Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lướt nhẹ trên thảm cỏ trong công viên gần như bị bỏ hoang. Dòng người đông nghịt tấp nập chuyển động xung quanh, tiếng còi xe inh ỏi. Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây lững lờ rọi ánh ban mai xuống khắp mọi nơi.

Đây là nơi cô đã gặp người ấy lần đầu tiên.

Hai đứa bé chạy trên đồng cỏ, cười khúc khích khi cùng đuổi theo quả bóng lăn. Cả hai đều xinh xắn, còn chưa đầy 9 tuổi. Đứa nhỏ với mái tóc dài sáng màu chạy nhanh hơn nhỏ tóc ngắn. Cô bé chạy trước dẫm chân lên quả bóng nhựa để nó dừng lại. Thấy bạn đã ngăn được quả bóng, cô bé tóc ngắn bắt đầu chạy về hướng ngược lại.

“Bắt lấy, Taeyeon!” Cô bé tóc sáng màu hô, sút bóng đi.

Taeyeon thấy bạn mình đã thấm mệt vì phải chạy nhiều, nhìn quả bóng cứ lăn xa dần. Cô nhóc chặn quả bóng lại với đôi giày đầy đất thật dễ dàng. Cô bé mỉm cười, lo lắng vì thấy bạn mình bị mệt.

“Tiffany, chạy xa ra!”

Cô bé 8 tuổi cố hết sức sút quả bóng bay lên trời. Tiffany nhìn theo cái bóng của nó lướt ngang qua mình. Thấy sức lực như trào lên, cô bé chạy theo nó. Cô bé không biết mình đang chạy gần ra đường, chỉ chăm chăm đuổi theo quả bóng đang bay tới. Quả bóng bay xa dần. Tuy vậy, cô bé không chịu bỏ cuộc, Tiffany chạy nhanh hơn nữa, không biết rằng mình đã chạy ra khỏi bãi cỏ. Thấy quả bóng đang hạ dần xuống, chiến thắng đã rất gần cô bé rồi.

Đột nhiên, Tiffany bị kéo lại. Một cánh tay ôm chặt lấy eo cô bé, không cho chạy thêm chút nào nữa. Chạy cả một đoạn dài như thế, cô nhóc chỉ chú tâm tới mỗi quả bóng. Khi nhìn lại xung quanh, Tiffany nhận ra mình đã ở vỉa hè rồi, chân trái đang hạ xuống ở mép đường. Cô bé nhìn quả bóng rơi xuống giữa lòng đường. Trước khi nó kịp nảy lên, một chiếc xe lao tới; mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

Đôi mắt mở thật to, cô bé nhìn đống nhựa trên đường, vừa nãy nó còn là quả bóng của cô. Tuy chỉ là trẻ con, nhưng cô cũng biết lúc đó thật nguy hiểm và suýt chút nữa là mình chết rồi. Tiffany ngượng ngập nhớ lại vòng tay đã cản mình lại. Quay người lại, nhìn bàn tay mảnh dẻ đang nắm lấy tay mình. Ngước mắt lên, cô bé quan sát dáng vẻ của cô gái ấy. Mái tóc dài, đen óng buông qua vai. Mải nhìn khuôn mặt cô gái, đôi mắt màu chocolate ấy bỗng nhìn lại cô. Tiffany thấy đôi môi cô gái ấy dần hé nụ cười, nhẹ thôi, nhưng chị ấy đang cười.

“Em không sao chứ?” Cô gái hỏi.

Tiffany khẽ gật đầu. Thật kì; bình thường khi gặp người lạ, cô bé hay ngại ngùng và không muốn đến gần, nhưng sau đó sẽ thân thiện hơn. Thế mà với cô gái này, cô bé lại có cảm giác an tâm và thoải mái.

Cô gái nghe cô bé trả lời rồi đứng thẳng dậy.

“Vậy được rồi. Lần sau em nhớ cẩn thận hơn nhé.”

Cô gái quay lưng đi. Bỗng nhiên Tiffany kêu lên, nắm lấy vạt áo cô gái.

“Kh…khoan đã!”

Cô gái ngừng lại, nghiêng đầu ra bởi câu hỏi bất chợt.

“Chị… có thể cho em biết tên được không?” Tiffany ngây thơ hỏi.

Cô gái cười khúc khích, “Jessica Jung.”

“Jessica…” cô bé lẩm bẩm. Một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô bé, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. “Tên em là Tiffany Hwang. Jessi, cảm ơn chị!”

Jessica nhướn lông mày lên, nhưng cô không thể nhịn cười trước cô bé dễ thương ấy. Cô cúi xuống, ngang mắt với cô nhóc. Đưa tay lên xoa đầu Tiffany, mỉm cười.

Tiffany thấy hơi sợ trước cử chỉ ấy. Mẹ là người duy nhất vỗ về cô như thế, thật lạ là cô lại thấy thích bàn tay ấm áp của cô gái không hề quen biết này. Cô bé đưa cả hai tay lên nắm lấy tay Jessica. Mặc dù bàn tay cô ấy lớn hơn nhiều, nhưng nó thật mềm mại, mịn màng và ấm áp; chẳng có gì để phải chờ đợi ở một ai đó mà cô không hề quen biết.

“Tiffany!”

Nghe tiếng gọi cô bé quay lại nhìn thấy bạn của mình đang chạy tới. Vừa đến nơi, cô nhóc thở hồng hộc, tay chống gối, cố trấn tĩnh lại. Vừa lấy lại nhịp thở, Taeyeon càu nhàu, “Tiffany! Làm gì lâu thế, mà cậu vừa nói chuyện với ai đấy?” 

“Tớ vừa…”

Tiffany quay lại, định giới thiệu cô gái ấy với bạn mình, nhưng chẳng có ai đứng đằng sau cô cả. Thật khó hiểu, cô bé nhìn khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy cô ấy đâu nữa. Chỗ mà Jessica vừa đứng xuất hiện 1 chiếc lông trắng muốt. Cô bé nhặt nó lên, nhìn thật kĩ. Nó quá to, không thể là rơi ra từ thân một con chim nào đó được. Tâm hồn trẻ thơ của cô nhóc nghĩ rằng đó là món quà của cô gái ấy, làm cô bật cười khúc khích. Giơ cái lông lên trước mặt Taeyeon, Tiffany khoe, “Tớ vừa nói chuyện với chị Jessi!”

Taeyeon nhìn chiếc lông kìa lạ trên tay bạn.

“Nói chuyện với cái lông này á?”

“Yaa~~ …không phải!” Tiffany dỗi.

Chạy theo cô bạn về bãi cỏ, cô bé nắm chặt chiếc lông vào lòng bàn tay. Ánh nắng rọi lên chiếc lông vũ, làm nó phát ra thứ ánh sáng rực rỡ.

Em tự hỏi liệu chúng ta có còn gặp lại nhau, Jessi ah?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro