4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun vẫn còn nhớ đêm hôm đó, khi nàng chập chờn tỉnh giấc với mùi hương thân thuộc của Seulgi bao bọc quanh cánh mũi, nàng đã không thể tin vào những gì đang xảy ra. Seulgi hình như không biết nàng đã tỉnh, bàn tay lành lạnh chạm vào gáy nàng khiến Joohyun như muốn nhảy cẫng lên vì giật mình, cũng vì vui sướng, đem má phải nàng kê lại sao cho thoải mãi trên đùi em. Ôn nhu như vậy đã lâu lắm rồi, Joohyun cũng không nhớ nổi từ khi nào nữa nữa, chỉ chăm chăm muốn tận hưởng sự ấm áp hiếm hoi ngay giờ phút này. Trong lòng nàng như có hàng vạn con bướm đập cánh, khó khăn lắm mới ngăn chặn được hạnh phúc nở trên khoé môi. Joohyun ngày xưa đã từng học qua lớp diễn xuất, hi vọng với chút kỹ năng ít ỏi ấy có thể thuận lợi giả làm một Bae Joohyun ngủ say tới mức không biết gì hết, chỉ có như vậy Seulgi mới không chán ghét nàng.

Vô thanh vô thức im lặng giả ngủ, cũng không biết phim đã kết thúc từ lúc nào, Joohyun từ trạng thái căng thẳng trở nên thoải mái, mơ màng thiếp đi lần hai. Khi cảm giác cả thân người mình bỗng nhẹ bẫng như được ai nâng lên trong tay nàng mới giật mình mở bừng mắt. Sau đó Joohyun nhanh chóng hối hận, vì ánh mắt Seulgi đang nhìn nàng đăm chiêu, thâm thuý như bầu trời đêm không thấy đáy.

"Chị ấy vẫn đang ngủ." Seulgi nhẹ nhàng mở miệng, tóc đen em rủ trên má hồng nàng vài sợi mỏng, nhẹ tựa tơ tằm, "Tớ bế chị ấy về phòng cho, cậu ngủ trước đi."

"Vậy cũng được." Nàng nghe giọng Seungwan đáp, "Chút nữa cậu có định ra ngoài không? Hôm nay không hẹn hò gì à?"

"Chia tay hết rồi, trở lại thời kì độc thân hoàng kim đây."

Sau đó hai người tán gẫu thêm vài câu nữa, Joohyun cũng không nghe vào, thứ duy nhất để lại ấn tượng với nàng lúc đó chính là sườn mặt hoàn hảo của Seulgi dưới ánh đèn. Góc nghiêng của Seulgi vốn rất đẹp, đôi mắt một mí sắc lạnh trên sân khấu có thêm vài phần nhu hoà bình thản, tới nốt ruồi nơi khoé mi cũng xinh đẹp lạ kì. Đây không phải là lần đầu tiên Seulgi ôm nàng theo kiểu công chúa như này, thế nhưng mấy lần trước đều giống như chơi đùa, còn lần này lại mang cảm giác lạ lẫm khó nói.

"Nhắm mắt lại, Joohyun."

Joohyun ngẩn người. Seulgi cũng không nhìn xuống nàng, chân vẫn vững vàng bước tiếp.

"Chị đang ngủ, thế nên nhắm mắt lại đi."

Giọng Seulgi thì thầm không chút cảm xúc, nhanh chóng hoá thành một làn hơi ấm mỏng, tan rã trong bóng tối mờ ảo của hành lang.

Joohyun giống như nhận ra điều gì, âm thầm cười khổ trong lòng, cam chịu khép mi lại.

Phòng của Joohyun nằm ở cuối dãy, không to bằng phòng của Seungwan và Seulgi nhưng vừa vặn để Joohyun làm không gian riêng của mình. Cửa không khoá, Seulgi co chân lên mở một cách thuần thục, tay vẫn ôm trọn Joohyun trong lòng. Dù bị cận nhưng làm quen với bóng tối đã lâu, cũng nhớ đại khái cách bố trí phòng của Joohyun nên Seulgi dễ dàng đi tới cạnh giường ngủ. Hơi siết chặt lực tay lần cuối, Seulgi quỳ một chân trên giường, đem thân người nhỏ nhắn của Joohyun nhẹ nhàng đặt chính giữa tấm nệm êm. Sau đó cô chỉnh lại tư thế cho Joohyun thoải mái, tỉ mỉ đem chăn kéo lên tới tận cổ, cẩn thận đem điều hoà đặt chế độ sưởi ấm. Mọi việc đều chăm chú từng chút từng chút một, giống như Joohyun thực sự đã ngủ say tới mức không biết gì hết, còn Seulgi thì đã chăm sóc nàng cả trăm lần tới mức nước chảy mây trôi.

Cuối cùng, Seulgi cũng chú ý tới khung cửa kính rộng lớn đối diện với giường ngủ, tấm rèm xếp ly màu trắng ngà đó đã được vén lên, để cả một khung trời Seoul đặc quánh với những ánh đỏ vàng đặc trưng của một nơi phồn hoa trải ra trước mắt Seulgi.

Giá như mỗi ngày đều có thể đón bình minh với chị thì thật tốt...

Seulgi kéo rèm xuống, nhìn quanh một lượt rồi mới rời đi. Lúc gót chân bước qua ngưỡng cửa, nhỉ để lại một câu "Chúc ngủ ngon" nhỏ bé, cuối cùng đem cửa gỗ đóng lại.

Chúc ngủ ngon, Seulgi, Joohyun đáp, giọng mỏng như gió lay ngọn cây, từng tiếng từng tiếng đều bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng.

-----

Sooyoung từ ô tô màu đen bước xuống, không đeo bất cứ thứ gì trên mặt, khí chất không phải người bình thường cứ thế lan toả. Cô cũng không để ý lắm, cao gót dưới chân cứ thế bước vội, tóc đen mượt đung đưa theo nhịp, cửa hàng ven đường càng ngày càng gần, nếu bị sasaengfan chụp lại cũng không sao cả.

Đám hoa trong nhà kính trước mặt trông thật thoả mãn vì không khí ấm áp, đua nhau bung nở trong cái tiết trời giá lạnh cũng thật đẹp mắt. Sooyoung liếc nhìn chúng rồi đẩy cửa bước vào, tiếng chuông kêu leng keng trên đầu, rất có hơi hướng của một cửa hàng Tây Âu. Phải nói Sooyoung tương đối thích hương vị này, trang nhã cổ kính và có chút huyền bí, rất phù hợp với khẩu vị của cô.

"Kính chào quý khách." Cô nhân viên cười tươi như thường lệ, "Quả là một ngày không mấy dễ chịu nhỉ?"

Sooyoung gật đầu đồng ý, đường bị đóng băng, dù đi trên mặt đất hay bằng ô tô cũng rất khó di chuyển vì dễ trơn trượt. Cô vốn là khách quen của nơi này nên vừa chọn hoa vừa tán gẫu mấy câu, xong xuôi liền đưa cho nhân viên gói lại bằng giấy gói màu trắng và xanh nhạt.

"Tặng chị á?" Seungwan hơi bất ngờ tự chỉ vào mình. "Nhân dịp gì thế?"

"Cứ phải có việc mới tặng chị được sao?" Sooyoung nhếch môi, "Nếu chị muốn nghe lí do thì cứ coi là em thích chị đi."

Seungwan nghe xong cười vài tiếng, căn bản cũng không để câu trả lời của Sooyoung vào tai. Đuôi mắt cong cong của Seungwan chứa đầy vui vẻ, đem bó hoa nho nhỏ đó xiết chặt trong tay, ngẩng đầu lên nói một tiếng cảm ơn em. Cách biệt chiều cao của hai người quá rõ ràng khiến Sooyoung phải cúi xuống nhìn. Gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng trẻo vì hưng phấn mà đỏ hồng, nụ cười ngọt ngào nở trên môi chị ấy. Cái mái lưa thưa lộ ra vầng trán mịn màng, dưới ánh đèn màu vàng cam càng khiến đôi mắt Seungwan lấp lánh như những vì sao nhỏ, toả sáng giữa bầu trời sâu thẳm trong con ngươi chị.

Sooyoung kiềm nén bản thân đưa tay ôm lấy khuôn mặt đó hôn lên, cuối cùng cũng không cưỡng lại được mà nhấc tay, chỉ là xoa lên mái tóc nâu mềm mượt của chị ấy.

"Đồ ngốc." Sooyoung buông ra một câu như vậy.

Seungwan chưa tắt nụ cười, đơn giản hưởng thụ cái xoa đầu đầy cưng chiều của Sooyoung. Nàng đợi em làm xong, đem bó hoa đó vào nhà bếp, cởi giấy gói cẩn thận rồi cắm vào một cái bình nhỏ. Từng động tác của Seungwan đều toát lên vẻ duyên dáng nhã nhặn, chắc chắn đã từng được dạy qua lớp cắm hoa dành cho tiểu thư. Ngày xưa Sooyoung cũng đã bị cha ép đi học mấy lớp như thế này để làm một cô tiểu thư thời phong kiến, ngồi yên một chỗ để cha gả đi như một món hàng. Đó là lí do mà Sooyoung đã phải cố gắng học tập để cha cô không coi cô là một đứa con gái vô dụng nữa.

Sau này làm thực tập sinh cũng là lén lút dự tuyển, tới khi cha biết được thì cũng đã ở đó hơn một tháng. Cả một ngày quỳ trước cửa thư phòng cuối cùng cũng có tác dụng, cha Sooyoung chỉ cho cô nhiều nhất là ba năm, trong ba năm đó vẫn phải duy trì thành tích đứng đầu trong lớp. Nếu không được debut thì mọi chuyện sau này của cô sẽ do cha định đoạt, cả cuộc đời của Sooyoung được quyết định vào năm 16 tuổi đó.

May mắn là cô đã được debut, và bị tước quyền thừa kế trong gia tộc.

Sooyoung hơi khịt mũi ngồi xuống, cho tới tận lúc này, khi ngắm nhìn một Son Seungwan mình hằng yêu đứng trước mặt dịu dàng mỉm cười, chỉ cần vươn tay là có thể ôm chị ấy vào lòng, cô vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ dài đuổi mãi không tới.

Là vì đôi mắt Seungwan sáng lên khi nghe tiếng cửa phòng Joohyun mở ra, nụ cười Seungwan khi nói chuyện với Joohyun, hay cái cách chị ấy nghiêng người quan tâm tới nét mệt mỏi trên gương mặt Joohyun... Đó là lúc Sooyoung nhận ra chị ấy thật giống cô, đều yêu người mà mình không bao giờ có được.

Nếu vậy, ít nhất cô cũng không cô đơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro