Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân trái bị giẫm lên, trong ngày thì đau muốn chết, nhưng qua ngày thứ hai thì không còn đau như vậy nữa.

Seulgi sửa soạn ổn thỏa xong, thì đi ra ngoài ăn cơm với Seungwan, lúc đi ra khỏi nhà còn cố ý dừng lại một chút, rướn cổ qua nhìn vào trong cửa nhà kế bên một cái, ai ngờ vừa vặn đụng phải Joohyun bước ra ngoài.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Joohyun ngơ ngác một chút, dường như không nghĩ tới sẽ gặp lại Seulgi thêm lần nữa.

Seulgi thì bị dọa sợ tới mức tim đập điên cuồng, mặc dù bị chị gái xinh đẹp giẫm một cước, cô rất tức giận.

Nhưng cô phải thừa nhận, chị gái xinh đẹp này thật đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh xõa ở trên vai, cô đoán son môi mà chị gái xinh đẹp dùng nhất định là màu hồng đất, trên người thì mặc một chiếc quần dài trắng giản dị, làm nổi bật lên vóc người cao gầy, dưới chân thì mang đôi giày cao gót chừng mười centimét.

Giày cao gót mười centimét.

Đây là ác mộng của cô.

Lần đầu tiên trong đời bị giày cao gót giẫm.

Seulgi qua một lúc lâu vẫn chưa có hoàn hồn, cứ nhìn chằm chằm vào giày cao gót của Joohyun, cho đến khi Joohyun không tự chủ dịch chân vào trong cửa, thì càng thêm xác định được cái tên trước mặt này có bệnh, tuyệt đối là bệnh không nhẹ.

Joohyun nhíu mày, vốn là muốn đi ra ngoài, nhưng xoay người lại đi vào nhà.

"Ddeulgi, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Seungwan đã đi xuống được nửa tầng lầu, thấy Seulgi còn đứng yên ở trước cửa, tức giận la lên, "Còn không mau đi."

Seulgi vội vàng đáp: "À, tới đây."

Ra ngoài ăn nồi lẩu siêu cay, Seulgi ăn nhiều đến nỗi nước mắt mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không quên moi móc cái người giẫm lên chân cô, cô còn hỏi Wannie, nếu như mỹ nữ thật sự ở đối diện nhà cô, thì phải làm sao bây giờ? Có nên báo thù hay không?

Ý kiến của Wannie là, báo thù cái gì chứ, có chút chuyện mà cứ đánh rắm cho to lên, là do cô làm sai trước, nếu người ta thật sự ở cạnh phòng cô, thì lo qua xin lỗi người ta đi.

Cô suy nghĩ ở trong lòng, mỹ nữ này đột nhiên xuất hiện, còn ra ra vào vào phòng ở đối diện cô, chẵng lẽ đúng là hàng xóm mới của cô à.

Nhìn đi, quá xui xẻo, cô gái xém nữa giẫm cô thành người què lại ở đối diện cô.

Nếu thật sự ở đối diện, thì đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, hai người thành hàng xóm, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhưng không được 'xấu hổ muốn chết'.

Đặc biệt là đôi giày cao gót mười centimet kia, giày cao gót chết tiệt.

Cô phải đi mua mấy đôi giày cao gót về, nhất định phải cao hơn nữ nhân kia mới được.

Xem ai có thể giẫm lên được.

Vì vậy, sau đó.

Seulgi vì xác nhận hàng xóm mới chính là cô gái giẫm cô, ngoại trừ chờ dịp phỏng vấn tìm việc làm, thì mỗi ngày đều ngó qua phòng ở đối diện.

Năm sáu ngày sau, tiếng "Đùng đùng bịch bịch" vang lên, bắt đầu chuyển đồ dùng trong nhà, điện gia dụng, có điều trong lúc này, vẫn không có thấy chị gái xinh đẹp kia.

Seulgi hoài nghi có phải là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi, quan sát mấy ngày trời nên cô cũng không còn hứng thú nữa, mặc kệ cô có đoán đúng hay không, dù sao cũng không liên quan tới chuyện của cô.

Toàn bộ suy nghĩ đều đặt hết lên chuyện tìm công việc, cô thất nghiệp cũng đã nửa tháng, lâu rồi không có làm việc, sinh hoạt của cô hoàn toàn bị đảo lộn, cả người cũng nhanh chóng sa sút.

Trời không tuyệt đường người, thông báo phỏng vấn của công ty XS cuối cùng cũng tới.

Ngày phỏng vấn là ngày mười tháng sau, mà hôm nay là ngày 29 tháng 4, còn tới mười bữa nửa tháng, Seulgi tràn đầy tự tin, dựa vào năng lực làm việc trong ba năm của cô, cô tuyệt đối tin tưởng mình có thể lấy được chức offer!

Hôm nay là một ngày tốt lành, nơi thu nhận cũng đã tìm được, tiền này nọ cũng sắp tới, Seulgi vô cùng vui vẻ, cô quyết định phải thưởng cho cái bụng của mình thật tốt.

Ra ngoài mua một đống nguyên liệu nấu ăn, Seulgi đang bận xào rau, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng tắt lửa, lau tay lên tạp dề.

"Ai vậy, đừng ấn nữa, tới đây."

Seulgi mở cửa, ngẩn người.

"Cô...... Tìm ai?"

"Chào cô, tôi tên là Bae Joohyun, sẽ ở đối diện phòng cô." Joohyun cười cười, vươn tay ra, "Thật ngại quá, vẫn không có cơ hội nói một tiếng xin lỗi với cô, mấy ngày hôm nay nhà tôi phải sửa chữa, có hơi ồn ào, làm phiền đến cô rồi."

"À, không...... Không sao."

Chị gái xinh đẹp thật sự ở đối diện cô à?!

Seulgi căn bản không kịp nghĩ tới chuyện khác, vội vàng chùi tay lên đồ rồi mới nắm bàn tay thon thả kia:

"Chào cô, tôi tên là Kang Seulgi."

Seulgi nắm một chút, rồi lập tức buông ra, nhìn Joohyun:

"Thật ra, tôi cũng muốn nói một tiếng xin lỗi với cô, mấy ngày hôm trước tôi thật sự không có cố ý đụng vào cô, cũng không cố ý hất trà sữa vào cô."

"Không sao."

Đối với kiểu nắm tay hời hợt của Seulgi, Joohyun nhướng mày, sao lại làm như mình sẽ ăn thịt người vậy, thu bàn tay ở giữa không trung về.

Ánh mắt Joohyun đặt lên trên mu bàn chân của Seulgi, có một vết màu tím nhạt, có hơi chần chờ, nhẹ giọng hỏi:

"Chân của cô, không có sao chứ?"

Seulgi trong lòng nhảy dựng lên: "A, không có sao." Cô cười vài tiếng, "Đã tốt hơn nhiều rồi."

Joohyun thản nhiên nói: "Không sao là tốt rồi, ngày hôm đó cũng thật xin lỗi cô, là do tôi quá giận."

"Không sao, không sao." Kẻ thù cũng đã xin lỗi, Seulgi miễn cưỡng nở nụ cười, "Hôm nay cô dọn vào sao?"

Joohyun gật đầu: "Ừm, mới vừa dọn vào ở."

Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ mà!

Chị gái xinh đẹp dùng giày cao gót giẫm cô, lại là hàng xóm của cô?!

Ánh mắt của Seulgi rơi vào đôi dày cao gót mười centimet của Joohyun, con ngươi xoay vòng, cô nghĩ, mình phải đi ra ngoài mua vài đôi giày cao gót về.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Seulgi lại khách sáo: "Rất hân hạnh được biết cô, có muốn đi vào ngồi một chút không, tôi đang nấu cơm, cô mới vừa dọn vào chắc còn chưa có mở bếp, nếu cô không ngại thì ăn cùng với tôi!?"

"Cảm ơn, không cần."

Hai chân của Joohyun lại bị Seulgi nhìn chằm chằm làm cho Joohyun cảm thấy không được tự nhiên, cô đột nhiên sinh ra xung động muốn giẫm Seulgi thêm lần nữa, nhưng vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh.

"Trong nhà còn phải sắp xếp, tôi đi về trước, có thời gian thì trò chuyện tiếp."

"Được." Seulgi lên tiếng.

Cô cũng không ý định ăn cơm chung.

Joohyun xoay người, giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang "Lộc cộc".

Seulgi nhìn bóng lưng của Joohyun, nhỏ giọng rầm rì: "Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây."

Hai người cùng đóng cửa, Seulgi tiếp tục vui vẻ xào rau, Joohyun ở bên kia thì hít sâu một hơi, cố bình phục tâm tình có hơi phức tạp lại.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, để ở bên tai, mở miệng: "Hàng xóm, là nữ, không tới ba mươi tuổi, tóc dài, nhìn có vẻ cao một mét bảy, tên là Kang Seulgi, Yerim, cậu cứ yên tâm đi, mình đã qua chào hỏi hàng xóm rồi."

Điện thoại lập tức truyền âm thanh tới: "Mình có nghe được, nhưng mà người ta mời cậu vào nhà ăn cơm, cậu nên thừa cơ hội này nói chuyện với hàng xóm mới một chút đi chứ."

Joohyun vừa cởi giày vừa nói: "Da mặt mình cũng không có dày tới vậy, cũng không có quen biết gì, nếu không phải cậu bảo mình đi qua chào hỏi, thì mình cũng không đi."

"Cậu mới vừa dọn đến xong, chưa quen với cuộc sống ở đó, thử kết bạn cũng không tồi mà."

"Kết bạn với ai chứ, loại bạn lỗ mãng hấp tấp đáng giá để kết sao, ở ngoài đường thì đụng mình, còn dám hất trà sữa lên mặt mình, kết quả mình lại còn ở đối diện với cô ta, oan gia ngõ hẹp, không thể tưởng tượng nổi." Joohyun vừa nói vừa đi vào phòng, ngồi phịch xuống ghế sofa vừa mới mua.

Điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ: "Hyunie, vừa mới tớ đều nghe thấy được, hàng xóm đụng cậu còn hất trà sữa vào cậu, cũng nói xin lỗi với cậu rồi, chứng đó cô gái này không xấu tính, mà cậu cũng lấy giày cao gót giẫm lên chân người ta, cậu không biết bị giày cao gót giẫm lên đau tới cỡ nào đâu."

Rất đau sao? Thấy tên kia cũng đâu có sao, một chút cũng không thấy đau.

Joohyun nói: "Quên đi, không nói tới cô ta nữa, Yerim, chừng nào cậu mới qua đây?"

"Công việc trong tay mình còn chưa có làm xong, chắc là còn phải ở lại đây mấy tháng nữa."

"Được rồi, cậu nhớ qua đây giúp mình sớm một chút."

"Mình sẽ cố, à đúng rồi, cậu qua bên kia cũng được mấy ngày rồi, khi nào thì nhận chức?"

Joohyun suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Không vội, trước hết mình làm quen hoàn cảnh xung quanh đã, ngày kia là ngày một tháng năm, cậu được nghỉ có qua đây không?"

"Xin lỗi nha, mấy ngày hôm nay mình bận muốn điên rồi, chắc là không đi được rồi, Joohyun, một mình cậu ở bên đó phải chăm sóc mình thật tốt, không biết nấu cơm thì mướn người làm cho cậu, đừng có đi ra ngoài mãi, cơm hộp không có sạch sẽ gì cả."

"Được, mình biết rồi." Mới vừa nói xong, dưới bụng đột nhiên đau đớn, Joohyun ngồi trên sofa phải cong người lại, hít vào một hơi.

"Yerim, bụng mình hơi đau, mình có loại dự cảm xấu, mình sắp tới tháng."

"Hả?!"

"Dì cả của cậu không phải đầu tháng mới tới sao!"

"Mình cũng không biết nữa, có thể là tới sớm." Joohyun ôm bụng đứng lên.

Đang muốn đi lấy băng vệ sinh, thì cô đột nhiên nhớ tới, ngày hôm nay mới vừa chuyển tới.

Còn chưa kịp mua.

"Yerim, trong nhà không có băng vệ sinh."

Joohyun nhịn không được nói lớn hơn, phần kích động này làm cho bụng xẹt qua một dòng nước ấm, chẳng phải là dấu hiệu trước khi dì cả đến là gì.

Bên kia điện thoại kêu lên:

"Joohyun, cậu đừng có kích động, ở dưới lầu có cửa hàng không?"

Làm gì có cửa hàng chứ, lúc trước Joohyun chọn nhiều chỗ, nhìn tới nhìn lui, thì chọn trúng tòa nhà mặc dù cũ này, nhưng lại rất gần công ty, ít người lại không ồn ào.

Điều này càng làm cho Joohyun thêm tuyệt vọng, ôm bụng lăn lộn, yếu ớt nói: "Ở gần đây không có cửa hàng nào cả, mình không quen thuộc chỗ này cho lắm."

"A, cậu đừng vội, để mình suy nghĩ một chút, à đúng rồi, không phải ở cách vách có một cô gái sao, may là hôm nay cậu qua chào hỏi với người ta rồi, nhanh đi, qua mượn một miếng về dùng trước, rồi hẵn đi ra ngoài mua về."

Joohyun kinh ngạc.

"Yerim, cậu không có nói giỡn với mình đúng không, băng vệ sinh... cũng mượn được nữa à?"

"Đến lúc này rồi mà cậu còn như vậy nữa, nếu cậu có thể chống đỡ đến lúc mua về được, thì cứ chạy đi mua đi."

"Hình như, chống đỡ không nổi nữa."

Joohyun ở bên này đang làm đấu tranh tâm lý.

Seulgi ở đối diện làm cơm xong, sau khi ăn uống no đủ thì mở laptop lên mạng xem phim, tiện thể gửi tin nhắn cho Seungwan, báo cáo chuyện xảy ra hiếm thấy trong ngày hôm nay một chút, hàng xóm đối diện dĩ nhiên lại chủ động tới nhà chào hỏi.

Đúng rồi, cô còn hẹn Wannie ngày một tháng năm đi mua giày cao gót, phải mua tới mười lăm centimet.

Bởi vì Seulgi cảm thấy, nếu đã ở cạnh nhau rồi, thì sớm hay muộn cô sẽ cần dùng đến.

Đang nhập vai vào trong phim truyền hình, chuông cửa lại đột nhiên vang lên, dọa Seulgi phải nhảy dựng lên.

"Là ai vậy ta."

Seulgi lẩm bẩm, từ sofa đứng lên đi mở cửa, cô lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Đập vào mắt chính là một sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn mang theo một chút khốn khổ.

Không ngờ lại là hàng xóm chủ động tới cửa.

Lúc này mới mấy giờ không gặp, sao cô cảm thấy khí thế của Joohyun đã yếu hơn rồi.

Tư thế đứng cũng không bình thường.

"Cô...... Có việc gì thế?"

Joohyun túm góc áo, đáy mắt rút đi hàn quang, nổi lên một tia quẫn bách, nhìn Seulgi, không khỏi không nghèn nghẹn ở yết hầu.

"Chào, tôi muốn, tôi muốn mượn......" Cô phải làm sao mới có thể nói ra khỏi miệng.

Seulgi nhìn Joohyun, gương mặt Joohyun đã thiếu đi vài phần trong trẻo và lạnh lùng, ngũ quan xinh xắn ôn nhu, hình như nhìn rất thuận mắt, đáy lòng cũng không còn hờ hững.

Chớp chớp mắt, Seulgi rất là nhiệt tình hỏi Joohyun:

"Cô Bae, cô muốn mượn cái gì, trong nhà thiếu thứ gì sao?"

Khóe môi Joohyun run nhè nhẹ, khuôn mặt da thịt trắng nõn chậm rãi đỏ lên, không khống chế được kích động, bụng lại truyền đến một cổ dòng nước ấm.

Joohyun nhất thời buột miệng thốt ra.

"Tôi muốn mượn cô băng vệ sinh để dùng!"

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro