Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


———————————-

Tháng 4, Seoul.

Chiều muộn thời tiết hơi lạnh, không bao lâu trong không trung liền xuất hiện mưa phùn. Thời tiết vốn đang là mùa lúc nóng lúc lạnh, mà đối với phòng làm việc thiết kế Jhome, tháng này có chút không được thuận lợi.

Jhome là một phòng làm việc nhỏ mới vừa đi vào quỹ đạo, đầu tháng đàm phán xong một khoản đầu tư, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên thất bại.

Nhưng càng làm cho người ta khiếp sợ chính là --

"Thật vậy hả? Chị Sunmi cùng người khác......"

"Còn có thể là giả sao? Tôi tận mắt nhìn thấy, lúc ấy Seulgi mặt đen hơn đít nồi, nói đúng một câu ' các người tiếp tục '."

"Bây giờ tôi không dám tin tưởng vào tình yêu nữa, lá gan của chị Sunmi quá lớn, cầu hôn còn mang theo tiểu tam đi WC mà làm."

"Khó trách Seulgi từ kỳ nghỉ đông đến bây giờ vẫn chưa trở về, trước kia nàng chính là người cuồng công việc. Ai, một tình yêu đẹp, thật sự đáng tiếc."

"Các nàng chia tay không quan trọng, quan trọng chính là phòng làm việc của chúng ta......Nếu Seulgi rời đi, mọi người tính toán đi theo ai?"

Lời này vừa nói ra mọi người liền rơi vào trầm mặc.

Phòng làm việc lúc đầu là do Kang Seulgi cùng Lee Sunmi đồng sáng lập, một người phụ trách thiết kế, một người phụ trách vận hành. Đi theo Kang Seulgi đồng nghĩa với việc mất bát cơm, huống hồ mấy ngày trước Lee Sunmi còn hứa hẹn sẽ tăng lương cho mọi người.

Hai người gặp nhau tại một triển lãm thiết kế ở Seoul khi vừa tốt nghiệp đại học, từ lúc quen biết rồi yêu nhau đến khi cùng nhau xây dựng sự nghiệp, tổng cộng đã 3 năm.

Các nàng vốn dĩ đã tính toán xong xuôi, sẽ thành lập nhà máy riêng khi khoản đầu tư đến tay, không chịu cản trở gì khác, sau đó ra nước ngoài kết hôn.

Ai cũng không ngờ tới đoạn tình yêu này sẽ đổ vỡ.

Sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, Son Seungwan bạn thân của Kang Seulgi, chửi ầm ĩ lên: "Lee Sunmi thật không ra gì, ăn vụng ngay trước mặt cậu, thật ghê tởm. Tớ cảnh cáo cậu, không được mềm lòng, nguyên tắc là nhất định không thể quay lại với cô ta!"

Mối quan hệ này từ trước đến giờ, người không tán thành nhất chính là Seungwan. Lúc trước Seulgi cũng từng hỏi qua vì sao, nàng chỉ nói là trực giác. Sau này thời gian các nàng ở bên nhau càng ngày càng dài, Seungwan tuy rằng vẫn không thích Lee Sunmi, nhưng cũng không phản đối nữa.

"Được."

Chỉ một chữ trầm thấp lại dứt khoát, làm Seungwan hơi giật mình, mấy lời chuẩn bị sẵn để khuyên bảo Seulgi đành chết non trong bụng, đau lòng nói: "Kang bảo, cậu không sao chứ? Ngày mai tớ xin nghỉ trở về ở cùng cậu, đừng khổ sở."

"Tớ không có việc gì, yên tâm đi."

Ánh mắt Seulgi hướng cửa sổ xe, bên ngoài không khí lạnh lẽo bám vào cửa kính, nổi lên một tầng sương trắng hơi mỏng, phố cảnh phồn hoa chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mông lung.

Ngữ điệu nàng thực bình tĩnh, trong đầu cũng bình tĩnh nhớ tới tình huống đêm đó.

13.4

Là ngày kỷ niệm các nàng chính thức bên nhau.

Đêm đó đồng nghiệp trong phòng làm việc gọi nàng vào KTV, Lee Sunmi cố ý bảo nàng trang điểm xinh đẹp. Seulgi từ thần thái ái muội của mọi người cùng hiện trường bố trí, đoán ra Lee sunmi sẽ cầu hôn mình, nàng chỉ ra vẻ không biết, bình tĩnh tiếp nhận cái bất ngờ này.

Nhưng Lee Sunmi nói đi WC lại chậm chạp không trở về, Seulgi sợ nàng xảy ra chuyện, kết quả lại ở trong WC nghe được nàng cùng một nữ nhân mềm mại ôn tồn mà nói chuyện ái muội.

Lúc ấy là loại tâm tình gì?

Kinh ngạc.

Đúng vậy, không có phẫn nộ hay khổ sở.

Khi cánh cửa từ bên trong đẩy ra, ánh mắt Seulgi không hề gợn sóng mà xoay chuyển trên người Lee Sunmi cùng nữ nhân kia, chạm tới vết đỏ giữa cổ nữ nhân, nhàn nhạt nói: "Ánh mắt không tồi, hứng thú khá tốt."

"Bảo bối...... không phải...... em nghe chị nói......"

Đối lập với Kang Seulgi bình tĩnh, Lee Sunmi lại hoảng loạn, trông có vẻ hết sức buồn cười, nàng buông nữ nhân bên cạnh ra, muốn kéo tay Seulgi, thì đột nhiên bị ném ra, theo sau "Bốp" một tiếng, tiếng bàn tay rơi ở trên mặt nàng vang lên.

"Các người tiếp tục."

Seulgi không tính toán nghe nàng giảo biện, lạnh lùng vứt lại những lời này, cũng không quay đầu lại, bỏ đi.

Hồi ức kết thúc, đáy mắt Seulgi chỉ còn lại một mảnh lạnh băng.

"Tớ nói này, cậu đánh một cái cũng quá tiện nghi cho cái đồ chết tiệt đó rồi, nhìn dáng vẻ tiểu tam kia là biết chuyện hai người các cậu, biết vẫn cố làm thật ghê tởm."

Theo tiếng mắng chửi của Seungwan, xe taxi ngừng ở cửa quán bar Naughty, Seulgi trả tiền xuống xe, nhìn thoáng qua biển hiệu màu sắc huy hoàng kia, nhấp môi nói: "Việc này còn chưa xong, nhưng bây giờ tớ còn việc quan trọng hơn cần làm."

Tắt điện thoại, Seulgi theo bậc thang đi vào quán bar, nàng mới vừa đi vào, bên ngoài liền tí tách tí tách mưa.

Nơi này là quán bar cao cấp bậc nhất ở Seoul, ra vào đa số đều là người giàu có.

Nàng nhìn thoáng qua tin nhắn trên di động, tin mới nhất là từ một dãy số xa lạ phát tới.

-- Khoản đầu tư, muốn biết không?

Đi vào phía sau chính là quầy bar.

Vì khoản đầu tư lần trước, Seulgi hơn một tháng không ngủ ngon, uống rượu đến mức vài lần phải đi bệnh viện kiểm tra dạ dày, bận trước bận sau lúc này mới kết thúc.

Kết quả đối phương nói trở mặt liền trở mặt, Seulgi tất nhiên muốn biết nguyên nhân.

Ánh mắt nàng xẹt qua quầy bar, liếc đến hai bóng người đang dựa gần nhau ngồi trong một góc, còn không phải là Lee Sunmi cùng đóa hoa dại của chị ta sao?

Chỉ thấy đóa hoa dại kia sắc mặt ửng hồng, thân mình mềm mại không xương dựa vào người Lee Sunmi, trên mặt treo hai hàng lệ, bộ dạng thật đáng thương.

Lee Sunmi một bên lau nước mắt cho nàng, một bên đang nói lời dỗ dành nàng.

Mà phía dưới ghế, đóa hoa dại đang dùng giày cao gót nhẹ nhàng trêu chọc chân Lee Sunmi.

Seulgi nháy mắt liền hiểu ra ý định của đóa hoa dại kia, cố ý dẫn nàng tới đây nhìn thấy một màn như vậy.

Não tàn còn vô sỉ.

Ánh mắt Seulgi trở nên sắc bén, đang muốn rời đi, bên cạnh quầy bar bỗng nhiên có một cô gái dáng người cao gầy đi tới, vừa lúc đứng ở trước mặt nàng, đôi lông mi cong dài khẽ nhướn lên.

"Người ta đã có chủ, không bằng đem ánh mắt nhìn tới người khác?" Nữ nhân trên tay bưng ly rượu, đầu ngón tay lắc nhẹ, "Uống một ly không?"

Nữ nhân trước mắt trông thật xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh rũ tới eo làm cho ngũ quan càng thêm tinh xảo, mặt mày sáng sủa, đôi mắt thâm thúy như được khảm trân châu đá quý.

Nhìn kỹ mà nói, chiếc mũi cao thẳng của nàng còn có chút tương tự Lee Sunmi.

Trên người nàng là chiếc váy lửng với phần xếp nếp ôm sát cơ thể tôn lên những đường nét và thân hình gầy guộc, chiều dài váy chỉ ngang đùi, đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng cùng đôi giày cao gót càng thêm phần nữ tính và gợi cảm.

Thật là một nữ nhân vũ mị phong tình, một người khiến bất luận nam hay nữ đều sẽ dễ dàng khom lưng vì nàng.

Seulgi nhìn ánh mắt nàng, "Tôi đêm nay không phải tới tìm mỹ nhân, các nàng cũng không phải con mồi của tôi."

"Phải không? Cô đã nhìn các nàng ước chừng ba phút hơn rồi."

Nữ nhân cười như không cười, giọng nói khàn khàn, hết sức mê người.

"Cô hiểu lầm rồi, tôi cảm thấy biểu tình của tôi càng giống như muốn bóp cổ họ." Seulgi bị người ta chơi một vố, tâm tình không được tốt.

Khóe môi nữ nhân cong một cái, lại không thấy ý cười, nhấp chút rượu, môi đỏ càng thêm ướt át, "Trong đó có một người là bạn gái cô?"

Seulgi sửa đúng: "Bạn gái cũ."

"Độc thân", môi đỏ của nữ nhân gợi lên độ cung lớn hơn nữa, nghiêng cằm, đầu lưỡi liếm bọt nước trên cánh môi, "Vậy cô có hứng thú một đêm hay không?"

......

Bãi đỗ xe quán bar Naughty.

Nữ nhân kéo ra cửa khoang lái xe Maybach, nghiêng đầu cười nhìn Seulgi, "Biết lái xe không? Phiền cô rồi, tôi không tiện lái xe."

Seulgi nhìn thoáng qua giày cao gót của nàng, gật đầu liền nghiêng người ngồi xuống.

Bên trong xe có hương huân, hương vị cũng không nồng đậm, như là tùng bách lạnh lẽo tươi mát sau cơn mưa.

Nữ nhân vòng qua đầu xe, Seulgi nhìn bóng dáng nàng lướt qua, ngực đột nhiên có chút loạn.

Tại sao nàng lại nhận lời mời của nữ nhân này?

Bang.

Cửa ghế phụ bị đóng lại.

Ngón tay nữ nhân vòng quanh đai an toàn, nhìn thấy động tác của Seulgi có chút cứng đờ, khẽ cười nói: "Hối hận sao? Cô cũng có thể lái xe về nhà, tôi kêu người lái thay."

"Không có," Seulgi nhẹ dẫm lên chân ga, đem xe lái ra khỏi vị trí dừng, nhàn nhạt nói: "Có lẽ tôi ở một mức độ nào đó có thể lý giải nàng rồi."

Trên thực tế, từ khi gian tình bại lộ đến bây giờ, ngoại trừ kinh ngạc cùng có chút tức giận ra, cũng không phải rất khổ sở.

Thẳng đến khi nàng đáp ứng lời mời của nữ nhân này, Seulgi bỗng nhiên phát hiện, có lẽ các nàng đều không có yêu nhau như trong tưởng tượng, không, hoặc là chỉ thích đối phương.

"Nhìn không ra đấy, trái tim của cô bao dung như vậy."

Giọng nói của nàng thực nhẹ, còn mang theo chút trào phúng, Seulgi không để bụng, tiếp tục lái xe.

Có thể hiểu được nhưng không chấp nhận.

Các nàng là người yêu cũng là quan hệ hợp tác, thích người khác có thể nói trực tiếp, nàng sẽ không dây dưa, phản bội là việc tuyệt đối không thể chấp nhận cùng tha thứ.

Xe chạy ra ngoài bãi đỗ xe, Seulgi đột nhiên hỏi: "Cô tên là gì?"

Nữ nhân giờ phút này đã cởi bỏ áo khoác trên người, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, da thịt tinh tế phảng phất có thể véo ra nước.

"Bae Joohyun."

Seulgi thu hồi ánh mắt, tùy ý nói: "Trong mây ai gửi cẩm thư tới?"

Nữ nhân khẽ cười một tiếng, khóe mắt đuôi lông mày có vẻ nữ tính vũ mị phong tình, "Không có nội hàm như thế."

"Cảnh trong cảnh trí."

"Thư trong thư thái."

(Bản gốc nhân vật tên là Lục Cảnh Thư, muốn đổi cũng không biết đổi sao mà bỏ cũng không được mọi người thông cảm hơn lấn cấn chỗ này nhé)

"......"

Sườn mặt Seulgi run run.

Cảnh trí.

Thư thái.

Này còn không có nội hàm thì ai có nội hàm?

Thừa dịp đèn xanh đèn đỏ dừng xe, nàng nghiêng đầu liếc Joohyun, "Cô bình thường đều trêu chọc người ta thế này sao?"

Bae Joohyun đầu tiên là hơi giật mình, khóe môi khẽ nhếch, đùi giao điệp gác lên nhau, váy hai dây liền chảy xuống, xích tới gần Seulgi, một mảng da thịt lớn lộ ra, chú ý tới ánh mắt Seulgi không được tự nhiên, mới mở miệng: "Đây mới là trêu chọc."

Seulgi không tiếp lời nàng, chỉ đáp tên của mình, tay phải đặt lên tay trái, mạch đập ở cổ tay nhảy lên bùm bụp.

Nơi Bae Joohyun đến là một tiểu khu xa hoa tại Seoul, người có thể lái siêu xe tất nhiên ở nơi xa xỉ.

Seulgi đã từng tiễn khách hàng về nhà, vừa lúc là cùng một nơi này, lái xe có chút quen cửa quen nẻo.

"A Seul, phía trước dừng lại."

Nữ nhân xưng hô như vậy làm Seulgi có chút không kịp phản ứng lại, sau khi xe dừng ổn, ánh mắt nàng quét tới cửa hàng bán đồ người lớn mở cửa 24h bên đường.

"......"

Nàng chuyển tầm mắt ra xa, ngập ngừng hỏi: "Nhà cô không có sao?"

Bae Joohyun cởi bỏ đai an toàn, động tác ưu nhã mặc áo khoác vào, cười nói: "Có cầu mới có cung, tôi vẫn luôn độc thân, không dùng đến."

"Ừ."

Seulgi nhẹ gật đầu, mày buông lỏng ra chút.

Ở trên xe chờ nhàm chán, Seulgi lấy ra di động, lật xem một chút tin tức trên diễn đàn công tác, mới lướt đến một nửa, màn hình bỗng nhiên nhảy ra biểu thị cuộc gọi -- Lee Sunmi.

Cửa xe bị kéo ra, Bae Joohyun mang theo một thân toàn hơi lạnh tiến vào, Seulgi ngẩng đầu nhìn nàng, vừa lúc thấy gương mặt tươi tắn quyến rũ kia, hô hấp lập tức ngừng lại.

Chỉ thấy tay Bae Joohyun vuốt tóc sau gáy, ngón tay nàng rất nhỏ rất dài, da thịt trắng hồng, đôi mắt liếc xéo nàng, khóe môi còn cắn một cái gói hồng nhạt, cả người có một loại mị hoặc cùng trêu chọc nói không nên lời, giây tiếp theo, cả người nàng bỗng nhiên nghiêng về phía Seulgi.

"A Seul, hương vị này, có thích không?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro