Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió ở bên tai ồn ào náo động.

Hạt mưa rào rào rơi trên mặt đất, nước mưa cuốn trôi lá cây, theo máng chảy vào cống thoát nước.

Seulgi tất nhiên biết hiện tại  bộ dạng của mình như thế nào, ngạc nhiên nhìn về phía Joohyun.

Nữ nhân này...... Tại sao lúc nào cũng......

"Cô......"

Joohyun chỉ nhướng mày, đem áo khoác trên người cởi ra, khoác lên người Seulgi, ngón tay thon dài đem tóc vuốt ra bên ngoài, "Trên xe tôi có khăn lông sạch, đi lau một chút không?"

Thì ra là như vậy.

Seulgi có chút xấu hổ mà tránh đi ánh mắt Joohyun, nhìn phía dưới.

Mưa dần dần càng rơi càng lớn, Seulgi theo sát ở bên cạnh Joohyun, nhìn hướng phía trước bên phải , bàn tay nắm cán dù mảnh khảnh hữu lực, trắng nõn thon dài, ngay cả móng tay đều gọn gàng sạch sẽ.

"A Seul."

Đầu ngón tay nắm cán dù khẽ nhúc nhích một chút, ở không trung vẽ ra một vòng tròn, Joohyun cúi đầu, "Sao em lại đến nơi này?"

Seulgi đem ánh mắt từ trên tay Joohyun dịch đi, nhìn mặt đất ướt đẫm, nhìn bóng hai người phản chiếu dưới vũng nước mưa,  nói nhỏ: "Có việc cần xử lý."

Jhome không gần nơi này, LUP cách cũng rất xa, nhưng thật ra toà nhà Nexon lại rất ở gần đây.

Ánh mắt Seulgi một lần nữa dừng ở trên người Joohyun, "Còn cô?"

"Mới vừa tan làm, đúng lúc nhìn thấy xe em ở gần đây."

Đại khái là Joohyun hôm nay đi diễn gần đây, địa điểm diễn của nghệ sĩ đều không cố định, Seulgi cũng biết.

......

Xe ở bãi đỗ xe gần đó, Joohyun từ cốp xe lấy ra khăn lông, đưa cho Seulgi, nói: "Muốn tôi đưa em trở về thay quần áo hay không?"

"Không cần."

Seulgi lắc đầu.

Vốn dĩ hẹn hôm nay gặp mặt đã không dễ dàng, lại đến trễ, người nọ liền được nước tiếp tục làm bộ làm tịch, tự cao tự đại.

"Được rồi, tôi đưa em đi."

Seulgi không có từ chối, mà ngoài còn đang mưa to.

Seulgi buông khăn lông, đang muốn nhấc chân đi về phía trước, Joohyun bỗng nhiên gọi lại, ánh mắt dừng ở môi Seulgi, "A Seul, son môi nhòe rồi."

Seulgi nhìn vào kính xe thấy được mặt mình, đôi môi no đủ sáng bóng, nhan sắc dịu dàng, trên môi còn lưu một chút đỏ, thoạt nhìn rất quái dị.

Joohyun nhìn động tác Seulgi khom lưng soi kính, mặt mày mỉm cười, "Dùng của tôi tô một chút đi?"

Lần trước dùng son môi của Joohyun, cũng không tệ. Seulgi xoay người, gật đầu nói: "Ừ, cảm ơn cô."

Seulgi chờ Joohyun đem son môi lấy ra, ai biết người trước mặt lại đi lên phía trước một bước, mùi hương thoang thoảng đánh úp lại, cặp môi hồng hào mềm mại liền hạ xuống.

Hơi thở ôn nhu bọc trong không khí lạnh lẽo va chạm tiến vào khoang mũi, làm người ta nhịn không được luân hãm ở sự mềm mại quấn quýt si mê kia.

Cằm Seulgi bị Joohyun dùng ngón tay bắt lấy, hơi hơi giơ lên. Bãi đỗ xe ánh đèn mờ nhạt, Seulgi có thể thấy mặt Joohyun bị ánh đèn chiếu đến vô cùng dịu dàng, cũng có thể thấy phía sau, những giọt nước trên dù nhỏ giọt đầy đất, uốn lượn ra một dòng nước thật dài.

Tim loạn nhịp, nóng rực.

Đôi mắt Seulgi cuối cùng về tới trên mặt Joohyun.

Mũi còn mấy giọt nước chưa lau khô, bởi vì biên độ động tác, theo sống mũi một đường trượt xuống, nhỏ giọt ở đôi môi đang hôn nhau, càng thêm vài phần ướt át lạnh lẽo, đồng thời cũng đánh thức lý trí của Seulgi.

"Bae Joohyun......"

Seulgi nhẹ nhàng đẩy đẩy eo người trước mắt, khi nói chuyện giọng nói có chút ách.

Đôi môi mang theo hơi nóng trằn trọc hôn thêm vài cái, lúc này mới dừng lại. Trên môi Seulgi đã phủ đều son môi của Joohyun, chỉ là một lớp nhợt nhạt hơi mỏng, nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.

Joohyun nhấp môi, tự nhiên mà nói, "A Seul, còn muốn thêm chút nữa không?"

"......"

Seulgi thật sự không nghĩ tới, Bae Joohyun sẽ dùng phương thức này bổ son môi cho mình, nữ nhân này thật quá...... quá phóng túng.

"Được rồi," Seulgi hít sâu một hơi, quay đầu đi, dẫn đầu cất bước: "Đi thôi."

Giờ phút này, bên ngoài mưa đã nhỏ một chút, hai người bung dù đi vào dưới lầu, Joohyun không đi theo Seulgi lên. Seulgi đem áo khoác trên người chỉnh lại, phủi hết bọt nước, xác nhận không có gì không ổn lúc này mới theo thang lầu đi lên.

Con trai của bà lão tên Choi Woosik, gần 30 tuổi, dáng người không cao, làn da rất trắng, trên mặt có da có thịt.

Anh ta vừa thấy Seulgi, đôi mắt liền bắt đầu đánh giá.

Áo khoác của Joohyun đối với Seulgi mà nói có chút rộng, che phủ toàn bộ thân thể, chỉ để lộ ra một chút cổ thiên nga tinh tế thon dài cùng một khuôn mặt lớn bằng bàn tay, nhìn có thể đoán ra là vừa mới bị mắc mưa, nhưng lại không thể che dấu được sự xinh đẹp của Seulgi.

"Xin lỗi, trời mưa tới trễ chút."

Choi Woosik ánh mắt vẫn như cũ nằm ở trên người Seulgi, xoa xoa tay nói: "Không có việc gì, đã hơn một năm nay mẹ tôi cũng không cho người khác thuê, từ khi các người dọn đi đến giờ."

Cả tầng lầu đều sạch sẽ, xác nhận là không có dấu vết từng có người ở hoặc là sử dụng qua.

Seulgi đang quan sát phòng, Choi Woosik bỗng nhiên nhìn chằm chằm, bĩu môi nói: "Trước kia cô không phải cùng một cô gái thuê phòng làm việc sao? Cô ta tại sao không có tới? Chia tay? Haiz, gây dựng sự nghiệp thất bại sao? Tôi lúc ấy đã nói các người trẻ tuổi, một hai phải đi làm mấy ý tưởng mới mẻ. Nói dễ nghe một chút là gây dựng sự nghiệp, nói khó nghe chút, còn không phải là thuần túy ném tiền qua cửa sổ sao. Có chút năng lực, chi bằng tìm một người tốt kết hôn."

Trước kia Seulgi cùng Choi Woosik gặp qua hai lần, nói chuyện đều là kẹp dao giấu kiếm, Seulgi rũ mắt, không có đáp lời hắn, chỉ hỏi: "Chúng ta khi nào ký hợp đồng?"

Nói đến cái này, Choi Woosik lại nhếch miệng cười, tầm mắt từ chân Seulgi chậm rãi hướng lên trên ngực, nói: "Tình hình hiện tại của cô như thế nào tôi cũng rõ ràng, nếu có điều kiện tốt hơn cũng sẽ không trở về đây, cô nói có phải hay không?"

Choi Woosik lúc trước đã từng chú ý qua hai vị mỹ nữ khách thuê này, biết hai người dọn đến địa chỉ khác tốt hơn làm việc.

Seulgi nhíu mày, nhìn hắn không nói.

"Tôi so với cô hơn mấy tuổi, làm anh cũng không thể không thông cảm cho em gái," Choi Woosik đến gần Seulgi một chút, "Em xem quần áo đều ướt rồi, không bằng vào nhà anh tắm rửa một cái? Xong việc anh miễn cho em một năm tiền thuê, thế nào?"

Tầm mắt kia như là mỡ heo dính ở trên tay, dính dính ghê tởm, cảm giác khó chịu lên tới cổ, Seulgi mặt lạnh xuống, môi gắt gao mím lại.

"Không cần, phòng anh giữ lại cho người có nhu cầu thuê đi."

Seulgi xoay người muốn đi, Choi Woosik không chịu dễ dàng buông tha, ngăn ở trước mặt, "Em gái phải nghĩ kỹ đi, một năm tiền thuê đó. Thật sự không được, thì hai năm? Đừng giả bộ ngây thơ, ngủ một đêm thì có làm sao? Em cũng không lỗ."

"Tránh ra!"

Ánh mắt Seulgi lạnh như băng thổi qua ở trên mặt hắn, nghiêng thân mình lướt qua, chuẩn bị rời đi.

Choi Woosik chửi nhỏ một câu "Không biết tốt xấu", theo sau duỗi tay bắt lấy cổ tay Seulgi, chỉ cảm thấy mềm mại, lòng có chút lâng lâng.

"Em thật không suy nghĩ chút sao? Bỏ lỡ cơ hội chưa chắc còn lần sau đâu."

Tuy nói là kêu Seulgi suy nghĩ, nhưng tay Choi Woosik lại càng nắm càng chặt, có ý muốn cưỡng bách.

Ánh mắt Seulgi càng lạnh, đùi phải dùng sức nhấc lên, hung hăng đá vào hạ bộ của hắn.

Đau đớn kịch liệt làm nam nhân kinh hô ra tiếng, lấy tay che lại chỗ kia, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong miệng chỉ lo kêu rên, căn bản không chú ý Seulgi.

Từ trên lầu xuống dưới, Seulgi thấy Seungwan ở dưới lầu chờ, đi hướng về phía mình phất phất tay, "Kang bảo nhi, vừa nãy cậu không trả lời tin nhắn, nên tớ đứng chờ ở chỗ này."

Lúc cùng người khác gặp mặt nói chuyện Seulgi không có thói quen kiểm tra di động, cười nhạt nói: "Ừ, vừa mới nãy là đang thương lượng việc thuê phòng."

Mưa đã tạnh, trong không khí vô cùng ướt át. Seungwan nắm dù, nhìn thoáng qua Seulgi, "Vậy cậu thuê không?"

Seulgi khóe môi dưới bĩu nhẹ, nói: "Không có."

"Vì sao?"

Seungwan có chút kinh ngạc.

Seulgi đem việc vừa mới xảy ra ở trên lầu kể ra, đôi tay Seungwan nắm chặt cán dù, nếu không phải Seulgi ngăn cản thiếu chút nữa liền đi lên đâm Choi Woosik một đao, trong miệng nổi giận mắng:

"Đây là cái thể loại cống rãnh gì, tớ chịu luôn. Kang bảo, cậu cho hắn một đá còn nhẹ đấy, nếu là tớ khẳng định đến dẫm thêm vài cái, làm hắn đời này thấy nữ nhân đều không đứng dậy nổi, mẹ nó!"

Seulgi bị lời nói của Seungwan chọc cười, nói: "Yên tâm đi, tớ vừa mới dùng toàn lực."

Ước chừng mắng Choi Woosik tầm mười phút, Seungwan lúc này mới dừng lại, vừa đi theo Seulgi lên xe, vừa nhìn Seulgi, nói: "Seulgi, cái áo khoác vest này không phải của cậu đúng không?"

"Không phải."

Tủ đồ của Seulgi chưa từng xuất hiện qua kiểu quần áo thế này, Seulgi nhấp môi, "Một người bạn cho mượn."

Seungwan cũng không hỏi nhiều, cài dây an toàn nói:

"Lúc tớ vừa mới đến thấy một người, rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra là ai. Ai da, hai ngày này thật là bận đến đầu óc đều bắt đầu ngây ngốc."

Bae Joohyun.

Seulgi theo bản năng mà liền cảm thấy người Seungwan nhìn thấy là nàng.

Như vậy xem ra, Seungwan ngày đó nói tiểu cô nương đáng thương giới giải trí quả nhiên chính là Bae Joohyun.

Seungwan thấy Seulgi trên mặt có chút trầm, cho rằng Seulgi là đang buồn chuyện thuê phòng , vỗ vỗ bả vai, an ủi nói: "Không nên gấp gáp, trong khoảng thời gian này tớ giúp cậu hỏi hang một chút."

Ban đêm.

Seulgi đem công việc của công ty xử lý xong, đóng lại máy tính, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn Kakaotalk của  Joohyun.

-- A Seul, em muốn thuê nhà sao?

Là năm phút trước gửi tới.

Seulgi có chút khiếp sợ, nữ nhân này làm sao biết được?

Seulgi: Đúng vậy.

Seulgi: Cô có biết chỗ nào sao?

Seulgi chờ mãi chờ mãi, cũng chưa thấy Joohyun trả lời. Seulgi đơn giản không chờ đợi nữa, gọi điện thoại qua.

Chỉ khoảng thời gian mười giây, Joohyun bên kia liền nghe máy.

"A Seul?"

Seulgi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Làm sao cô biết tôi muốn thuê văn phòng?"

Âm thanh phía Joohyun có chút vọng, nghe như là đang ở trong một không gian rất rộng, "Hôm nay dưới lầu có dán đăng tin cho thuê phòng."

Chỉ dựa vào điểm này?

Seulgi líu lưỡi, nữ nhân này có chút thông minh quá mức.

Nàng đang muốn hỏi tiếp, trong điện thoại còn thường thường vang lên tí tách tiếng nước, Seulgi nhíu mày, "Cô nơi đó sao còn có tiếng nước?"

"Tôi đang tắm."

"Tắm?"

Seulgi có chút chần chờ.

"Ừ."

Tiếng nói nữ nhân vang vang, tiếp theo, Kakaotalk Seulgi rung một cái,Joohyun gửi đến một tấm hình.

"Em xem, tôi thật sự đang tắm."

Ảnh chụp là một bờ vai nữ nhân, đường cong ở cổ hết sức nhu mỹ, hai bên xương quai xanh thẳng tắp. Những giọt nước mỏng manh ánh lên trên da thịt trắng nõn, giữa xương quai xanh trượt xuống một vệt nước, dấu vết uốn lượn, rồi đột ngột dừng lại trước đồi núi nhấp nhô.

Ảnh chụp chỉ lộ cái bả vai, nhưng nhìn chút nội dung này, cũng không khó tưởng tượng ra chân chính đường cong của chủ nhân ảnh chụp có bao nhiêu xinh đẹp.

Seulgi chóp mũi nóng lên, không nghĩ tới mình chỉ mới hỏi một câu, Bae Joohyun liền sẽ gửi cái loại...... ảnh chụp mát mẻ kiểu này qua đây.

Mà càng làm cho Seulgi không nghĩ tới chính là, Joohyun cười khẽ nói.

"A Seul nếu còn không tin, chi bằng chúng ta gọi video?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro