4 - Làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bữa ăn kết thúc, ai lại về phòng nấy. Vậy là ngoài câu chào xã giao-có-như-không lúc nãy, Luhan và Sehun vẫn chưa có dịp làm quen nói chuyện với nhau. Luhan nghĩ, dù sao mình cũng đã hứa với cô KyungHee đến đây để làm bạn với cậu nhóc đó rồi, vậy thì bản thân nên chủ động bắt chuyện trước, chứ cứ để tình trạng người lơ đi kẻ bơ lại thì không được rồi.

Anh bước ra ngoài, đến trước cửa phòng Sehun rồi dùng tay gõ lên đó 3 tiếng. Chưa đầy 10s sau cánh cửa đã bật mở.

– Ah... Uhm... Chào em – Luhan ngập ngừng, miệng cố nở một nụ cười thật tươi.

Sehun nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, ánh nhìn chứa đựng một chút tò mò. Nhưng rất nhanh sau đó đứng nhích người sang một bên, tỏ ý mời anh vào phòng. Thiếu gia Oh SeHun nổi tiếng là người có phép lịch sự mà.

– Cảm ơn em. – Luhan lại nở một nụ cười, lách người bước vào phía trong.

Anh mở to đôi mắt, cánh môi không kìm được mà thốt tiêng một tiếng "Woah" khe khẽ. Căn phòng này thực sự rất đẹp và ấn tượng. Tông màu chủ đạo là đen và xám trắng, kết hợp với nhau hài hoà đến kì lạ. Nhưng điều đặc biệt nhất là bức tường ở phía đối diện với giường ngủ. Có rất nhiều mô hình lắp ráp được đặt ở đó, trên những giá treo được làm hoàn toàn bằng kính. Ở dưới chân tường là một hệ thống đèn chiếu sáng những tia màu xanh dương lên trên những giá kính trong suốt, phản chiếu với các mô hình bằng kim loại làm cho chúng trở nên thực sự rực rỡ.

Sehun vẫn hướng ánh mắt của mình về phía con người đang cực kỳ thích thú ngắm nhìn những mô hình lắp ráp với đôi mắt mở to và khuôn miệng tròn vo chúm chím. Cậu thực sự cho rằng có điều gì đó nhầm lẫn ở đây! Con người trước mặt không thể nào lớn hơn cậu một tuổi được. Cả vẻ bề ngoài và hành động cử, chỉ mà nãy giờ Sehun quan sát thấy, quy lại thì người này chỉ bằng một cậu nhóc con!

– Tất cả những thứ này là em làm sao? Đẹp thật đấy! – Trầm trồ.

Quay lại và thấy cậu nhóc đang nhìn mình với ánh mắt: "Làm sao anh biết?", Luhan liền tiếp – Lúc sáng cô HaNeul có nói rằng em rất thích lắp ráp.

Sehun gật đầu.

– Vậy là anh và em có một điểm chung đầu tiên rồi đấy! Anh cũng thích cái này, nhưng thích nhất là Rubik! Anh rất thích xoay Rubik. Hì hì.

Sehun lại gật đầu, lần này ngẫu nhiên ở đáy mắt lóe lên một tia thích thú.

– Em đã bao giờ thử lắp một khối Rubik chưa?

– Trước kia đã từng. – Nói rồi Sehun đứng dậy đi về phía chiếc tủ kính, lấy ra một khối Rubik lục giác đưa cho Luhan – Cái này tôi làm thử vài năm trước.

– Woah! Đẹp vậy! Hôm nào chỉ anh lắp với nha! Anh thật sự thích Rubik đó!

– Được thôi. – Thằng nhóc nhún vai.

– Cảm ơn em trước. – Anh cười đến tít cả mắt.

...

Cuộc nói chuyện cứ tiếp tục như thế, xoay quanh vấn về lắp ráp và Rubik. Luhan đã đi đúng hướng trong việc nói về sở thích chung, điều này là yếu tố quan trọng khi chúng ta muốn làm quen với một ai đó.

Anh rất vui khi làm quen được với cậu nhóc. Và đặc biệt, Luhan đã cảm thấy thoải mái hơn, không còn ngượng ngập đi Sehun nhìn mình như lúc trước nữa. Thật tốt quá!

Còn về cậu thiếu gia nhà họ Oh, sao nhỉ? Cảm thấy có chút hứng thú với con người này. Ít ra thì cuộc nói chuyện đầu tiên này cũng không tệ, nhỉ?

-End 4-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro