chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thứ ánh sáng yếu ớt len lỏi qua tấm rèm sẫm màu chiếu thẳng vào hai con người đang say ngủ. bị ánh nắng làm phiền, anh khẽ động. jisoo chắc rằng bây giờ chỉ mới có sáu giờ hơn vì anh tin giờ sinh học mình lúc nào cũng đúng. anh ngồi dậy, cơ thể rã rời, mắt nhìn mớ hỗn độn mà đêm qua anh và seokmin đã làm rồi nhìn qua con người kế bên đang say ngủ. anh chẹp miệng, lắc đầu một cái.

"chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!"

lần đầu mà, thích thì thích thật nhưng nhìn mấy cái vết hôn chi chít trên người thì anh lại muốn tẩn cho thằng nhãi này một trận.

lê tấm thân vào phòng tắm anh định sẽ chờ seokmin tỉnh ngủ rồi mới đi. vì anh đâu có tính ôm hết tiền phòng vip này cho mình đâu. đợi nó tỉnh ngủ rồi tiền phòng chia đôi, thế thôi. tắm rửa sạch sẽ anh vừa đi ra đã thấy bộ dạng ngái ngủ của cậu. dù sao thì cũng phải đợi cậu vệ sinh cá nhân rồi mới mở lời share tiền phòng. đó là phép lịch sự.

trong lúc đang thưởng thức cốc cà phê vừa mới gọi phục vụ mang lên thì đằng sau đã có một bàn tay ôm chặt lấy eo anh. cậu tựa cằm lên vai anh rồi nói với giọng chưa tỉnh ngủ hẳn.

"tốt quá, anh còn có lòng chờ tôi thức dậy nữa kia à. thế thì sẵn tiện đưa tôi đến trường luôn đi, sắp trễ rồi"

vừa nhấp một ngụm cà phê nóng thì anh liền phun ra, đẩy cậu ra rồi nhìn cậu bằng mắt chữ a mồm chữ o.

"cái quỷ gì. cậu còn đi học à?"

một khoảng không trầm lặng. bây giờ seokmin có trả lời anh cũng chẳng nghe lấy nửa chữ vì trong đầu anh đang suy nghĩ đến việc phải ăn cơm tù nếu thằng nhãi này mà dưới 18 tuổi.

cậu lay người anh, giọng mè nheo bảo:
"nè sắp trễ thật rồi đấy. hôm qua đi xe của anh đến đây mà, tôi cũng không mang theo tiền"

câu nói lại một lần nữa khiến anh như chết đứng, cậu không đem theo tiền thì tiền phòng ai trả? trong khi anh với cậu chỉ hai người một căn phòng. là hong jisoo, anh nữa chứ ai! thế là kế hoạch share tiền phòng của anh bay tan tành còn phải đưa cậu đến trường nữa chứ.

"anh không định hỏi địa chỉ mà cứ chạy như điên thế à?"

anh chợt dừng xe lại bên đường, thất thần trả lời:

"thì tôi đang chạy đến trường của cậu đây"

"hướng này là trường cấp ba, trường tôi hướng ngược lại"

"đó không phải là trường đại học hả?"

"chứ không lẽ anh định nghĩ tôi dưới 18 tuổi thật à?"

chỉ nghe đến thế thôi, cuộc sống anh như tìm lại ánh sáng. cậu không dưới 18 tuổi, anh không phải ăn cơm free, anh không phải bốc lịch vì tội danh dụ dỗ con nít mới lớn. thế là jisoo nhanh tay nhanh chân chạy xe theo hướng ngược lại.

tới nơi, trước khi xuống xe, seokmin kéo cổ tay anh lại rồi lấy bút ghi vài con số nguệch ngoạc chẳng ngay hàng thẳng lối.

"lần sau gặp, sẽ trả tiền phòng cho anh"

jisoo thầm cảm thán tên này sao biết điều thế. nếu không gặp được cậu thì tôi cũng sẽ tìm cách để gặp thôi. trong lúc anh định lái xe đi thì tiếng gõ cửa kính bên ngoài làm anh dừng hẳn. đợi người bên trong hạ cửa kính xuống, cậu thở dài rồi mới nói với anh:

"tôi biết phòng 808 là phòng nghỉ vip của anh. nhưng nếu có lần sau, tôi khuyên anh nên đổi phòng khác vì hình như phòng đó cách âm kém lắm đấy"

nói rồi cậu quay lưng bước về hướng cổng, để lại con người mặt mày hồng lên từng đợt như muốn tệp luôn với màu tóc đang bất động ở trong xe. khoảng lúc lâu sau, anh mới ngừng suy nghĩ về mấy câu biến thái của cậu rồi nhanh chóng phóng xe đi mất. vừa lái xe, hong jisoo quyết định đến một quầy cà phê để mua một cốc uống lấy tinh thần sau những cú sốc vừa rồi, vả lại cốc cà phê đón bình minh ban sáng anh có uống ngon nghẻ như thường ngày được đâu cơ chứ.

"một ly cà phê đen ít đường, đem về."

___

"của anh đây!"
"cảm ơn."

vừa bước vào xe, đập vào mắt anh là một tấm thẻ sinh viên nằm dưới chiếc ghế phụ. một ngàn phần trăm là của thằng nhãi đấy, anh nhặt chiếc thẻ lên "lee seokmin sinh viên năm ba khoa kiến trúc trường a"

"cậu ta sinh viên năm ba à?"

anh nhanh chóng lấy điện thoại của mình lên google search.

"sinh viên năm ba là 21 tuổi á hả?"

chửi thề một tiếng. cái đệt anh đường đường là sếp lớn của công ty giải trí hàng đầu, nhiều tiền, đẹp trai thế mà để cho thằng ranh con năm ba đè cả một đêm cơ đấy. nhấp một ngụm cà phê, một dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hong jisoo
mình năm nay tận 29 tuổi...
...là khi mình vừa lên lớp ba thì cái người mà ngủ cùng mình đêm qua chỉ vừa mới ra đời thôi đấy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro