💗Chap 2💗

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân trường dày đặc sương mù, đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ, chim chóc vỗ cánh bay qua.Trời mưa nhỏ, nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ.

Nhưng Bạch Hiền làm gì có tinh thần để thưởng thức khung cảnh đó.

Sáng sớm vừa xuống tàu, vẫn chưa có xe buýt sớm! Làm cho cậu phải gọi taxi đến cổng trường, tốn mất mười lăm tệ, hết sức đau lòng.Cho nên đoạn đường từ cổng trường về ký túc cậu quyết định đi bộ về!

Trong trường cây cối mọc um tùm, lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động.

Bạch Hiền kéo cái vali nặng nề, vất vả đi trên đường, trên trán đầy mồ hôi, cái váy trắng đã sớm bị nước mưa và bùn đất làm bẩn.Cậu dừng lại, nhìn bốn phía thở dài.

Trời ơi, cái trường này thật lớn quá sức tưởng tượng!

Cậu từ cổng trường đi đến chỗ này đã mất ba mươi phút rồi, nhưng trong bản đồ trường cho thấy, cậu còn phải đi thêm một phần ba đoạn đường nữa thì mới tới được ký túc xá của mình! Sớm biết như vậy thì thà đi xe buýt cho rồi, vì tiếc một tệ đội chân của cô mệt mỏi như sắp gãy!

Bạch Hiền đưa tay lên trán lau mồ hôi, mệt mỏi nhìn bốn phía

Đột nhiên, mắt cậu sáng bừng lên---

Dưới bóng cây.

Một người con trai đang nằm ngủ trên ghế đá.

Mái tóc màu hạt dẻ, bờ vai rộng, đôi chân dài mạnh mẽ, vừa nhìn là biết là một người có sức mạnh.

Bạch Hiền khống chế lòng tự tôn, kéo vali đến trước mặt chàng trai, chào hỏi:"Bạn gì đó ơi."

Chàng trai không động đậy, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Cậu lay lay vai anh ta, nói to hơn:"Bạn ơi, bạn có thể giúp mình một chút không?Giúp mình kéo cái vali này về lầu năm Phong Viên.

Mưa, nhẹ nhàng bay trong gió.

Chàng trai vẫn tiếp tục ngủ, như chẳng hề quan tâm đến lời nói của cậu, sống lưng dài hiện ra hơi thở lạnh lùng.

"Này! Tôi đang nói với bạn đó, bạn không nghe thấy à?"

Bạch Hiền bắt đầu tức giận.

Kể cả không muốn giúp đỡ, cũng phải nói với người ta một câu chứ.Thế này là thế nào, thật là quá đáng.

"Này! Này! "

Cậu dùng lực đẩy vào người anh ta, tức giận đá vào người anh ta.Tại sao lại lạnh lùng với cậu như vậy?Giọng nói của cậu khó nghe quá chăng?Thật là một đòn đánh mạnh vào lòng tự trọng của cậu.

Chàng trai hình như ngủ quá say.

Trong lùm cây yên lặng, hình như chỉ có tiếng ve kêu nhè nhẹ.

Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, cậu nghĩ một lát, cậu cảm thấy bàn tay mình lạnh hơn.Hơi lạnh này hình như từ chàng trai truyền qua bàn tay cậu....

Anh ta lạnh ngắt như-----

Tử thi!

Bạch Hiển giật mình.

Cậu run người, trong giây lát cảm giác ớn lạnh truyền từ ngón tay xuống chân! Không biết trong bao lâu, cậu cắn môi, lấy tay đẩy mạnh vào người chàng trai.

"Binh---"

Anh ta lật mạnh người trên ghế đá.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ, tràn đầy mùi vị của ánh nắng, cái mũi dài thẳng tắp, trên cánh mũi đeo một cái khuyên kim cương nhỏ.Một anh chàng thật đẹp trai! Nhưng sắc mặt anh ta xanh xao không có sức sống, làn môi thâm lại.

Cậu đưa tay xem hơi thở từ mũi anh ta

Hừ...hừ

Vẫn còn thở.

Bạch Hiền vội vàng kêu lên:"Có người không! Có người không! Cứu----với----! "

Nhưng xung quanh không thấy ai cả

Bạch Hiền lo lắng

Thật kỳ lạ! Cái trường to như vậy, người đâu?Mọi người đều đi đâu hết rồi?Tại sao lại chỉ có tiếng chim và tiếng ve kêu?Nhìn vào chàng trai, cậu lo lắng không chờ thêm được nữa.Cậu cõng anh lên lưng.

Nặng quá!

Bạch Hiền lấy hơi, mặt đỏ ngầu, cậu đã đem tất cả sức mạnh mười chín năm của mình để cõng chàng trai rồi.

Đôi chân dài của chàng trai không còn sức sống lê trên nền đất.

Hơi thở dường như càng ngày càng nhẹ đi.

"Này! Này! Bạn đừng chết! "Bạch Hiền căng thẳng quay đầu lại, hét lên:"Tôi đang cứu bạn đây! "

Làn môi của chàng trai càng lúc càng thâm lại.

"Này! Đừng có như vậy chứ! '

Cậu dùng hết sức mình, cắn răng để cõng chàng trai, tưng bước, từng bước....Cuối cùng, cũng đến được đường lớn.Cũng may là trước cổng trường, taxi rất nhiều, cậu nhanh chóng gọi một chiếc.

"Bệnh viện! Bệnh viện gần nhất! "

Bạch Hiền hét lên với người lái xe!

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Mưa nhè nhẹ bám đầy khung cửa xe...

Ngoài đường vừa mưa vừa sương mù, không nhìn rõ cảnh vật.

Trong xe, Bạch Hiền đặt đầu của chàng trai lên đùi mình, bàn tay run run khẽ đưa lên mũi chàng trai.

Hơi thở yếu ớt.....

Làn môi anh ta thâm xịt, làn da xanh xao...

Có lẽ------

Có phải bệnh tim không?

Bạch Hiền nghĩ.Cậu đã từng xem qua rất nhiều sách về bệnh tim, trong đó nói rằng trạng thái phát bệnh tim chính là như vậy.Nếu như để vậy không được cấp cứu kịp thời, bệnh nhân sẽ nhanh chóng chết đi.

"Có phải anh ta bị bệnh tim không?"

Bạch Hiền hoang mang hỏi người lái xe.

"Làm sao tôi biết được, nhưng hình như tình trạng rất nguy cấp."

Ngay lúc đó----

Hô hấp dừng lại!

Bạch Hiền kinh hãi nhìn chàng trai!

Anh ta sẽ chết chăng?

Thôi, không nghĩ nhiều nữa! Cậu kiên quyết, tay trái đặt lên tim chàng trai, tay phải dùng nắm đấm đánh mạnh vào bàn tay trái!

Bộp!

Bộp! !

Bộp! ! !

Cố gắng nhớ lại tất cả những cách đã đọc trong sách, cậu đánh mạnh vào tim chàng trai.

"Cậu định đánh chết anh ta đấy à?"

Lái xe ngạc nhiên hỏi.

"Không đánh thì cũng chết! ", Bạch Hiền trán đầy mồ hôi, "ngựa chết đang được ngựa sống chữa bệnh đó"

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp.....

"khục! "

Chàng trai tóc hạt dẻ đột nhiên ho một tiếng, toàn thân rung mạnh lên

"Anh tỉnh rồi à?! "

Bạch Hiền vui mừng cúi đầu xuống, vừa lúc chàng trai mở mắt ra.

Một đôi mắt lạnh lùng.

Mang theo mùi vị của sự khinh đời.

Sương mù bên ngoài dường như tràn ngập đôi mắt của anh ta, xa lạ, mơ màng.

Bạch Hiền bị đôi mắt đó làm cho ngơ ngác.

Trong tim dường như bị một cái gì đó đập vào!

"Cậu là ai?Đây là đâu?"

-----------------------------------------

Hôm nay mình rảnh nên up 2 chap nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro