➊⓿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tuần tháng 5 vừa qua, Seoul dần dần vào hạ, mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức xâm nhập mặt đất.

Seulgi mới thị sát tiến độ từ nhà máy vùng ngoại thành trở về, liền nghe được Ningning nói Lee Sunmi tìm mình.

"Ừ, tôi đi ngay."

Seulgi dùng khăn ướt lau mồ hôi tinh mịn trên cổ, xong vứt vào thùng rác, đi vào văn phòng Lee Sunmi, mới vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Lee Sunmi giơ di động, hình như đang gọi video.

"...... Seul Seul?!" Sắc mặt Lee Sunmi có chút đỏ, không biết có phải bị dọa hay không, tay cuống quít đem điện thoại úp xuống mặt bàn, mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, "Em tại sao nhanh như vậy đã trở về?"

Ánh mắt Seulgi như nước mà đánh giá Lee Sunmi.

Loại thần thái này, hai tháng trước Seulgi thường thường có thể nhìn thấy ở trên mặt Lee Sunmi, chỉ là chưa bao giờ nghĩ lại, hiện giờ xem ra, kỳ thật hết thảy đều phải có manh mối từ trước.

Mới vừa rồi thời điểm cô ta còn chưa kịp phản ứng, Seulgi thấy được một chút. Trong video là một thân thể trần trụi, tóc dài, khuôn mặt nhỏ, có thể nhìn ra chính là đóa hoa dại kia.

Seulgi thu hồi tầm mắt, "Bên kia tiến độ không kéo dài, không có vấn đề gì liền trở về."

Lee Sunmi ho nhẹ một tiếng, nói: "Chị vừa mới xem ảnh chụp người mẫu ảnh, lựa chọn một chút, chúng ta không phải chuẩn bị tuyển người mẫu mới cho mùa thu sao?"

Chọn từ trong ra ngoài, thật đúng là tinh tế. Seulgi trong lòng cười lạnh, trên mặt chỉ hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Seul Seul, ngày mai em không phải muốn đi gặp Karina sao? Chị mới cùng cô ấy liên lạc, ngày mai chị đi cùng em."

Karina là một trong những khách hàng lâu năm của Jhome, người tương đối nhiệt tình, hào phóng chi tiền, số lượng đơn đặt hàng cũng không ít.

Những người này đều là vì thiết kế của Seulgi mà đến, Lee Sunmi từ trước nay chưa bao giờ quản những việc này. Trên thực tế, khách hàng của ai người nấy phụ trách, Lee Sunmi cũng quản không được.

Seulgi trầm mặc, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Sunmi.

Lee sunmi bị ánh mắt của Seulgi nhìn nên có chút chột dạ, phản ứng giống như Seulgi nghĩ, nói: "Seul Seul em đừng nghĩ nhiều, chị chỉ là muốn cùng em đi, hơn nữa chị cùng Karina cũng đã lâu không gặp."

Thật lâu sau, môi Seulgi rốt cuộc giật giật, "Được, tôi còn có việc muốn làm, đi trước."

Đang lúc Seulgi xoay người, di động Lee Sunmi bỗng nhiên phát ra một tiếng ưm nhẹ như mèo kêu.

"Ưm a ~"

"Lão bà, a ~"

Âm thanh kia triền miên tận xương, nghe được sống lưng muốn nhũn ra, nhưng ngực Seulgi lại sinh ra một tầng như là dầu trơn ghê tởm, động tác giả bộ không nghe thấy, vặn ra then cửa, đầu cũng không quay lại, rời đi.

Cùng là trêu chọc người, Bae Joohyun giống như một bông hồng đầy quyến rũ trong bóng đêm, cám dỗ lại không tầm thường, còn cái đóa hoa dại kia......

Đẳng cấp còn thiếu chút nữa.

Seulgi trừ bỏ ghê tởm ra, còn ở trong lòng so sánh một chút.

Trong văn phòng, Lee Sunmi đợi mười giây, cầm lấy di động, ninh mi nói: "Chungha, em vừa mới như thế nào...... May mắn cô ta không nghe được."

Trong video Kim Chungha giống như Seulgi nhìn thấy, xích lõa thân thể, sắc mặt phiếm ửng hồng.

Trên ngón tay dính chỉ bạc, sau đó bỏ vào trong miệng ngậm mút, mị nhãn như tơ, "Xin lỗi Sunmi, em tưởng tượng đến chị liền có chút nhịn không được. Chị tốt như vậy, người ta cũng là quá mức thích chị thôi mà."

"Chờ em trở về, chị liền ở bên em. Chungha, kế hoạch của chị không thể bởi vì chuyện này sụp đổ, em phải ngoan ngoãn, biết không?"

"Sunmi, em không phải nói em cũng có thể giúp chị sao? Không bằng trực tiếp cùng cô ta ngả bài đi, chị nhẫn tâm để em vẫn luôn không danh không phận sao?"

Trong video, đầu lưỡi Kim Chungha đảo quanh ngón tay, động tác muốn bao nhiêu phóng đãng có bấy nhiêu phóng đãng, khiến yết hầu Lee Sunmi nóng lên, thanh âm hơi khàn, "Em yên tâm, sự việc giải quyết xong sẽ cho em một cái công đạo."

Nửa giờ sau, kết thúc videocall, Lee Sunmi toàn bộ thân hình đều ngã vào ghế, ánh mắt nhìn chậu hoa bên cạnh bàn máy tính, tức khắc có chút buồn bã mất mát.

Trên mặt chậu hoa là một bức vẽ bông hoa được nhân hóa, là khi ở bên nhau một năm Seulgi tặng cho Lee Sunmi.

......

Ngày hôm sau.

Vừa tan làm Seulgi cùng Lee Sunmi liền lái xe đến sân bay, vừa vặn đón được Karina từ sân bay ra tới.

Sau khi gặp mặt hàn huyên, Karina nhìn Seulgi ngồi ở dãy ghế sau, cười nói: "Trên xe Lee Sunmi mà cũng có cơ hội ngồi ghế phụ, tiểu Seul, em sao vậy? Không thoải mái?"

Là khách hàng lâu năm, Karina tự nhiên biết quan hệ của hai người, từ trước giờ cũng không thiếu điều trêu chọc.

"Không có, công việc của chúng ta để ngày mai hẵng bàn tới, chị khó có dịp tới một chuyến, lần này muốn ăn cái gì?"

Karina cùng bạn thân mở cửa hàng Hàn phục và đồ trẻ em, lúc này tới tiến hành khảo sát, đánh giá, nếu được sẽ hợp tác.

"Ờ...... vậy chỗ cũ đi."

Lúc trước Jhome còn ở địa chỉ cũ, Karina rất hay tới, cho nên gặp mặt ăn cơm đều ở gần đó. Sau này ăn nên làm ra, thời gian tới Seoul liền ít đi chút, nhưng mỗi lần đến đây đều sẽ đi nơi đó.

"Được đó."

Chỗ cũ đang nói chính là một nhà hàng ở lầu hai quảng trường thời đại TIME, kết quả ba người đến nơi mới phát hiện, trang hoàng cùng bảng hiệu đều đã đổi mới, biến thành một tiệm cơm Tây.

Tuân thủ theo 1 trong 8 điều tha thứ lớn "Tới cũng tới rồi", ba người cũng không tìm chỗ khác nữa, đi vào chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Nhà hàng được trang trí rất lịch sự tao nhã, ở giữa sảnh còn có một cái sân khấu, đoán chừng mỗi ngày nhà hàng này có tổ chức biểu diễn, hoặc có hoạt động gì đó.

Gọi thức ăn xong, Karina liền nói mấy việc bên chỗ của mình, phục vụ trước tiên mang rượu lên, Lee Sunmi vừa lúc cầm lấy, rót vào ly cho 2 người kia trước, sau đó nhìn Seulgi nói: "Seul Seul, chị nhớ rõ trong khoảng thời gian này em sắp đến kỳ sinh lý, chờ qua đi lại uống vậy."

Karina dừng lại câu chuyện, nhìn hai người với ánh mắt vô cùng ái muội, cười nói: "Sunmi, lâu như vậy mà cô vẫn là tri kỷ như thế a."

Lee Sunmi hào phóng cười, ánh mắt nhìn Seulgi.

Seulgi đầu nghiêng hướng lối đi, nửa con mắt cũng không thèm nhìn Lee Sunmi, đôi mắt lại ở cách đó không xa, thấy được một cái bóng dáng hơi quen thuộc.

Bóng dáng rất nhanh lướt qua, Seulgi còn không kịp tự hỏi, đã nhìn không thấy.

Trên bàn, Lee Sunmi đã sửa thói quen lơ đãng khi giao tiếp của mình, thân thiện cùng Karina nói chuyện.

"Tiểu Kim tổng nhà các người như thế nào không tới đây? Lại nói, chúng ta còn chưa có gặp qua đâu, Karina sao không dẫn người theo để chúng tôi làm quen?"

Những lời này vừa nói ra, thần sắc Karina liền có chút vi diệu.

"Tiểu Kim tổng" chính là người bạn cùng Karina hợp tác mở cửa hàng, ngoại trừ công việc, Karina cơ bản sẽ không từ trong miệng nhắc tới tiểu Kim tổng, nhiều năm như vậy Karina cũng kiên trì một mình đi bàn bạc hạng mục công việc, quan hệ của hai người họ có thể tưởng tượng ra được.

Thật ngu ngốc.

Seulgi uống một ngụm nước cam, trong lòng mắng.

"Đương nhiên là bởi vì tôi xinh đẹp, Karina không nghĩ để cho người khác phát hiện vẻ đẹp của tôi," Seulgi cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn người đối diện, thở dài nói: "Ai da, mị lực này không có chỗ để ."

Karina buồn cười: "Tiểu Seul nói rất đúng."

Không khí rốt cuộc cũng trở lại bình thường, Seulgi sợ Lee Sunmi lại nói cái gì ngớ ngẩn, vội vàng chuyển sang đề tài khác.

Đúng vào lúc này, bên cạnh có phục vụ đi tới, trên tay cầm một cái hộp quà nhỏ, nói: "Các vị tiểu thư, hôm nay nhà hàng chúng tôi có hoạt động rút thăm miễn đơn. Ừm...... Màu may mắn của nhà hàng là màu xám, nên mời vị tiểu thư này rút đi."

Seulgi hôm nay vừa lúc mặc một chiếc áo màu xám nhạt, duỗi tay bốc một phiếu, lấy ra, đối phương liền lập tức biểu tình thực phù hoa nói: "Tiểu thư, cô thật may mắn, số 7 chính là số may mắn lần này!"

"......"

"Cảm ơn."

Karina ở đối diện cười nói: "Tiểu Seul, vận khí của em cũng thật tốt quá, lát nữa chúng mình thuận tiện mua tấm vé số đi."

Nhưng nội dung hoạt động của nhà hàng không chỉ như vậy, số may mắn có hai cái, mà hai vị người chơi may mắn còn phải lên sân khấu, hoàn thành một trò chơi mới có thể được miễn phí bữa ăn.

Nghe người dẫn chương trình xinh đẹp trên sân khấu cầm microphone nói quy tắc, Seulgi một chút hứng thú đều không có, Karina cảm thấy rất thú vị, cười nói: "Tiểu Seul , đi lên chơi một chút đi, nghe có vẻ rất thú vị đấy."

"......"

Cùng lúc đó, rời xa sân khấu trong một góc, có một nữ nhân tóc quăn dài đang tấm tắc nói: "Tôi nói cậu có ấu trĩ không, chơi kịch bản hộp đen loại này."

Ngồi đối diện nữ nhân tóc quăn thình lình chính là Bae Joohyun, một thân vest giày da, mặt mày tinh xảo, miệng lưỡi lười nhác nói: "Cái này gọi là tình thú, cậu không hiểu."

"Tình không tình thú tôi không biết, có điều tôi thấy tiểu mỹ nhân của cậu bên người ong bướm không ít, người ta sợ là đối với cậu còn không có thông suốt đi?"

Nhắc tới cái này, Joohyun mặt mày lãnh đạm rất nhiều, "Không vội, tôi có thời gian."

......

Nhà hàng yêu cầu, Seulgi cũng không tiện từ chối.

Seulgi đi theo phục vụ đến sân khấu bên cạnh, lúc này nhà hàng phát một bài hát tên là 《 Light 》 để tăng thêm bầu không khí, nữ mc tuyên bố một vị khách may mắn khác.

"Rút là "tam nhi" *-- vị khách hàng có số này, mời ngài lên sân khấu."

* Ở đây nói số 3 thêm đuôi "er" thành tam nhi còn có thể xem là cách gọi tiểu tam.

Nữ MC phát âm thực tiêu chuẩn, nhưng phát âm số này lại làm Seulgi cảm thấy có chút kỳ quái.

Số 3 thì số 3.

Làm gì mà phải thêm một cái âm đuôi nữa?

Lại kết hợp BGM, có loại cảm giác quái quái.

Lúc này, trong một góc có một nữ nhân tóc dài chậm rãi mà ưu nhã đi ra, nàng vóc người cao gầy, dáng người cực hảo, mặc một thân vest màu trắng cực kỳ có khí chất.

Bae, Bae Joohyun?!

Không chỉ có Seulgi khiếp sợ, đến Lee Sunmi cũng có chút kinh ngạc. Lee Sunmi có thể nhận ra, đây là người đêm đó ở quán bar mang Seulgi đi, khi nhìn kỷ gương mặt kinh diễm kia, không hiểu vì sao Lee Sunmi trong lòng sinh ra một ít tức giận.

"A Seul, trùng hợp quá, sao em lại ở đây?"

Biểu cảm trên mặt Bae Joohyun nắm chắc thật sự rất rõ, ngay cả lông mày nhướn lên cũng vô cùng tự nhiên và xinh đẹp.

"......"

"Trùng hợp."

Nữ MC thực nhiệt tình khen các hai người đều rất thật xinh đẹp, khiến Seulgi da mặt nóng lên, lúc sau mới kêu phục vụ lấy ra một cái hộp, để trước mặt Seulgi.

"Tiểu thư cô là người thứ nhất rút được số may mắn, cô rút trước đi."

Seulgi hít sâu một hơi, mới vừa tiếp nhận phần trùng hợp này, nội dung kế tiếp lại làm tim Seulgi lần nữa lắc lư.

Trên tờ giấy ghi -- hôn môi mười giây.

***

Tác giả có lời muốn nói: Hoạt động ở nhà hàng kết thúc, phục vụ ôm hai cái cái hộp đi ra thùng rác, đem giấy bên trong đổ ra.

Kết quả.

Tờ giấy nào cũng là số 7 cùng hôn môi mười giây.

Phục vụ : Đạo diễn, thêm đùi gà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro