Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả, bất ngờ gì??"

Joohyun muốn cho cô bất ngờ, lần đầu tiên chưa từng thấy, chẳng lẽ Joohyun yêu đương thì thông suốt, học được kĩ năng yêu đương gì đó, biết nói sao cho bạn gái vui.

"Nói ra thì không phải là bất ngờ." Joohyun kéo hai tay ở cổ xuống, khởi động xe rời đi.

Càng không nói Seulgi lại càng hiếu kỳ.

Bởi vì tính cách của Joohyun, cho dù vì cô làm chuyện gì cũng sẽ không từ miệng nói ra.

Thật sự một cô gái chưa từng yêu, chưa bao giờ nói lời ngon ngọt, nhưng lúc nào cũng có thể trong lúc lơ đãng làm cô cảm động, tỷ như vòng tay đính ước, tỷ như chuyện Bae ba, lo lắng cô chịu ủy khuất, vì cô ba ngày hai lần bay tới bay lui, mệt mỏi dày vò.

Nhưng đối với bất ngờ này câu dẫn lòng hiếu kỳ, khiến cho lòng ngưa ngứa, mặc kệ nài nỉ thế nào, ép hỏi thế nào, miệng Joohyun vẫn rất kín, một chữ cũng không phun ra.

Hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi được gì, Seulgi dứt khoát không hỏi nữa, thần thần bí bí như vậy, không nói thì không nói, dù sao sẽ nhanh thôi có thể biết được.

Rốt cuộc người con gái ngồi ở vị trí bên ghế lái cũng yên tĩnh, Joohyun đổi chủ đề, lấy một chuyện thông thường hỏi:

"Lâu vậy không gặp, công việc thế nào, ổn chứ?"

"Tạm ổn, chỉ là rất nhớ chị." Dùng 4 chữ tổng kết, vừa bận vừa mệt, nhưng Seulgi không muốn Joohyun bận lòng vì cô, dù sao Joohyun cũng bộn bề nhiều việc.

Joohyun mím môi, nhíu mày nói:

"Nhớ chị sao không gọi điện cho chị?"

Bị chất vấn, dục vọng sống của mình, Seulgi hầu như thốt ra:

"Gọi điện cho chị thì càng nhớ chị hơn."

Giọng nói và ngữ khí rất bình tĩnh, lại giấu diếm trách móc, tháng này quá bận, quả thực không thể nào gọi điện thoại cho Joohyun, cho dù Joohyun từng nói nhớ thì gọi điện cho Joohyun, cũng có thể tìm Joohyun, nhưng cô mỗi ngày đến khuya mới tan làm, sao có thể quấy rầy Joohyun cũng bận rộn như vậy, gọi điện thoại cũng chỉ đơn giản là tâm sự.

Joohyun là người từng trải, trong lòng biết rõ, cũng không nói gì, ngón tay gõ nhẹ tay lái, bên môi hàm chứa ý cười, thuận miệng hỏi:

"Không có trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?"

Rồi lại tới, tự bạn gái đưa ra câu hỏi, Seulgi liền nói:

"Nào có trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Thư ký hay là trợ lý đẹp?"

"Sùy, quỷ, không đẹp, bình thường, chị đẹp."

Ngay khi nói ra chữ đầu tiên, Joohyun đã dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua, vì giữ mạng, Seulgi nhanh chóng đổi giọng, lương tâm mờ mịt, lắc đầu lại lắc đầu.

"Mệt sao?"

Seulgi ấm ức nói:

"Hơi mệt."

Joohyun không biết an ủi thế nào, con ngươi liếc qua Seulgi vài lần, cầm lấy tay trái đang đặt ở đầu gối, ngón tay vuốt ve mua bàn tay kia, khẽ nói:

"Cuộc sống như thế, em thích không?"

Lúc đầu phải về không quá thích.

Bởi vì Seulgi không thích cảm giác bị trói buộc, cũng không thích cuộc sống bận rộn, nhưng cảm giác ấm áp mang theo chút lạnh lẽo từ mu bàn tay truyền tới, lời đến bên môi không có nói ra, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Joohyun tỏa ra, mà cảm giác lạnh lẽo là từ chiếc nhẫn trên ngón tay đang đeo cũng truyền đến.

Nhân sinh trên đời, chính là mưu cầu hạnh phúc, cùng Joohyun  bên nhau, cô rất vui vẻ, muốn được hạnh phúc đến cuối con đường hoặc muốn luôn hạnh phúc thì ở trên con đường này nhất định phải đi cùng khó khăn.

Seulgi không sợ khổ, hiện tại có thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là tương lai.

Chậm chạp không có nghe Seulgi đáp lại, Joohyun nghiêng đầu nhìn cô, nhìn giữa chân mày người kia nhíu chặt, dáng vẻ băn khoăn, khẽ cười nói:

"Nếu em không thích, không nhất định phải làm, em có thể lựa chọn sống ở nơi em thích, ví dụ như ở Seoul."

"Suy nghĩ một chút, thật ra em còn có thể chấp nhận." Seulgi vừa suy nghĩ vừa tìm từ, cũng không thao thao bất tuyệt, đơn giản trả lời: "Vô luận có thích hay không, em đều phải thích ứng dung hòa tiến vào cuộc sống của chị."

Hai người bên nhau, sẽ xảy ra va chạm, trong đó một người sẽ nguyện ý chủ động thay đổi chính mình là vì thích ứng tiết tấu cuộc sống của người còn lại.

Cảm xúc Joohyun bắt đầu rục rịch, lại nghe Seulgi khẽ than thở:

"Hơn nữa, em muốn làm nữ cường nhân, đó chính là cơ hội tốt em thực hiện ước mơ."

"Nữ cường nhân?" Joohyun lẩm bẩm.

"Đúng vậy." Nhắc tới nữ cường nhân, Suelgi vô thức nghĩ tới cô cô, cả người hưng phấn: "Từ nhỏ em đã lấy cô cô làm gương, cô cô tác phong mạnh mẽ uy phong, nếu như ở cổ đại là nữ anh hùng, ở chiến trường rung trời chuyển đất, thật sự quá ngầu."

Khóe miệng Joohyun giương lên như cười như không:

"Đó là mục tiêu và lý tưởng của em?"

"Có thể là vậy nhưng cũng không hoàn toàn."

"Vật rốt cuộc là gì?"

Seulgi khẽ thở dài:

"Không nói cho chị."

"Không nói thì thôi." Joohyun xoay tròn tay lái, nhìn bên ngoài, thả chậm tốc độ, thuận miệng nói: "Sau này đừng nói chị không quan tâm mục tiêu và mộng tưởng của em, là tự em không nói với chị."

"Em không nói với chị thì chị không quan tâm?"

Seulgi bất mãn chỉ trích: "Chị là bạn gái đương nhiệm không đạt chuẩn, bạn gái dùng để làm gì, là ôm ôm hôn hôn nâng niu, chị không được hung dữ với em."

Joohyun hỏi ngược lại:

"Chưa từng hôn? Chưa từng ôm? Em muốn nâng niu thế nào?"

Đây là bạn gái của mình, sao không giống bạn gái người khác, Seulgi  nghẹn họng, nhận mệnh thở dài:

"Nhìn tay chân chị bé xíu, khó có thể nâng được, không miễn cưỡng chị."

Joohyun nhìn Seulgi vài lần:

"Già mồm cãi láo."

Từ ngày bên nhau tiểu bảo mẫu càng ngày càng già mồm cãi láo, còn thường xuyên dựa vào lòng cô làm nũng, cô bạn gái vừa yếu đuối vừa ngu ngốc lại đáng yêu này tuy rằng Joohyun cũng hưởng thụ, nhưng so với người hàng xóm mà lúc trước cô quen, cô đưa ra một kết luận: Phụ nữ thật sự đáng sợ và hay thay đổi.

"Chị mới già mồm cãi láo." Seulgi phản bác: "Em với chị yêu nhau, chị hiểu không?"

Joohyun nói:

"Chưa hiểu?"

"Dành cho chị ánh mắt xem thường, tự mình hiểu đi." Seulgi vừa nói xong, chợt nhớ tới một chuyện khác, bật người xù lông, đưa tay về phía Joohyun, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng: "Đưa điện thoại của chị cho em."

"Làm gì?"

"Nhanh đưa cho em."

"Không nói sẽ không đưa."

"Sao chị giữ hình dìm em, nhanh lên đưa em không được giữ lại, phải xóa!" Seulgi cũng bị tức chết.

Thì ra chuyện này canh cánh trong lòng, dùng cái nhìn trắng mắt tiêu chuẩn thật đúng là đỉnh cao nhan sắc, Joohyun cong khóe miệng nở nụ cười nói:

"Giữ lại, sau này thường xuyên để em nhìn, bạn gái của chị nhan sắc khuynh thành."

"Joohyunie, chị còn như vậy, em sẽ từ bỏ người bạn gái như chị." Seulgi suýt chút nữa biến thành cá nóc, không kiên dè chỉ trích Joohyun.

"Được rồi, chị nói giữ thì sẽ giữ, em đừng nói lời vô ích, nói nhảm nữa đánh em."

"Chị có khuynh hướng bạo lực gia đình!"

"Bây giờ mới biết?"

Thoát khỏi chế độ Bae đại boss thuần khiết.

Seulgi không cam lòng tỏ ra yếu kém, tổ chức ngôn ngữ dỗi lại:

"Xem như chị có khuynh hướng bạo lực gia đình, chị cũng không đánh lại em, đừng quên em có tập thể hình, còn có cơ bụng, chỉ bằng sức eo của chị, tin không, một tay em có thể đánh ngã chị."

Vừa nói xong, Seulgi bật người lắc đầu phủ định:

"Không được, không thể đánh bạn gái, bạn gái chỉ được để nuông chiều, dùng để ôm hôn nâng niu."

Nơi gặp khách đại khái ở giữa 2 tập đoàn, bớt nửa tiếng chạy xe, nói cách khác, lái xe tới nhà Joohyun chỉ nửa tiếng, nhưng mà không. Trong lúc hai người tán gẫu, cũng chỉ 10 phút, Joohyun trực tiếp lái xe vào trung tâm khu nhà xa hoa, bởi vì cùng Joohyun nói chuyện, Seulgi cũng không để ý thời gian và địa điểm.

Mãi cho đến khi dừng xe, Joohyun mới cắt dứt lời lải nhải của Seulgi:

"Tới rồi, xuống xe."

"Tới nhanh vậy."

Lần đầu tiên tới nhà Joohyun, đêm nay còn có thể leo lên giường Joohyun, Seulgi cực kỳ hưng phấn, tháo dây an toàn, sau khi xuống xe, nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, Seulgi nét mặt khe khẽ thay đổi, quay đầu nhìn Joohyun từ ghế lái bước ra, hỏi:

"Chị ở đây?"

Joohyun gật đầu:

"Chị dọn nhà."

Seulgi ngây ngốc hỏi:

"Chị dọn tới khi nào?"

"Mấy hôm trước." Joohyun đi tới cạnh Seulgi, nắm tay cô đi tới cửa chính.

"Chị không nói với em."

Seulgi hoảng hốt, tùy ý để Joohyun nắm tay đi vào thang máy.

"Em quá bận."

"Mượn cớ."

"Bây giờ không phải em biết rồi sao."

"Dọn nhà cũng không nói, quá đáng!"

Nhìn thấy Joohyun nhấn tầng 15, biểu cảm Seulgi càng thêm hoảng hốt.

Joohyun buồn cười nhìn Seulgi giơ tay vuốt vẻ thưởng thức vành tai ai kia, đơn giản giải thích:

"Không phải em muốn ở chung với chị sao, bởi vì liên quan tới công việc, chúng ta không thể ở xa công ty quá nên lựa chọn một chút, vị trí chính giữa."

Nghe được hai chữ "ở chung", Seulgi hai mắt sáng lên trong suốt, vừa mừng vừa cảm động, hận không thể ngay bây giờ yêu thương nhớ nhung, kích động nói năng lộn xộn:

"Đây đây đây chính là bất ngờ của chị cho em?"

Joohyun cười hai mắt cong lên, buông tha vành tai đã bị vuốt phiếm đỏ, cúi đầu tới, khẽ gặm lên vành tai mấy cái, hôn lên vành tai giọng dịu dàng:

"Như em mong muốn, vui không?"

Quả thật vui muốn bay lên trời luôn.

Seulgi mở cờ trong bụng, hai tay ôm cổ Joohyun, chủ động hướng tới môi Joohyun, dâng hiến nụ hôn, hưng phấn nói:

"Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ em dọn nhà!"

"Hôm nay quá muộn, không dọn, đem bản thân em mang qua là được rồi, ngày mai chị không đi làm, giúp em dọn nhà." Joohyun vừa nói vừa khẽ cười.

Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, Joohyun nắm tay Seulgi đi tới phòng 1523.

Từ nay về sau, hai người bên nhau, mỗi buổi sáng và cả tối, mở mắt hay nhắm mắt đều có thấy được nhau, đối với Joohyun đó là niềm vui bất ngờ, Seulgi hít mũi, cảm động đến sắp rớt nước mắt.

Nhưng mà, Seulgi quay đầu nhìn 1524 ở đối diện, trong lòng chợt lạnh.

"Mật khẩu cửa chính là sinh nhật em."

"Hai phòng ngủ, hai phòng làm việc 2 nhà vệ sinh, hai chúng ta ở, rất hợp không lớn không nhỏ."

Joohyun nhấn các con số, cửa chính tự động mở, nắm tay Seulgi đi vào, Seulgi vừa vào đập vào mắt cô đầu tiên là tủ giày cạnh cửa, từng hàng giày cao gót tinh xảo đủ mọi màu sắc khoảng 10cm, mặc kệ đi đâu, Joohyun yêu thích nhất vẫn chính là giày cao gót.

Lắp đặt thiết bị nội thất nói ngắn gọn là hiện đại hóa, rất phù hợp với người trẻ theo đuổi, nhà bếp kiểu mở, Joohyun dẫn Seulgi xem qua nhà mới của hai người, giới thiệu sơ lược công năng của các khu vực.

Làm cho Seulgi lần thứ hai cảm động là các vật dụng trong nhà, tất cả đều là một cặp: dép, bàn chải đánh răng, khăn mặt, ly nước, áo ngủ áo choàng tắm đồ ở nhà, ngay cả áo sơ mi quần tây bình thường cô đi làm đều may theo cỡ cô, xếp bên trong tủ quần áo.

Cô hoàn toàn có thể không dọn nhà, bởi vì Joohyun đã chuẩn bị đồ cho cô từ lâu rồi.

Bởi vì liên quan công việc, hai người bây giờ bên nhau, đều rất gần công ty, trước đây rất xa cho nên lái xe tìm nhau chí ít cần một tiếng, đối với hai người bận rộn như các cô mà nói mỗi ngày đi tìm đối phương là hành động không thực tế.

Sau này ở chung, vị trí ở giữa công ty, quả thật rút ngắn thời gian, hai người lái xe đi công ty, nửa tiếng đồng hồ đều rất tiện.

Seulgi là người tương đối cảm tính, bất ngờ này không lớn không nhỏ, thật sự ấm áp xâm nhập vào tim, bởi vì hai người bên nhau, trước giờ đều không phải một mình cô chuẩn bị, Joohyun cũng luôn lo lắng vì cả hai.

Tham quan xong nhà mới, Seulgi dựa vào giường mềm thơm hai người sẽ ngủ chung, nắm chăn cảm động khóc huhu, Joohyun ngồi bên giường, buồn cười nhìn người kia, cô gái này không cần an ủi, khóc một hồi là tốt rồi.

Seulgi thật sự bị cảm động mới không kiềm được khóc, thật ra cô không thích khóc, vì không muốn bị Joohyun thấy cô hai mắt đẫm lệ, vùi mặt trong gối, giơ tay ra, giọng khó chịu:

"Giấy."

"Khóc xong rồi?" Joohyun từ tủ đầu giường rút giấy, đặt vào tay Seulgi.

Seulgi tùy tiện lau nước mắt, lúc đầu không muốn bị Joohyun thấy nhưng kết quả là bị một đôi tay mềm mại thon dài ôm eo, ôm cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của Joohyun, hai mắt hồng hồng, gương mặt đáng thương, quả thật chọc người thương yêu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Seulgi rơi nước mắt, hình như là Seoul, đêm đó tan làm trở về, ở trong bóng tối Seulgi cúi đầu, ở cửa chính.

"Khóc thật à, chị nghĩ em kiên cường như thế chưa bao giờ khóc." Joohyun giơ tay, dùng đầu ngón tay lau lệ trên mặt Seulgi.

"Em cũng là con gái biết chưa, khóc là thiên tính của con gái, khóc có thể bài trừ độc, huống chi em mừng đến chảy nước mắt, không phải khóc do khổ sở thương tâm."

"Khóc có thể bài độc." Joohyun buồn cười: "Em lại tìm lý do cho mình."

Seulgi dùng giấy che mắt, khẽ đẩy đầu vai Joohyun, tùy hứng yêu cầu:

"Chị không cần nói, nghe giọng chị, em chỉ muốn khóc."

"Được, chị không nói." Joohyun chỉ cảm thấy đầu vai lại bị Seulgi đẩy.

"Chị còn nói."

Joohyun không nói, hai tay ôm eo thon Seulgi, đem người kia đến trước mặt, Seulgi lau nước mắt, lẩm bẩm, thuận thế ỷ lại vào lòng Joohyun, kéo áo Joohyun, dần dần khôi phục tâm tình kích động.

Khóc xong, Seulgi rất xấu hổ, thoáng ngưỡng mặt lên, chớp mắt muốn nhìn Joohyun, ai ngờ Joohyun cảm giác được hành động của Seulgi, rũ mắt xuống, bốn mắt nhìn nhau. Seulgi chợt đỏ mặt, đôi mắt sâu thẳm kia tỏa ra đầy nắng ấm.

"Cảm ơn chị." Seulgi nhỏ giọng nói.

"Hữm?"

"Cảm ơn chị đã đối tốt với em." Seulgi hai tay ôm cổ Joohyun, dùng mặt dán sát da thịt trắng mịn kia, thân mật cọ tới cọ lui.

Bị Seulgi dán tới cọ cọ, Joohyun chỉ cảm thấy da thịt ở cô đang bình thường chợt nóng lên, không thể làm gì khác hơn là đẩy mặt người kia ra, vừa đẩy đi lại vừa sát tới, Seulgi nhỏ giọng:

"Đừng động, em chỉ ôm chị, chúng ta một tháng không gặp, em nhớ chị lắm."

Nghe Seulgi nói vậy, Joohyun cũng không đẩy Seulgi, cách lớp áo mỏng hai tay xoa xoa lưng Seulgi, nghiêng cằm xuống, chủ động hôn lên môi má Seulgi, nhẹ nói:

"Nhớ chị, sao không gọi cho chị, chị có thể tới tìm em."

"Bỏ đi, đều đã qua, sau này chúng ta bên nhau, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau."

"Cũng phải." Joohyun khẽ cười.

"Thật sự thì em cũng có một bất ngờ dành cho chị." Seulgi ngồi dậy, tay theo thói quen nắm tóc sau ót, tóc dài buộc lên, không có kéo được, không thể làm gì khác hơn là thả tay xuống.

"Có bất ngờ gì?"

Joohyun thấy hành động của Seulgi, tự nhiên giơ tay tháo dây buộc tóc của cô ra, tóc dài đen nhánh mềm mại như thác nước chảy xuống lưng, mà tóc dài ở thái dương rũ xuống, thoáng che khuất gương mặt, Joohyun lần nữa giơ tay giúp người kia vén tóc lên, câu ra sau tai.

Seulgi ngước mắt nhìn Joohyun, vừa cúi đầu không nhìn tới ai kia, hai tay đan vào nhau, phút chốc ngẩng đầu nhìn ai kia, Joohyun bị người kia nhìn cả người không được tự nhiên, nhíu mày hỏi:

"Làm sao vậy, khó mở miệng, chẳng lẽ kinh hỉ của em trở thành kinh sợ?"

"Cũng gần như kinh sợ." Seulgi yếu ớt: "Thật ra, hàng xóm mới của chị, cũng chính là chủ phòng đối diện... là em."

"Chủ phòng 1524..." Trong mắt Joohyun xẹt lên vẻ kinh ngạc: "Hàng xóm mới, là em?"

"Có thể đây là nghiệt duyên." Trong mắt Seulgi càng thêm u oán: "Căn đối diện là mẹ sớm thay em chuẩn bị phòng hỉ, lúc đầu em định mai cho chị một niềm vui bất ngờ to lớn."

"Nên... kinh hỉ của em giống chị?" Joohyun dở khóc dở cười.

Kinh hỉ mới có thể tông xe, không phải duyên phận là gì, Seulgi kéo chăn lên, nhét vào miệng hung hăng cắn xé, cắn xé xong thì bọc chăn xấu hổ lăn qua lăn lại trên giường, oán hận:

"Oan gia ngõ hẹp, tại sao em lại thành hàng xóm của chị!"

"Do trời định!" Joohyun khẽ cười.

Seulgi cắn chăn, giận dữ trừng mắt:

"Người lao động muốn vùng lên phản kháng!"

"Em xác định?" Joohyun híp mắt.

"Không hẳn." Seulgi lúng túng một giây, lấy hết can đảm: "Chị thiếu em một tháng lương còn lại."

"Chị thiếu tiền lương em khi nào?"

"Chị thiếu em 2 triệu, tiền lương bảo mẫu, trả cho em." Seulgi ném chăn, lăn qua bên kia mép giường, lăn về phía Joohyun giơ tay.

"Em muốn tiền lương?"

"Phải!"

"Được."

Joohyun bên môi nổi lên ý cười, nhắm ngay đến cạnh Seulgi, giơ tay vững vàng ôm lấy eo Seulgi, không cho cuộn người, ác thú khiêu khích chỉ mới bắt đầu, phải làm cho Seulgi nhột.

"A ha ha ha ha... không được đụng em... ha ha ha ha... bỏ đi... mau tránh ra!"

Biết rõ cô cực kỳ sợ nhột, Joohyun còn chọn ra tay với chỗ mẫn cảm nách và bên eo của cô, Seulgi chịu không nổi, cơ thể lại bị giam cầm, nhúc nhích không phản kháng được, suýt chút nữa làm cô cười đến đau sốc hông.

"Còn muốn tiền lương không tiểu bảo mẫu?"

"Ha ha ha... không... em bỏ... đừng chạm em... nhột."

"Ha ha ha ha... đừng... em bỏ cuộc... đừng đụng em... nhột..."

"Ha ha ha... đại... ha ha... đại lão bản... cầu buông tha... em ngứa chết mất..."

"Thật sự bỏ đi... ha ha ha ha... cho chị... cho chị... em từ bỏ... ha ha..."

Seulgi trong vòng tay Joohyun cười cuộn tròn, cảm giác cơ thể mềm mại ép qua, hai tay không khỏi kéo quần áo sau lưng Joohyun, cô ở phía dưới cười run rẩy không ngừng, mãi cho đến khi Joohyun thu tay, mới chậm rãi ngừng tiếng cười quái dị.

Thở hổn hển một hồi trở lại bình thường.

"Chị thật quá đáng!" Seulgi giận trách.

"Đây là chị nghiêm phạt em."

Joohyun lơ đãng nhìn gương mặt hồng hồng của Seulgi, ánh mắt dần nóng lên, quanh quẩn chóp mũi mùi hương đậm hơn, Joohyun chậm rãi sát tới.

"Joohyunie?" Nhịp tim Seulgi đập nhanh hơn.

"Ừm." Joohyun khẽ đáp.

Seulgi mở to mắt, vừa định ôm Joohyun ngồi dậy, lại bị Joohyun nghiêng người áp tới.

"Chị làm gì đó." tim Seulgi đập như trống, cũng thuận theo bị Joohyun áp trên giường.

"Không phải em nghĩ leo lên giường chị sao, hôm nay chị sẽ cho em cơ hội." Joohyun khẽ cười, nhẹ giọng nói.

"Nhưng trời còn chưa tối..."

"Cho phép em leo lên sớm."

"Nhưng em đã ở trên giường..."

"Không sao."

"Nhưng... ưm..."

Joohyun cúi đầu, che miệng Seulgi, lời định nói ngăn giữa răng môi, như chuồn chuồn nước lướt qua, hôn lên trán Seulgi, dọc theo trán chậm rãi hôn đến bên môi, cảm nhận hơi thở Seulgi biến hóa, dồn dập, từ môi đến tai, gặm cắn vuốt ve vành tai, khẽ nói:

"Chị rất nhớ em."

"Em... em cũng nhớ chị."

Joohyun hôn dịu dàng tỉ mỉ, nhất là khi thấy da thịt trắng noãn, hô hấp Seulgi hỗn loạn, chỉ cảm thấy lửa nóng từ môi truyền tới mọi nơi, kích thích mãnh liệt run rẩy, cả người giống như bị lửa đốt, đáy lòng dâng lên cảm giác khô nóng.

Buổi chiều sau khi mặt trời lặn, mặt trời bên ngoài cửa sổ, chiếu xuống tia sáng yếu ớt xuyên vào bên trong, phòng ngủ cũng được làm nổi bật với nhiều ánh sáng rực rỡ xinh đẹp.

Seulgi ôm chặt eo Joohyun, làm cho cơ thể hai người càng dính chặt nhau hơn, tình càng sâu hành động theo bản năng, không thể nghi ngờ đây là lời mời tốt nhất, có lẽ như vậy, diễn ra tự nhiên.

Seulgi chớp mắt, tùy ý chủ nhân đôi môi kia hôn khắp nơi, cứ như vòng tròn lặp lại, hôn lên môi cô, dịu dàng thâm tình, cô dần dần chìm đắm vừa đáp lại đầy nóng bỏng, mãi cho đến khi một đôi tay thon mềm mại kéo cổ áo, nút áo sơ mi từng nút từng nút mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro