28: Thời niên thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, tôi bắt đầu hơi lo lắng. Tôi gọi Tae-seob để hỏi xem lúc chiều Sooyoung và cậu ấy cãi nhau chuyện gì, Tae-seob ấp úng, điều này càng làm tôi có dự cảm không lành. "Rốt cuộc cậu nói gì với Sooyoung?"

"Mình nói... ừm... Mình vĩnh viễn sẽ không thích cậu ấy, cậu ấy đừng xen vào việc của mình..." Tae-seob nói tiếp. "Mình biết mình nói sai, là do mình gọi Sooyoung đến... nếu cậu gặp Sooyoung..."

Được rồi. Tae-seob nói xong, tôi càng lo lắng hơn, ai mà chịu nổi những lời này. Đương nhiên, đây là dựa trên suy nghĩ của tôi, mà tôi cũng không phải là Sooyoung, cậu ấy luôn có suy nghĩ của riêng mình, dĩ nhiên không giống tôi. Nhưng đến tối, tôi bắt đầu đau đầu, người nhà Sooyoung cũng lục tục gọi điện thoại đến.

Sooyoung mất tích?

Ở thành phố này, người đầu tiên tôi nghĩ đến là chủ nhà.

Vì vậy, tôi gõ cửa phòng chủ nhà, chị ấy mang mắt kính, có vẻ như chị ấy đang viết bản thảo. Chủ nhà pha cho tôi ly nước chanh. "Điện thoại di động của em ấy vẫn tắt máy?"

Tôi gật đầu liên tục, tay cầm ly nước chanh. "Em sợ cậu ấy gặp chuyện không may."

"Em thử nghĩ xem, có nơi nào em ấy thường đến."

"Thành phố này quá rộng..." Tôi mở miệng.

Đúng vậy a, thành phố này rộng lớn quá, tôi hoàn toàn không biết Sooyoung sẽ đi đâu. Chờ đợi?

Tôi lại không yên lòng đợi ở nhà, người nhà cậu ấy đã bắt đầu tìm kiếm cậu ấy rồi.

"Em đừng gấp, suy nghĩ thật kĩ." Chủ nhà vỗ về tôi, chị ấy nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, dường như để xoa dịu nỗi lo âu của tôi.

Tay chủ nhà như có ma lực, tôi uống một ngụm nước chanh. Tôi không thể hoảng loạn, tốt hơn hết là tôi suy nghĩ thật kĩ, Sooyoung có thể đi đâu ở thành phố này? Hôm đó, lẽ ra tôi nên làm gì đó, biết rõ cảm xúc của Sooyoung không ổn, tôi nên tâm sự với cậu ấy một chút. Nếu tôi tâm sự với cậu ấy, có thể bây giờ cậu ấy sẽ không mất tích. Đại khái là từ trước đến nay, tôi luôn cảm thấy Sooyoung không giống bọn tôi, dù cậu ấy gặp phải việc khó khăn gì, cậu ấy đều có thể giải quyết nhanh chóng. Đối với Sooyoung, không có gì là vấn đề lớn, không có chuyện cảm xúc bị đè nén.

"Em nói tình hình cho chị, chị nghĩ ra một chuyện." Chủ nhà nói. "Bây giờ, tâm trạng của em ấy rất tệ, có nơi nào có thể làm dịu cảm xúc của em ấy không?"Nghe chủ nhà nói như vậy, tôi cố gắng nhớ lại. Sooyoung chưa tốt nghiệp trung học đã ra nước ngoài, sau đó cậu ấy rất ít khi về nước, có về cũng là đi công tác mà thôi... Đột nhiên, tôi nghĩ đến một nơi.

Chủ nhà và tôi cùng bay về quê tôi. "Đêm khuya, chị cũng không yên tâm để em đi tìm người."

Xuống máy bay đã là xế chiều ngày hôm sau, tôi chạy thẳng đến trường trung học. Tôi rời nhà đi mấy năm, mọi thứ ở quê nhà đều rất lạ lẫm. Lúc đi qua gần nhà, tôi còn cúi thấp đầu, chỉ sợ gặp phải cha mẹ. Trường trung học thay đổi rất nhiều, có thêm hai con sư tử đá trước cửa, nghe nói là được học trò cũ có tiếng tăm tặng.

Từ khu dạy học tìm được sân trường, sau đó theo sân trường tìm đến khu thí nghiệm. Trường trung học của bọn tôi khá lớn, bởi vì nó liên kết với trường tiểu học. Rốt cuộc sau nửa giờ, tôi tìm thấy Sooyoung ở góc phía Tây sân thể dục. Đến sân thể dục là biết ngay Sooyoung ở đâu, cậu ấy vẫn luôn tỏa sáng, bất kể là trung học hay hiện tại. Chỗ cậu ấy đứng có rất nhiều học sinh vô tình hay cố ý mà tụ tập lại.

"Sooyoung, rốt cuộc mình tìm được cậu." Nhìn Sooyoung, tôi thật sự là lau giọt nước mắt. Tôi chỉ sợ sáng sớm nhìn thấy tin tức, vớt được thi thể nữ ở bờ sông.

Sooyoung uể oải nhìn tôi, cậu ấy tiếp tục nhìn tường rào.

"Tường rào cao lên rất nhiều."

Sooyoung nói chuyện không đầu không đuôi khiến tôi ngẩn người. "Đúng vậy ha, thật cao."

Chủ nhà vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó chị ấy rời đi. Cái vỗ này của chủ nhà khiến tôi thức tỉnh rằng

Sooyoung không phải chỉ nói tường rào, còn tầng ý khác?

Lúc này, một nhóm học sinh mặc đồng phục thể dục chạy đến, có vẻ các em ấy muốn ra ngoài chơi, cùng nhau đứng đó cầu xin ông chú gác cổng. Khi chúng tôi học, trường vẫn chưa có cổng gác, tường rào cũng không cao như vầy. Có khi giữa giờ học thể dục bọn tôi còn cúp tiết ra ngoài đi dạo. Bọn học trò luôn chỉ muốn trốn học ra ngoài chơi. Cái cảm giác từ tường rào phóng xuống, cho đến bây giờ kí ức đó trong tôi vẫn như mới.

Khi ấy, Sooyoung vẫn còn là bạn cùng lớp với tôi. Năm nhất trung học, thành tích của tôi cũng tạm được, sang năm hai thì suy sút. Quan hệ của bọn tôi cũng bình thường, chính thức trở thành bạn là nhờ một lần cúp học.

"Lần đó, Tae-seob rủ bọn mình trốn học."

"Ừ." Sooyoung đáp

"Sooyoung?" Tôi thấy Sooyoung như đang hồi tưởng chuyện gì đó.

"Có một lần, cậu ấy rủ mình, mình cảm thấy thú vị nên đã đi theo."

Tôi nhìn vào mắt Sooyoung, cậu ấy ngước mặt. "Mình đứng trên tường rào, Tae-seob nói cậu ấy sẽ đón được mình, cậu ấy đưa tay về phía mình."

Thì ra là...

"Trừ lần đó ra, mình nhảy xuống rất nhiều lần, cậu ấy đều không đón được mình." Sooyoung có vẻ ngẩn ngơ. "Cuối cùng, mình chỉ nhớ cậu ấy nói cậu ấy sẽ đón được mình."

"Sooyoung..."

Dường như lúc nào cũng vậy. Chúng ta rung động một lần, sau đó tự mình cảm động nhiều lần khác nữa nhưng chúng ta không thể đả động đến đối phương. Sooyoung thích Tae-seob cho nên cậu ấy cực kỳ tức giận khi Tae-seob quỳ xuống. Bạn đưa ra một tấm chân tình cho người khác, đó là toàn bộ thế giới của bạn nhưng đối phương không thích, có mắt không tròng, thậm chí người đó vì một người khác vứt bỏ lòng tự trọng, chuyện này sẽ khiến cho bạn thật sự khó chịu và thất vọng.

Sooyoung quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cậy ấy lộ vẻ hoang mang, tôi cảm thấy xúc động. Tôi tiến lên nhẹ nhàng ôm vai cậu ấy. Sooyoung không nói gì, chỉ nắm cổ tay tôi.

"Khoảng thời gian mà Im Jin-ah chia tay mình, mình vô cùng khổ sở. Mỗi ngày trôi qua, mình đều rất chật vật. Mỗi ngày mình đều tự xét lại bản thân, có phải mình làm sai gì không? Hay là mình nói sai chuyện gì? Hay do mình quá cố chấp, quá sĩ diện?" Tôi hiểu rõ bản thân, lúc đầu khi Im Jin-ah chia tay, là tôi mạnh miệng, rõ ràng tôi không buông được nhưng vẫn không nói ra. Sau đó một thời gian, tôi vô cùng phiền muộn, tự trách bản thân, tại sao không níu kéo Im Jin-ah. "Sau đó, mình từ từ hiểu ra, đối phương không thích mình, họ có hàng ngàn hàng vạn lí do không thích mình. Im Jin-ah không thích mình, mình cần phải chấp nhận, mình không thể cố chấp nữa."

Có những lúc không thể buông tay, chỉ là tôi chợt nhận ra "vô dụng". Dù tôi có làm gì đi nữa đều vô dụng. Loại cảm giác bất lực này, nó có thể đánh bại tất cả mọi kỳ vọng.

"Sooyoung, cậu tài giỏi hơn mình. Cậu nhìn xem, mình có thể buông bỏ Im Jin-ah."

Sooyoung ngừng lại. "Kang Seulgi?"

"Hở?"

"Đừng khóc, cũng đừng chà nước mũi lên áo của mình."

Tôi ngẩng đầu, Sooyoung trừng mắt nhìn tôi, cậu ấy lấy ra khăn giấy, nhét vào tay tôi. "Cậu chùi đi."

"Cậu có muốn khóc một chút không?"

Sooyoung nhìn cửa, nhẹ nhàng nói một câu. "Mình trang điểm, không thể khóc."

Tôi chùi lau nước mắt, nhìn những học sinh ở cổng, chú gác cổng mắt nhắm mắt mở, các em ấy vui mừng khôn xiết chạy ùa ra ngoài.

Trên đường đến sân bay, vẫn là con đường gần nhà tôi. Từ xa, tôi đã nhìn thấy dáng người quen thuộc, tôi vội vàng rụt người lại bên trong xe. Chờ đến khi xe chạy xa người đó, tôi mời từ từ ngồi dậy, tôi dè dặt giương đầu, dáng người đó là mẹ tôi. Bà ấy không thay đổi gì so với trước kia, nếu tính ra thì mẹ tôi cũng sắp về hưu.

"Sao vậy, Seulgi?" Chủ nhà hỏi tôi.

Sooyoung ngồi ở ghế phụ cũng nhìn tôi, cậu ấy biết tôi đang trốn tránh điều gì.

"Không có gì..." Hiển nhiên, sắc mặt tôi có một tia trốn tránh.

Chủ nhà cũng không hỏi nữa, chỉ khi về đến phòng trọ Sooyoung mới hỏi tôi. "Cậu định trốn cha mẹ cậu cả đời ư?"

"Ừm... Mình biết rồi." Tôi sợ hãi. Trốn nhà đi đối với tôi mà nói là trải nghiệm quá khó khăn. Tôi không cách nào đối diện với sự lựa chọn của mình. Về người nhà, tôi trốn được lúc nào thì trốn.

Sooyoung không nói gì, cậu ấy lấy lại máy tính, đặt vé máy bay để buổi chiều trở về. Nghe được tin Sooyoung trở về Mĩ, dĩ nhiên Tae-seob vô cùng vui mừng, chẳng qua là... Không quá hai phút, cậu ấy đã bị đánh nhập viện. Sooyoung đánh cậu ấy so với hồi năm hai trung học còn thảm hại hơn...

Trận đánh này, Tae-seob không thể tránh được. Cậu ấy dám nói lời "đại nghịch bất đạo" với Sooyoung như vậy, chỉ là tôi không ngờ Sooyoung ra tay nhanh như vậy. Tae-seob nằm viện, đàn anh cũng chăm sóc một tay, đoán chừng hai người bọn họ hợp lại chỉ là vấn đề một câu nói.

"Mình cảm thấy chủ nhà của cậu cũng không tệ lắm." Trước khi Sooyoung lên máy bay nói với tôi, cậu ấy không đợi tôi đắc ý. Sooyoung đeo mắt kính râm vào. "Có điều cậu không đạt, bỏ qua đi."

"Có vẻ bạn em đã khôi phục lại." Vốn tôi muốn mời chủ nhà ra ngoài ăn nhưng chị ấy cảm thấy ăn ở ngoài quá kiểu cách nên chị ấy bảo tôi nấu vài món ăn tại nhà, chủ nhà rửa rau cải, nói chuyện với tôi.

"Đúng vậy đó, em cũng không biết là cậu ấy khôi phục thật hay sĩ diện nữa." Tôi không biết được suy nghĩ hiện giờ của Sooyoung, tôi cảm thấy làm sao cậu ấy có thể bị vài lời nói của tôi thuyết phục được chứ.

"Ừm."

Tôi vẫn nhớ mãi tình trạng của chủ nhà vài ngày trước, bí mật của chủ nhà, còn có Thủy Khôi Tỉ. "Chị Joohyun, chị giúp em nhiều như vậy, em không biết phải cảm ơn chị như thế nào."

Lấy thân báo đáp được không? Có được hay không?

"Không có việc gì, một mình chị rất yên tĩnh, có em..." Chủ nhà bật cười. "Cảm giác cũng rất thú vị."

Không cưới em, tôi nhìn gò má tinh tế của chủ nhà, lau nước mắt ở tận đáy lòng, không cưới em tại sao làm lỡ duyên em?

Chủ nhà ăn cơm tối xong, chị ấy trở về phòng viết bản thảo. Tôi tắm rửa xong nói chuyện phiếm câu được câu không với bạn bè. Sau khi Seungwan biết chuyện Sooyoung thì cậu ấy không ngừng hỏi tôi rằng tôi có chụp được hình ảnh Sooyoung thất hồn lạc phách hay không. Tình huống đó của Sooyoung, làm sao tôi dám chụp hình, nếu tôi thật sự chụp hình, nói không chừng điện thoại chứa hình ảnh cũng sẽ bị cậu ấy thiêu rụi. Làm sao cậu ấy có thể lưu lại lịch sử đen tối, vô vị như vậy được.

"Lee Jooyoung và cậu sao rồi?"

"Mình đã nói rõ với Lee Jooyoung." Seungwan trả lời. "Lee Jooyoung và mình là không thể nào, cậu đừng hòng tác hợp bọn mình để em ấy nói tốt cho cậu trước mặt Bae Joohyun."

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro