Chương 312: Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 24-8-2013 13:31:31

Chính văn

--------------------

Sang tháng bảy, tôi ở trong trường cũng đã được nửa tháng, trong mười ngày này, ngoại trừ một vài cuộc họp quan trọng, thời gian còn lại đều được phân bổ tùy ý, bởi vì sang học kỳ sau nhà trường mới chính thức sắp xếp tiết dạy cho tôi.

Khoảng thời gian này nhớ nàng đến điên cuồng, Internet đã cứu giúp tôi. Thời điểm vui vẻ nhất trong ngày là lúc 2 giờ trưa, khi đó tôi có thể thông qua Internet hoặc điện thoại mà cùng nàng nói chuyện phiếm. Tốc độ mạng ở ký túc xá rất chậm, các thầy cô ở đây đều dùng chung mạng lưới của nhà trường, Video rất hay bị tạm ngừng, thậm chí có lúc không mở được, nhưng cũng đã thỏa mãn được mong ước liên lạc hàng ngày của chúng tôi. Sau khi trò chuyện cùng nàng xong tâm trạng sẽ rất tốt. Nhưng khi màn đêm buông xuống, sự trống trải cùng tịch mịch lại tiến tới bủa vây tôi, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vẫn lăn lộn trằn trọc, là do sợ hay do lòng mang nhiều tâm sự? Tôi đoán chắc là do cả hai đi!

Thời điểm rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ luôn ở trong phòng Piano của mình, luyện hát và đánh đàn. Trước kia khi đến phòng đàn đều phải xếp hàng lấy chìa khóa, Yen luôn kiên nhẫn đợi cùng tôi, ở bên cạnh nàng sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Nàng luôn để tôi đứng ở phía trước nàng, nhẹ ôm eo tôi cùng nhau tán gẫu, lúc các chị em cũng ở đây thì sẽ không nhịn được mà nói chuyện rôm rả, khiến cho người khác chú ý đến chúng ta. Bây giờ trước cửa phòng có dán tên mình, có phòng đàn riêng nên không cần phải xếp hàng nữa, nhưng vẫn rất nhớ và hoài niệm về cuộc sống đại học khi đó.

Mỗi ngày có rất nhiều học sinh đi qua đều sẽ tò mò mà dừng lại trước cửa phòng nhìn tên của tôi, sau đó sẽ xuyên qua tấm kính dài trong suốt nhìn xem giáo viên ở bên trong là ai. Tôi không thích bị dòm ngó, dùng giấy dán đè lên tấm thủy tinh, không gian nho nhỏ này đem đến cho tôi nguồn cảm hứng vô tận, tắt điện thoại di động, cầm sách phổ nhạc và bút chì lên nhanh chóng sáng tác bài hát, cảm thấy dễ nghe thì sẽ thử chơi lại vài lần, và nếu cảm thấy hay thì sẽ thu âm lại, gửi cho DK và Thiên Qua nghe. Bọn họ cuối cùng đều nhất trí đưa ra một nhận xét, bài hát quá đau thương, cười nhạo tôi có phải muốn trở thành bà hoàng của những bản tình ca buồn hay không. Tôi không nói lên lời trước nhận xét của họ, nhưng nhìn lại phong cách âm nhạc tôi đã viết trong khoảng thời gian này, toàn bộ đều là tràn đầy bi thương, có lúc sẽ bị giai điệu do mình biên soạn kích thích tuyến lệ, thì ra tâm tình sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến biên khúc*.

*(Biên khúc là một quá trình ý niệm hoá âm nhạc từ một nhạc phẩm được sáng tác trước đó. Nó có thể khác với nhạc phẩm gốc ở việc hài hòa hóa, diễn giải lại giai điệu, biến tấu, hoặc phát triển cấu trúc nhạc thể)

Chị Tử Hiên là người rất nhiệt tình, sau khi quen biết chị, chị ấy dắt tôi đi khắp nơi gặp gỡ các giáo viên khác. Tôi rất sợ gặp mặt người xa lạ, bất chấp sợ hãi đi theo chị, thật may mắn là những thầy cô kia đều rất nice**, thấy tôi sẽ vui vẻ nói chuyện phiếm, tuổi tác xấp xỉ khiến chúng tôi gần gũi hơn, vả lại cũng đều là độc thân. Buổi tối khi trở về nơi này, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, ghé thăm nhau để trò chuyện và chia sẻ đồ ăn ngon, tôi chỉ đến chỗ chị Tử Hiên ngồi một lúc, bình thường đều là bọn họ đến đây ngồi với tôi. Dù không khí trong phòng sôi động náo nhiệt hơn, cũng sẽ cùng cười đùa với bọn họ, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, loại cảm giác mất mát này luôn bám theo tôi suốt một thời gian dài.

**(tốt)

"Mạt Mạt, ra ngoài đi dạo đi, đừng có ở trong ký túc xá mãi như vậy, sẽ mốc meo đó." Cửa đóng không kỹ, đột nhiên bị chị Tử Hiên dọa giật mình, chị cũng không gõ cửa, giọng nói giống Mạn Văn hợp lại.

"Haha! Thật xin lỗi. Dọa em đến xanh mặt rồi, đi! Chúng ta ra ngoài tản bộ, tối nay giới thiệu một soái ca cùng khoa với chị cho em xem." Chị Tử Hiên đi tới sau lưng, nhẹ nhàng nắm bả vai tôi.

"Em không đi đâu, tụi chị đi đi, em đang nói chuyện phiếm cùng bạn." Đang cùng hội chị em thảo luận về chuyến đi chơi ở vùng ngoại thành, cũng không muốn ra ngoài.

"Ôi chao đi đi mà, chị cũng hẹn người ta rồi, khi quay về thì tiếp tục nói chuyện cùng bạn cũng được mà, mau mau mau!" Chị Tử Hiên nũng nịu lắc người tôi, phát hiện ra chị rất giỏi xài chiêu này, mỗi khi chị dùng chiêu này thì không ai có thể từ chối được.

"Được được được! Em đi, đừng lay người em nữa sắp ngã tới nơi rồi. Nhưng mà em muốn hỏi một chuyện, soái ca mà chị giới thiệu có phải bạn trai của chị không?" Tôi trực tiếp hỏi điểm mấu chốt, cười hì hì nhìn chị.

"Em đừng hiểu lầm nha! Chị cùng cậu ấy đều đang độc thân, ở trong khoa hay cùng nhau trò chuyện, là anh em tốt, cậu ấy trước kia đã từng tham gia giảng dạy, tuổi còn trẻ nhưng đã là phó giáo sư rồi. Hôm nay trở lại liền hẹn cậu ấy đi chơi, trọng điểm chính là cho hai người quen biết, nhìn một chút xem có hay không cái cơ hội kia...Hì Hì...." Chị Tử Hiên càng nói càng cười nham hiểm, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn, hai ngón trỏ không ngừng đụng vào nhau.

"......." Vô cùng im lặng nhìn chị, kỳ thực đã hiểu ra ý đồ của chị.

"Ngớ người ra làm gì? Nhanh đi thay quần áo đẹp đi, cậu ấy đang ở dưới tần chờ chúng ta đấy." Bị chị ấy cưỡng ép kéo đi.

"Chị Tử Hiên, cảm ơn ý tốt của chị! Nhưng mà em có bạn 'Trai' rồi." Tôi phải lập tức bóp chết ý định của chị ấy.

"A? Có gì đó không đúng? Trước kia có thấy em đề cập đâu? Em nhất định là đang lừa chị, em mới tới đây được một thời gian, chị còn chưa nhìn thấy cậu ấy đâu." Chị Tử Hiên từ kinh ngạc rồi đến tự suy luận cho mình là đúng, nhíu mày vẻ mặt hoài nghi nhìn tôi.

"Em thật sự không có lừa chị, cậu ấy đi du học, em chờ cậu ấy trở về." Tôi nghiêm túc nói với chị.

"Nhìn ánh mắt của em thật không giống như đang nói dối. Haiz! Thật đáng tiếc, chị cảm thấy hai người rất xứng đôi, nói cho em biết, cậu ấy thế nhưng là miếng mồi ngon của các giáo viên nữ độc thân bên khoa chị đó, ai mà được làm bạn gái cậu ấy thì đúng là phúc ba đời, có tài năng, nhân cách thì tốt, vóc dáng cũng đẹp nữa...." Chị ấy đem mặt tới gần dán sát lỗ tai tôi, hướng về phía tai tôi thì thầm nói, mặt tôi đỏ lên.

(Editor: Nghe như đang tả Yen vậy ta :v)

"Ngừng, chị Tử Hiên, haha!" Có thể cậu ấy không phải miếng mồi béo bở của em, em cũng không muốn xí vị trí bạn gái của cậu ấy, chị vẫn là đi tản bộ cùng cậu ấy đi, em không đi đâu!" Tôi cắt đứt lời của chị, kéo chị ra ngoài cửa, sau khi biết ý đồ của chị thì tôi lại càng không muốn ra ngoài.

"Đừng nha! Làm bạn cũng được, Mạt Mạt, đi đi mà!" Chị ấy chống tay vào cửa, tiếp tục thuyết phục.

"A a! Để hôm khác, hôm khác! Ngài đi thong thả!" Tôi cuối cùng cũng cưỡng ép được, đẩy chị ra ngoài cửa.

"Nha đầu chết tiệt!" Sau khi đóng cửa nghe thấy tiếng la mắng của chị, bất đắc dĩ im lặng cười.

[không muốn soái ca! Không muốn soái ca!] Ngồi trước máy vi tính, cảm thấy chóng mặt, trên màn hình QQ đều là dòng tin nhắn của mấy người này gửi tới, có rất nhiều dấu chấm than, đột nhiên không kịp phản ứng, tưởng rằng máy tính có vấn đề, sau đó suy nghĩ một chút thì thấy không đúng, hỏng bét! Nãy giờ quên không tắt micro, cuộc trò chuyện của tôi và chị Tử Hiên đã bị Mạn Văn nghe thấy, cô nàng này chắc chắn đã đem kể với các chị em, vậy nên họ mới đồng lòng lên tiếng 'Kháng nghị'

[yên tâm! Tớ chỉ thích mỹ nữ! (Gửi biểu cảm hai mắt trợn trắng) vội vàng trả lời vào nhóm.

[hừ! (Biểu cảm đồng loạt xem thường) kém! Tôi bị toàn thể 'Bao vây', trên màn hình lại hiện lên hàng loạt tin nhắn và biểu cảm giống nhau. Bạn học Lý Tiểu Bảo, cậu nhìn xem bọn họ ủng hộ cậu nhiều như thế nào, tớ cảm thấy rất là áp lực nha...

-----------------------

Hôm nay hoàn thành chính văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro