Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, gió mát ấm áp dễ chịu, trời sáng không khí trong lành.

Seoul vẫn luôn mưa dầm kéo dài, ẩm ướt cùng oi bức trải rộng mỗi một góc của thành phố, hôm nay khó có được một ngày thời tiết tốt.

Công việc kinh doanh của clb Zimzalabim hôm nay khá tốt, người ra vào tới lui không ít, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là một nữ nhân đang từ lối ra bên trong rừng trúc đi ra.

Nàng mày rậm mắt to, môi mỏng mũi thẳng, đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, mặc một chiếc áo phông cổ rộng sáng màu, lộ ra một nửa xương quai xanh nhỏ tinh tế, chân dài bị quần jean gắt gao bao bọc lấy, tóc dài theo bước chân phiêu động, đơn giản lưu loát, nhưng đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.

Câu lạc bộ Zimzalabim ngày thường có rất nhiều minh tinh nghệ sĩ lui đến, không ít người suy đoán nàng chắc là một trong số đó.

Không bao lâu, nữ nhân liền đi ra cửa clb, lên một chiếc Toyota màu trắng giá mấy trăm nghìn, thoát tục mà đi.

Xe chạy thẳng một đường chạy tới sân bay.

Seulgi nhìn thoáng qua thời gian, đôi mắt chuyển tới ghế lái phụ, trên ghế đặt một cái túi xách màu trắng, trong túi để một phần văn kiện, lộ ra ở một góc hai chữ "Chuyển nhượng".

Sân bay Incheon.

Seungwan đã sớm kéo theo vali hành lý đứng ở cửa đại sảnh sân bay, nhìn từ xa đã thấy xe Seulgi, bung dù bước nhanh đi đến.

"Kang bảo nhi, cậu đến muộn hai mươi phút. Cậu biết hai mươi phút này tớ ở đây như thế nào không? Nói, có phải có nữ nhân đè lại tay cậu, ô ô ô, tình yêu quả nhiên là sẽ biến mất."

Seungwan ngồi bên cạnh lên án, đai an toàn cũng không thể thắt lại cái miệng nhỏ hồng hào kia.

Bạn tốt thích diễn, Seulgi đã sớm thấy nhiều, không thèm để ý, trong đầu lại bỗng dưng nhớ tới một khuôn mặt mỹ diễm câu người, đầu ngón tay cực nóng quấn lấy cổ tay của nàng......

Hô hấp của Seulgi cứng lại, trên mặt nhàn nhạt nói:

"Vừa mới bàn chút việc, vậy nên không thể lập tức tới đón Son đại tiểu thư nhà ta?"

Seungwan nhướng lông mày, nhìn thấy sắc mặt Seulgi có chút đỏ, châm chước một chút mở miệng:

"Cậu...... cùng cô ta hiện tại vẫn chưa làm lành đúng không? Ngày hôm qua cô ta gọi điện đến mức di động tớ muốn nổ tung, tớ không bắt máy."

"Không có, tớ không có ý muốn mọc sừng trên đầu."

"Vậy...... công ty thì sao?"

Yêu đương có thể nói dừng là dừng, nhưng công ty dù sao cũng là hai người cùng nhau mở, liên lụy lợi ích, không thể nói rời đi là rời đi.

Nhưng mỗi ngày nhìn bạn gái cũ ở trước mặt, nói không chừng tiểu tam còn sẽ qua đối mặt, nghĩ lại, Seungwan liền cảm thấy nôn nóng đến hoảng.

Seulgi nâng tay trái đè đè mi tâm, khóe môi cong lên,

"Tớ giống như sẽ bị lợi dụng sao?"

Biết Seulgi có tính toán, Seungwan nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút căm giận như cũ, "Lee Sunmi bị mù, cô ta mắt chó, trong công ty tớ các em gái xinh đẹp rất nhiều, đến lúc đó tớ giới thiệu một người cho cậu."

Son Seungwan là một streamer có chút danh tiếng, vừa lúc chơi game bắn súng, kỹ thuật và nhan sắc đều có, ký hợp đồng với LUP, một công ty giải trí chuyên về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng không ít, không thiếu các em gái xinh đẹp.

Seulgi vui đùa nói: "Phần đời còn lại của tớ có hy vọng rồi."

Seungwan đang muốn tiếp lời, điện thoại "Ong ong" rung lên, là người đại diện của nàng gọi tới, "Chị Kwon? Em mới vừa xuống máy bay, làm sao vậy?"

"...... Uh, được."

Cúp điện thoại, Seungwan nhìn Seulgi vô tội chớp chớp mắt, "Kang bảo nhi, tớ bên kia còn có chút việc, chờ tớ xử lý xong rồi chúng ta lại đi."

Seulgi bắt chước lại bộ dáng than thở của nàng, nói: "Quả nhiên, tình yêu sẽ không biến mất, chỉ dời đi mà thôi."

......

Giải trí LUP nằm ở đoạn đường Myeongdong nội thành Seoul, bây giờ đúng vào giờ cao điểm tan làm, Seulgi từ trong dòng xe cộ nườm nượp thoát ra, đi vào lân cận toàn nhà LUP.

Rất xa liền thấy người đại diện của Seungwan ở cổng lớn, phía sau có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp theo hướng bên ngoài đi ra.

Seungwan cười đến cong mắt, giới thiệu từng người một cho Seulgi, "Chị Kwon phụ trách streamer mới gia nhập, ở giữa là center của nhóm mới, người kia là...... Ah còn có phía sau, cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, nghiệp vụ năng lực cũng không thể chê. Đáng tiếc gặp phải một con ma đen đủi, tài nguyên không có đã đành, còn buộc nàng đi tham gia tiệc rượu, bị một lão già ghê tởm coi trọng, chơi chán xong liền ném, hiện tại còn buộc nàng......"

Lời này nhắc tới có chút trầm trọng, Seungwan thở dài, nói tránh đi: "Có phải rất xinh đẹp không? Tính cách nhân phẩm đều khá tốt. Nhìn trúng người nào? Chị đây ở sau giới thiệu cho."

Đúng như Seungwan nói, những cô gái đó đều thật xinh đẹp. Seulgi theo lời nói của nàng chăm chú nhìn lại, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Ở trong số những gương mặt trong sáng xinh đẹp kia, phía sau đi ra một khuôn mặt minh diễm tuyệt đẹp, dáng người vừa cao vừa thướt tha, chỉ là mặt mày lại cực kỳ lãnh đạm.

Bae Joohyun!

Seulgi giữa mày nhảy dựng, nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Vốn nghĩ rằng đêm đó tạm biệt về sau sẽ không gặp lại nữa, không nghĩ vả mặt tới nhanh như vậy.

Chỉ là...... Nàng cũng là nghệ sĩ dưới trướng LUP sao?

Khó trách xinh đẹp như vậy.

Seulgi nỗ lực hồi tưởng lại lời mới vừa rồi Seungwan giới thiệu, nghĩ đến Bae Joohyun là người cuối cùng đi ra, trong lòng tức khắc trầm xuống......

Nàng đang muốn mở miệng hỏi, chị Kwon người đại diện của Seungwan liền đi đến trước mặt, mắt cười đánh giá Seulgi, "Tiểu Seul cũng tới sao, có phải nghĩ thông suốt muốn đổi nghề tới LUP chúng tôi không?"

Seulgi lớn lên xinh đẹp, chị Kwon từ lần đầu tiên thấy Seulgi bắt đầu liền có chủ ý muốn họp tác với nàng. Có điều chí hướng Seulgi không ở nơi này, cũng không thể được như ý nguyện.

Đến bây giờ đã thành thói quen trêu chọc, mỗi lần thấy Seulgi đều sẽ nói một câu như vậy.

Seungwan nghe vậy giương mi, "Chị Kwon, chị có em một bảo bối như thế này còn chưa đủ sao?"

Chị Kwon cười cười, đem túi xách tuột xuống một lần nữa đeo lên, nói: "Đừng lắm lời nữa, nhanh cùng chị lên xe, trên đường sẽ cùng em nói tỉ mỉ."

Cùng hai người chia tay sau đó, Seulgi đi đến xe Toyota, đôi mắt lơ đãng mà nhìn về cửa toà nhà LUP, Bae Joohyun đã không ở chỗ cũ, nàng thu hồi ánh mắt, cũng không nghĩ chuyện này nữa.

Seulgi cài đai an toàn, vừa mới cài xong, cửa sổ xe bỗng nhiên có người gõ gõ.

Ngẩng đầu nhìn lên, Bae Joohyun đang đứng ở bên ngoài.

Ngón tay Seulgi tức khắc từ trên dây an toàn trượt xuống, vội mở cửa sổ xe, khẽ cau mày, "Bae Joohyun?"

Joohyun trang điểm đến tinh xảo, mày giơ lên, đạm cười nói: "A Seul, đã lâu không gặp."

"......" Mới vừa rồi chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, hiện tại Bae Joohyun gần ngay trước mắt, Seulgi mới phát hiện trên người nàng mặc một bộ vest thiết kế vừa vặn, tóc gọn gàng vuốt sau tai, không giống đêm đầu tiên gặp mặt, dáng vẻ phong tình, giờ phút này càng thêm vài phần nội liễm.

Thoạt nhìn...... Bộ dạng không dễ thân cận.

Loại khí chất này, càng giống như là một người có chức quyền , Seulgi vô tình nhớ tới những khách hàng khó tính đã cùng hợp tác qua.

Mới gia nhập giới giải trí, yếu đuối bị bắt nạt, bị chèn ép...... Câu chuyện này, dường như cùng nữ nhân trước mắt không chút nào liên quan.

Nhưng Seungwan cũng sẽ không lừa mình.

Seulgi đè xuống suy nghĩ miên man trong đầu, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Cô mới vừa tan làm sao?"

"Cứ coi là như vậy đi," Joohyun lông mi cong cong, khẽ cười nói: "Tôi cho rằng em sẽ muốn đưa tôi về."

"......"

Seulgi hoàn toàn không có cái ý tưởng này, nhưng nghĩ đến buổi sáng ngày hôm đó Joohyun đưa mình đi làm, cằm hướng ghế phụ nghiêng nghiêng, "Đi lên đi."

Đợi Joohyun lên xe, Seulgi thử hỏi: "Xe cô đâu? Đi làm sao không lái xe?"

Joohyun thần thái tự nhiên, "Hôm nay không lái."

Siêu xe, biệt thự cao cấp, Seulgi đều tận mắt nhìn thấy, cho nên trong lòng cũng không tin tưởng Bae Joohyun sẽ thê thảm như vậy.

Nhưng trước mắt......

Trong lòng Seulgi lại bắt đầu hiện ra những ý nghĩ kỳ quái, nghiêng mắt đánh giá vừa lúc chạm phải ánh mắt Joohyun, không có gì xấu hổ hơn so với việc này, Seulgi nhanh chóng quay mặt đi, trong miệng không khỏi tìm lời nói che giấu xấu hổ: "Dây an toàn cài xong chưa?"

"Vẫn chưa, hay là em giúp tôi đi?"

"......"

Hai người nhìn nhau hai giây, thấy Joohyun không có ý muốn làm, Seulgi phải nhổm dậy. Ngón tay cầm lấy một đầu, không ngừng kéo ra bên ngoài. Trần xe có chút thấp, Seulgi phải cong eo, chóp mũi cùng Joohyun đối diện, hơi thở vừa nhẹ vừa chậm rãi, Seulgi có thể ngửi được hương thơm trên người Joohyun.

Càng muốn mạng hơn chính là, cổ áo Seulgi rũ xuống, hình thành một cái lối vào chữ V, dễ như trở bàn tay có thể nhìn trộm xuân sắc.

Seulgi nhấp môi, "Không cho nhìn."

Joohyun nhẹ "Ừ" một tiếng, sau đó đem cằm dựa lên bả vai Seulgi, sườn mũi nằm ở trên cổ, tiếng nói thanh lãnh mang theo nhu ý, "Được, như vậy sẽ không nhìn thấy nữa."

Hơi thở ấm áp theo môi răng Joohyun phả vào bên gáy, tê dại thấm vào da thịt, nơi bị Joohyun dựa vào mau chóng rã rời, trái tim Seulgi sắp nhảy ra ngoài, liều mạng bình tĩnh mới đem dây an toàn cài xong, ngồi trở lại vị trí lái, nghiêng đầu nhìn đầu Joohyun đang gần sát mình, đầu lưỡi không tự giác liếm láp cánh môi, trên môi hồng hào ướt át, cả người thoạt nhìn vừa thuần khiết lại mị hoặc.

Khi lơ đãng toát ra kiều mị là hấp dẫn nhất, làm người ta không thể kháng cự, Kang Seulgi thừa nhận Bae Joohyun xác thật rất có sức hấp dẫn.

Vành tai không tự giác đỏ lên, Seulgi hít một hơi thật sâu, đem lực chú ý đặt vào việc lái xe, không nhìn Joohyun nữa, cũng vừa lúc bỏ lỡ khóe môi Joohyun gợi lên ý cười.

Lúc này nơi Joohyun đi đến không phải khu nhà xa hoa lần trước, mà là Kang-nam nằm ở ngoại thành -- khu nhà tấc đất tấc vàng dành cho những người giàu nhất Seoul.

"......"

Seulgi cúi đầu nhìn đồng hồ, quay đầu đánh giá Joohyun, thử nói: "Nhà cô...... Tôi nhớ rõ không phải ở nơi này."

Mặt Joohyun vẫn bình thường, chỉ nhàn nhạt cười nói: "Lần trước nơi đó chỉ là cách quán bar gần một chút, tôi không thường xuyên ở đó."

Giải thích thế này tính ra hợp tình hợp lý, chỉ là trong lòng Seulgi đã có nghi ngờ, nhớ tới lần trước trong nhà không có dấu vết sinh hoạt, suy đoán đó chỉ là một nơi ở tạm thời.

Còn chiếc xe...... Đại khái là của một lão đại chó chết nào đó đưa nàng lái.

Trong đầu Seulgi nghĩ ra đáp án, trong lòng lại phức tạp, chỉ lời nói Joohyun đáp lại, "Như vậy à."

Joohyun nghiêng mặt, tóc quăn gợi ra một cái độ cong hoàn mỹ, giọng nói cực nhẹ, "Muốn đến xem không? Vất vả đưa tôi trở về, như thế nào cũng phải mời em uống ly trà chứ nhỉ."

"......"

Đổi vị trí sao?

Không phải nên là đưa người đến rồi muốn lên lầu uống trà, thuận tiện......

Seulgi vội vàng ngừng ý nghĩ càng ngày càng lệch lạc, dưới ánh mắt chăm chú của Joohyun, ma xui quỷ khiến gật đầu.

Đó là một biệt thự kiểu Pháp có bốn tầng, có hồ bơi trong vườn, giá trị xa xỉ. Seulgi trái phải đánh giá, những người giàu có trong giới giải trí quả nhiên đều có tài sản hùng hậu.

Lầu một là dùng để hội họp ăn uống, diện tích rộng, phong cách thiết kế hiện đại đơn giản, sáng ngời hào nhoáng. Joohyun đi đến quầy bar, rót hai ly nước chanh, quay đầu lại nhìn về phía Seulgi, tri kỷ hỏi: "Có thể uống chua không?"

Khẩu vị Seulgi không quá kén chọn, gật gật đầu, đi đến chô Joohyun nhận ly nước liền ngửa đầu uống một ngụm, chất lỏng lạnh lạnh chua ngọt theo yết hầu chảy vào dạ dày, xoa dịu trái tim đang bồn chồn của Seulgi không ít.

Tưởng tượng đến lới Seungwan nói, tâm trạng lại bắt đầu thấp thỏm.

Seulgi nhìn Joohyun nửa ngày, lúc này mới mở miệng.

"Bae Joohyun, cô...... có suy xét đổi nghề không? Chén cơm kia...... rốt cuộc cũng ăn không được mấy năm...... Những người đó cũng sẽ không xem cô như là một con người. Không bằng......"

Tính tình Seulgi ngày thường cũng không phải ngượng ngùng xoắn xít, nhưng lời này không dễ dàng nói ra, một là sợ Joohyun tổn thương tự trọng, hai là cũng vốn không phải việc của mình để mà khoa tay múa chân.

Chỉ là tốt xấu gì cũng từng bên nhau cả đêm, đêm đó hai người đều là lần đầu tiên, Bae Joohyun hiển nhiên cùng những kim chủ đó còn chưa có phát sinh cái gì.

Hết thảy đều còn kịp ngăn tổn hại.

Joohyun có chút kinh ngạc, rồi sau đó cười nói: "A Seul, sao em lại đáng yêu như vậy?"

Thấy Joohyun không có ý tức giận, Seulgi từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình, đưa cho Joohyun, nói: "Công ty của tôi hiện đang thiếu người, nếu cô đồng ý, có thể gọi điện thoại cho tôi."

Joohyun không có trả lời Seulgi.

Khi Seulgi cho rằng sẽ bị cự tuyệt, một bàn tay bỗng nắm lấy cổ tay mình, đầu ngón tay mềm mại ấm áp ở sườn cổ tay nhẹ nhàng cọ, ý tứ trêu chọc.

Joohyun nghiêng người, Seulgi chỉ có thể gắt gao dựa vào quầy bar, sau eo là cạnh bàn, phảng phất một giây tiếp theo người trước mắt sẽ như đêm hôm đó, giống yêu mị hồ ly quấn chặt lấy mình.

Chỉ nghe Joohyun nói --

"Ý của A Seul, là muốn bao nuôi tôi?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro