Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bao nuôi nàng?!

Seulgi không nghĩ tới đôi môi xinh đẹp kia có thể nói ra những điều trắng trợn lộ liễu như vậy.

Đầu ngón tay trên cổ tay không ngừng cọ, kích thích đến run run, lòng ngực nóng bừng.

Seulgi hít vào một hơi, trên mặt thực bình đạm, nói: "Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là cô bằng thực lực của chính mình......"

Trước không đề cập tới chuyện Seulgi không có ý bao nuôi, chỉ là chi phí này, trước mắt trả không nổi.

Bae Joohyun tựa như cố ý, đôi môi mềm ấm sắp dán sát đến gương mặt, ở bên tai thổi khí, "Thực lực của tôi, em không phải chính mắt thấy qua sao? Chẳng lẽ, em còn muốn khảo sát một chút?"

"......"

Vành tai Seulgi vừa nóng vừa cay, chóp mũi trộn lẫn hô hấp của nữ nhân trước mặt, đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ, giây tiếp theo bàn tay đang bị giam cầm được buông ra, chỉ nghe Joohyun nhẹ giọng nói: "Tiểu Seul, em đỏ mặt lên thật là đẹp."

Giọng nói của Joohyun giống như tia sáng được đúc bởi ánh trăng sáng vào ban đêm, thanh lãnh lại dễ nghe, khi kêu tên nàng, từng chữ kêu đến triền miên trêu chọc, cực kỳ giống tình nhân nỉ non bên tai.

Seulgi có chút tức giận.

Nữ nhân này sao lại không đứng đắn như thế?

"Tôi nghiêm túc."

Ánh mắt Joohyun ở trên mặt Seulgi dừng lại một lát, ý cười ôn nhu nói: "Tôi cũng nghiêm túc."

"......"

Seulgi đang muốn trừng nàng một cái, Joohyun lại dường như có thể phát hiện tâm tư của mình, đem danh thiếp cất vào trong túi, "Được rồi, nếu thực sự có một ngày kia, tôi nhất định sẽ tìm em."

Tiến lùi có chừng mực , nữ nhân này thực biết nắm bắt.

Seulgi hơi gật đầu: "Luôn hoan nghênh cô bất cứ lúc nào."

Seulgi đem ly nước uống hết, đặt nhẹ ở trên mặt bàn, liếc Joohyun một cái, tiếp tục nói: "Tôi đi về trước."

"Không ở lại cùng nhau ăn bữa cơm chiều sao?"

Seulgi đang muốn từ chối, lại nhìn nữ nhân trước mắt tay khẽ tựa vào quầy bar, tóc dài ở phía trước ngực cuộn lại thành một cái độ cong, rũ mắt nhìn không ra tâm trạng, thanh âm nhẹ nhàng, "Tôi bình thường đều chỉ có một mình, hiếm khi có người ở cùng."

Trên quầy bar có đèn trần, Joohyun mặt mày nhu mị, tựa như một con yêu tinh mê người đang sống sờ sờ.

Seulgi không khỏi nghĩ tới bối cảnh nhỏ đáng thương của Joohyub trong giới giải trí, lời từ chối lập tức nói không nổi.

Kim chủ giới giải trí bao nuôi tình nhân giống nhau, đều sẽ không chỉ bao một người, dưới gối một đống ngôi sao nhỏ, tình nhân đến việc ra ngoài đều sẽ bị hạn chế.

Thật nghiệt ngã.

Trong lòng Seulgi nhẹ nhàng thở dài.

"Thôi được, nhưng cơm nước xong tôi phải trở về."

Thời hạn nộp bản thảo cho Nexon là ngày 20.6, thời gian còn không đến một tháng. Seulgi xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón trỏ, ngoài hạng mục của Nexon, còn có rất nhiều việc chờ nàng đi làm.

"Được thôi."

Chỉ thấy Joohyun mở mắt, đáy mắt thâm trầm hàm chứa ý cười, từ ghế cao bước xuống dưới, "Em chờ tôi một chút, tôi đi lên thay quần áo."

"Ừ."

Chờ đợi nhàm chán, Seulgi lấy di động ra chơi trong chốc lát, nhìn thấy trong diễn đàn công tác, Lee Sunmi thông báo hôm nay buổi tối không cần tăng ca, trong nhóm một loạt "Đã xem", Seulgi chỉ nhìn lướt qua liền thoát ra đi xem tin tức trên mạng về kỷ niệm 3 năm của "Nguyên thuỷ ngắm bắn".

Khi nhìn đến một buổi phát sóng COS được chính thức tổ chức để bỏ phiếu, cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Joohyun đang chậm rãi đi tới, trên người mặc một chiếc váy thiết kế hở vai, nửa bên đường cong xương quai xanh kéo dài ra bên ngoài, hai vai hơi hơi nhô lên, như là ngọn núi xa bị sương mù dày đặc gắt gao bao bọc lấy, sừng sững thẳng tắp.

Từ sau lưng đến phần eo khoét sâu, trung gian lộ ra một phần da thịt trắng nõn, độ dài váy càng là quá mức, chỉ khó khăn lắm mới che khuất nửa đùi, khi bước đi, làn váy mơ hồ đong đưa, không cẩn thận là có thể nhìn trộm đến một mảnh sáng thần thánh nào đó .

Seulgi chỉ cảm thấy chóp mũi có chút nóng lên, Bae Joohyun trước mắt, so với lần đầu tiên gặp mặt còn muốn yêu mị hơn chút.

Yêu mị lại không tầm thường, như là Black Window trong phim 《 Avengers》 , khí chất cùng diện mạo đều tuyệt hảo, không nhiều người có thể kháng cự vẻ đẹp cùng sự gợi cảm của các nàng, lại sắc bén giống như lưỡi dao, tự làm mình đau.

Người trước người sau, hình tượng khí chất của nàng tựa hồ có biến hóa lớn, nhưng bất luận là bộ dáng nào, đều thực thu hút.

Joohyun từ tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn đem đi sơ chế, cả người đưa lưng về phía Seulgi.

Seulgi chống cằm, ánh mắt ở cặp chân dài thẳng tắp kia dừng lại, chỉ cảm thấy chân nàng tỉ lệ thật tốt, thậm chí so với búp bê BJD mình làm còn đẹp hơn một chút.

Chúa quả nhiên là bất công.

Seulgi đang nhìn chăm chú, Joohyun bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt di chuyển lên, Joohyun dựa vào bồn rửa tay, bọt nước theo đầu ngón tay nàng chảy xuống, khóe môi đạm cười: "A Seul, làm sao vậy?"

Bên cạnh có một chiếc khăn lông sạch để lau tay, Joohyun động tác ưu nhã chà lau, tựa như còn có chút nóng, nàng đem cổ áo kéo xuống, đường cong ở cổ bại lộ càng thêm rõ ràng.

"......"

Seulgi không khỏi nhớ tới lúc học cấp ba, Seungwan lôi kéo nàng ở trong ký túc xá xem một bộ phim võ thuật hoành tráng của một nước nào đó, trong đó có một cảnh là nữ chính ở trong phòng bếp, hoạt sắc sinh hương nấu cơm, một nữ chủ khác tiến đến hỗ trợ, nguyên liệu nấu ăn đều bị các nàng linh hoạt di chuyển.

Tình cảnh trước mắt tuy rằng kém rất xa, nhưng sức hấp dẫn trên người Bae Joohyun, thật khó làm người ta không nghĩ đến.

"......"

Seulgi phát hiện ra rằng những suy nghĩ gần đây của mình luôn luôn vô thức tiến gần đến những khía cạnh không lành mạnh, nhanh chóng dừng ngay cái suy nghĩ xấu xa kia.

Seulgi ho nhẹ một tiếng, thấp thấp nói: "Không có gì, muốn hỏi một chút xem cô có cần giúp gì hay không."

"Tôi tự mình làm là được," ánh mắt Joohyun ngừng ở trên chóp mũi Seulgi, thấp tiếng nói, " Seul đói bụng sao? Đói thì tôi sẽ làm nhanh."

"......"

Seulgi không khỏi nhớ về đêm hôm đó, Bae Joohyun điều chỉnh nhiệt độ thân thể cùng bầu không khí đến cực điểm, lại cố ý hỏi nàng một câu, nhất định muốn cho nàng nói ra câu trả lời đáng xấu hổ.

Seulgi hai chân chạm đất khép lại, vành tai hơi nóng, nhìn lướt qua khuôn mặt thanh diễm của Joohyun.

Cũng không biết nàng cố ý hay là vô tình.

"Không sao, cô tùy ý."

Tay nghề nấu nướng của Joohyun cũng không tồi, tốc độ nấu cũng rất nhanh. Hai món thịt một món rau một món canh, hơn bốn mươi phút là xong, có thể thấy được bình thường rất hay xuống bếp nấu cơm.

Seulgi cũng ngượng ngùng vì ngồi không, đi vào trong phòng bếp đem đồ ăn mang ra, nhỏ giọng nói "Vất vả rồi".

Trên bàn có một đĩa tôm luộc, lột vỏ rất phiền phức, cũng không quá lịch sự.

Da mặt Seulgi mỏng, ở bên ngoài cũng không ăn đồ ăn yêu cầu động tay lột vỏ bỏ xương.

Seulgi lén nhìn hướng bên cạnh, chỉ thấy Joohyun mang bao tay, rồi sau đó động tác linh hoạt lột vỏ tôm, tốc độ vừa nhanh vừa lưu loát, tôm bóc vỏ được nàng bỏ vào một cái chén sứ nhỏ.

Seulgi thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Không biết qua bao lâu, một mùi hương thanh đạm đánh úp lại, trước mắt Seulgi bỗng nhiên xuất hiện một cái chén nhỏ, chứa đầy tôm đã bóc vỏ tươi mới hồng hồng, sạch sẽ bóng loáng.

Seulgi: ???

Seulgi có chút kinh ngạc nhìn Joohyun, "Cô...... không ăn sao?"

Joohyun thong thả ung dung cởi bao tay, ném vào thùng rác, mày nhẹ nhướn lên, "Tôi không thích ăn, Seul ăn đi."

"Cảm ơn."

Có người lột vỏ tôm cho là một việc vô cùng sướng, Seulgi cũng là lần đầu được trải nghiệm, Seulgi tránh đi ánh mắt của Joohyun, cái mũi hơi nhíu, nói: "Nước hoa của cô rất thơm, khá dễ ngửi."

Nữ nhân trước mắt không chỉ có bề ngoài đẹp, phẩm vị cũng không tồi, thật là báu vật nhân gian, nội tâm Seulgi cảm thán một câu.

Seulgi vừa nói xong, dưới bàn ăn, có thể cảm nhận rõ ràng được ngón chân non mềm bóng loáng của người nào đó đang thong thả mà dọc theo xương đùi của nàng bò lên trên, như đang thăm dò con đường phía trước, gắt gao quấn lấy, chuẩn xác chạm đến điểm mẫn cảm của nàng, chọc đến chân Seulgi muốn mềm nhũn.

"......"

Seulgi kinh ngạc nhìn về phía nữ nhân đối diện đang nghiêng đầu, chỉ thấy môi đỏ của nàng phiếm quang, nhẹ nhàng đóng mở.

"Tôi không chỉ thơm, còn rất ngon."

"Seul, đêm nay lưu lại nếm thử xem?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro