Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ phòng ăn yên lặng.

Lỗ tai Seulgi có thể nghe được tiếng tim đập thuộc về chính mình, trên đùi mũi chân của Joohyun càng ngày càng hướng lên trên gần hơn.

Mà người khởi xướng còn ở bên cạnh cười đến phong tình vạn chủng, dịu dàng nhìn chăm chú mình.

"Không được," Seulgi thu hồi tầm mắt, cẳng chân nhấc lên, ngăn chặn mũi chân kia đang ở giữa hai chân châm ngòi thổi gió, trong miệng nhàn nhạt nói:

"Buổi tối tôi có việc."

Joohyun tựa hồ rất là tiếc nuối, "Ừm."

Trêu chọc cùng ái muội dưới gầm bàn rốt cuộc cũng dừng lại ở chữ "Ừm" kia, Seulgi có chút đứng ngồi không yên, đúng vào lúc này, di động đặt ở một bên bỗng nhiên vang lên.

Là Lee Sunmi gọi tới.

Đổi lại là ngày thường, Seulgi tuyệt đối sẽ không bắt máy, nhưng lúc này quá mức xấu hổ, đành phải nghe máy.

"Bảo...... Seul Seul, chị mới vừa gặp khách hàng," Le Sunmi sửa lại cái xưng hô, nói: "Hoa em nhận được chưa? Buổi tối muốn ăn cái gì? Chị mua cho em."

Bên tai là giọng nói ôn nhu của Lee Sunmi, bên cạnh là ánh mắt Bae Joohyun cười như không cười, Seulgi lãnh đạm nói: "Không cần, tôi đã ăn rồi."

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Seulgi còn tưởng rằng Joohyun sẽ lại trêu chọc một câu "Bạn gái cũ", ai ngờ nữ nhân kia chỉ nhìn nàng nhàn nhạt cười, rồi sau đó gắp cho nàng chút rau xanh.

Bữa cơm này ăn đến mức trong lòng Seulgi cực kỳ xao động, giúp đỡ Joohyun cầm chén bỏ vào máy rửa chén, liền nói trong nhà có việc, vội vàng trở về.

May mà Joohyun cũng không níu kéo mình lại.

Seulgi lái xe ra khỏi bãi đậu xe của biệt thự, mới vừa ra tới cổng lớn Kang-nam, phía trước vừa lúc có mấy chiếc xe đi đến, Seulgi một bên thả chậm tốc độ, một bên đem cửa sổ xe kéo xuống hít thở không khí.

Thật trùng hợp, lối nhỏ bên cạnh có hai nữ nhân cao ngang ngửa đang đi tới, hai người diện mạo đều ưa nhìn, thường thường còn nghiêng người ghé tai nói nhỏ, đủ thấy quan hệ thân mật.

Nhưng kia còn không phải là trong điện thoại vừa nói phải tiếp khách Lee Sunmi sao?

Lee Sunmi hiển nhiên nhận ra xe Seulgi, lại thấy được khuôn mặt minh diễm động lòng người bên cửa sổ xe, thoáng chốc thay đổi sắc mặt.

Seulgi rất có hứng thú mà nhìn biểu cảm của Lee Sunmi từ kinh ngạc đến hoảng loạn, chỉ cười không nói.

"Bảo bối, em...... sao em lại ở chỗ này?"

"Chị...... Chị chỉ là......"

Khi thưởng thức xong biểu cảm hoảng loạn của Lee Sunmi, Seulgi lười nhác mà nhướng mày, cũng không đáp lại nàng một câu, đóng cửa sổ xe, tiêu sái rời đi.

"Seulgi!"

Liên tiếp bị Seulgi bắt gặp, Lee Sunmi đã sớm rối loạn, theo bản năng liền muốn đuổi theo, cổ tay lại bị người gắt gao bắt lấy.

"Sunmi, chị đừng đi." Kim Chungha hốc mắt ửng đỏ, cắn môi nói, "Chị không phải nói muốn ở bên em sao? Hiện tại thân thể em khó chịu như vậy, chị cũng muốn mặc kệ sao?"

Kim Chungha sở hữu một khuôn mặt búp bê, đôi mắt đen bóng, mượt mà, khóc lên ướt át như nai con, hết sức đau lòng.

Lee Sunmi có chút khó xử, "Chungha......"

"Chị yên tâm, đến lúc đó em sẽ giải thích với chị Seulgi." Kim Chungha rũ rũ mắt, lôi kéo tay Lee Sunmi, "Em cũng không nghĩ tới chị Seulgi sẽ xuất hiện ở chỗ này, chị không phải nói cô ấy đã về nhà rồi ư? Chị Seulgi có bạn ở chỗ này sao? Nói không chừng em cũng quen biết, đến lúc đó giải thích cũng sẽ tốt hơn chút. Sunmi, chị cảm thấy có được không?"

Trái tim Lee Sunmi bị lời này của Kim Chungha làm cho mềm mại không thôi, địa vị xã hội hai người chênh lệch lớn, nàng vẫn mãnh liệt thích mình như vậy, còn không yêu cầu có thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Nhưng chút mềm mại này khi nghe đến cuối cùng dần dần lãnh lẽo.

Đúng vậy.

Bạn bè của Seulgi, Sunmi biết rất rõ, trong khoảng thời gian gần đây Seulgi cũng không có khách hàng mới.

Là vì điều tra Kim Chungha?

Không, biểu cảm mới vừa rồi của Seulgi xem ra không giống. Không biết vì sao, Lee Sunmi nghĩ tới đêm đó sau khi bị Kim Chungha nhắc nhở, cô nhìn thấy Seulgi đi theo một bóng dáng nữ nhân mạn diệu, khí độ bất phàm rời khỏi quán bar.

......

Seulgi về đến nhà, đem chuyện này kể lại cho Seungwan trên Kakaotalk, Seungwan lại một lần nữa đem Lee Sunmi chửi đến không đáng một đồng.

Seulgi uống một ngụm nước, mở iPad lên, trên màn hình máy tính  hiện lên yêu cầu của Nexon đối với nhân vật mới, trong đầu nhịn không được nhớ tới đôi chân hoàn mỹ đến quá mức kia, sau đó phác thảo xuống một bóng dáng mơ hồ.

Tới hơn 8 giờ, Seulgi hoàn thành bản phác thảo đầu tiên, lưu lại, sau đó mở ra hòm thư, xử lý một ít việc vặt của công ty.

Seulgi đang hồi âm mail trong hòm thư, màn hình góc trên bên phải bỗng nhiên nhảy lên cuộc gọi, là Lee Sunmi gọi tới.

Seulgi tắt vài lần, Lee Sunmi vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, nàng hơi nhăn mày, ấn nghe.

"Seul, em về nhà chưa? Việc hôm nay không phải như em nghĩ đâu. Cô ấy cứ quấn lấy chị, lại lấy danh nghĩa khách hàng tới, chị hôm nay khuyên cô ấy buông tay rồi. Em không giận chứ bảo bối?"

Seulgi thông qua màn hình máy tính nhìn nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình, trên mặt mình dán hai chữ "Ngốc nghếch" sao?

Đang muốn mở miệng châm chọc vài câu, di động đặt bên lót chuột bỗng nhiên rung lên, đuôi mắt Seulgi nhìn lướt qua, khóe môi bỗng nhiên cong lên, ngón tay đè lại màn hình, giây tiếp theo mở ra loa ngoài.

Điện thoại di dộng đầu bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn mềm nhẹ, " A Seul, chào buổi tốt."

"Chào buổi tối, tối nay cô làm cơm rất ngon."

Giọng của Seulgi vốn là thiên nhu thiên mềm, cố tình đè nặng thanh tuyến càng nhiều thêm một phần ái muội.

Cùng lúc đó, âm thanh từ cuộc gọi của Lee Sunmi đột nhiên im bặt, theo sau trầm mặc hai giây, sau đó "Tút" một tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Tiếp theo, giọng nói của Bae Joohyun lại lần nữa vang lên, nghe không ra cảm xúc, "A Seul, em tiếp điện thoại của tôi, là vì giận cô ấy?"

Không thể không thừa nhận, Bae Joohyun là một cô gái thông minh, nhưng nàng đoán cũng không hoàn toàn đúng.

"Thế này cũng tính là giận? Sau này nàng cũng chẳng có gì đáng để giận," Seulgi dọn dẹp lại mặt bàn máy tính, tìm ly nước, "Tôi chỉ thấy phiền thôi, là cô ấy ngoại tình, chúng tôi cũng đã sớm kết thúc rồi, còn làm như tôi không có cô ta thì không sống được."

Lee Sunmi không chỉ là miệng toàn nói phét, không có ý thức trách nhiệm, những hành động nhỏ nhặt trong chuyện riêng tư cũng khiến Seulgi dần nhận ra cô không còn là người có lý tưởng và tham vọng như thuở ban đầu.

Càng tiếp xúc chỉ làm người ta càng cảm thấy dối trá ghê tởm.

Giọng nói của Joohyun rõ ràng có chút sung sướng, "Phải không? A Seul muốn nếm thử lần nữa hay không?"

"......"

"Lần sau nhất định."

Joohyun lần này gọi điện thoại tới cũng không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu liền tắt.

......

Thứ hai.

Seulgi đúng giờ đến công ty, mọi người hình như đã sớm quên mất sự kiện kia, bầu không khí cùng trật tự khôi phục như thường.

Seulgi mới vừa đẩy cửa văn phòng ra, đã thấy Lee Sunmi ngồi ở chiếc sofa nhỏ cho hai người, đứng bên cạnh còn có một nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa.

"Seul Seul."

Lee Sunmi hướng về phía Seulgi cười.

Seulgi lãnh đạm gật gật đầu, đi đến bàn làm việc, kéo ra ghế dựa, buông túi xách, vừa bật máy tính vừa nhìn Lee Sunmi, "Có chuyện gì?"

"Không có gì, Nexon là hạng mục lớn, đối với công ty của chúng ta có ý nghĩa càng lớn hơn nữa. Chị sợ em lo liệu không hết quá nhiều việc, cho nên an bài tiểu Jeon tới giúp, hằng ngày có trợ thủ chia sẻ áp lực."

Tiểu Jeon, cũng chính là cô gái đứng bên cạnh Lee Sunmi, vốn là trợ lý của Lee Sunmi.

Ánh mắt Seulgi từ Lee Sunmi chuyển tới trên mặt tiểu Jeon, đó là một gương mặt tuổi trẻ rạng rỡ ánh mặt trời, khi bị nhìn chăm chú sẽ lộ ra chút ngượng ngùng tươi cười.

"Được thôi."

Seulgi đồng ý rất nhanh, khiến Lee Sunmi có chút ngoài ý muốn, Sunmi đứng dậy, dịu dàng cười nói: "Người chị để ở chỗ em, Seul Seul, em cố lên."

Jhome hiện giờ quy mô không tính là lớn, còn chưa có thiết lập thị trường chuyên môn, hiện giờ là Seulgi và phòng tài vụ cùng nhau quản lý đơn đặt hàng.

Toàn bộ buổi sáng Seulgi bận đến đầu óc choáng váng, mới vừa trở lại văn phòng, Seola sau lưng cầm văn kiện bên phòng tài vụ tới, trên tay còn xách theo ly cà phê.

"Seulgi, tôi mang cho cô ly cà phê." Seola đem văn kiện và cà phê đồng loạt đặt ở trên bàn làm việc, nhìn tiểu Jeon đang sắp xếp bản thảo phía bên kia, nói: "Seulgi, chị Sunmi thật là thương cô nha, đến tiểu Jeon cũng nỡ đưa sang đây."

Tuy rằng không có vạch trần nhau, nhưng mọi người cũng sẽ không giống như trước kia, nói lời trêu chọc hai người có cảm tình tốt.

Sắc mặt tiểu Jeon khẽ biến, nhướng mày cười nói: "Lời này của cô, người không biết còn tưởng rằng tôi cùng chị Sunmi có chuyện gì mờ ám."

Seola chỉ nhìn nàng một cái, "Tôi không có nói như vậy." Sau đó xoay người đi ra khỏi văn phòng Seulgi.

Seulgi nhìn bóng dáng Seola, biết cô đang nhắc nhở mình, bút ở trên tay thành thạo di chuyển, ánh mắt nhìn tiểu Jeon, khóe môi chậm rãi giơ lên.

Mấy ngày gần đây thời tiết Seoul lúc nắng lúc mưa.

Khi tan làm rõ ràng trời xanh mây trắng, nhưng xe Seulgi mới vừa lăn bánh vài phút, không trung mây đen giăng đầy, cả tòa thành thị đều tối sầm xuống.

Không bao lâu, Seungwan gọi điện thoại đến.

"Kang bảo nhi, cậu tan làm chưa? Hai ngày nay bận chết mất, hôm nay rốt cuộc được rãnh rỗi."

Son Seungwan là thuộc về kiểu người rất có sức sống, tình cảm mãnh liệt, giờ phút này trong giọng nói nghe thấy mười phần mỏi mệt, có thể thấy được cậu ấy gần đây công việc không quá nhẹ nhàng.

Phòng livestream của Seungwan lượt người xem tăng cao, xem ý của chị Kwon, không phải an bài tài nguyên tốt cho nàng thì cũng chính là an bài công việc khác.

Tuy rằng mệt, nàng vẫn lải nhải nói, "Có điều bà chủ của chúng tớ lớn lên xinh đẹp, cũng thực dễ nói chuyện. Kang bảo nhi, cậu ở Jhome sao? Tớ đi tìm cậu, chúng ta đi ăn cơm, tớ đói rồi."

Có thể gặp được lão tổng LUP, chứng minh là một dấu hiệu tốt. Seulgi trong lòng vui vẻ, nhìn thoáng qua đoạn đường phía trước, nói: "Tớ không ở đó, cậu còn nhớ rõ địa chỉ cũ của Jhome không ? Đoán chừng cậu tới đó rồi tớ cũng vừa vặn nói chuyện xong."

Địa chỉ cũ của Jhome là một tòa nhà cũ ở khu dân cư, sau khi sự nghiệp khởi sắc khoảng một năm, nơi này đã không còn phù hợp với quy mô của Jhome nữa.

Seulgi chưa từng nghĩ tới, có ngày sẽ một lần nữa trở lại nơi này.

Nơi này chủ nhà ban đầu là một bà lão rất dễ tính, hiện tại biến thành con trai bà ấy.

Con trai bà không dễ nói chuyện, biết Seulgi muốn thuê lần nữa, ậm ừ hồi lâu mới đồng ý hôm nay gặp mặt.

Seulgi ngừng xe ở ven đường, kết quả mới vừa xuống xe không lâu, hạt mưa dày nặng liền rơi xuống, thấm ở trên da thịt.

Mới đầu mưa rất nhỏ, nhẹ giống như lông tơ, Seulgi chỉ nghĩ đi nhanh một chút, năm sáu phút là có thể đến nơi. Ai ngờ mưa thay đổi bất thường, bồm bộp rơi xuống, làm Seulgi trốn không kịp.

Seulgi đành phải dùng túi xách che đầu, nhắm cửa hàng phía bên đường, tính ở dưới mái hiên trú mưa.

Seulgi đi qua một người cầm dù, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy, cả người bị kéo vào bên dưới một cây dù đen.

Mưa bị ngăn cách ở bên ngoài dù, Seulgi buông túi, "Cảm......" Lời nói mới ra tới miệng, liền nhìn thấy khuôn mặt của người cầm dù , biểu tình ngẩn ra, "Bae Joohyun?"

"A Seul, thật trùng hợp."

Tiếng nói của Joohyun hòa cùng tiếng mưa rơi rất dễ nghe, tầm mắt dừng ở cổ mình.

Seulgi phía trên mặc một chiếc sơ mi trắng dài, chiết eo. Vốn dĩ trông cực kỳ giỏi giang, mẫn cán, nhưng giờ phút này bởi vì ướt đẫm nước mưa, làm lớp áo trở nên trong suốt, dính sát vào trên da thịt, đem đường cong nguyên bản nhất của Seulgi lộ đến rõ ràng.

Giữa trán, mũi, trên môi đều dính nước mưa, đôi mắt càng long lanh ướt át, một vài sợi tóc ẩm ướt dính vào chiếc cổ thon dài, nhìn qua mười phần quyến rũ.

Ánh mắt Bae Joohyun nóng rực, như là mặt trời chói chang, đụng chạm liền sẽ tóe lửa, bên tai Seulgi bỗng dưng vang lên giọng nói của nàng.

"A Seul, muốn lên xe tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro