. Trong nhà bốc ra mùi ẩm mốc, góc tường bám đầy mạng nhện. Chắc hẳn đã lâu không có ai sinh sống, vẫn còn tủ quần áo, giường và giá sách của giáo viên trước để lại.

"Hướng nhà cũng không tệ nha, mở cửa sổ ra rất thông thoáng gió, chúng ta cũng mau mau dọn dẹp sạch sẽ đi chứ? Nhìn tình huống này có vẻ phải dọn dẹp đến chạng vạng tối mới xong." Tư Khiết xem xét khắp nơi.

"Ai da, tớ vẫn là rất thích môi trường sống đại học này, nhưng khổ nỗi là nơi này lại quá xa chỗ tớ làm việc, nếu không thì đã có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền bỏ ra để thuê nhà rồi." Mạn Văn cũng đi đi lại lại nhìn ngắm nghía.

"Văn Văn, cậu ở đây với tớ được không? Tớ ở một mình cảm thấy hơi sợ." Trước đây tôi đã yêu cầu nàng ở cùng với tôi, nhưng quả thật chỗ làm việc của nàng cách khá xa nơi tôi ở.

"He he! Quỷ nhát gan, thật là vô dụng nha." Tiểu Đằng cười nhạo tôi.

"Mạt nhi, cậu giờ đã là người lớn rồi, phải dũng cảm lên." Tư Khiết cưng chiều xoa đầu tôi.

"Mạt nhi, không có chuyện gì phải sợ. Nếu cậu có nhìn thấy ma quỷ thì lập tức gọi điện cho tớ, tớ sẽ đến mắng đuổi nó đi, nghe nói quỷ nữ mặc áo đồ đỏ mới đáng sợ và lợi hại nhất. Lát nữa chúng ta cùng nhau đi mua một chuỗi hồ lô về để trừ tà nha." Thiên Hi cố ý nói những lời doạ sợ tôi.

"A, Trịnh Thiên Hi, tên khốn này." Tôi kích động đẩy nàng về phía tường, các chị em đi theo cùng nhau đè lên người nàng, phải hung hăng mà "sửa chữa" nàng mới được. Quá ghê tởm rồi.

------------------------

Chính văn hôm nay chỉ có vậy, khoảng thời gian này tôi chỉ có thể cập nhật một ít, rất xin lỗi.

Editor tokkibae: Dạo này xem bộ anime Slamdunk mà Yen yêu thích, thực sự rất hay, highly recommend.































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro