➊➊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tai là tiếng nói ôn nhu của nữ MC, lặp lại một lần nội dung trên tờ giấy.

"......"

Seulgi là muốn từ chối.

Nhưng Joohyun đứng bên cạnh nhìn rất có hứng thú, nhỏ giọng ở bên tai Seulgi nói: "A Seul, giúp tôi một việc, được không?"

Seulgi có chút ngoài ý muốn nói, "Việc gì?"

"Tôi và người bạn đánh cược, nếu tôi hoàn thành, cô ấy sẽ chuyển cho tôi 100 triệu won. Đến lúc đó chúng ta chia đôi, thế nào?"

1, 100 triệu?!

Seulgi líu lưỡi.

Giới giải trí đều hào phóng như vậy sao? Tùy tiện đánh cược mà cũng đến chín con số?

"Bạn cô hả?" Sau khi phản ứng lại, Seulgi thật ra cũng không quá tin tưởng, hơi chần chờ, "Chơi lớn như vậy sao?"

"Ừ." Joohyun tầm mắt hướng phía góc bên phải nhìn qua, "Cậu ấy thích chơi khác người, lần trước cũng là cậu ta đề nghị báo cáo Kakaotalk. A Seul, được không?"

Ánh mắt Joohyun mềm đến giống một hồ xuân thủy, gợn sóng, như là có thể đem người cuốn vào.

Ngực Seulgi hơi nhảy, theo tầm mắt Joohyun nhìn lại, quả nhiên thấy được một nữ nhân tóc quăn ngồi trong góc, trên người mặc đồ cao cấp, xinh đẹp lại có khí chất.

Seungwan nói rất đúng, quả nhiên đều là nhà từ thiện.

Seulgi chỉ ở trong lòng do dự một giây.

"Có tiền hay không không sao cả, chủ yếu là tôi thích giúp cô."

Trong mắt người ngoài, chỉ thấy trên sân khấu hai nữ nhân xinh đẹp đang vui vẻ mà nói chuyện với nhau, cách đó không xa Karina nghi hoặc mà nhìn về phía Lee Sunmi, "Tiểu Seul cùng vị tiểu thư kia quen biết sao?"

Lee Sunmi hít vào một hơi, trên mặt thực bình tĩnh, "Quen biết."

Karina nhẹ nói một tiếng: "Sunmi cô không ăn dấm chứ? Gọi tiểu Seul về lại đây đi, thế này quá khó xử cho em ấy."

Lee Sunmi nghẹn một chút, cũng không nghĩ hiện tại sẽ đem chuyện hai người đã chia tay nói ra. Nhìn nữ nhân mỹ mạo đứng trên sân khấu, trong lòng có chút chua xót, chỉ nói: "Seul Seul ngày thường cùng bạn bè tương đối thân mật, không có việc gì."

"Thật vậy sao? Tôi lại cảm thấy tiểu Seul ngày thường rất có chừng mực."

Giờ phút này, 《 Light 》 đã phát xong.

Thân người Joohyun hướng Seulgi nghiêng đi, như là dương liễu bên cạnh ao bị gió thổi, mềm mại bao trùm trên mặt Seulgi, đem cả người Seulgi đều giấu ở trong lòng ngực nàng, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một chút bả vai thon gầy.

Seulgi vốn tưởng rằng nàng thật sự sẽ hôn mình.

Nhưng Joohyun chỉ là dùng tay nâng mặt Seulgi, rồi sau đó chạm môi lên má, Seulgi có thể cảm nhận được đôi tay mềm mại ôn nhuận mang đến độ ấm, thậm chí còn có thể cảm nhận được đốt xương ngón tay.

Nắm chắc chừng mực thật tốt, giống như là lễ nghi chào hỏi của nước ngoài, căn bản sẽ không làm người ta suy nghĩ siêu vẹo.

Hơi thở ấm áp hướng quanh thân da thịt khuếch tán, chậm rãi thẩm thấu, khi Seulgi ngước mắt, có thể thấy đôi mắt hắc bạch phân minh kia của Bae Joohyun.

Mười giây thật nhanh, nhanh đến Seulgi không kịp hô hấp một cái. Mười giây cũng thật chậm, chậm đến Seulgi có thể nghe được tiếng tim mình đập từng nhịp.

Sau đó, tay Joohyun rời khỏi cằm Seulgi, môi từ gương mặt dời đi, không biết cố ý hay là vô tình, ở bên tai cọ một chút.

Nữ MC ở bên cạnh cầm microphone nói lời hay, Seulgi bên tai có chút nóng, nhìn Joohyun liếc mắt một cái, nói: "Cô đến chỗ bạn mình đi, tôi đi trước."

Seulgi từ sân khấu đi xuống, di động bỗng nhiên phát ra một tiếng rung chấn động, tin nhắn từ ngân hàng bỗng dưng vang lên.

"Ting. Tài khoản của bạn nhận được 50 triệu......"

Âm lượng di động vốn là không lớn, vừa lúc nữ MC như cũ ở dùng micro chúc thực khách dùng cơm vui vẻ, BGM 《 Light 》 cũng phát đến cao trào, vừa lúc có thể che dấu, chỉ một mình Seulgi nghe được.

"......"

Seulgi hít một hơi thật sâu, lúc này mới đè nén xuống kích động vô danh trong lồng ngực, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự rất ảo ma.

Nếu Bae Joohyun như vậy được xem là tiểu đáng thương giới giải trí, thì mình là gì? tiểu bần dân chốn thương trường?

Seulgi lấy di động ra, Joohyun chuyển khoản còn đi kèm theo một câu: Cảm ơn A Seul, mặt em mềm lắm.

Đáy lòng Seulgi thoáng một tia xí hổ nho nhỏ, nhìn đến con số chuyển khoản tức khắc tiêu tán, chỉ cảm thấy lời Joohyun nói hết sức êm tai, ngón tay lập tức đánh một hàng chữ.

-- không cần khách khí, lần sau có yêu cầu có thể tìm tôi.

Một lần nữa ngồi xuống, Lee Sunmi nhìn ánh mắt của có chút trầm, Seulgi chỉ coi như là nhìn không thấy, Karina cười nói: "Tiểu Seul, đãi ngộ hôm nay thật là hâm mộ chết người, cũng không biết bọn họ làm sao nghĩ ra loại hoạt động này, rất biết chơi. Cũng may đối phương là nữ, nếu là một nam nhân, còn không xấu hổ đến chết."

Lúc này, nữ nhân tóc quăn giương mi, cười khanh khách mà nhìn Joohyun, "Thế nào? Vừa lòng không? Có đủ tình thú không?"

Seulgi mặt mềm như trứng gà bóc vỏ, trắng nõn, có độ ấm sẽ đỏ lên, xúc cảm cực tốt. Joohyun rất vừa lòng, nhưng cũng chỉ nói: "Còn tạm được."

Park Sooyoung 'xì' một tiếng, tóc quăn vuốt đến sau tai, "Thế mà cũng chỉ tạm được thôi à. Lục quang, tam nhi, mệt cho cậu nghĩ ra được. Có điều sao cậu rón rén thế? Chỉ hôn má."

Mặt  Bae Joohyun hết sức tinh xảo, ngón tay tú mỹ có chút hơi nhíu cổ áo, đạm nói: "Cô ấy sẽ ngượng ngùng, không muốn dọa cô ấy."

......

Cơm nước xong xuôi, hai người liền đem Karina đưa đến khách sạn đã đặt trước, từ khách sạn đi ra, Seulgi cất bước, chuẩn bị đặt xe trở về.

"Seul Seul."

Lee Sunmi ngữ khí đông cứng mà gọi.

Gặp khách hàng xem như là công việc, ngoài công việc ra Seulgi không muốn cùng cô ta tiếp xúc quá nhiều.

Seulgi lãnh đạm ngoái đầu nhìn lại, "Chuyện gì?"

Khi Seulgi nghiêng mặt, tóc bên cổ hướng ra phía sau, lộ ra vành tai trắng nõn, trên má còn sót lại vết son môi mờ mờ, là mới vừa rồi nữ nhân kia lưu lại.

Lee Sunmi thần sắc lạnh đi,  hơi hơi ngẩng cổ, nói: "Em không cảm thấy em vừa rồi có chút quá đáng sao?"

"Là ý gì?"

Seulgi cũng đồng thời có thái độ hờ hợt với Lee Sunmi.

"Karina là khách hàng, gặp khách hàng không xem như việc tư chứ? Em cùng nữ nhân khác hôn môi, không cảm thấy ảnh hưởng hình tượng của công ty sao?"

Ngữ khí của Lee Sunmi nghe hết sức nghiêm túc cùng lạnh lẽo, nhưng trong đó trộn lẫn chua xót cùng tức giận mà chính mình cũng chưa để ý.

Seulgi nghe chỉ cảm thấy rất buồn cười.

"Karina cũng chưa nói cái gì, chị đem tâm tư người khác nghiền ngẫm đến rõ ràng? Chỉ là chơi cái trò chơi đã bị chỉ trích như vậy, thế bạn gái cặn bã ngoại tình thì sao, có phải hay không nên suy xét nhanh chóng nhảy sông?"

Lee Sunmi bị nghẹn đến nói không ra lời, nén xuống bực bội trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Seul Seul, chị thật sự đã cùng cô ta chấm dứt, sao em vẫn không chịu tha thứ cho chị? Chị không có ý gì khác, chỉ là đưa ra cho em một chút ý kiến mà thôi."

Seulgi chỉ là lạnh lùng mà nhìn, nhướn mi, "Nói xong chưa?"

"Chị là vì muốn tốt cho em, Seul Seul, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không? Thái độ của em đừng như vậy."

"Cái gì gọi là nói chuyện tử tế? Ý là gặp phải những kẻ ngu ngốc còn thích xen vào chuyện của người khác tôi phải thắp hương cho họ rồi ba quỳ bốn lạy, cuối cùng nói một câu, ngài vất vả rồi sao?"

"......"

Lee Sunmi tức giận đến đau ngực, nhưng trong lúc nhất thời lại nói không ra lời, chỉ có thể nhìn Seulgi xoay người đón xe, đợi chiếc xe kia tới gần, mới thấy rõ, cửa sổ hàng ghế phía sau xe lộ ra một gương mặt.

Lại là cô ta!

Nữ nhân lúc nãy!

Cửa sổ xe mở xuống, khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm dựa vào bệ cửa sổ, đừng nói là Lee Sunmi, đến Seulgi cũng có chút khiếp sợ.

"Cô không phải đang ăn cơm sao?"

Seulgi nhớ mang máng, lúc các mình đứng dậy, Joohyun rõ ràng còn cùng người bạn nhà từ thiện của nàng vẫn ngồi ở kia.

Joohyun lại cười nói: "Mới vừa ăn cơm xong, vừa lúc gặp được em, muốn đi nhờ xe không?"

"Được."

Seulgi mới vừa đồng ý, Lee Sunmi liền từ phía sau đi đến, nhìn cửa sổ xe, hơi cắn răng, "Seul Seul, chúng ta cùng nhau trở về, vừa hay có một số chuyện trên đường muốn nói cùng em."

Ánh mắt Joohyun rốt cuộc cũng nhìn tới Lee Sunmi, chỉ là ánh mắt kia vừa lạnh vừa sắc bén, biết rõ cố hỏi: "A Seul, người này là?"

Rốt cuộc đêm đó Joohyun cũng không để ý lâu, không nhớ rõ là chuyện thường. Seulgi cũng không để ý, tùy ý nói: "Đồng nghiệp."

"À, thì ra là đồng nghiệp à," Joohyun hiểu rõ tình hình, cố tình đem hai chữ đồng nghiệp kéo dài, lại nói: "Đồng nghiệp của em sẽ không để ý chúng ta không tiễn cô ấy chứ? Bạn tôi không thích trên xe nhiều hơn ba người."

Seulgi đã hoàn toàn quen với mấy người bạn kỳ quái của Joohyun, nhưng lời này lọt vào tai Lee Sunmi, chính là vô nghĩa.

"Seul Seul!"

Ánh mắt Lee Sunmi lạnh lùng, lời nói hơi vội, thần thái trên mặt lại có vài phần bất đắc dĩ.

Đó là biểu hiện lúc trước khi hai người tranh cãi việc gì, Lee Sunmi hay như vậy. Thông thường dưới loại tình huống này, Seulgi đều sẽ chủ động mở miệng nói chuyện trước.

Nhưng hiện tại......

Seulgi cong môi, hiện tại cô ta chẳng là cái rắm gì?

Seulgi vòng qua bên kia, ánh mắt nhìn cũng không nhìn Lee Sunmi, kéo cửa xe, động tác linh hoạt mà chui vào trong xe.

Chiếc Bentley màu đen nghênh ngang rời đi, Lee Sunmi đứng tại chỗ, nghĩ đến gương mặt đang yên đang lành ở trước mặt mình biến thành xám xịt, đáy mắt phiếm lạnh lẽo.

"Tiểu khu Asan."

Joohyun nghiêng đầu, có thể nhìn thấy Seulgi đang sửa sang lại tóc bị vướng vào dây an toàn, rũ mắt, lông mi ở đáy mắt rơi xuống một bóng tròn.

"A Seul, đồng nghiệp của em có vẻ không thích tôi? Là tôi làm sai chỗ nào sao?"

Thanh lãnh thanh tuyến lộ ra một tia kiều mị, Seulgi nghe được hơi run run, ngón tay bứt đứt một sợi tóc.

Bản thân mình xem như minh bạch Chu U Vương vì sao sẽ phóng hỏa lừa chư hầu*, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ so với hắn còn hôn quân hơn.

*Sự tích này nói về việc Chu U Vương sủng ái Bao Tự, hồng nhan họa thủy vì vua đam mê nữ sắc dẫn tới vong quốc. Tra wiki về tích " Phóng hỏa hí chư hầu" để biết thêm thông tin chi tiết.

"Không có, cô rất tốt."

"Phải không? Chính là ánh mắt cô ta vừa mới nhìn tôi khi nãy thật đáng sợ."

Park Sooyoung ngồi phía trước : ...

Ánh mắt của cô lúc nãy cũng có nhường nhịn chút nào đâu?

Không còn gì để nói, Sooyoung cũng đúng lúc mà mở miệng: "Joohyun nhà chúng tôi chưa từng tức giận với ai, không tiễn đồng nghiệp của cô về nhà là vấn đề của tôi, ghi hận cậu ấy làm gì nha?"

Hai người kẻ xướng người hoạ, đắp nặn Bae Joohyun thành dáng vẻ hết sức nhu nhược.

"Xin lỗi, gây bối rối cho cô. Cô rất tốt, không cần nghĩ nhiều, là vấn đề của cô ta."

Dường như nghĩ tới cái gì, Seulgi bỗng nhiên nhìn về phía Joohyun, nói: "Đúng rồi, văn phòng bên hồ thiên nga, tôi tính thêm mấy vách ngăn cách tường, bạn cô không thường xuyên online, có cách liên hệ nào khác không? Có thể giúp tôi hỏi một chút không?"

Chủ nhà từ khi thu tiền thuê nhà về sau, Seulgi bất luận gửi tin nhắn gì đều không có hồi đáp.

Chắc là do cô ấy không thường dùng Kakaotalk đi.

Sooyoung đang đợi đèn đỏ, quay đầu nhìn lại, cười nói: "Tớ nhớ rõ cậu ở hồ thiên nga không phải có một tầng......"

Theo sau liền thu được một ánh mắt của Bae Joohyun.

Sooyounv ngầm hiểu, làm tức quay ngoắt: "Một người bạn đã từng rất thân sao?"

"Ừ, chính là người đó," Joohyun nghiêng đầu nhìn Seulgi, câu môi cười, "Được, tôi quay về lại hỏi cậu ấy một chút."

Ánh mắt Seulgi ở trên người Bae Joohyun cùng Park Sooyoung qua lại chuyển một vòng, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này rất kỳ quái.

Nửa giờ sau, xe liền chạy đến cổng tiểu khu Asan. Seulgi từ xe trên bước xuống, bên ngoài trời đã tối đen.

Mới vừa đóng cửa xe, liền phát hiện Joohyun cũng xuống xe, bộ dáng giống như...... Là muốn đi theo mình cùng nhau vào tiểu khu?!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro