[SERIES]Tái Sanh Duyên[Chap 19], YulSic l PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 19: NỤ HÔN MANG MÙI VỊ ........................ DƯA LEO

“SICAAAAA ...” – Yuri lớn tiếng gọi nhưng không thấy dấu hiệu trả lời từ tôi nên vội chạy theo – “em không nghe Yul gọi à ?”

“Không phải Yul đang vui vẻ với mấy cô gái kia sao? Thế còn gọi em để làm gì ?” – tôi nói với giọng giận dỗi, tôi thật sự rất giận khi chứng kiến người mình yêu không ngừng hôn hít những cô gái khác chỉ vì 1 món quà rẻ tiền nào đó.

“Công Chúa ... em đang ghen đấy à?” – Yul cười hơn hở khi nhìn thấy vẻ lúc này của tôi.

“Không có” – tôi quay mặt đi che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vì bị nói trúng tim đen – tôi đang ghen đến phát điên lên được.

“Thôi nào, Sica Baby ...” – Yuri nắm lấy cánh tay tôi nhưng tôi đã giật lại.

“Yah ... Yul làm gì vậy, buông em ra” – Yuri vờ không nghe tôi nói mà tiếp tục kéo tôi đi theo mình.

Yul kéo tôi ra cái hồ ở phía sau trường học nơi mà cậu ta đã bắt gặp tôi đứng la hét như 1 tên ngốc và cũng là nơi mà Yul biết rằng mình đã yêu kẻ ngốc đó.

“Cầm lấy” – cậu ta cúi xuống nặt 1 viên đá rồi cố nhét vào lòng bàn tay đang nắm chặt của tôi.

“Yah ... Yul đang làm gì vậy”

“Vứt đi”

“Hả????????”

“Làm ơn Sica baby ... hãy vứt đi rồi Yul sẽ nói cho em nghe lý do”

Tôi ngập ngừng rồi cuối cùng cũng nghe lời nắm chặt viên đá trên tay chuẩn bị vứt xuống hồ.

“Khoan đã ..” – Yul nắm tay tôi ngăn lại – “... em phải dùng hết sức vứt thật xa đấy”

“Uhm”

Tôi dùng hết sức mình vứt viên đá xa nhất có thể, tôi nhìn theo viên đá chìm xuống hồ rồi quay sang nhìn Yul chờ đợi lời giải thích cho hành động này.

“Tốt lắm ... rất xa ... thế nghĩa là em không còn giận Yul rồi đấy”

“Eh ...????????”

“Em đã vứt hết sự giận dữ và ghen tuông xuống hồ rồi thì phải hết giận Yul chứ”

“Yul thật là gian xảo” – tôi nói mà cố che giấu đi gương mặt đang mỉm cười của mình, Yul luôn biết cách dập tắt bất kỳ cơn giận dữ nào từ tôi và những cách làm không giống ai kiểu như thế này luôn phát huy hiệu quả tốt.

Yul kéo tôi đến ngồi lên thảm cỏ dưới gốc cây tùng bách rồi lôi ra hộp cơm trong balo, lại là món quà của 1 cô gái nào trong đám con gái vây quanh người yêu của tôi đây mà.

“Công chúa ... ăn cùng Yul nha”

“Không ... em không ăn thức ăn của những cô gái đó” – tôi phồng má giận dỗi.

“Thôi nào ... Yul hứa từ nay sẽ không nhận quà của bất kỳ cô gái nào nữa”

“Thật không?”

“Yeah ... Yul hứa ... nhưng mà từ nay em phải chuẩn bị thức ăn cho Yul đấy, Yul không muốn bị đói đâu”

“Uhm ...” – tôi gật đầu cố giấu đi nụ cười trên gương mặt, từ nay Yul là của 1 mình tôi – 1 mình Jessica Jung này.

“Này ...” – Yul dùng đũa gắp 1 ít thức ăn chìa đến trước mặt tôi sau khi đã ngốn đầy cái miệng rộng của mình.

“Thôi ... em tự ăn được rồi”

“Không ... Yul muốn đút cho em”

“Nhưng mà ngại lắm” – tôi đỏ mặt mắc cỡ.

“Ngoan nào ... đừng để Yul ép em ăn đấy” – Yul làm mặt nghiêm buộc tôi phải mở miệng ra và cuối cùng tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe theo – “Tốt lắm”

“Khoan đã ...” – tôi vội đẩy tay Yul cách xa miệng mình rồi e dè hỏi – “những món này không phải là của Tiff chứ?”

“Haha...” – Yul bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của tôi – “... em yên tâm, tất cả những gì mang tên Tiffany đều đã có người mua cả rồi”

“Ai vậy????” – tôi hét lên kinh ngạc vì cái người dám to gan ăn món ăn do Tiff nấu.

“Là Taengoo đó”

“Phải nhóc lùn bạn của Yul không?” – tôi cố nhớ lại ai là Taengoo.

“Yeah ... chắc là Taengoo đã đổ Nấm Ú bạn em rồi và em chính là bà mai đấy, vì nhờ em giới thiệu mà nhóc đó mới quen biết Tiff, nhưng mà nhóc lùn không dám thú nhận với Tiff và luôn miệng căn dặn Yul không được nói chuyện này ra, thế nên em phải hứa là sẽ giữ kín chuyện này đấy”

“Ra là thế”

“Thế bây giờ Baby đã yên tâm ăn chưa, Yul mỏi tay quá rồi”

“Uhm....” – Tôi bẽn lẽn gất đầu rồi há miệng cho Yul đút.

*****************

“Yah ... công chúa lớn rồi mà ăn còn để dính tùm lum đây nè” – Yul đưa tay lau đi thức ăn dính trên khóe miệng.

Tôi đỏ mặt ngay khi tay Yul vừa chạm vào miệng mình, tuy chúng tôi đã có nụ hôn đầu tiên nhưng mỗi lần chúng tôi chạm vào nhau đều như có luồng điện chạy dọc sống lưng.

Yul có lẽ cũng nhận thấy gương mặt đỏ bừng của tôi nhưng giả vờ lờ đi và đưa mặt đến gần hơn, tôi nhắm mắt chờ đợi nụ hôn ngọt ngào mà dư vị của nó vẫn còn sau gần 2 tuần chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên.

Lạ thật ... sao lại có gì khác nhỉ?

“Sao không phải là mùi Cherry Blossoms vậy?” – Tôi thắc mắc hỏi Yul ngay sau khi chúng tôi dứt ra khỏi nụ hôn.

“Ahh ... chắc là mùi của dưa leo mà Yul vừa ăn khi nãy đó” – Yul ngây thơ trả lời.

“HẢ ???????? DƯA LEOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”

“Sica ... em sao vậy ... mau tỉnh lại đi ... Sica ... Sica ...”

Tôi đã ngất xỉu vì nụ hôn mang mùi vị dưa leo đó và hậu quả của việc Yul dám hôn tôi sau khi đã ăn cái thứ quả xanh khủng khiếp đó là cái mặt sưng vù vì bị tôi tát liên tục ngay sau khi tỉnh dậy và vẫn còn hoảng sợ đến độ không nhận ra thứ gì.

*********************

Ngày hôm sau theo như lời hứa tôi đã mang thức ăn do chính mình chuẩn bị mà không nhờ sự giúp đỡ của bất cứ ai – kể cả Kyo Umma – cho Yul. Tuy khá vất vả nhưng tôi lại rất vui vì Yul giờ đây chỉ ăn thức ăn của mỗi mình tôi mà thôi.

“Sao hả?? Ngon không”

Tôi hồi hộp khi thấy Yul đang nếm thử miếng đầu tiên và đang nhai chậm rãi như cố thưởng thức mùi vị của nó 1 cách trọn vẹn nhất có thể.

“Uhm ... cũng không đến nỗi tệ” – Yul mở miệng nói sau khi đã nuốt miếng thức ăn xuống thực quản.

“Thế nghĩa là sao? Bộ không ngon hả” – tôi cúi gầm mặt cố che đi gương mặt thất vọng của mình.

“Không ... ngon lắm ... rất ngon nữa là khác” – Yul vội nói ngay khi nhìn thấy vẻ mặt đó của tôi, tôi đã bỏ ra nhiều công sức để làm nó và bàn tay thì xuất hiện khá nhiều vết đứt và bỏng nhưng kết quả nhận được từ Yul chỉ là “cũng không đến nỗi tệ”

“Thật không ?????” – tôi mừng rỡ hỏi lại để đảm bảo mình không nghe nhầm và quả thật tôi không nhầm vì đã nhận được cái gật đầu từ Yul – “để em ăn thử xem nó ngon đến cỡ nào”

“Không được ... Công Chúa đã chuẩn bị nó cho Yul và chừng này chỉ vừa đủ để Yul ăn thôi, thế nên em không được ăn của Yul” – Yul lắc đầu rồi đưa hộp côm xa khỏi tầm tay tôi.

“Yul ham ăn quá ... Thế thì Yul phải ăn cho hết không bỏ sót hột cơm nào đấy”

“Uhm”

“Ngày mai em sẽ chuẩn bị cho Yul nữa nha”

“...........................”

“Sao vậy???” – tôi hỏi vì không thấy Yul trả lời – “Yul không thích hả?”

“Đâu ... đâu có ... tại Yul vui quá thôi mà”

Ngày hôm sau Yul không đi học mà phải nhập viện vì bị ngộ độc thức ăn và bác sĩ đã gặng hỏi nhưng Yul nhất quyết không nói nguyên nhân ngộ độc là gì, phải đến khi Kyo Umma nói tôi mới biết thì ra là do tôi mà ra ... àh ... không phải ... là do hộp cơm của tôi.

Yul vì không muốn tôi thất vọng nên đã cố ngốn cho hết cái hộp cơm khủng khiếp đó và kết quả là phải nằm viện 3 ngày và tôi thì chăm sóc Yul thật cẩn thận vì cảm thấy có lỗi vô cùng.

“Yul vẫn còn lời mà” – đó là câu nói ngọt ngào nhất mà tôi được nghe khi xin lỗi Yul vì năng khiếu nấu nướng thậm tệ của mình.

Từ sau “tai nạn” đó, tôi không còn đụng vào chuyện bếp núc nữa vì không muốn có người nào đó vì tôi mà phải nguy hiểm đến tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic