5 - Tham quan Seoul

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Sehunie, tối nay con có công việc gì không?

– Lắp ráp mô hình ạ.

-Tốt, vậy tối con dẫn anh Luhan đi quanh quanh chỗ mình nhé, chỉ cho anh biết đường biết sá.

Sehun đang cắm cúi với những mảnh mô hình liền dừng tay và dùng khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn bà Oh hồi lâu.

"Cầu trời cầu trời~" Đó là tiếng lòng của bà Oh. Bà nói mạnh miệng vậy thôi chứ trong lòng lại lo nơm nớp rằng thằng nhóc con ngang ngược này sẽ đáp gọn lỏn một câu "Con không thích" rồi lại cắm đầu vào đống đồ chơi kim loại kia mà không thèm nghe lời bà mất.

– Được ạ.

Phu nhân Oh tròn mắt nhìn con trai mình. Có thật không? Có thật không vậy? Thằng nhỏ vừa bảo đồng ý sao? Ôi thật là tốt quá, tốt quá đi đó mà!! Người đàn bà đã từng nổi tiếng lạnh lùng ở tuổi trẻ này bây giờ chỉ thiếu chút nhảy cẫng lên vui sướng nữa thôi là có thể được thiên hạ thêu dệt cho cái tên mới: "Phu nhân Oh nhí nhảnh xì tin dâu" mất! Thế nhưng để giữ hình tượng trước mặt con trai, bà chỉ từ tốn đến xoa đầu thằng con cưng của mình rồi ôn tồn nói:

– Ngoan lắm, vậy để mẹ đi nói anh Luhan. – Rồi bà đi về phía cửa.

Chắc có lẽ vì quá vui mừng mà bà không thể nghe được cậu ấm nhà họ Oh vừa cằn nhằn sau lưng: "Con có phải còn nhỏ đâu mà xoa đầu chứ!"

...

07.30 P.M

– Hai đứa đi vui vẻ nhé! Tiểu Lu, có gì không rõ thì con cứ nói em nó chỉ cho, tiện đường tiện sá sau này không bị lạc.

– Vâng con biết rồi, chào bác con đi ạ!

Tất nhiên, cậu chủ Oh nổi tiếng lạnh lùng sẽ bỏ qua màn tạm biệt không mấy cần thiết như thế này.

– Sehun, em chỉ anh đường đến bến xe Bus đi, tiện sau này còn đi học. – Luhan bắt đầu trước khi cả hai vừa bước ra khỏi nhà.

– Đi học?

– Ừ đúng rồi, cô HaNeul nói anh sẽ học cùng trường với em đó!

– Vậy thì đi xe tôi chở, không cần phải đi xe Bus.

– Em đi xe hả? Nhưng em chưa đủ tuổi mà... – Luhan mở to đôi mắt nhìn Sehun.

– Chỉ là tôi muốn vậy.

– À... Ừ...

Không khí lại trở nên yên lặng giữa hai người. Nhưng chỉ được một lát, Luhan lại chủ động bắt chuyện. Các câu chuyện đều xoay quanh những câu hỏi: "Siêu thị ở đâu?", "Tiệm thuốc ở đâu?", "Làm sao để đi các phương tiện công cộng một cách thuận lợi nhất?",... Và Sehun đều sẽ trả lời cho Luhan, dĩ nhiên bằng một cách ngắn gọn nhất. Luhan cảm thấy mình hỏi hơi nhiều nhưng không sao, cơ bản vì anh là một con người rất hòa đồng, luôn muốn bắt chuyện và kết bạn với tất cả mọi người. Hơn nữa, chẳng phải tới đây là để làm bạn với Sehun sao? Nói chuyện nhiều thì càng tốt mà, sẽ hiểu nhau hơn!

– Lạnh thật đấy! Cứ thế này đến Giáng sinh cũng có tuyết rơi! – Luhan đưa tay kéo chặt hơn chiếc áo khoác của mình, mỉm cười vui vẻ nhìn Sehun.

– Ờ... Ừm... – Cậu cũng đáp lại anh, cho dù nó cũng không hoàn toàn là một câu trả lời. Chỉ là, nhìn người kia không ngừng quay sang hỏi han, nói chuyện với mình, không đáp lại có chút... áy náy.

Lúc này, sau khi đã đi loanh quanh hết những nơi cần thiết phải biết và Luhan cũng hết những điều để hỏi, họ đang trên đường trở về nhà. Bây giờ là 09.00 PM.

– <Lạnh quá... Lạnh...quá...>

– Sehun, em có nghe thấy tiếng gì không? – Luhan dừng lại và khẽ kéo khuỷu tay Sehun.

Rồi anh thả tay cậu ra, từ từ bước về phía con hẻm nhỏ.

– <Lạnh... quá...>

Đó là một cô bé khoảng chừng 7, 8 tuổi đang bế trên tay một thằng nhóc nhỏ hơn. Hai đứa đang ngồi co ro vào góc hẻm, trên người chỉ là chiếc áo mỏng, rách rưới. Hai đứa nhắm mắt như đang ngủ, miệng khẽ rên lên vài tiếng vì thời tiết giá buốt. Luhan ngồi thụp xuống, lay nhẹ hai đứa nhỏ nhưng chúng không động đậy. Có lẽ là ngủ thật rồi. Thế là anh liền cởi áo khoác ngoài của mình ra, đắp gọn gàng lên hai đứa trẻ đang say giấc. Rồi Luhan nhìn chúng, nói nhỏ:

– Ngủ ngon nhé, hai em.

Sehun ngạc nhiên, chỉ đứng tròn mắt nhìn người trước mặt mình đã đứng dậy đi trước. Một ý nghĩ xoẹt ngang qua, anh ta... thật sự rất ấm áp, không phải sao?

– Những đứa trẻ đó thật tội nghiệp... Chắc lại bị gia đình ruồng bỏ... Trong khi chúng ta được ăn no mặc ấm như vậy thì các em ấy lại phải lủi thủi ngoài đường như thế kia. Bất công quá, Sehun nhỉ?

Sehun không nói gì, chỉ cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi bước nhanh lên phía trước, khoác nhẹ vào đôi vai nhỏ của Luhan. Lúc nãy cậu đã thấy đôi vai đó khẽ run lên vì lạnh, tự nhiên trong lòng có chút không đành.

– Không cần đâu Sehun, em mặc vào đi không cả...

– Mặc vào đi, tôi thấy anh cần nó hơn tôi.

Con đường đêm vắng vẻ, một cái bóng cao cao đi đằng trước, một cái bóng thấp hơn đi sau nhưng rồi cố chạy lên bắt kịp người phía trước. Và có ai thấy rằng, trên khuôn miệng của hai người đó đều là một nụ cười chớm nở?

-End 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro