STORY II: HỒI ỨC CỦA LOÀI OẢI HƯƠNG, BIỂN CẢ VÀ ÁNH TRĂNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn xuống. Bầu trời với những đám mây trắng nhạt trôi bồng bềnh nay đã ngả màu tím mộng mơ và tĩnh lặng. Rì rào tiếng sóng biển đang chơi đùa, lập lòe vài ánh đom đóm bé nhỏ,... Một khung cảnh bình yên.

Cô bước đi trên cát vàng, gió thổi len qua từng sợi tóc đen dài tuyệt đẹp. Hai hàng dấu chân, hai con người. Một chiếc bóng cao hơn hẳn chiếc bóng còn lại.

Không một tiếng nói. Họ cứ im lặng đi cạnh nhau dọc bờ biển trong vắt nhuộm màu tím hoàng hôn.

"Cậu có ghét tớ không...sau tất cả những gì tớ đã làm?" - một câu hỏi đơn giản tưởng chừng có thể nói ra bất cứ lúc nào, nhưng tất cả những gì làm cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, đó là câu trả lời của đối phương.

***

- Đi nhé Ran! Shinichi nữa! Nếu chỉ có mình tớ thôi thì buồn lắm! - Sonoko mở tròn đôi mắt long lanh nhìn Ran. Cô bật cười vui vẻ vì gương mặt tràn đầy nỗi "sầu thương" của cô bạn.

- Tớ nghĩ chắc là được.

- Gì chứ? Sao lại lôi tớ vào? - vâng và giờ người im lặng nhất trên con đường dài mà cả ba đã đi qua, Shinichi cuối cùng cũng lên tiếng.

- Thôi nào! Tớ biết là cậu đã nghiện lại còn ngại nhé! Chắc hẳn là cậu muốn đi rồi, không có Ran ở đây mấy ngày thì cuộc sống của cậu sẽ đi đâu về đâu chứ? Ai sẽ là người nấu ăn cho cậu mỗi buổi sáng, ai sẽ là người gọi cậu dậy đi mua cái điện thoại đã làm hư mấy tuần trước, ai sẽ là...

- Người phóng đại những câu chuyện nhỏ nhặt lên à? Sonoko, mọi chuyện đâu có tệ như vậy chứ?

- Bà-chị-chuyên-đi-soi-đời-tư-của-người-khác -.-

- Tên thám tử vô lại kia ngươi nói cái gì?

- Thôi nào chỉ là đi...

- Bà-chị-chuyên-đi-soi-đời-tư-của-người-khác -.-

- Tên Shinichi kia đứng lại cho trẫm!!!!! - Sonoko hét lớn, không quan tâm đến đôi mắt tím đang bật cười nhìn về phía hai người. "Thật là..."

- Tên kia mi có đi không thì bảo???

- Dạ em đi. - Shinichi nhăn nhó quỳ dưới đất, cúi đầu xuống trước Sonoko và Ran. Cậu ta bị Sonoko đuổi ra tận công viên Beika, tuy chạy rất nhanh, hơn hẳn Sonoko nhưng trong một phút sơ ý mà...vấp phải viên sỏi cứng cạnh hồ nước và ngã sấp mặt^^. Một sự kiện hết sức hi hữu mà chính cậu cũng chẳng thể ngờ tới. Cái cảnh tượng lúc đó làm Sonoko sắp đuổi kịp cũng phải đứng lại mà ôm bụng cười sảng khoái. Ran, cô bạn điềm tĩnh đang đi với tốc độ hết sức bình thường, nhìn thấy cái tình huống bất ngờ và nhanh như chớp ấy thì lại hốt hoảng chạy với vận tốc ánh sáng đến chỗ Shinichi. Cô băng chỗ chân trầy xước cho cậu xong cũng chỉ biết thở dài và cuối đầu xuống...cười^^ - Cậu cười cái gì?

- Không... không có gì cả :) Sonoko à, chỉ là đi biển thôi mà!

- Cậu đang lo lắng cho anh chồng yêu dấu của mình đấy à? Ây dà không ổn rồi, xin lỗi bạn Shin nhiều ạ :)

- Cậu giỡn mặt với tôi đó hả?????

***

Shinichi nhìn ra cửa sổ chiếc xe gia đình đang đi xuống dốc, xa xa dần hiện ra bờ biển dài với những cây dừa đang đung đưa trong gió. Anh ngồi cạnh Ran ở băng ghế phía sau. Nếu chỉ là ngồi cùng thôi thì chẳng có vấn đề gì, vì anh đã quen với cái việc ngồi chung bàn với cô mấy năm trời rồi. Nhưng vấn đề to lớn nhất hiện tại với Shinichi là Ran đã ngủ say sưa từ lúc vừa bước lên xe, cô ngủ và gục đầu vào vai Shinichi một cách rất tự nhiên ><. Những lọn tóc dài theo chiếc xe di chuyển mà cứ cọ cọ vào người Shinichi làm đã nhột lại càng "ngại" ><. Anh không muốn đánh thức cô dậy, nhưng cũng vừa thích vừa không thích cái cảnh tượng hết sức "kì lạ" này. Thỉnh thoảng anh lại đưa đôi mắt xanh màu biển cả ấy nhìn Ran. Gương mặt dễ thương và hiền hậu, làn da trắng trẻo mềm mại, bờ môi màu hồng nhạt nhìn mà... Lại suy nghĩ lung tung^^.

Đã xế chiều, Ran cuối cùng cũng chịu dậy, anh thở phào nhẹ nhỏm đi đến chỗ cô đang đứng.

- Cậu thích biển à?

- Đẹp mà. Lâu lắm mới có được không khí trong lành thế này đấy! Tận hưởng và cảm ơn Sonoko đi đó!

- Vâng vâng tớ biết rồi.

Gió chiều mát rượi, anh và cô đứng trên bãi cát vàng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn thơ mộng tuyệt đẹp. Mái tóc cô bay bay trong gió, gương mặt hạnh phúc mỉm cười ngồi xuống. Cô chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã lấp ló ánh trăng tròn xa xa hiện ra khi mặt trời dần biến mất.

- Trăng đẹp thật. - câu nói bất chợt của Shinichi làm Ran bỗng mở to mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh. Một hành động rất lạ của anh so với thường ngày, một Shinichi cực kì biết cảm nhận cái đẹp của thiên nhiên ư? Với một tên nghiện trinh thám như cậu thì chắc phải nhớ về một vụ án nào đó, hay một mật thư nào đó liên quan đến trăng mà cậu từng giải được chứ? - Cậu cũng thấy vậy nhỉ?

- Hả? À...ờ. - cô giật mình. Một làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hoa oải hương thoang thoảng làm Ran nhớ về một điều gì đó rất đặc biệt. Một mảng kí ức mơ hồ và diệu kì. Một kỉ niệm đẹp và quan trọng đối với cả anh và cô...

***

Cậu bé mắt xanh dương nhìn chằm chằm lộ rõ vẻ trách móc cô bé mắt tím đang rưng rưng nước mắt.

Hai đứa trẻ cao ngang bằng nhau, mặt mũi ai cũng sáng sủa, duy chỉ có cậu bé ấy là thể hiện toàn bộ sự thông minh của mình ra cho mọi người xem. Đi với tận 3, 4 cô giáo mà cậu vẫn có thể tách đoàn ra để đi khám phá những cái mình cho là lạ kì và chưa từng biết tới. Ai nói gì, dù không phải người quen nhưng nếu suy nghĩ được, cậu đều đứng lại nói ra những gì mình nghĩ. Mọi người ai nấy đều bật cười xoa đầu cậu và khen: "Thông minh lắm cậu bé!". Mỗi lần như vậy, đôi mắt cậu sáng lên, gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc. Nhưng ai nhìn cậu cũng phải để ý đến cô bé tóc ngang vai luôn lẽo đẽo đằng sau. Cô tuy không tự tin như cậu, không tỏ vẻ tư duy bằng cậu, nhưng ai nhìn thấy cũng khen cô bé thật dễ thương và tốt bụng. Có chú chim non rơi khỏi cành, cô bế chú chim trên tay và chạy đến nhờ chú bảo vệ gần đó đưa nó về chiếc tổ bé nhỏ khuất sau những tán lá lớn xanh rì trên cây bàng mà cô vừa đi ngang.

Đôi mắt giận dữ của cậu càng làm cho cô thêm sợ hãi. Cô cúi gằm mặt xuống, thút thít lấy tay gắng lau đi những giọt nước mắt uất ức cứ tuôn rơi mãi không thôi. "Cậu là đồ rắc rối! Sao cậu cứ làm phiền tớ hết lần này đến lần khác vậy? Đừng có đi theo tớ nữa!" Những lời nói trong sự thất vọng giữa cậu với cô cứ quanh quẩn mãi trong tâm hồn bé nhỏ đang bối rối. Cô nghĩ nếu tách quá xa khỏi cô giáo cậu sẽ bị lạc và bị yêu quái bắt đi mất! Nếu cô không tắt cái máy tuy nhỏ mà rung mạnh như thế, tuy nhỏ mà xay nát hơn 10 trái dâu thành thứ nước đỏ hồng ấy thì biết đâu cậu cũng bị chiếc máy đầy năng lực ấy ăn thịt thì sao? Cô chỉ biết nghĩ có vậy, chỉ muốn cậu về với cô giáo, nhưng sao cậu lại nói cô như thế? Cô xấu hổ, cô tủi thân, cô lấy tay che mặt chạy về chỗ cắm trại. Cậu còn chẳng thèm để ý, chẳng thèm quan tâm đến trái tim vô cùng buồn bã ấy...

Đã mười giờ đêm rồi. Hơn một tiếng rưỡi từ lúc cô giáo kể câu chuyện vui về ba chú "Bò Gà Mèo" trước khi đi ngủ cho các bạn rồi. Cô vẫn trằn trọc, hết trùm chăn lại nhìn cô bạn thân tóc nâu vàng và các bạn xung quanh. Cô không thể ngủ được. Một cảm giác rất kì lạ, không phải do cô nóng, cũng không phải do cô nhớ mẹ,... Cô nhẹ nhàng kéo chăn, cẩn thận lấy chiếc áo len mặc vào rồi rón rén bước ra khỏi phòng.

Cô đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa kịp vội mừng. Dưới cầu thang rất tối, cô sợ ma lắm! Nhưng cô thấp quá, không thể với tay bật đèn được, nhưng nếu bật thì chắc chắn thầy giám thị sẽ phát hiện và mắng cô mất! Cô phải làm gì bây giờ? Giờ thì cô thực sự cảm thấy nhớ mẹ rồi. Sau này chắc chắn cô sẽ không tham gia bất kì buổi cắm trại nào của trường nữa đâu! "Vù...ù...ù..." - tiếng gió thổi vào hành lang theo chiếc cửa ban công chưa được đóng. Có một vật gì đó đang lơ lửng, và nó rất sáng! Nó bắt đầu thu hút ánh nhìn của cô bé ngây thơ. Cô bước tới ban công, càng gần với cái vật lơ lửng giữa không trung ấy, nhưng cô không thể nào bắt được dù chỉ một ít. Mọi lần đưa tay sắp tóm gọn nó, thì nó lại như vô hình, cô cảm thấy cứ như mình đang đưa tay xuyên qua nó. Càng ngày, cô càng đứng lên cao hơn, bước vào một trong những vòng tròn to của lan can, một tay vịn trên thành, vươn người gần như ra khỏi ban công, chỉ để bắt được cái vật sáng lấp lánh ấy.
- Này tên ngốc kia cậu đang làm gì đấy? - một giọng nói trẻ con mà chững chạc vang lên từ phía sau cô. Cô bé giật mình định quay lại, mọi chuyện diễn ra một cách quá bất ngờ. Cô quay mặt, nhìn thấy Shinichi bỗng trở nên rất bối rối. Cô đưa đôi mắt tím ngơ ngác nhìn cậu. Gió biển thổi bay bay hai mái tóc màu nâu đen, tiếng sóng vỗ rì rào cả ngày lẫn đem không ngừng nghỉ,...những âm thanh của thiên nhiên cứ vang lên trong đêm tối. Cô cẩn thận quay đôi chân nhỏ bé về phía cậu, tay vẫn vịn chặt lan can. Có chú chim sẻ nhỏ bay đến đậu trên tay cô bé làm cô bất ngờ theo quán tính mà bỏ tay trái ra khỏi thành ban công. Chú chim nhỏ vẫn đang đứng thật vững vàng trên bàn tay trắng trẻo mềm mại. Cô mỉm cười vui vẻ rồi định bước xuống, đôi mắt vẫn đang nhìn chú chim dễ thương một cách trìu mến. Cô không để ý mà giẫm lên phần trang trí hình những bông hoa hồng của phần dưới lan can, rồi vô tình trượt chân. Mọi việc diễn ra nhanh như tia chớp, khiến cô và cả cậu không ai có thể lường trước được. Cô ngã về phía trước, chú chim sẻ nhỏ vội vã rời khỏi tay cô mà bay đến thành ban công. Cô ngã lên người cậu, hai cái đầu đụng vào nhau kêu "cốp". Đầu óc cô trở nên choáng váng một hồi lâu. Khi vừa nhìn thấy mình đang đè lên cậu, cô liền vội vàng chống tay ngồi dậy ngay. Cậu ngồi bệt dưới đất, lấy tay xoa xoa vùng trán đã sưng đỏ lên.

- Shinichi tớ xin lỗi! Chỉ tại tớ hậu đậu cả. Cậu có sao không? Tớ đi lấy thuốc bôi cho cậu nhé? Cậu có sao không vậy nói cho tớ đi mà! - cô hốt hoảng, lo lắng hỏi cậu tới tấp. Cậu mở đôi mắt xanh đại dương nhìn cô một lúc rồi lại thở phào.

- Không sao đâu đồ ngốc!

- Hả? - cô bé chống tay dưới đất nhìn cậu một cách rất ngạc nhiên - Nhưng rõ ràng lúc...

- Tớ tìm cậu khắp nơi cũng vì cái chuyện đó đấy! Xin lỗi nhiều nhé! Chắc lúc đó tớ có nói hơi quá lời... Chắc cậu buồn lắm mới ngủ không được ngon và ra đây đứng chứ gì? Tớ biết mà.

- Shinichi cậu...

- Trăng đẹp thật. - cậu đứng bật dậy đút tay vào túi quần đi đến gần lan can ngước lên bầu trời đêm đầy sao và một điểm nhấn màu vàng tròn xoe sáng lấp lánh, lơ lửng giữa màn đêm đen huyền bí - Cậu cũng thấy vậy nhỉ?

- Trăng à... Đúng là đẹp thật... - cô cũng liền đứng dậy đứng phía sau cậu - Sao tớ không thể cầm được nó nhỉ? Nó nhỏ đến thế mà!

Cậu bé liền bật cười vui vẻ. Đối với cậu, cô bé nhỏ nhắn ấy còn quá ngây thơ và hiểu biết mọi vật chưa được nhiều bằng cậu rồi!

- Cậu thật là... Trăng không hề nhỏ đâu, nó to lắm đấy và thậm chí còn ở cách xa chúng ta hàng trăm dặm! - cậu nhìn cô bằng một ánh mắt rất tư duy và nói đủ thứ điều. Cô mở tròn đôi mắt long lanh lắng nghe cậu kể chuyện. Hai đứa trẻ cười vui vẻ trong đêm tối, dưới ánh trăng vàng lấp lánh và kì diệu. Cả hai đều cảm thấy thật ấm áp dù cho tiết trời có lạnh giá bao nhiêu...

Cậu đưa cô bé ấy về phòng, miệng chào cô "chúc ngủ ngon!". Một buổi tối đặc biệt... Một buổi tối đầy kỉ niệm... Một buổi tối hạnh phúc...

***

- Tớ vẫn chưa thể bắt được trăng, Shinichi à! - cô tựa đầu vào bờ vai ấm áp của anh, miệng thốt ra một lời nói ngây thơ y như lúc bé. Ánh trăng vẫn tròn, vẫn kì diệu, vẫn sáng vằng vạc trên bầu trời. Một đêm của mười năm trước cô cũng cùng anh ngồi dưới trăng, vẫn ánh mắt ngây thơ và những âm thanh của thiên nhiên năm ấy, duy chỉ có ngoại hình của hai người là đổi thay theo vòng xoay của thời gian.

- Cậu sẽ chưa và không bao giờ bắt được nó đâu tên ngốc!

- Ừ thì tên ngốc. Xem tên ngốc này tặng cậu gì nhé! - cô bất ngờ đứng dậy, nhưng anh đã đoán được điều đó và nhanh chân chạy trước cô một đoạn. Cô vội vàng đuổi theo hình bóng quen thuộc của anh, băng qua bãi cát vàng, hai người cùng chạy qua một cây cầu nhỏ bắc qua một con sông trong xanh,...một cánh đồng hoa oải hương tím ngắt với mùi hương thoang thoảng hòa lẫn cùng làn gió của biển cả. Cánh đồng tím ban đêm thơ mộng với những ánh đom đóm sáng màu ánh trăng lập lòe khắp nơi. Cô đứng khựng lại trước con đường mòn nhỏ xíu len lói qua từng chiếc lá xanh, từng khóm bông tím. Một cảnh tượng mộng mơ, một cảnh tượng lãng mạn mà cô chỉ từng thấy trong phim, hay trong một vài kí ức nhỏ bé sắp bị lãng quên.

Cô chợt nhớ lại cái lúc mình còn là một cô bé mầm non, cô và anh hay cùng chơi trốn tìm ở một cánh đồng xinh đẹp gần trường toàn là hoa màu tím mà cô vừa nhìn thấy đã phải ngơ ngác. Anh đã bịt mắt cô bằng một chiếc khăn màu đỏ tươi, màu mà cả hai đều yêu thích và dẫn cô đến nơi này. Những trò chơi tuổi thơ luôn cùng anh và cô lớn lên theo năm tháng, bỗng chốc tan biến vào cái khoảnh khắc chính mắt hai người nhìn thấy cánh đồng bị thiêu rụi hoàn toàn dưới ngọn lửa đỏ đầy hãnh diện của những công trình hiện đại. Từ cái khoảnh khắc ấy, chính từ khoảnh khắc ấy mà cô và anh như mất đi một người bạn tinh thần. Và giờ đây, chính anh đã đem lại cho cô những cảm giác hạnh phúc của ngày xưa...

Cô cười, cười trong sự vỡ òa của niềm vui, của kỉ niệm, của những kí ức đẹp đẽ của anh và cô từ khi còn là những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng. Cô như được sống trở lại với tuổi thơ mình, dẹp hết mọi buồn phiền, lo âu của bản thân trong cuộc sống. Cô chạy đến ôm anh thật chặt, vùi đầu vào bờ ngực ấm áp, và cảm nhận những hạnh phúc dâng trào trong trái tim...

- Cậu có ghét tớ không...sau tất cả những gì tớ đã làm? - Shinichi hỏi Ran, với một ánh mắt đầy trìu mến - Tớ đối xử với cậu...đôi khi tệ thật...

- Tên thám tử đại ngốc cuồng suy luận chẳng bao giờ làm tớ thất vọng cả. - cô ngước đôi mắt oải hương lên nhìn anh, giọng cô nhỏ dần xuống - Dù là bất cứ điều gì...

Cô vươn người đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào, hòa quyện vào tiếng rì rào của sóng biển, tiếng gió ban đêm với hương hoa của cánh đồng tím thoang thoảng,... Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô. Họ nhẹ nhàng khép hai hàng mi, cảm nhận những điều kì diệu của đêm trăng thơ mộng trên cánh đồng tím màu hoa tuổi thơ...

***

- Nè Ran, nghe nói cái ngày mưa to gió lớn ngập hết đường phố kia hai cậu bị cảm hả? - Sonoko tay cầm chiếc vali vừa đi ra khỏi khách sạn vừa hỏi Ran.

- À...ờ đúng rồi.

- Đừng nói với tớ là hai cậu đi tắm hồ bơi xong rồi tự nhiên trời đổ "một cơn mưa định mệnh" thôi thúc hai cậu phải dầm mưa đi về và có hàng ngàn hành động ngôn tình lãng mạn dưới trời mưa nhé?

- Sonoko! Cậu nói chuyện gì vậy hả??? - Ran đang bình thường bỗng quay sang Sonoko với một gương mặt đỏ như quả cà chua - Bọn tớ mà làm như vậy á? (thì vậy thật chứ còn gì nữa ><)

- Ây dà, tớ không quan tâm là cái buổi chiều mưa đó các cậu làm gì mà quan trọng là cái đêm hôm qua kìa ><. Ôi dưới ánh trăng vàng trên bờ biển lãng mạn họ đã tựa đầu vào vai nhau~ Và cũng dưới ánh trăng ấy nhưng trên cánh đồng tím họ đã trao nhau nụ hôn ngọt ngào~ Mai tớ cho lớp xem nhé? Ôi ngôn tình~ ngôn tình lãng mạn đời thật kìa bây ơi~ - cô vừa cười vừa giơ hình ảnh của Shinichi và Ran, tất cả những khoảnh khắc nào của họ đều bị Sonoko lưu lại trong chiếc điện thoại một cách thật bí mật - Thật không uổng công Sonoko ta đây đã chọn một nơi du lịch tuyệt vời nhở?

- Hả!?!?!? - Ran bất ngờ khựng lại với gương mặt còn đỏ hơn quả cà chua hét lên với Sonoko - Sonoko cậu không được làm vậy!!! Tuyệt đối không được!!!!! - cô vội chạy theo Sonoko đang cười khoái chí, một siêu phẩm từ "bà-chị-chuyên-đi-soi-đời-tư-của-người-khác" sắp ra mắt cả lớp rồi đây!!! Mại zô mại zô bà con ơi!!!

END STORY II

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro