Chương 5: Động lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chói.... Chói mắt quá!

Tri Tú lờ mờ mở đôi mắt của mình ra, khẽ nheo mắt một chút, lấy tay đỡ trán, suy nghĩ lại những chuyện lúc trưa ở phòng ăn, anh mệt mỏi thở dài thì tiếng mở cửa vang lên. Anh quay ra nhìn thì thấy Tịnh Hán bước vào, trên tay còn có một khay thức ăn và thuốc. Anh khó khăn ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, Tịnh Hán đi đến để khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống cạnh anh.

" Tiểu Tú thật quá đáng. "

Anh giật mình, Tịnh Hán bưng bát cháo lên.

" Cậu trước giờ luôn không nói cho tớ mọi thứ về cậu. Lúc nào cũng làm cho tớ bất ngờ rồi sợ hãi mọi thứ vì cậu. Giống như chúng ta là bạn nhưng chỉ có mình tớ coi cậu là bạn thôi, còn cậu thì không như vậy. Lần này cũng vậy, không ăn được dứa thì phải nói với tớ chứ, sao lúc nào cũng bắt ép bản thân làm những điều mà mình không thích vậy. Cậu có biết lúc cậu bị ngất tớ đã rất hoảng sợ có biết không."

" Tiểu Hán, tớ..... "

" Cậu không coi tớ là bạn có đúng không?"

" Không phải! "

" Vậy thì hứa với tớ, sau này cái gì cũng phải nói với tớ, không được giữ nó ở trong lòng. Cái gì không thích thì đừng gượng ép bản thân mình làm theo. Hứa với tớ đi. " - Tịnh Hán

Tri Tú nhìn Tịnh Hán, ánh mắt đã dần đỏ lên.

" Được, tớ hứa. "

Tịnh Hán cười rồi đưa bát cháo lên cho anh.

" Này, ăn đi. Cháo thịt dinh dưỡng do tớ nấu đấy."

Anh cầm lấy bát cháo, từng muỗng từng muỗng ăn, vừa ăn vừa nhìn xung quanh. Nơi này rất lớn, nó lớn hơn cà ấp áp hơn cả phòng của anh. Màu chủ đạo của căn phòng là màu......hồng. Anh nhìn Tịnh Hán.

" Đây là...."

" Là nhà của tớ."

Anh bỡ ngỡ, thì ra đây là nhà của Tịnh Hán. Anh chắc đang ở trong phòng của cậu ấy. Ăn hết bát cháo liền uống thuốc. Sau khi đã uống thuốc xong liền hỏi Tịnh Hán.

" Mấy giờ rồi?"

" A, đã 9 giờ tối rồi."

Tri Tú mở to mắt, lao xuống giường rồi dùng hết sức có thể đề chạy nhưng lại bị Tịnh Hán ngăn lại.

" Cậu đừng lo! Tớ đã nói với Lý Gia là cậu sẽ ở đây. Này, cậu còn bệnh đấy!"

Tri Tú đã chạy xa nên không thể nghe những gì mà cậu nói. Tịnh Hán định giữ anh lại nhưng không được đành phải gọi về cho Lý Gia. Một lúc lâu bên kia mới nghe máy.

" Alo."

Tịnh Hán đương nhiên nhận ra giọng nói này là của ai liền hốt hoảng nói với đầu dây bên kia.

" Thạc Mân, tiểu Tú cậu ấy......"

" Con người đó có chuyện gì liên quan đến tôi sao?"

Giọng nói lạnh lùng ở đầu dây bên kia vang lên không cảm xúc như thể Tri Tú có chuyện gì cũng không liên quan đến Lý Thạc Mân hắn.

Tinhp Hán nghe xong liền tức giận, mặc kệ đấu dây bên kia là ai, cho dù là tổng thống hay ai khác thì cậu vẫn lớn tiếng mắng.

" Này! Cái tên nhóc Lý Thạc Mân kia! Đừng nghĩ mình là con cháu của Lý Gia thì muốn làm gì thì làm. Tri Tú là anh trai cậu, là cùng một người mẹ với cậu đấy!"

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi khẽ bật cười.

"Anh trai? Cùng mẹ?"

"Không phải sao?" - Tịnh Hán khó hiểu.

Bên kia vẫn cười làm cho cậu tức giận.

"Này, Lý Thạc Mân...."

"Thế thì sao?"

"Cái gì?"

"Nếu tôi và anh ta cùng huyết thống thì như thế nào?"

"Tên kia...."- Tịnh Hán nghiến răng.

"Cho dù là vẫy thì đã sao? Mà anh có chắc rằng tôi và anh ta là anh em hay không?"

Tịnh Hán thẫn thờ, đến khi bình tâm lại thì bên kia đã ngắt điện thoại.

"Tên kia nói vậy là sao? Không lẽ.... Tiểu Tú và Lý Thạc Mân không phải anh em ruột!?"

Tịnh Hán bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Cậu cố gạt bỏ nó đi rồi về phòng mình.

Lý Gia.

Tri Tú đứng trước cửa của căn biệt thự, do dự một chút định bấm chuông thì chợt nhớ ra mình có đem theo chìa khóa cửa dự phòng. Anh lục lọi trong cặp của mình, lấy ra một chuỗi chìa khóa. Đưa chiếc chìa khóa cửa biệt thự lên ổ rồi mở ra.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, Tri Tú đi vào. Tất cả đều tối mịt, có thể là do mọi người đều nghỉ hết rồi. Anh cũng yên tâm mà về phòng mình. Định bụng là sẽ ngủ một chút sáng mai sẽ giải thích với mọi người. Đưa tay đẩy ra một chút khe cửa thì Tri Tú thấy một cảnh tượng thật 'tuyệt vời'. Trên chiếc giường ngày đêm cậu ngủ là hai thân ảnh quấn lấy nhau chính là Thạc Mân và Lỗi Đông Vy.

Tri Tú mở to mắt nhìn đôi nam nữ đang làm loạn ở trên giường mình. Anh đứng bất động ở đó không biết bao lâu cho đến khi, giọng nói lạnh băng của Thạc Mân vang lên.

"Nhìn đủ chưa?"

Tri Tú khôi phục lại biểu cảm, mặt bình thản nhìn con người cao to đứng trước mặt mình chỉ quấn khăn ngang eo, chiếc giường thường hay ngủ bây giờ đã dính đầy dâm dịch của cuộc hoan ái vừa rồi, Lỗi Đông Vy nằm trần trụi ở đó, chiếc chăn lộn xộn đắp ngang người.

Tri Tú lạnh lùng nhìn mọi thứ rồi xoay lưng bước đi.

" Không làm phiền, hai người cứ tiếp tục. À, nhớ dọn dẹp mọi thứ giùm tôi, tôi không muốn mình phải bước vào một căn phòng và ngủ trên một chiếc giường bẩn. "

Thạc Mân nghe xong, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt lại thô bạo đóng cánh cửa lại.

RẦM!

Tri Tú mệt mỏi, bước từng bước xuống lầu, đi về phía sô pha lạnh lẽo nằm xuống. Co người lại, hai tay ôm thân thể mình, nhắm mắt lại ngủ mà không được. Tri Tú nhìn chiếc vòng pha lê ở bên tay phải mình, lấy tay chạm nhẹ chiếc vòng, nước mắt từ lúc nào lại chảy ra. Tri Tú kiềm lại tiếng khóc, nức nở nói với chiếc vòng.

" Mẹ.... con phải làm sao đây. Ở đây thật mệt mỏi. Không có mẹ, con phải làm sao đây?"

Anh cứ nằm đó, co người khóc rất lâu rồi ngủ đi từ lúc nào không hay biết.

Rất lâu sau đó, có tiếng bước chân từ trên lầu xuống, đi từ từ về phía anh ngủ, trên tay có một tấm chăn mỏng, khẽ đắp lên người Tri Tú, cả người khom xuống, đưa tay vuốt khuôn mặt anh, giọng nói đầy đâu thương.

" Nếu như... chúng ta không phải là anh em.... thì tốt biết mấy."

Tri Tú dường như nghe được gì đó, cơ thể hơi cử động làm người kia giật mình rút tay về. Anh vẫn ngủ, người kia ngồi đó nhìn anh, giống như mọi thứ xung quanh biến mất chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé đang nằm ở trước mặt.

Người kia cứ thế mà ngắm nhìn lại không để ý rằng, ở trên lầu có một ánh mắt đang nhìn họ với sự căm phẫn, hai tay xiết chặt lại, nghiến răng nói.

" Lý Tri Tú, tôi mới là Lý phu nhân, là người mà Lý Thạc Mân yêu nhất chứ không phải anh. Tôi nhất định sẽ xóa sổ anh, khỏi cuộc đời của Thạc Mân!"

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Đừng giận tui nha. Chap này hơi nhàm xíu để chap sau tui ngược sml....
Nhắc rồi nhá, chap sau cực kì ngược và có cảnh máu me bạo lực, ai không chịu nỗi thì tui xin lỗi. Và cuối cùng là tôi yêu mấy người.

사 랑 해 요.❤

_김 범_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seoksoo